Phong Thả Đình Trú

Chương 50




Sáng sớm, nhận được tin từ Phó hoàng hậu, Vương Mãng đến bệnh viện, vừa vào cửa phòng liền trông thấy một màn đầy thú vị!

Đổng Hiền còng đang ngủ trên giường, Lưu Hân ngồi trên ghế bên cạnh, chăm chú nhìn cậu, nếu không biết rõ anh, Vương Mãng sẽ cho rằng đây là cảnh sát giám hộ ấy chứ!

“Lưu tổng, sao lại rảnh rỗi đến đây chơi đùa vậy?” Anh gõ cửa, trêu ghẹo mà hỏi thăm.

Lưu Hân lúc này mới từ trong mạch suy tư của mình hồi tỉnh lại, anh thất thần nhìn về phía cửa sổ, cư nhiên trời đã sáng rồi…

“Không xong rồi!” Anh cả đêm qua không về, Ỷ Á ở nhà không biết sẽ nghĩ gì.

Tựa hồ biết được suy nghĩ của anh, Vương Mãng huýt sáo, giúp anh lấy áo khoác: “Mau trở về đi, khiến cho vợ lo lắng là không tốt đâu!”

Anh nói rất bình thường, nhưng Lưu Hân lại cảm thấy những câu của anh mang theo châm chọc, nhìn Đổng Hiền vẫn còn ngủ say, Lưu Hân bàn bạc với anh: “Tiễn tôi ra bãi =xe được không? Tôi có chuyện muốn hỏi anh!”

Vương Mãng nhìn một chút, tự suy xét vài giây rồi nhún vai cười: “Vậy nhanh lên đi, Đổng Hiền thức dậy, tôi còn muốn chăm sóc cậu ấy a!”

Ngay sau đó Lưu Hân liền nhận lấy áo khoác, cùng Vương Mãng lẳng lặng rời khỏi gian phòng…

Hai người tiêu sái đi trên đoạn đường không người, sàn nhà vang vọng tiếng giày da, Lưu Hân nhìn hành lang trắng muốt, cuối cùng mở miệng: “Vương Mãng, tôi có thể bù đắp chứ?”

“Nếu như chỉ vì bệnh tình của Đổng Hiền, vậy thì miễn đi, anh không gây thêm phiền phức là cảm tạ trời rồi!” Vương Mãng nhìn cửa phòng bệnh bên cạnh, nhịn không được xúc động: “Bệnh tình của cậu ấy chưa nghiêm trọng như vậy, kỳ thực không ở nơi này vẫn được, chỉ có điều tôi cảm thấy ở đây an tĩnh với lại không dễ dàng gì biết được tin tức của anh, nên mới đem cậu ấy đến đây.”

“Vì sao?” Nói đến đây, Lưu Hân vẫn chưa phát giác ra, dừng bước hỏi: “Các người dường như ai cũng căm thù tôi, vì sao chứ? Bởi vì tôi tổn thương Đổng Hiền à? Hay vì tôi đã quên đi kiếp trước? Tôi đã biết lỗi của bản thân rồi, thế nhưng…”

“A? Anh đã biết rồi à, cũng tốt thôi, vậy anh cũng nên biết rõ “Lưu Hân” đối với Đổng Hiền quan trọng thế nào, cho nên cầu anh đừng đến quấy rầy cậu ấy nữa!” Ánh mắt của Vương Mãng tức thì thay đổi: “Tôi không cảm thấy đầu sỏ gây nên chuyện này có năng lực gì để cải thiện mọi chuyện, huống chi lại là một người hèn nhát!”

Những lời này kích động mãnh mẽ đến Lưu Hân, anh phát cáu, cau mày, tay nắm lấy cổ áo Vương Mãng: “Anh…”

“Anh cái gì mà anh?!” Thái độ Vương Mãng cũng không hề kém cạnh, hai người cứ như vậy giằng co: “Đổng Hiền ở công ty anh chịu cực nhọc lúc đó anh ở đâu? Vì vị hôn thê của anh chịu hết mọi lăng nhục, lúc đó anh đã ở đâu?”

“Tôi…” Lưu Hân bị hỏi, không nói nên lời.

Ngược lại Vương Mãng lại thay anh trả lời, chỉ nghe lời lẽ anh ta vô cùng khinh thường: “Thời gian đó, anh chính là đang cùng vị hôn thê của mình ve vãn!”

“Không có!” Anh ta nói như vậy, chính là sỉ nhục Lưu Hân!

