Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 57: Là loại người gì vậy?




Người đàn ông im lặng, và lúc này hắn ta có chút thất thần.

Chu Trạch ban đầu nghĩ rằng ông ta sẽ biến thành lệ quỷ, tựa như lúc anh vừa mới ra khỏi địa ngục sau đó gặp Từ Lạc trong hiệu sách rồi sau đó nhập hồn vào, mượn thân thể của Từ Lạc để sinh sống.

Quỷ chỉ tồn tại được một thời gian, một khi đã biến thành lệ quỷ, nếu trong tâm còn vướng bận nhiều chuyện thì linh hồn sẽ luôn nặng trĩu, khó có thể siêu thoát để luân hồi được. Về sau, linh hồn sẽ dần tan thành mây khói.

Việc này giống như một người dùng chất kích thích vậy, nếu người đó dùng quá liều sẽ bị sốc thuốc, và cuối cùng nếu không kịp thời cứu chữa thì người đó sẽ chết.

Tuy nhiên, trông ông ta bây giờ có dáng vẻ rất bình tĩnh. Trong lòng ông ta đầy rối ren nhưng trên mặt không thể hiện một cảm xúc gì cả. Người đàn ông ấy như chết lặng.

Rất lạc lõng, rất xấu hổ, rất bất lực, nhưng cũng rất rối.

Ông ta quay đầu nhìn về phía đằng sau Văn miếu, thở dài nói: "Cho nên mới nói, người đọc sách thánh hiền để lớn lên, coi sách thánh hiền như là kim chỉ nam cho cuộc sống, nhưng kỳ thật, những cuộc thi, những khoa cử kia mới là mục đích mà người ta muốn hướng tới.

Ta vốn cho rằng mình hiểu biết. Nhiều khi ta cảm thấy ngay cả một quỷ sai cũng không thể phán quyết được cuộc đời của bản thân thì huống hồ gì một người tầm thường như ta- không quyết định được cuộc đời của chính ta cũng là một lẽ đương nhiên. Thì ra bấy lâu nay chính ta tự cao tự đại, tự đánh giá cao bản thân mình.

Trên thực tế, ta phải tự hiểu ra chân lý này từ hàng trăm năm trước. Nếu hiểu ra được thì có lẽ ta đã không bị giam giữ ở Văn miếu này hàng trăm năm nay, phải tự mình quan sát cuộc sống và theo dõi sự phát triển của các thế hệ xung quanh Văn miếu này.

Người đàn ông nhìn về phía Chu Trạch: "Ngươi có cảm thấy ta rất đáng chết không?"

Chu Trạch không trả lời.

"Ta có một người bạn rất thân, ông ấy họ Liễu. Sau khi biết tin Tiên Hoàng treo cổ tự sát ở núi Môi Sơn, ông và những người trong nhà ông đã quyên sinh để theo Tiên Hoàng, mong được tiếp tục hầu hạ Tiên Hoàng dưới suối vàng"

Ông nhẹ nhàng kể tiếp:

"Một ngày trước khi quyên sinh, có một cô gái nhỏ 13 tuổi chạy vào nhà ta mong muốn được sống, mẹ của cô ấy là một người hầu trong phủ họ Liễu. Mẹ của cô ấy mong cô con gái bé nhỏ của mình có cơ hội sống,

Nhưng sau đó bạn của ta đã đến nhà ta rồi đón cô bé đó đi.

Cuối cùng, nhà họ Liễu trên dưới 20 người đều treo cổ chết theo Tiên Hoàng. Cô bé 13 tuổi kia thì bị đâm bởi một thanh kiếm. Có nhiều người không muốn chết nhưng họ vẫn phải chết."

Người đàn ông cười, nói:" Ngươi thấy làm như vậy có đúng không?"

Chu Trạch liền trả lời:"Cô bé ấy thật đáng thương, cô ấy nên được sống"

"Cuối cùng cô ấy đã sống. Mỗi người đều có suy nghĩ và cảm xúc riêng. Người thân của ta chưa sẵn sàng để chết, kể cả ta cũng chưa sẵn sàng để đến với các chết. Vì thế, ta phải cắn răng để tiếp tục sống.

