Editor: Waveliterature Vietnam
Không có bất kỳ khúc dạo đầu nào,
Cũng không có bất cứ dầu hiệu gì,
Bóng đen cứ đột nhiên xuất hiện như vậy,
Mang đến lý tưởng của nó, mang đến đạo lý của nó,
Và gần như,
Thiếu chút nữa,
Đã mang đến tai họa ngập đầu cho hiệu sách.
Nếu như hiệu sách chỉ còn lại một mình tư lệnh là ông chủ Chu,
Hiệu sách kia tồn tại còn có ý nghĩa gì nữa?
Có lẽ,
Đây chính là cuộc sống,
Đây chính là cuộc đời,
Cho dù mình đã chết,
Cho dù mình là một quỷ sai,
Cũng không thể nào thoát khỏi số mệnh này.
Chỉ cần mình còn "sống".
Vậy thì mình phải chuẩn bị tâm thế thật sẵn sàng để đón nhận những điều bất ngờ có thể ập đến bất cứ lúc nào một cách vui vẻ,
Hoặc là,
Đe dọa!
Ánh mắt của Chu Trạch rất bình tĩnh, đây không phải là kiểu phẫn nộ dữ dội như trước đây mà đây là một loại bình tĩnh thực sự. Bởi Chu Trạch lúc này không phải là Chu Trạch nữa rồi.
Giống như một đám trẻ con, đang chơi bi một cách quyết liệt, hai mắt trừng lên.
Lúc này, đột nhiên có một người lớn tham dự vào,
Đây đã là một chuyện xấu hổ,
Nhưng nếu mình còn trừng mắt theo đám con nít,
Chết tiệt,
Mặt mũi để đi đâu nữa?
Thân thể Chu Trạch bắt đầu khô lại, nhưng cũng không bị khô quá, anh vẫn giữ được dáng vẻ vốn có, nhưng răng nanh nơi khóe miệng càng lúc càng mọc dài ra.
"Chúc mừng ngươi đã chọc giận ta, cho nên ta sẽ thay trời hành đạo với ngươi!"
"Dông dài."
Chu Trạch dùng móng tay út khẽ móc lỗ tai rồi gảy nhẹ một cái.
"Vụt!"
Bóng đen chợt biến mất,
Không có bất kỳ dấu hiệu nào!
Vậy mà,
Khi Chu Trạch đưa tay về phía trước,
Chỉ là tùy tiện khua khoắng một chút thôi,
Nhưng trong nháy mắt,
Bóng đen dường như chủ động đưa cổ của mình vào lòng bàn tay của Chu Trạch, xuất hiện trước mặt Chu Trạch, ngay cả cổ cũng đưa đến tận tay.
"Răng rắc!"
Dứt khoát,
Gọn gàng,
Không nhiều lời với bóng đen,
Cũng lười nói về thứ "thay trời hành đạo".
Chu Trạch cứ tiếp tục bóp cổ bóng đen như vậy. Thân thể bóng đen cũng vặn vẹo. Sau đó phát ra một ngọn lửa lớn, trực tiếp khiến thân thể hắn ta bốc cháy hừng hực, biến thành đốm lửa rợp trời.
Trước đó,
Tốc độ của bóng đen rất nhanh, nhưng hành động của hắn đã sớm bị Chu Trạch nhìn thấy, thậm chí chơi trò ôm cây đợi thỏ với hắn.
Không riêng về mặt chiến lược, cả về chiến thuật Chu Trạch cũng sinh ý coi rẻ anh ta.
Vậy mà,
Một tấm da người không còn nữa,
Một tấm da người mới lại nhanh chóng xuất hiện.
Bóng đen một lần nữa xuất hiện ở bên trái Chu Trạch.
Vành tai Chu Trạch khẽ giật lên,
Anh đang nghe,
Đang cảm nhận,
Giống như đi múa rối, mặc kệ con rối sống đông cỡ nào nhưng ít nhất nó cũng bị điều khiển bởi một sợi dây.
Không tìm được sợi dây này,
Chỉ có thể liên tục phá hủy những tấm da người kia thôi,
Ai biết hắn ta có đến bao nhiêu da người cơ chứ?
Nhẹ nhàng chép miệng một cái,
Đại khái xác định phương hướng của đối phương,
Không thể nào mà biết rõ ràng được.
Chu Trạch nhẹ giọng lẩm bẩm với chính mình, lúc này, tiếng tiêu lai vang lên.
