Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 70: Trái tim của tôi đâu!




Cảm giác chết thế nào, Chu Trạch nhớ rất rõ. Anh từng bị đẩy vào lò để hỏa thiêu.

Khi bụng anh khó có thể hỏa táng được, nhân viên hỏa táng đã dũng móc sắt chọc vào nó, cho nó vỡ bung ra.

Cảm giác đó y hệt như lúc này đây, ngực Chu Trạch đang bị xuyên thủng.

Đau nhức?

Đương nhiên đau nhức.

Nhưng cơn đau đó quá dữ dội khiến anh cảm thấy tê liệt. Giống như bạn đang được phẫu thuật nhưng lại chỉ được gây mê một nửa. Lúc đó, bạn chỉ có thể cảm nhận được có cái gì đó đang mân mê nơi đang được phẫu thuật của bạn.

Chu Trạch rất muốn chống cự nhưng cơ thể của anh vào thời điểm này hoàn toàn bế tắc. Ngay cả mí mắt của anh cũng trở nên rất nặng nề, nó chỉ chờ chực sụp xuống ngay lập tức.

Dù không cam tâm, nhưng không thể nào phản kháng.

Mí mắt từ từ nhắm lại.

Kết thúc rồi sao….

...…..

Chu Trạch chậm rãi mở mắt ra, bao quanh anh là thứ ánh sáng ấm áp từ ánh đèn mờ ảo. Trước mặt anh là một bàn đá cẩm thạch dài, hoa văn lộn xộn, nhưng nó mang lại cảm giác tinh tế.

Cúi đầu nhìn xuống, Chu Trạch thấy mình đang ngồi trên ghế. Đây là một chiếc ghế bành, trên cổ anh đeo một miếng vải trắng giống như khi ăn cơm, trẻ em sẽ được đeo miếng vải này để thức ăn sẽ không làm bẩn quần áo.

Hai tay anh mỗi tay cầm một chiếc dao bạc và một chiếc nĩa.

Trước mắt anh có một cái đĩa trắng, bên trên chiếc đĩa bày một miếng thịt bít tết nướng đang tỏa khói, trang trí cùng chanh cắt lát và súp lơ.

"Thưa tiên sinh, tôi đã chuẩn bị món ăn này, mong ông sẽ thích nó."

Giọng nói của ông già từ bên phía đối diện truyền đến, ông ta cũng đang nhai thịt trong miệng.

"Đây là có ý gì?"

Chu Trạch không vội vã ăn mà trực tiếp hỏi.

Không phải ông ta muốn giết anh sao?

"Có một việc ngoài ý muốn đã xảy ra." Ông già nhấp một ngụm rượu vang.

"Ông!.."

Ông ta một tay đặt trên bàn, một tay đẩy cuốn sổ nhỏ đến trước mặt Chu Trạch.

"Cuốn sổ này đã bị hư hại đến mức này, đây là điều mà tôi không ngờ tới." Nói xong, ông ta tiếp tục ăn.

"Cho nên?"

"Cho nên, rất xin lỗi, anh không thể chết." Ông già nói với một nụ cười trên môi. "Mệnh của anh rất lớn. Đó là may mắn của anh thưa tiên sinh."

"Ông không giết tôi sao?"

"Vâng, thưa tiên sinh. Bởi vì chủ sở hữu đã để lại cuốn sổ này, nó quá cũ để tiếp tìm kiếm thêm một người chủ mới. Như vậy nó sẽ bị hư hỏng và mất hết các chức năng vốn có."

Lão già lắc đầu, giơ ly rượu lên rồi ra hiệu mời Chu Trạch.

"Cho nên, xin chúc mừng anh, dường như những gì tôi nói hôm qua đã sai. Hôm qua anh thực sự rất may mắn."

Chu Trạch cầm ly lên và nhìn vào màu rượu vang đỏ trong suốt. Anh không vội uống, mà lại hỏi:

"Trong rượu này có độc đúng không?"

"Tiên sinh cứ nói đùa."

Nói đùa?

Trước đó ông ta nói Chu Trạch là chủ nhân mới của mình.

Sau đó thì sao?

Trực tiếp ông ta đã lấy tay đâm thẳng vào ngực của Chu Trạch.

Đến cùng ai mới là người nói đùa?

