Editor: Waveliterature Vietnam
TV bông tuyết vẫn còn tiếp tục lóe lên, giống như là đang báo hiệu cái gì đấy,
Tứ phía, bóng tối tuyệt đối mang đến cho người ta cảm giác chết chóc đầy tĩnh mịch.
Chu Trạch ngồi trên ghế sô pha,
Nhìn chằm chằm màn hình TV,
Đây là tâm lý bình thường của tất cả mọi người, Chu Trạch cũng không phải là ngoại lệ.
Mà vào tại thời điểm này,
Một cái tay,
Từ phía sau vươn ra,
Đặt trên vai Chu Trạch.
Rất khó xử,
Không có chút chăn nệm nào được trải ở đó,
Ngồi trên ghế sô pha chăm chăm nhìn màn hình TV, căn bản không ngờ tới ở sau lưng mình lại có thể phát sinh ra chuyện gì đó.
Cơ thể Chu Trạch trong nháy mắt bị siết chặt, sau đó trở tay bắt lấy nó và ném về phía trước!
Đây là một bản năng, phản ứng căng thẳng của mọi người trong tình huống bất ngờ này, ông chủ Chu dù sao cũng là người có thể thấy được hết việc đời, vừa phải gặm nhiều sườn như vậy, tự nhiên không sợ hãi đến mức bị dọa đến trối chạy oa oa kêu to.
Tuy nhiên, sau khi dùng hết sức, cơ thể Chu Trạch bị kéo nghiêng, thiếu điều suýt ngã trên mặt đất.
Bởi vì lúc này trong tay Chu Trạch, vẻn vẹn chỉ là một bàn tay, nó cũng không có đằng sau cánh tay, thân thể và những bộ phận khác, nó chính là một cánh tay, chẳng khác gì Chu Trạch vừa mới phát lực, tất cả đều như đập vào trên bông.
Đây là bàn tay của một nữ nhân, đường vân tinh tế tăng thêm bởi các mao mạch máu, vả lại trong ngón tay còn đeo thêm một chiếc nhẫn.
Ông chủ Chu không sợ cảnh này,
Thay vào đã, nắm bàn tay đó đặt ở trước mặt mình, bắt đầu xem xét cẩn thận.
Thậm chí còn chủ động thò vào vị trí ngón tay đeo nhẫn của người kia,
Cũng xem xét lòng bàn tay,
Giống như là đang trêu chọc,
Lại giống như là đang giao tiếp.
Vào đêm tối yên tĩnh,
Một thanh niên đang ngồi trên ghế sô pha của nhà khách,
Nhìn vào một bàn tay,
Tình huống này,
Đủ để khiến cho mọi người cảm thấy thót tim,
May mắn thay, Chu Trạch không phải là người thuần túy bình thường, chí ít là về "nỗi sợ hãi", một người đã từng đứng trên hoàng tuyền lộ, sức đề kháng đối với chuyện này là rất cao.
Vấn đề hiện tại có phải là mình bị hù chết hay không, mà là mình có bị giết chết hay không,
Làm thế nào để có thể thoát ra.
Đã có một bạch cốt tinh đến đánh nhau với mình, thật sự sẽ không có bất cứ thứ lộn xộn gì xảy ra.
Đem tay đối phương đặt lên bàn tay mình, Chu Trạch hi vọng cái tay này có thể động khẽ, cho mình viết viết chữ, khơi gợi chút tin tức gì đó.
Có thỉnh cầu gì, có ai oán gì,
Mau nói đi,
Bản quan...….
Đúng,
Bản sai dịch sẽ hoàn thành cho ngươi!
Tiệm sách này của Chu Trạch ta có nhiều kinh nghiệm để giải quyết những chuyện như vậy.
Nói chung, ngời chết lưu lại dương gian khẳng định là có chấp niệm, thuần túy cái loại kia không muốn chết lão tử ta sẽ trở thành Quỷ Vương muốn tu tiên bất tử, về sau chết không cần quỷ sai đưa đi, mình liền ngoãn xuống địa ngục mà có thể được đầu thai.
Tiệm sách của Chu Trạch bên trong ngược lại cũng có không ít đầu sách, nhưng trong liên hệ của riêng mình, Chu Trạch còn không gặp qua người nào muốn nhất thống địa ngục, trở thành Quỷ
Vương.
Tuy nhiên,
Cái tay này vẫn không trả lời.
Chu Trạch đưa tay ra vỗ vỗ lên bàn tay đó, sau đó lắc lắc, cái tay này giống như lợn chết, không sợ nước sôi, căn bản không để ý.
Có lẽ là rất đặc biệt "trái tim như nước".
Rốt cuộc chạy đến đây làm gì?
...…
"Làm nền thật nhiều, nói nhảm thật nhiều, hảo tủy...…..thật làm chán a a a....."
Bên này,
Bạch Oanh Oanh cầm trong tay cuốn "Chóp mũi ác mộng" Không ngừng lật xem.
