Editor: Waveliterature Vietnam
"Wow, người này có Awm! Tôi sẽ lấy cây súng này, cô hãy lấy khẩu K98 đi, dù sao nó cũng có thể bắn headshot."
Bạch Oanh Oanh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính, không kìm được vui mừng nói. Nói xong cô ấy còn bay đến lấy đồ, như sợ Cừ Chân Chân sẽ đổi ý.
Trên thực tế, Cừ Chân Chân và Oanh Oanh chơi game giống như kiểu đi học với thái tử.
Một cương thi bất ngờ xuất hiện trước mặt bạn,
Sau đó cho bạn lựa chọn, hoặc là bị nó ăn thịt, hoặc là chơi game với nó.
Chỉ cần đầu óc người đó bình thường một chút, đương nhiên sẽ biết phải chọn như thế nào.
Đối với Cừ Chân Chân, chơi game là việc không có chút gì gọi là thú vị. Thính giác, khả năng điều khiển, nắm bắt động thái thị giác, cô ấy có thể làm tốt hơn người bình thường rất nhiều lần, vì thế, tự nhiên chơi game không còn tính khiêu chiến nữa.
Chỉ có điều trong lúc cô giết một nhân vật tên là Độc Lang trong game,
Cô chợt phát hiện màn hình máy tính của mình tối đen.
Máy tính xảy ra vấn đề sao?
Cô lập tức nhìn sang bên phải của mình,
Phát hiện bên cạnh mình không có một ai,
Cô đứng thẳng dậy, đưa mắt nhìn khắp bốn phía,
Vào lúc này, trọng quán net bây giờ phải rất náo nhiệt mới đúng, thế nhưng hiện tại ở đây không có một bóng người, hơn nữa tất cả các màn hình máy tính đều tối đen.
Cừ Chân Chân đứng dậy, cô chạy tới văn phòng của quán, phát hiện trong đó không có ai. Sau đó cô lại chạy lên trên tầng, phát hiện trên đó cũng không có ai.
Cô bắt đầu hét lên,
Cô bắt đầu gọi,
Nhưng không hề nhận được một tiếng trả lời nào.
Phảng phất trên thế giới này chỉ còn lại có mình cô,
Loại cảm giác sợ hãi,
Loại cảm giác bất lực,
Loại cảm giác bị cô lập, cảm giác đè nén này giống hệt như con rắn độc đang dần gặm nhấm nội tâm của cô.
...….
"Mắt của con người là đôi mắt thuần túy nhất trên thế gian, nó có thể nhìn thấu tất cả những hư ảo;
Bàn tay của con người, thính giác của con người, khứu giác của con người cũng giống vậy- chính là những phương thức để con người thích ứng với thế giới này, kể từ khi họ còn nhỏ.
Cho nên,
Lấy cổ trùng để thay thế mắt mình, thay thế tai mình, vứt bỏ những thứ quý giá, những viên ngọc thật để dùng những con trùng ghê tởm thay thế những giác quan và cảm nhận của mình với thế giới bên ngoài,
Vốn là một hành động nực cười, như việc bỉ gốc để lấy ngọn."
Bóng đen xuất hiện bên cạnh Cừ Chân Chân. Trong quán net vẫn náo nhiệt như trước, vô cùng huyên náo, rất nhiều người đang hét rất hăng say, hiển nhiên là họ đang đắm chìm trong trò chơi.
Ngực Cừ Chân Chân bị dán một tấm bùa.
Đây là một lá bùa rất đơn giản,
Vô cùng giản dị, không một chút đẹp mắt, cũng không có bất kỳ năng lượng nào biến động. Thậm chí xét trên phương diện cấp bậc, nó còn không thể nào sánh với lá bùa gia truyền của lão đạo.
Nó rất khó có thể trấn áp linh hồn thần hoặc ma quỷ, nhưng lại có thể trấn áp trùng.
Đừng nhìn vào tấm bìa sách để đoán nội dung bên trong,
Chính là,
Có thể dùng để giải thích cho trường hợp này.
Mà lúc này, Cừ Chân Chân chỉ có thể đắm chìm trong loại ảo giác mà lá bùa mang đến, bởi trùng trong cơ thể cô đã bị trấn áp, nên cô cũng bị trấn áp theo.