"Thưa tiên sinh, xin anh hãy dùng thử tay nghề của tôi. Khi chủ nhân cũ ở đây, việc ăn uống hàng ngày đều do tôi phụ trách. Mặc dù đã qua rất nhiều năm nhưng tôi tin tay nghề của tôi vẫn ổn."

"Trong thịt không có độc chứ?" Chu Trạch mỉm cười hỏi.

"Thưa anh, anh không phải lo lắng về điều đó, nếu muốn giết anh hay tra tấn anh việc đó với tôi rất dễ dàng, không phải rắc rối như vậy."

Ông ấy thực sự nói có lý, thật không có cách nào phản bác lại.

Chu Trạch dùng dao cắt một miếng thịt, dùng nĩa để cho thịt vào miệng, nhai theo bản năng, nhưng bất ngờ phát hiện ra rằng vị của món thịt này rất tuyệt vời.

Điều quan trọng là khi ăn vào, anh không thấy buồn nôn chút nào.

"Có ngon không?" Lão già hỏi.

"Có." Chu Trạch trả lời.

"Nếu cảm thấy nó ngon, anh nên ăn nhiều hơn thưa tiên sinh. Là một người đầu bếp, nếu món ăn mình làm ra được ưa thích thì đó quả là một niềm hạnh phúc."

Lão già ăn chỉ nửa đĩa thịt. Khi ăn xong, ông ấy buông dao và nĩa xuống rồi lấy khăn lau sạch tay.

Chu Trạch ăn thêm vài miếng thịt, sau đó hỏi:

"Tôi nên làm gì tiếp theo?"

"Tiên sinh, anh lại nói đùa rồi." Ông già cười nói. "Sau khi ăn xong, tiên sinh có thể rời đi. Tôi không hạn chế sự tự do của tiên sinh."

" Vậy là hết? " Chu Trạch cảm thấy hơi vô lý.

"Vâng, nó đã kết thúc." Ông già chắc chắn.

"Nhưng tôi nhớ ông đã nói, vị đại nhân muốn người kế vị của ông ấy là một người xấu, có phải không?"

"Vâng, đó là sự thật."

"Chỉ vì cuốn sổ ghi chép bị hỏng nên tôi đã được ngoại lệ?"

Thực sự, chỉ vì may mắn thôi sao?

"Không, đại nhân của tôi làm việc không có ngoại lệ và may mắn."

"Tôi không hiểu."

"Câu trả lời là trong trái tim của tiên sinh." Ông già nhắc nhở.

"Tôi rất ghét phong cách nói chuyện nửa vời của ông." Chu Trạch nói.

Lão già đưa tay ra vỗ vỗ vào ngực mình. "Ở điểm này, tôi cũng giống anh."

Sắc mặt Chu Trạch bỗng nhiên trùng xuống, hình như anh đã nghĩ ra thứ gì đó. Bất chợt anh vén chiếc khăn trắng trên cổ và nhìn xuống ngực.

Ở đó, nó trống rỗng.

"Tôi đã bôi thuốc mỡ tốt nhất vào vị trí vết thương cho anh. Anh sẽ phục hồi sau vài ngày, không để lại vết sẹo, hoặc thậm chí là vết thương ở các bộ phận khác trên cơ thể, tôi cũng sẽ giúp anh xử lý chúng.

Tiên sinh không cần phải nói cảm ơn tôi hay gì cả, anh không cần khách khí với tôi."

Tôi cảm ơn ông, MMP!

"Trái tim của tôi? Trái tim tôi!" Chu Trạch hỏi.

Lão già chỉ vào cái đĩa trước mặt và ôn hòa nói:

"Nó đây này, mùi vị của nó không tệ chứ?"

"Này!"

Chu Trạch cầm con dao và dĩa đập xuống bàn.

Ông lão cầm tách trà lên, súc miệng, nhổ ra, rồi từ từ đứng dậy.

"Không có trái tim, sẽ không còn nhiều rắc rối nữa, và anh sẽ có thể sống thoải mái hơn.

Một người tốt không có trái tim nữa thì sẽ bớt được nhiều chuyện không đáng."

Hai tay Chu Trạch nắm lấy mép khăn trải bàn rồi nhìn chằm chằm vào ông lão kia.

"Tốt nhất là ông nên giết tôi luôn đi."

Lão già khẽ mỉm cười: "Vậy thưa tiên sinh, anh muốn nói lại lần nữa câu: Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo?"