Trong "Đại thoại Tây Du" Phật Tổ tọa hạ bấc đền đều có thể thành tinh,
Sau đó như một cương thi làm việc trong một tiệm sách,
Chưa thể nói là hồng nho uyên bác,
Nhưng ít ra là đọc không ít sách vở kiến thức uyên thâm.
Loại sách này, Oanh Oanh thật là nhìn qua không ít, khi còn sống ở thời nhà Thanh, Bạch phu nhân liền thích vụng trộm đọc một ít tiểu thuyết, mặc dù lúc đó còn được coi là sách cấm, vẫn bất chấp đọc.
200 năm trôi qua, mặc dù mọi loại sách phần lớn đã được thông hành, vẫn còn một số nghĩ nó là bất nhập, nhưng ít ra ở tiệm sách có thể đường hoàn mà đặt.
Cuốn sách này,
Nói thế nào đây,
Đoạn đầu cũng không tệ,
Giới thiệu càng không tệ,
Nhưng sau đó,
Liền viết hảo thủy!
Đến nỗi Bạch Oanh Oanh buồn nôn,
Làm ơn,
Tại sao lại muốn quá nhiều sự miêu tả bề ngoài như vậy,
Tại sao lại có nhiều hoạt động tâm lý như vậy,
Tại sao lại muốn nhiều cảnh làm nền như vậy,
Tại sao trực tiếp muốn ta xuất hiện như này là làm sao!
Vả lại người muốn tìm bút, thời gian ở đây nhìn ngươi thêu dệt vô cớ không ít sự cố, muốn xem truyện ma, thế mà không biết ông chủ ta là ai à!
Vừa nghĩ đến đây,
Bạch Oanh Oanh bạo lực trực tiếp xé tan quyển sách,
Hảo thủy,
Xé này
Dám xưng số lượng từ này,
"Đáng ghét"
Không quan tâm gì cả,
Cứ vậy mà xe!
Tại nơi Bạch Oanh Oanh xé, có một bóng đen xuất hiện, khoác tay lên vai của nhân vật chính,
Sau đó nội dung của một số tờ giấy liên tiếp bị phá bỏ.
Sức mạnh của Oanh Oanh là vô cùng đáng sợ, giật kéo, liền vỡ vụn.
Điều này lại dẫn đến một vấn đề,
Phía bên kia cốt truyện jcaur ông chủ Chu,
Bị Bạch Oanh Oanh bạo lực xé ra,
Vỡ vụn!
Bởi vì sách đã bị Bạch Oanh Oanh xé, sinh tình sau đó có bóng đen khoác tay lên vai nhân vật chính,
Cái tay này cũng bắt đầu chửi bới!
Cái tay:" Ta là ai? Ta đang làm gì? Ta muốn đi đâu?"
Ai nói gì đó với tôi,
Tôi nên làm gì tiếp theo đây?
Làm gì với tình huống này đây?
Cho nên không trách ông chủ Chu giống như là nắm tay trong nửa ngày, bàn tay này vẫn không phản hồi gì,
Thực sự là lúc này đang rất mê mang.
Đó chỉ là cái thứ xuất hiện đầu tiên mà thôi,
Đằng sau có cánh tay,
Có bả vai,
Còn có thai,
Còn có cả một sự khủng bố phía sau,
Hiện tại đã rời đi rồi.
...
"Bút đâu, bút, bút của tôi đâu?"
Oanh Oanh lật từng trang một, bạo lực xé.
Cô đang tìm kiếm manh mối về cây bút,
Cho nên không đủ tỉnh táo nhìn kỹ, chỉ là nhìn thô sơ giản lược, một câu chuyện vô dụng, trực tiếp xé hai tấm giấy.
May mắn thay, thực thể tiểu thuyết trong 200 năm qua phải nói là còn ngắn, một quyển tiểu thuyết dày cũng chỉ rơi vào độ hai, ba mươi vạn chữ.
Nếu nó là loại tiểu thuyết khổng lồ có giá trị khoảng 20 triệu chữ,
Oanh Oanh đoán chừng cũng không phải là mở xé, mà xé không hết, phải dùng lửa thiêu!
...….
Ông chủ Chu đặt tay xuống,
Chạm vào túi,
Châm một điếu thuốc.
Hít thật sâu,
Phun một vòm khói,
Chết tiệt,
Cái quái gì thế này.
"Meo!"
Một con mèo từ đỉnh đầu kêu vọng tới,
Chu Trạch đột nhiên đứng dậy và nhìn lên, hai tay móng tay lại một lần nữa mọc ra, tuy nói rằng móng út đã có chút đứt gãy, nhưng đây đã là cách tốt nhất để Chu Trạch ngăn chặn kẻ thù rồi.
Đồng thời, bộ giáp lâu không tồn tại trong cơ thể, nay cũng đã xuất hiện, bộ giáp không thể xuất hiện mọi lúc, nếu không sẽ giống như rơi lam không ngừng, cơ thể sớm bị móc sạch,
Cũng chỉ có thời điểm thực sự khẩn cấp mới đem ra sử dụng.