Tiếng tiêu,
Gần như đã trở thành ca khúc chủ đề của tối nay, như một cơn ác mộng vô hình bao phủ trên đỉnh đầu của mỗi người trong hiệu sách, mang đến áp lực kinh hoàng.
Chu Trạch đứng yên tại chỗ,
Vẫn không nhúc nhích,
Thế nhưng anh đang hơi nhíu mày,
"Thanh âm này,
Có chút khó chịu."
Ngay sau đó,
Hai chiếc răng nanh của Chu Trạch bắt đầu cọ sát vào nhau.
"Ken két…ken két…ken két…"
Đây chính là âm thanh phát ra khi nghiến răng,
Không ít người khi ngủ thường có thói quen nghiến răng, đây là chuyện bình thường và cũng rất hay gặp.
Đối với tiếng tiêu dễ khiến người ta cảm thấy ghê rợn này,
Chu Trạch bắt đầu nghiến răng.
"Ô ô ô…Ô ô ô…Ô ô ô…"
Tiếng tiêu uyển chuyển, du dương, réo rắt hồi hộp, lay động lòng người.
"Ken két…ken két…ken két…"
Tiếng nghiến răng…vẫn là tiếng nghiến răng, không có tiết tấu gì cả, chỉ đơn thuần là tiếng nghiến răng.
Dường như đây là một màn đối kháng không cân xứng, một loại đối kháng có chút khó hiểu,
Nhưng sau một lúc,
Trên thân tiêu ngọc truyền đến một âm thanh giòn tan,
Phía trên của nó,
Đã xuất hiện một vết nứt!
"Ken két…ken két…ken két…"
Chu Trạch tiếp tục nghiến răng, khóe miệng nhếch lên, hệt như anh đang nhai kẹo cao su, cũng giống như đang đứng xem kịch.
"Ken két…ken két…ken két…"
Đây không phải tiếng nghiến răng,
Mà là tiếng phát ra khi tiêu ngọc không ngừng xuất hiện với nứt,
Mang theo một không khí khiến người ta sợ hãi.
"Két!"
Chu Trạch nghiến răng thật mạnh,
Sau khi hai chiếc răng nanh cọ vào nhau mạnh mẽ như vậy,
Tiêu ngọc bị gãy và phân làm hai nửa!
Cả người bóng đen gần như bị tê liệt,
Sau đó. Chu Trạch xuất hiện ở trước mặt bóng đen. Thậm chí bóng đen còn không kịp chống cự, bị Chu Trạch đâm thủng thân thể.
Ngay lập tức,
Là tiếng rách!
"Xì xì…"
Vành tai của Chu Trạch lại khẽ chuyển động một lần nữa,
Tiếng động này…bắt được rồi.
Đang trốn ở chỗ đó sao?
Bóng đen thứ ba lại nhanh chóng xuất hiện,
Nhưng sau khi xuất hiện bỗng chốc trở nên mờ mịt,
Vì hắn phát hiện đối thủ của mình,
Tên quỷ sai kia,
Đã không còn ở đây nữa.
Bởi Chu Trạch đã xuất hiện ở bên cạnh thùng rác ở phía góc phố,
Một cước đạp thẳng cái thùng rác này!
"Rầm!"
Thùng rác trực tiếp nổ tung, bên trong có một người nhảy ra, miễn cưỡng chịu một cước của Chu Trạch.
Người này mặc áo khoác cũ màu xanh biếc, dáng vóc lọm khọm, trên mặt dán một tờ giấy trắng, nhưng có thể dễ dàng biết được đây là một ông già.
Trên tờ giấy có hai cái lỗ, vừa vặn để đôi mắt có thể nhìn ra bên ngoài.
"Rốt cuộc ngươi là ai, ngươi không phải quỷ sai!"
Chu Trạch không trả lời,
Anh không có hứng thú để đi nói chuyện với một người sắp chết.
Sau khi tiến lên,
Chính là dứt khoát…đẩy ngang!
Thân thể Chu Trạch đụng vào người đối phương, thân thể lão bắt đầu lùi lại phía sau, phá vỡ một bức tường, nhưng đà tiến lại không giảm, tiếp tục phá vỡ một bức tường nữa và liên tiếp các bức tường khác!