Thật ra phương pháp này rất đơn giản, đó là chỉ việc dùng lá bùa để ngăn chặn sự nhận thức của cổ trùng, như vật vật chủ cũng sẽ bị ngừng những giác quan theo.
Nhưng cô lại không làm như vậy,
Những lúc gặp thời điểm nguy cấp,
Cô lại càng tin tưởng vào sức mạnh mà những con trùng mang lại cho mình.
Cái bóng đen lắc đầu: "Ngược lại cũng không tê, haha."
Bóng đen lại nhìn về phía sau Bạch Oanh Oanh. Oanh Oanh khẽ nhíu mày, dường như cô đã cảm nhận được gì đó, chỉ có điều, khi Oanh Oanh quay đầu lại, cô chỉ thấy có mình Cừ Chân Chân,
Tiếng tiêu,
Bỗng nhiên vang lên!
Tiếng tiêu rất gần, giống hệt như đang được thổi ngay bên cạnh tai của cô. Những âm thanh này giống hệt như con dao nhọn, trực tiếp đâm vào trong lòng Oanh Oanh.
"Ông chủ!"
Bạch Oanh Oanh chỉ cảm thấy, dưới sự dày vò và tra tấn của tiếng tiêu này, tầm mắt của cô trở nên mơ hồ và mờ dần đi. Nhiều thứ xung quanh chỉ còn là hình bóng mờ mờ ảo ảo, ngay cả Cừ Chân Chân đang đứng bên cạnh cô, cô cũng không nhìn được rõ ràng nữa. Oanh Oanh chỉ cảm thấy những người xung quanh cô đang không ngừng vặn vẹo, đương nhiên, tất cả mọi người trong mắt cô đều đang như vậy.
Thu lại,
Dài ra,
Uốn lượn,
Dường như thế giới xung quanh cô như biến thành một tấm gương bị biến dạng,
Kinh tởm,
Mê muội,
Cảm giác thống khổ bị xé rách, như thủy triều đang ào ạt trào tới, điên cuồng cuốn lấy cả bản thân Oanh Oanh vào bên trong. Cho dù rất muốn thoát ra nhưng không thể nào thoát ra được.
Đây chính là sự tuyệt vọng,
Giống hệt như đang bị giam trong một cái lồng lớn,
Hoàn toàn chôn vùi bạn ngay từ lúc mới bắt đầu!
Oanh Oanh đi ra ngoài, quỳ xuống. Cô lấy tay đưa lên bịt kín hai tai của mình theo bản năng, nhưng vẫn không có tác dụng gì cả. Tiếng tiêu vẫn tiếp tục vang vọng trong lòng, tra tấn cô từng chút một.
"Ông chủ…"
Oanh Oanh nhớ kỹ ông chủ của mình vẫn còn đang ở trong văn phòng của quán net. Cô muốn đi xem ông chủ của mình thế nào, cô sợ ông chủ của mình sẽ gặp nguy hiểm.
Lảo đảo đứng lên một lần nữa, cô đi về văn phòng.
Bóng đen đứng bên cạnh Oanh Oanh,
Tiếng tiêu vẫn tiếp tục vang vọng,
Chỉ có điều khi Oanh Oanh sắp đi đến gần phòng làm việc, thì bóng đen đột nhiên phát ra một tiếng động bất ngờ,
Dưới sự tra tấn của tiếng tiêu, nhưng không ngờ cương thi này vẫn có đủ dũng khí để quay lại xem ông chủ của mình, điều này khiến hắn có chút khó tin.
Trên văn phòng có dán ba tấm bùa, một tấm màu đỏ, một tấm màu tím, tấm còn lại là màu đen. Khi những lá bùa dán lên cửa, bên trong và bên ngoài văn phòng không khác gì đang bị cô lập với nhau.
Người bên trong không thể cảm nhận được bất cứ chuyện gì đang xảy ra bên ngoài, dường như tất cả vẫn như cũ.
"Anh là quỷ sai, là người duy trì trật tự của Âm ti, anh có thể sống, bởi vì anh có tác dụng.
Nhưng cương thi này chỉ là tai họa,
Giữ lại để làm gì?"
Ngọc tiêu bay tới, trực tiếp quét trúng ngực của Oanh Oanh.