Ta muốn sống không phải chỉ vì bản thân ta, mà còn vì những người thân trong gia đình ta.

Sau chuyện đó, ta đã nhậm chức quan mới, đã làm việc thiện và cứu vô số người. Coi như đã làm giảm bớt được tội nghiệt.

Như Lý Thế Dân Tuyên Vũ Môn vì biết vết nhơ trong cuộc đời mình không thể nào gột sạch được nên đã cố gắng sao cho trở thành một vị Hoàng đế tốt, tận tụy một lòng vì nhân dân.

Lúc đó, tình trạng của ta cũng y như vậy.

Ta luôn cố gắng làm nhiều việc tốt để chứng minh với bản thân rằng việc ta còn sống không hề uổng phí. Dù ta không thể đền nợ nước nhưng lại làm nhiều việc thiện như bù lại lỗi lầm của mình."

Người đàn ông nói rất rất nhiều, rõ ràng ông ta cảm thấy không phục.

Những người đọc sách thánh hiền thời trước thường tự xưng mình là đệ tử của thánh nhân. Qua cái nhìn của những kẻ trong Văn miếu ông ta lại càng trở thành một đồ đề đầy hiếu thảo.

Ông ta ban đầu vốn là Cửu khanh công tộc nhưng kết quả, sau khi chết ông ta cũng chỉ được đối xử như các học giả bình thường.

Điều này đã lý giải rõ thái độ của các thánh nhân.

Chu Trạch ngồi xổm xuống trước mặt của người đàn ông nọ, nghĩ ra điều gì đó bèn nói: "Những ông điều vừa mới nói tôi thấy có chút quen quen. Vài trăm năm trước cũng có người gặp phải những chuyện tương tự như ông đã gặp phải.

Hắn ta được gọi là Uông Quý,

Hắn ta là một kẻ phản bội đất nước nhưng lại oang oang nói rằng mình là một người vô cùng yêu nước"

Người đàn ông khẽ mở miệng như muốn nói gì đó, nhưng anh ta không biết bắt đầu từ đâu.

"Ông làm quan từ thời nhà Minh, sau đó lại làm quan dưới thời nhà Thanh,

Việc này thật ra rất dễ giải thích,

Là do ông quá vô liêm sỉ."

Nghe thấy vậy, người đàn ông lập tức trở nên tức giận, ông ta lao vào Chu Trạch.

Chu Trạch liền mở lòng bản tay của mình ra, móng tay anh mọc dài ra trong tức khắc. Sau đó anh vẽ trên lòng bàn tay của mình một hình tròn để mở cánh cửa địa ngục.

"Mời ông. Tôi không muốn áp giải ông rồi làm mất thể diện của ông, ông tự mình vào đi.

Nếu như tôi áp giải ông đi, thì một chút thể diện cuối cùng của ông coi như cũng mắt luôn"

Ông ta đứng dậy, đi thẳng về hướng cánh cửa địa ngục. Trước khi bước vào đó, ông ta hỏi Chu Trạch một câu:

"Có phải ta quá vô liêm sỉ không?"

"Vô liêm sỉ hay không là do ông tự suy nghĩ lấy"

Người đàn ông tỏ vẻ do dự rồi sau đó lắc đầu. Không biết cuối cùng ông ta có tự suy nghĩ về sai lầm của bản thân được hay không, nhưng cuối cùng ông ta cũng bước vào cánh cửa địa ngục.

Chu Trạch vung tay lên, cánh cửa tan biến. Mọi chuyện ở đây cuối cùng đã kết thúc.

Cũng phải thầm cảm ơn người đàn ông kia, lão ta đã nuốt những hồn mô của các học gải vào trong bụng, coi như giảm bớt được rất nhiều phiền phức cho Chu Trạch.

"Ông chủ, chuyện này đã kết thúc chưa?" Oanh Oanh nói với vẻ thất vọng: "Tôi nghĩ anh sẽ đánh ông ta một trận nhớ đời chứ "

"Có đánh ông ta hay không không có ý nghĩa gì hết". Chu Trạch sau khi nhìn một cách xa xăm vào Văn miếu nói tiếp: ""Hơn nữa, các vị thánh trong Văn miếu đã giam giữ ông ta ở đây hàng trăm năm, cũng coi như ông ta đã bị trừng phạt rồi."