Có thể đoán được, đợi khi ngày mai những chủ tiệm này tới buôn bán, họ sẽ cảm thấy vô cùng kinh hãi với cảnh tượng tiệm của mình có thể đi thông với những tiệm khác. Có lẽ có người còn suy đoán rằng không biết nhóm trộm cắp nào đã đến, không ngờ lại có thể kiêu ngạo như vậy!
Bóng đen xuất hiện, rơi xuống phía sau lưng của lão già, hai người di hoa tiếp mộc, lão già dời về một phía khác, bóng đen lại nứt toạc một lần nữa.
Hai người trở về vị trí cũ,
Dưới những chiếc đèn đường vỡ nát,
Cách một con đường nhỏ,
Đứng nhìn nhau.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
Lão bắt đầu hỏi.
Chu Trạch không để ý, lại một lần nữa xông lên.
Vào lúc này, cơ thể của lão giả bỗng nhiên nở ra, từng lá bùa màu đỏ nối tiếp nhau bay ra khỏi ống tay áo của lão, dính lên trên người lão ta.
"Đánh bại %¥#@% Cắt %% Xà Thần!"
Sau khi hét lớn một tiếng,
Dường như khí lực của lão giả đã được tăng lên.
Đây là một loại mê tín, cũng là một loại chấp niệm, thậm chí là một tín ngưỡng.
Vì sao lão giả này làm việc luôn thích giảng đạo lý, bởi vì lão cần duy trì niềm tin của mình, tín ngưỡng của mình. Đây chính là gốc rễ của lão ta, thậm chí là ý nghĩa để sinh tồn của lão, cũng là cội nguồn lực lượng của lão.
Cho dù biểu hiện trước mặt là khác, sau lưng là khác, nhưng loại hình thức này, quá trình này, loại thể diện và khẩu hiệu này nhất định phải hô lên. Hơn nữa còn phải hô thật vang dội, thật êm tai, thậm chí là thôi miên chính bản thân mình.
"Rầm!"
Quả đấm của cả hai bên chạm nhau,
"Rầm!"
Ngay sau đó,
Là một cú đấm khác!
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Cả hai bên đều liều mạng đánh tới.
Sau cú đấm cuối cùng,
Chu Trạch đứng bất động tại chỗ,
Mà lòng bàn tay lão giả lại cọ sát ra tia lửa, liên tục trượt về phía sau hơn mười mét. Thậm chí đôi giày bộ đội lão ta đi cũng đang bốc cháy, hóa thành tro bụi, trên đường cái cũng lưu lại những vết hõm sâu.
Nhưng Chu Trạch lại rất không hài lòng,
Tuy rằng anh đang chiếm ưu thế,
Nhưng đối phương có thể liều mạng mà chiến đấu với anh,
Điều này khiến cho anh cảm thấy rất khó chịu.
Lúc này,
Anh khẽ nhắm mắt lại,
Lẩm bẩm như thế đang nói chuyện với chính mình:
"Đừng cảnh giác ta nữa, nếu muốn ta giết người trước mặt giúp ngươi thì ngươi phải từ bỏ tất cả những đề phòng với ta, để ta có thể tự do phát huy một chút."
Vừa dứt lời,
Trên mặt Chu Trạch lộ ra nụ cười thích thú,
Rõ ràng rằng,
Ông chủ Chu đồng ý,
Chỉ cần giết chết ông già trước mặt,
Hành hạ lão ta đến chết,
Trả thù lão ta!
Ông chủ Chu nguyện ý trả bằng bất cứ giá nào, căn bản là không một chút do dự!
"Ah…!"
Chu Trạch phát ra một âm thanh khe khẽ,
Thân thể của anh lập tức kho lại,
Con ngươi màu đen trở nên đậm đặc như mực, không ngừng nhộn nhạo,
Đồng thời,
Cà người anh chậm rãi cúi xuống,
Hé miệng,
Răng nanh và đầu lưỡi,
Như thể có thể phối hợp một cách hoàn hảo, hoàn mỹ nhất,
Cả người anh tiến vào trạng thái khiến anh cảm thấy thoải mái và thích thú.
"Ah!!!"
Một tiếng gầm nhẹ truyền đến,
Chu Trạch đột nhiên biến mất.
Mà lúc này,
Lão già cũng hô to một tiếng: "Nhân gian chính đạo là tương thương!"
Cả người cũng biến mất.
Một giây sau,
Hai bên gặp nhau giữa đường.
Sau đó,
Chính là:
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
"Rầm!"