Ở trước tiêu ngọc, ngay cả nữ tiếp viên hồ ly kia cũng phải chật vật để giữ mạng sống, dựa vào việc đứt đuôi để giữ an toàn cho tính mạng của bản thân, huống chi lúc này Oanh Oanh lại một lòng nghĩ tới an nguy của ông chủ của mình.
"Rầm!"
Cả người Oanh Oanh bị bay ra ngoài, nặng nề đập mạnh xuống đất.
"Hừ!!!"
Bạch Oanh Oanh phát ra tiếng gầm giận dữ.
"Là ai! Đến cùng là ai! Ta muốn ăn ngươi! Ta muốn xé ngươi!"
Bạch Oanh Oanh không ngừng nhìn xung quanh, trên mặt hằn lên sự giận dữ.
"Dựa vào ngươi ư? Ngươi xứng sao?"
"Rầm!"
Tiêu ngọc một lần nữa xuất hiện, Bạch Oanh Oanh vẫn không kịp phản ứng, cho nên tiêu ngọc đụng trúng cô một lần nữa.
"Sàn sạt…"
Một bên cửa sổ của tiệm cà phê Internet bị đụng nát, cả người Bạch Oanh Oanh ngã nhào, rơi xuống con đường tối tăm bên dưới.
Đám người trong quán net dường như không nghe thấy âm thanh gì cả, chỉ có một có người thấy chó chút kỳ quái nên nói lầm bầm một câu: "Có phải bên ngoài đang có sấm sét không?"
"Ông chủ! Ông chủ! Cẩn thận có đánh lén! Cẩn thận tiếng tiêu!"
Bạch Oanh Oanh từ đường cái đứng lên, trên thân thi khí toát ra dữ dội, thậm chí những chiếc đèn đường xung quanh đã bị vỡ ra trong nháy mắt.
Cô ấy làm vậy là muốn thông báo cho Chu Trạch, có người đánh lén, có người đang xuống tay với hiệu sách.
"Haha."
Bóng đen lại một lần nữa đánh tới, tiếng ngọc tiêu như quỷ mị, lần thứ hai vắt ngang trước mặt Bạch Oanh Oanh.
"Khí lực này của ngươi cũng không tệ, hẳn là phải bồi bổ rất lâu rồi nhỉ? Không ngoan ngoãn trốn trong rừng sâu tiếp tục tu luyện mà dám đường hoàng xuất hiện trong một thành phố náo nhiệt, rõ ràng không coi chính đạo ta ra gì, đúng không?"
"Hừ…!!!"
Lần này,
Hai tay Bạch Oanh Oanh bắt được ngọc tiêu, không để ngọc tiêu đâm trúng mình như trước nữa.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bóng đen đã tiến lại gần sát Bạch Oanh Oanh, lại tấn công lên trên, hai tấm bùa trực tiếp dính chặt lên hai tay của cô.
"Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm chính pháp, dẫn lôi!"
Bạch Oanh Oanh nhìn hai tấm bùa trên mu bàn tay mình, theo bản năng muốn tháo bỏ hai tấm bùa ra, nhưng không biết tại sao, hai tay của cô không thể nào buông ngọc tiêu ra được, giống hệt như hai tay đã bị dính chặt lên ngọc tiêu vậy.
"Rầm! Rầm!"
Hai tia chớp nổi nôi,
Vô số bụi mù nhộn nhạo.
Đợi đến khi số bụi tiêu tán,
Bạch Oanh Oanh quỳ rạp trên mặt đất, hai tay yếu ớt buông thõng xuống hai bên. Cánh tay cô ấy vốn nhẵn nhụi trắng nõn, nhưng bây giờ đã bị cháy đen một mảng.
Bóng đen lại một lần nữa đánh tới,
Hắn vốn tưởng rằng Bạch Oanh Oanh sẽ khoanh tay chịu chết,
Nhưng ngay sau đó,
Bạch Oanh Oanh đứng bật dậy, bắt đầu điên cuồng chạy về phía quán cà phê Internet, đụng thẳng vào cột trụ chính của quán.
Cô có thể cảm nhận được,
Ông chủ ngay trong tiệm cà phê Internet, đang ở ngay trong văn phòng kia. Nhưng không biết bóng đen này đã dùng cách gì khiến ông chủ không thể cảm nhận được cô và sự nhắc nhở của cô.
Không thể để ông chủ bị tên này đánh lén thành công,
Mình phải nhắc nhở ông chủ!