Oanh Oanh khịt mũi thì thầm: "Xem ra những vị thánh nhân ở đây còn có mắt, không phải tất cả đều vô dụng."

"Đúng vậy, họ đã giam giữ ông ta. Họ đã dạy dỗ lại những người được gọi là đồ đệ của họ. Nếu đồ đệ của họ làm ra chuyện gì đáng xấu hổ thì sẽ bị trừng phạt"

Họ trừng phạt ông ta,

Dù triều Minh đã biến thành triều Thanh đi chăng nữa những Văn miếu vẫn là Văn miếu, những thánh nhân vẫn được nhận hương hỏa từ nhân dân"

"...."Bạch Oanh Oanh

"Ông chủ, hình như càng ngày anh càng trở nên triết lý hơn"

Oanh Oanh nhớ rằng, cô đã giúp một số người chạy vào Văn miếu. Kết quả là, một trong số họ đã bị

"Nhìn chằm chằm" khó chịu.

"Họ bị nhìn chằm chằm sao"

Anh trở lại hiệu sách lúc 10 giờ tối, nhưng lần này, đó là giờ làm việc thực sự của Chu Trạch.

Có lẽ bởi vì ma quỷ hoạt động vào ban đêm nhiều hơn ban ngày.

Trong những thời gian gần đây, Chu Trạch đã kiếm được nhiều tiền hơn một chút. Nhưng do video hôm nọ đưa cho cảnh sát, anh đã phải đốt nhiều tiền âm phủ hơn để đỡ gặp rắc rối.

Video đó, tất nhiên, không thể được sử dụng làm bằng chứng trực tiếp, nhưng miễn là các bên liên quan biết sự thật của vụ việc, và sau đó dành nỗ lực để kiểm tra cẩn thận sự thật của vấn đề, sẽ không khó để tìm ra manh mối.

Video đó chỉ như là một đoạn mồi nhử để cánh cảnh sát và nhà báo tìm kiếm thêm thông tin, không thể sử dụng nó để làm bằng chứng được.

Chu Trạch không đọc sách mà nghe nhạc và xem tin tức. Oanh Oanh đang ngồi sau Chu Trạch, cô chăm chú chơi trò chơi bằng điện thoại di động của mình.

Ông chủ và nhân viên, mỗi người đều có một niềm vui riêng. Họ ngồi cạnh nhau chỉ lạnh thềm không nói gì. Liệu đây có phải là dấu hiệu của một khởi đầu mới?

Giữa đêm, cảnh cửa hiệu sách được mở ra. Một cô gái bước vào, trên tay ôm một chú chó Corgi, Cô gái quen thuộc cùng con chó Corgi quen thuộc.

Chu Trạch đứng dậy và rót một ly nước mời cô gái. Là khách hàng VIP đầu tiên, cô nên được tận hưởng dịch vụ này.

Chu Trạch lại gần hơn một chút để nhìn,

Cô gái là người sống,

Con chó cũng đang còn sống.

Có người sống vào hiệu sách của họ giữa đêm khuya thế này xác suất xảy ra rất thấp.

"Ông chủ, tôi vừa tìm lại được con chó cưng của tôi"

""Chúc mừng cô". Chu Trạch nói.

Con chó Corgi đã rất phấn khích, nó đi vòng quanh Chu Trạch hai vòng, và sau đó chạy về phía Oanh Oanh.

Oanh Oanh đang chơi trò chơi trên điện thoại thì bị con chó quấy rầy. Cô quay sang lườm con chó. Corgi lập tức chạy đi vì sợ hãi,

Người xưa đã nói rằng, con chó tuy nhỏ nhưng có thể nhìn những gì con người không nhìn thấy được.

Lập tức, con chó giật mình sợ hãi. Nó ngồi bệt trên nền đất rồi tiểu ra ngay chỗ đó.

"Xin lỗi, xin lỗi, ông chủ thực sự xin lỗi." Cô gái lập tức đứng dậy và chuẩn bị dọn dẹp.

"Không có gì đâu." Chu Trạch ra hiệu cho cô gái cứ ngồi đó, rồi nói với Oanh Oanh: "Quét nó đi."