Nhưng cảnh tiếp theo,
Ông chủ Chu trực tiếp ép buộc,
Một con mèo chết,
Trên cổ rơi cái dây thừng,
Lắc lư đi xuống,
Trước mặt Chu Trạch không ngừng lắc lư.
Chu Trạch có chút phòng thủ,
Cùng với con mèo chết này giằng co 20 phút,
Đến cuối cùng đôi mắt Chu Trạch có chút đua, thậm chí còn tê liệt,
Cuối cùng xác định một điều,
Con mèo chết này,
Thực sự chỉ là một con mèo chết.
Người ta không biết loại kích thích nào, có thể là Miêu lão bà cùng mèo hoang chạy đến, nghĩ quẩn treo cổ mà chết.
Trước khi treo,
Còn miễn cường hét lên,
Giống như hét lên: "Tôi không còn sống!"
Rồi chết.
Chu Trạch khóe miệng bắt đầu nhếch lên,
Điều này có gì đặc biệt....
Cái quái gì thế này!
Mả mẹ nó đại gia nhà ngươi!
Liền xem như người làm trò bí ẩn,
Ngay cả khi có chút nghi ngờ,
Vậy mà không chuyên nghiệm chút nào!!!
Đưa ra một bàn tay,
Đưa ra một con mèo chết,
Đang muốn làm cái gì vậy!
Điều gì đằng sau?
Hay là không phải đằng sau!
Đang cố hù chết tôi hay gì đây?
Tôn trọng,
Đó là trao đổi lẫn nhau!
"Răng rắc...….răng rắc...….răng rắc...…"
Có vẻ như ai đó đã nghe được những lời phàn nàn của Chu Trạch,
Cũng giống như là đáp lại sự bất mãn của Chu Trạch,
Chiếc TV bông tuyết, vốn đang hoạt động, bắt đầu phát sinh biến hóa.
Trong TV đen trắng biến thành màu máu,
Sau đó,
Giống như là có dòng máu đỏ trong TV bắt đầu tràn ra,
Nhuộm đỏ máu,
Đông thời, từ từ lan rộng ra.
Trong phòng khách, có mùi nồng nặc máu, thật kinh tởm.
Sau đó,
Có một nam tử trong TV toàn thân bọc xiềng xích vẻ như đang lớn dần lên, sau đó, anh ta đưa tay ra lay chiếc TV, thân thể bắt đầu không ngừng lao đến.
Trên đầu hắn có sừng dài,
Làm da huyết hồng,
Một số nơi có màu xanh tím,
Giống như một con quỷ bò ra khỏi địa ngục,
Tuy nhiên, bình thường là có người chui từ trong ngăn bàn ra, bây giờ có hẳn người bò từ TV ra.
Hơi thở có chút chậm rãi nhưng dồn dập, tuy nói rằng mình là một ác ma địa ngục quỷ sai chân chính, nhưng đối với tâm thế này, khí thế này của đối phương, so với bạch cốt tinh lúc trước, phải nói là mạnh hơn một cấp độ.
Thành thực mà nói,
Không có ý thức trong cơ thể mình cái kia có thể giúp mình như mở hack,
Ông chủ Chu đối mặt với một đối thủ như vậy, trong lòng khó có thể tránh khỏi có chút chột dạ mà sợ hãi.
Nhưng nếu bật được hack cảnh này thì vẫn là tốt hơn, chí ít trong lòng mình vẫn cảm thấy còn chút năng lượng.
Trận địa sẵn sàng,
Vận sức chờ phát động,
Kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào đối phương.
Đối phương một bên nhìn xem Chu Trạch và cố gắng mỉm cười,
Chậm rãi từ giữa dầu bắt đầu lật ra,
Đầu tiên là đầu,
Sau đó là cổ,
Sau đó lại là bả vai.....
...…..
"Ở đâu lại trèo ra một người từ TV,
Người ta đang tìm bút cơ mà,
Muốn tìm bút!"
"Ôi! Ôi!"
Hậu quả bạo lực bị phá vỡ!
...…
"Thôi nào,ta đang đợi ngươi." Chu Trạch ở trong lòng nghĩ, đồng thời ánh mắt nhìn chằm chằm vào trong TV đã leo ra được nửa người.
Hít sâu,
Điều chỉnh cảm xúc,
Điều chỉnh trạng thái,
Thôi nào,
Tới đi...…
Tuy nhiên,
Đột nhiên, nó giống như là đĩa phim không sạch và bị xước,
Thứ trong TV đột nhiên tốc đồ bò ra tự nhiên chậm xuống, hơn nữa còn đang không ngừng co rúm lại.
"Tích tích….tạch tạch.....tí tách tí tách...…"
Sau một hồi, trèo ra rồi dừng ngay tại một điểm,
Trở lại đi,
Giống như là đang động kinh nhưng bị lag vậy.
Cuối cùng,
Chỉ cần nghe một tiếng "két"!
Một nửa cơ thể, con quỷ bên trong cơ thể một nửa không di chuyển nữa,
Nghiêng đầu một cái,
Đi ngang,
Mở miệng,
Phun đầu lưỡi ra,
Hắn bị...….
Kẹt chết!
"..." Ông chủ Chu.