"Cuồng vọng!"
Bóng đen trong nháy mắt đã xuất hiện tại vị trí của Bạch Oanh Oanh, hắn đưa ngọc tiêu về phía trước, hai lá bùa giống hệt vừa rồi cũng nhanh chóng bay theo ngọc tiêu.
Mà đương nhiên, sau khi hai tay Bạch Oanh Oanh rũ xuống, dáng vẻ chạy tới của cô ấy có chút buồn cười, khí tức hơi hỗn loạn. Mà chính khí nồng nặc bám vào trên ngọc tiêu chính là khắc tinh của thi khí trên cơ thể Bạch Oanh Oanh.
Tuy nhiên,
Cho dù là vậy,
Bạch Oanh Oanh vẫn lấy trạng thái không cân đối này mà lao về phía cây cột trụ chính, vọt về phía bóng đen đang ngăn cản mình.
Cô muốn xô đổ cây cột này,
Như vậy nhất định ông chủ sẽ cảnh giác,
Tiếng tiêu này có vấn đề,
Mình tuyệt đối không thể để ông chủ cũng bị nó ảnh hưởng!
"Không biết…sống chết!"
Ngọc tiêu lại lao đến đánh vào người Bạch Oanh Oanh, hai tấm bùa đi theo cũng dao động. Trong lúc nhất thời, trên người Bạch Oanh Oanh có vô số đầu xà cuồng loạn nhảy máu, khắp người liên tục xuất hiện vết rạn, máu cương thi trong cơ thể cô cũng nhỏ xuống.
"Cho dù cầm thú cũng có thể biến hóa thành nhiều hình thái để lừa dối…ừm?"
Thân thể bóng đen dừng lại,
Từ trong bụi đất, một cô gái đầu tóc rối mù hé miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh đáng sợ. Cô đang cuồng loạn cắn chặt đầu ngọc tiêu, sau đó, thân thể kia mang theo quán tính rất lớn, vẫn lao đến như cũ.
Bóng đen trực tiếp bị đụng nát,
Hóa thành những mảnh da người nhỏ, bay múa đầy trời.
Nhưng ngọc tiêu bị Bạch Oanh Oanh cắn chợt phát ra ánh sáng màu xanh. Từng ngọn lửa xanh bắt đầu bốc cháy trên người Oanh Oanh.
Cách đó không xa,
Một bóng đen mới lại được tạo thành,
Đơn giản đó chỉ là một tấm da người mà thôi,
Nhưng hắn ta,
Có rất nhiều da người.
Bóng đen không cử động nữa,
Chỉ đứng nhìn cô gái bị bốc cháy, đang tiếp tục lảo đảo đi về phía cây cột,
Dưới cái nhìn của hắn ta,
Cương thi này chắc là bị điên thật rồi.
Cuối cùng,
Bạch Oanh Oanh cũng đã đi tới được chỗ cây cột,
Nhưng cô không còn khí lực,
Trên thân thi khí bắt đầu yếu đi,
Trên người ngoại trừ vết thương ngoài da, da ở những nơi khác cũng đã bị rạn nứt, uốn gãy.
Nhưng cuối cùng,
Cô vẫn đi tới trước cây cột,
Dù cô không còn nhiều sức lực, sụp ngã bên cây cột kia,
Nhưng cô vẫn quật cường, dùng chút sức lực cuối cùng,
Một tiếng nổ nhỏ vang lên,
Cô dùng sức lực cuối cùng của mình để đập mạnh vào cây cột.
Cây cột không sập, cũng không nứt ra, căn phòng cũng không bị dao động, loại sức lực chỉ tương đương với cái tát của người bình thường này, đối với cây cột trước mặt, với cả căn nhà kia, căn bản sự tác động này không đáng nhắc tới.
Sau đó,
Cô dựa cả người vào cây cột,
Chán nản ngã xuống.
...
Trong văn phòng,
Chu Trạch bưng chén rượu lên hít sâu một hơi,
Đặt chén rượu xuống, sau đó tay trái gắt gao ôm lấy lồng ngực của mình.
Rõ ràng trái tim của anh đã bị ăn mất,
Nhưng ngay bây giờ,
Nó bỗng nhiên đau nhức kịch liệt,
Đau đến mức,
Thậm chí không thể hít thở được…