Không phải là màn đối quyền như trước kia,
Cũng không phải đánh tới mức khó phân thắng bại,
Mà ông chủ Chu trực tiếp nhắm về phía mắt cá nhân của đối phương,
Nắm lấy lão già, không ngừng quật lên quật xuống trên mặt đất!
Tốc độ cực nhanh, khó có thể tưởng tượng!
Sức mạnh này ngang với sức mạnh của máy nghiền công suất lớn,
Khiến lão giả không thể nào ngờ đến được!
...…
"Rầm!"
Trên tầng hai của hiệu sách,
Bóng đen nổ tung.
Mà bụng Deadpool đã bị đâm xuyên, anh quỷ rạp dưới mặt đất và nhẹ run rẩy.
Hứa Thanh Lãng chậm rãi nổi lên mặt nước. Trong bồn tắm ngập tràn máu tươi của anh, nhưng lồng ngực của anh vẫn còn đạp nhè nhẹ.
....
"Rầm!"
Trên một con phố khác,
Bóng đen nát tươm,
Và yêu vật lúc này đã gần như hoàn toàn trong suốt, chỉ còn sót lại một chút vòng sáng.
Lão đạo nằm trên đất giãy giụa ngẩng đầu,
Lộ ra dáng vẻ tươi cười nặng nề, sau đó lão đập đầu xuống đất và hôn mê bất tỉnh.
Con khỉ nhỏ ở bên cạnh, vừa lau nước mắt vừa cầm quyển sách Âm Dương hướng về phía yêu hồn,
Mèo mun là con vật đầu tiên trở lại cuốn sách Âm dương,
Sau khi Bát cô nãi và Hoàng A Tam liếc nhau cũng tiến vào cuốn sách. Hiện tại chúng quá yếu ớt, sợ là vừa rời khỏi nơi này ngay cả cô hồn dã quỷ cũng có thể uy hiếp được chúng nó. Cho nên chúng phải cúi đầu lựa chọn một lần nữa trở vào cuốn sách Âm Dương, đây cũng chỉ là vì sinh tồn!
Những động vật trong núi sâu đã lớn lên trong hoàn cảnh đó, chỉ cần sinh tồn, không có gì là không thể khuất phục.
...
"Ai cho ngươi tới nhân gian!"
"Rầm!"
"Rầm!"
"Này thì chính đạo!"
"Rầm!"
"Rầm!"
"Này thì tang thương!
"Rầm!"
"Rầm!"
Hai bên đường bị Chu Trạch đạp thành mấy chiếc hố sâu vài mét. Mà phần thân thể của lão giả cũng sớm be bét. Phần lớn ga thịt trên cơ thể đã có xương trắng lộ ra, nhìn rất tang thương.
"Năm đó cho dù là…Thái Sơn phủ quân…ở trước mặt ta…cũng không dám…cùng ta…nói về nhân gian chính đạo."
Chu Trạch buông lỏng tay ra,
Lão bị Chu Trạch giẫm nát dưới chân như bùn nhão.
"Ông chủ…anh anh anh…"
Oanh Oanh bị treo trên cột điện, gần như không còn hô hấp nữa,
Vào lúc này không ngờ cô còn gắng sức mở mắt ra, mang theo sự vui sướng, gắng sức gọi.
Chu Trạch có chút sửng sốt,
Anh nghiêng đầu,
Nhìn về phía "nữ cương thi".
Dựa trên cấp độ sinh mệnh mà nói, khoảng cách của hai người là không có gì đo được, thậm chí, trong mắt anh Oanh Oanh chỉ là một con kiến. Anh không muốn được xưng là cương thi cùng với anh, đối với anh đây là một sự khinh nhờn.
Nhưng nhìn thấy cô gái có vẻ ngoài như một nữ sinh cấp ba, ngay cả thi đan cũng bị móc ra,
Đã thành bộ dạng như vậy,
Còn đang cố sức gọi mình,
Không biết vì sao,
Quỷ xui thần khiến như thế nào mà Chu Trạch lại vươn tay ra,
Nhẹ nhàng cọ lên mũi Oanh Oanh,
Thái độ khác thường mà lộ ra một nụ cười bình thường:
"Chính là da ngươi."
...
Canh năm, rồng bị ép khô.
Mọi người học theo cách của lão đạo,
Sờ sờ đũng quần,
Xem có tấm bùa hay có tiền mặt gì không?