Oanh Oanh đặt điện thoại xuống, và buồn bã vào phòng tắm lấy cây lau nhà và giẻ lau.

"Ông chủ, việc kinh doanh của anh không tốt sao?" Cô gái ôm con chó vào lòng mình để nó không chạy lung tung.

Đương nhiên con chó của cô bây giờ không còn dám chạy loạn, hình như đến thở nó còn k dám.

"Cũng đủ để kiếm sống qua ngày". Chu Trạch nói.

"Lần trước nhờ anh nói cho tôi vị trí của con chó nên tôi mới có thể tìm và chuộc nó về"

"Cô đã bỏ ra bao nhiêu tiền?"

"Hơn một vạn, người ta sau khi nghe tôi nói giá tiền chuộc còn không chịu. Nhưng sau khi thỏa thuận về giá tiền ổn thỏa thì họ đã trả chó lại cho tôi"

Chu Trạch gật gật đầu.

"Ông chủ, tôi nghĩ anh có thể thêm nhiều thứ vào hiệu sách này, chẳng hạn như chiếc ghế này, ngồi rất khó chịu, có thể được thay thế bằng ghế sofa."

Nếu như có tiền, Chu Trạch cũng muốn đổi.

"Anh có tiền lấy tiền của tôi để đi chơi cổ phiếu, dùng số tiền kiếm được để sửa lại hiệu sách này". Cô gái vừa xoa đầu con chó cưng vừa nói.

Chu Trạch biết rõ rằng cô ấy chỉ muốn báo đáp mình một chút, mình có thể cầm tiền của cô ấy chơi cổ phiếu, thắng thua không quan trọng nhưng Chu Trạch không đồng ý.

Anh cũng không thể nói về việc chia hoa hồng cho cô thế nào,

Chẳng lẽ lại đốt tiền âm phủ cho cô,

Lúc trước cũng có một người nói với Chu Trạch như vậy, anh đã cảm thấy rất sốc.

Hừm,

Cho nên anh sẽ không nói ra suy nghĩ của mình. Anh sợ cô ấy cũng sẽ sốc giống anh.

Ngay sau đó có tiếng cười lớn phát ra từ hàng mỳ bên cạnh. Hứa Thang Lãng chỉ mặc độc mỗi bộ đồ ngủ chạy sang hét lớn đầy phấn khích với Oanh Oanh;

"Trúng rồi, trúng xổ số rồi. Mười vạn!"

Hứa Thanh Lãng rất vui, những người mà anh có thể chia sẻ niềm vui đầu tiên chính là những người ở hiệu sách sát vách tiệm mỳ nhà mình.

Tuy nhiên, hai người ở sát vách anh cũng không phải người sống.

"Xin chúc mừng." Chu Trạch nói.

"Anh mua cho tôi một cái túi đi" Oanh Oanh thừa cơ đòi quà.

"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ". Hứa Thanh Lãng bắt đầu ra vẻ cẩn trọng rồi nói tiếp:

"100.000 nhân dân tệ, sau thuế cũng là 80.000, nó cũng chỉ là tiền xổ số, Đối với tôi, có hơn 20 bộ nhà tái định cư ở quận Shi Kiều, chỉ là một cơn mưa phùn và nó không có tác động thực sự đến cuộc sống của tôi"

"Quận Shi Kiều?" Cô gái mở miệng hỏi.

"Đúng vậy." Hứa Thanh Lãng đáp.

Quận Shi Kiều nằm gần trung tâm thành phố, ở giá của các ngôi nhà cao hơn những nơi khác, và đó là lý do làm anh ta trở nên cẩn trọng hơn.

"Ồ, quận Shi Kiều là nơi sinh gia đình tôi sinh sống"

"Thế hiện tại cô còn ở đó không?" Hứa Thanh Lãng thậm chí còn cười rạng rỡ hơn. "Liệu lần tôi có thể mời cô đi uống café không?"

"Gia đình tôi không ở đó nữa."

" Điều đó có nghĩa là gì? "

"Gia đình anh đã phá dỡ nó rồi xây lên khu tái định cư nên giờ nhà của tôi không còn nữa"

"....." Hứa Thanh Lãng