Sau đó ông ta nhẹ nhàng vỗ vỗ lên ngực mình, hít một hơi lạnh và nói thì thầm:

"Nó thật kinh khủng."

"...…" Chu Trạch.

"Thưa tiên sinh, anh sẽ không có cơ hội để trả thù tôi. Tuổi thọ của tôi cũng đã cạn. Khi anh rời khỏi căn phòng này thì tôi cũng sẽ tiêu tan."

"Ông đi xuống Địa ngục sao?"

"Không, Địa ngục không có chỗ cho tôi" Ông già trả lời.

Lập tức, lão già chỉ tay về phía phần thịt trên đĩa của Chu Trạch.

"Tiên sinh, anh có cần tôi gói nó lại cho anh không?"

Chu Trạch đứng dậy, anh cảm thấy một cảm giác trống rỗng khó tả trong lồng ngực, cái lỗ lớn ở vị trí vết thương càng làm cho anh cảm thấy sốc hơn. Nhưng, Chu Trạch không chết, nói đúng hơn là thân thể của Từ Lạc không chết. Giờ một cảm giác đau đớn nhỏ cũng không có.

Vết thương lành hẳn chỉ trong một đêm?

Nhặt các tài liệu trên bàn, Chu Trạch đi đến cửa, nhưng đi được nửa chừng lại dừng lại và hỏi:

"Tôi rất tò mò, không biết vị đại nhân kia là ai."

"Năm đó đại nhân đã chạy xuống Địa ngục. Sau khi bị Đức Phật lừa dối, ông ta không còn muốn nhắc đến tên mình nữa. "

Không nhận được câu trả lời nhưng Chu Trạch không muốn ở đây thêm nửa. Anh mở cửa, đi ra ngoài. Khi quay lại anh đã thấy cánh cửa đó biến mất.

Đằng sau lưng anh giờ chỉ còn một ngôi mộ.

.....

Trong nhà, lão già lặng lẽ thu dọn đĩa ăn rồi dọn dẹp lại nhà cửa một lần nữa.

Sau đó, ông ta vỗ vỗ tay.

"Ra đi."

Một con khỉ nhỏ lông làng chạy ra, nó đứng trên bàn ăn rồi gãi đầu, trông rất đáng yêu.

Tuy nhiên, con khỉ này hình như không tồn tại thực sự mà có chút hư ảo.

"Mặc dù nói oan có đầu, nợ có chủ, dù không thành công nhưng chuyện lần này ngươi đã làm xong.

Ngay cả nhân quả cuối cùng thuộc về đứa bé trong bụng kia nhưng nó không phải là đối tượng để trả thù, nó không có lõi gì trong chuyện này cả.

Phàm là làm theo luật nhân quả, nhưng lần này ta nghĩ ngươi không nên theo đuổi trả thù đến cùng.

Sinh, lão, bệnh, tử theo ý trời vẫn là tốt nhất."

Khỉ lông vàng lắc đầu, rồi nó lại gật gật cái đầu nhỏ.

"Ngươi đừng đổ lỗi cho ta vì đã gắn kết linh hồn ngươi với đứa trẻ đó. Đứa trẻ đó dù mang trên mình dị tật nhưng nó vẫn khỏe mạnh, sau khi phẫu thuật sẽ vẫn trở về thành một người bình thường.

Ngươi cũng không cần cảm thấy thiệt thòi. Chuyện này đã kết thúc rồi. Ta sẽ cho ngươi một cơ thể mới. Ngươi hãy lại lên núi tu luyện, chơi đùa trên đó cũng được nhưng nhất quyết không được quay lại báo thù.

Người tu đạo còn gặp nhiều khó khăn, huống hồ ngươi chỉ là một con khỉ nhỏ, ngươi hãy coi như chuyện hôm qua như kiếp nạn trong khi tu hành đi."

Dứt lời,

Lão già đẩy cửa của căn phòng nhỏ ra.

Không có đồ nội thất gì trong căn phòng nhỏ này, duy nhất chỉ có một bức tranh trên tường.

Trong bức tranh,

Có một ngọn núi nguy nga tráng lệ,

Có vòng tròn âm dương,

Có một người đàn ông mặc áo choàng màu vàng và đeo vương miện màu tím đứng ở dưới chân núi.