“Hừ, hiện tại nói những lời này không cảm thấy quá muộn sao, sai lầm cuối cùng vẫn là sai lầm!” Vương Mãng đối với cái loại tự kiểm điểm vô vị này vô cùng chán ghét: “Tôi đã rất khách khí rồi, nếu như là Chu Hủ, cô ấy không cần ai cho phép liền thiến anh kìa!”

“Nếu là nói đến vị hôn thê của anh, tôi đã gặp qua rồi!” Lưu Hân nhớ đến trước kia trông thấy cô, lúc ấy cô cũng là vẻ mặt căm ghét này.

Nghe vậy, Vương Mãng có chút kinh ngạc, nhưng trái lại liền nghĩ: “Cũng đúng, dù sao anh cũng kết hôn rồi, chẳng trách cô ấy buông tha anh!”

Lưu Hân nghe anh nói thực không thông suốt, dù sao vẫn cho rằng…

“Lời của anh sẽ làm vị hôn thê của anh hiểu lầm đấy! Tôi thấy anh tốt nhất nên câm miệng đi!” Cuối cùng hòa nhau một ván.

Cũng không nghĩ đến, Vương Mãng lại có thể cười cười nói: “Ha ha, Chu Hủ đích thật là thích Đổng Hiền, có lẽ nên nói rằng từ kiếp trước đã yêu cậu ấy mất rồi, nhưng mà cô sẽ không thú nhận đâu!”

“Vậy vì sao cô ấy lại…” Phải gả cho Vương Mãng? Hơn nữa còn chưa từng nghe cô thổ lộ với Đổng Hiền.

Vương Mãng biết rõ nghi vấn của anh, tốt bụng giải thích nguyên nhân: “Bởi vì chính cô ấy cũng không biết! Cô ấy thật sự rất đơn thuần, nghĩ rằng mình với Đổng Hiền chỉ đơn thuần là bạn bè!”

“Nhưng anh biết!” Lưu Hân chất vấn: “Anh sao lại không nói với cô ấy? Yêu một người không phải nên làm cho người ấy hạnh phúc sao?”

“Thật ngại a, đừng tưởng rằng ai cũng vĩ đại như Đổng Hiền, tôi chỉ là một người ích kỉ chỉ muốn giam cầm người của chính mình mà thôi!” (YY: em yêu anh Mãng rồi *moa moa*) Hai người lời qua tiếng lại đã đi đến nhà để xe: “Được rồi, tôi tiễn anh đến anh thôi, phải trở về rồi.” Dứt lời, anh vẫy tay đưa lưng về phía Lưu Hân.

“Anh chờ một chút!” Lên xe, Lưu Hân gọi anh lại.

“Còn chuyện gì nữa?” Vương Mãng ngoảnh lại hỏi.

“Đổng Hiền, ngực trái của cậu ấy… Xảy ra chuyện gì sao?” Anh đột nhiên nhớ đến Đổng Hiền kích động thế nào vào tối hôm qua, tựa hồ đều bắt đầu từ lúc kia: “Dường như không muốn người khác đụng đến…”

Tuy rằng không biết tối hôm qua xảy ra chuyện gì, chỉ có điều Vương Mãng cơ hồ đoán được: “Không sao, hiện tại không có việc gì rồi, chỉ có điều nhũ trái từng bị xỏ khuyên vài ngày… Hiện tại có đôi chút sợ hãi.”

“Xỏ khuyên lên nhũ sao?” Lại có thể có chuyện như vậy sao? Vì sao Kỳ Dương không hề nói cho anh biết? Cậu ta chẳng qua chỉ nói Đổng Hiền bị thương này nọ gì thôi!

“Đúng vậy, còn rất nhiều chuyện nữa kìa, tin chắc rằng thuộc hạ trung thành của anh sẽ không báo lại cho anh đâu!” Nghĩ sơ cũng biết, Kỳ Dương trung thành như vậy sao có thể khiến cho Lưu Hân nảy sinh cảm giác mang tội cùng áy náy chứ? Nếu như Lưu Hân thật sự như vậy, hôn sự của anh ta cùng cô gái nhỏ kia không biết sẽ kéo dài đến ngày nào nữa! “Được rồi được rồim anh đi đi, bye bye!” Vương Mãng cũng không muốn nói nữa, tiện tay đóng cửa xe lại, tức khắc xoay người rời đi.

Lưu Hân dừng lại chốc lát, rồi cũng đạp ga chạy đi, chỉ có điều anh không hề hướng về nhà, mà là trực tiếp đi đến công ty, anh muốn đi hỏi lại Kỳ Dương những việc kia, nhưng anh lại không biết rằng, một đêm mất tích vừa rồi có thể khiến cho cả nhà lại bắt đầu một trận long trời lở đất…