Bức tranh đã bị ố vàng, và những người trong bức tranh đã qua đời.

Chỉ có ngọn núi trong bức tranh vẫn còn đó. Nó vẫn sừng sững, hàng ngày đưa tầm mắt bao quát khắp non sông.

"Đại nhân, chuyện mà ngài giao phó, tiểu nhân đã làm xong."

Lão già quỳ xuống sát bức tranh.

Những hình ảnh từ quá khứ từ từ được tái hiện trong đầu lão.

...….

"Lão già này, ngươi phải chết muộn một chút chứ. Nếu quyển sổ đó cứ để ở đó, trông xem cuốn sổ sẽ rơi vào tay ai. Nếu nó rơi vào tay người tốt, một lần nữa tôi sẽ lại giết người có trong tay cuốn sổ ấy!

Cuốn sổ kia là thứ của tà ma, ghi chép lại những thứ xấu xa của Địa ngục. Nếu cuốn sổ bị thay đổi thì những thanh danh trước đây của ta sẽ mất sạch.

Cầm cuốn sổ đó trên tay tuyệt đối không được là người tốt, nếu không ta sẽ chết không nhắm mắt."

"Chủ nhân, thế nào là người tốt, thế nào là người xấu?

Người tốt khả năng làm chuyện xấu, người xấu cũng có thể là làm việc tốt.

"Tốt hay xấu lão nô thực sự không thể nào phân biệt rõ được, mong đại nhân xử tội."

"Lão già này, tên nào có nhiều mánh khóe đã làm cho ông nghĩ anh ta là người tốt, ông hãy lập tức đi giết hắn đi."

"Vâng, lão nô nhất mực nghe theo."

....

" Anh ta là một người đàn ông tốt? "

Trong căn buồng nhỏ, ông già ngẩng đầu lên một cách chậm chạp rồi nhìn bức tranh:

"Anh ta thực sự là một người "tốt",

Nhưng anh trong mắt ta,

Lại là một người "xấu"."

Lão nói xong, khuôn mặt bắt đầu ảm đạm, trên mặt và móng tay mọc ra bộ lông màu vàng,

Khuôn mặt ông bắt đầu vặn vẹo, biến thành một khuôn mặt đầy lông.

Ông là một con vượn già,

Sinh ra ở vùng hoang vu của núi Thái Sơn, mong muốn là thoát khỏi ngọn núi ấy.

Cổ ngữ gọi là: Vượn dời núi!

"Đệ tử của ta đã tu luyện qua hàng trăm năm, lấy việc giúp người làm niềm vui nhưng chẳng may lại gặp phải đại nạn này.

Anh ta đã ỷ mình là con người nên đã trực tiếp ra tay giết hại đồ đề ta.

Tại sao!

Dựa vào cái gì!

Cũng bởi vì hắn là con người nên hắn nghĩ mình có quyền quyết định sự sống còn của những sinh vật khác,

Cho nên, tất cả những nguy hiểm đều đến từ con người. Bất luận là việc làm của họ phải hay không phải,

Đều nên giết? Đều đáng chết?"

Ông già ngồi xuống, bắt chéo chân,

Cuối cùng thì thầm:

"Anh ta nếu đứng trên lập trường của một con người, anh ta là người tốt,

Nhưng khi đứng trên lập trường của con khỉ bị giết kia, anh ta là một người xấu.

Ha ha,

Cuối cùng,

Điều đó lại cứu sống anh ta.

Đại nhân,

Đây liệu có phải là ý của người không?

Đại nhân,

Lão nô đang tới theo người đây, đã nhiều năm như vậy, bên cạnh người không có ai hầu hạ, nấu cơm. Ngài sống có thoải mái không?"

Ông lão từ từ nhắm mắt,

Cơ thể của một con vượn cứ ngồi đó như vậy,

Con khỉ lông vàng lúc nãy đã chạy đến. Nó dập đầu trước di thể của ông lão, sau đó đi vào phần ánh sáng tỏa ra của di thể đó.

Sau một thời gian ngắn,

Từ chỗ quần áo của ông ta,

Chui ra một con khỉ nhỏ có lẽ kích thước của nó chỉ bằng cỡ bàn tay.

"Chi chi chi..."

Khỉ nhỏ liên tục kêu lên vài tiếng, sau đó chạy ra ngoài.