Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 245: Xác chết vùng dậy!




Editor: Waveliterature Vietnam

Trong căn nhà nhỏ bằng đất đơn độc,

Hứa Thanh Lãng lâm vào trạng thái trầm tư sâu,

Ở trước mặt anh,

Chính là thi thể mà anh vừa kéo từ ngoài vườn rau về.

Người đã chết này Hứa Thanh Lãng có biết, anh ta là con trai của thím nhà họ Thẩm, năm nay còn chưa được ba mươi tuổi. Anh ta chưa lập gia đình, bình thường đi làm ở xưởng đóng tàu. Người này được người trong thôn rất yêu mến, anh ta lấy việc giúp người khác làm niềm vui.

Nhà đông nhà tây, có chuyện gì chỉ cần gọi anh ta một tiếng, anh ta sẽ liền chạy tới giúp, ví dụ như nhà này cần sửa lại phòng, nhà chưa chưa kịp thu hoạch lúa mạch…Mà thù lao trả cho anh ta cũng rất đơn giản, chỉ cần mời một bữa cơm hay bữa rượu mà thôi.

Đây chính là cách sống thường thấy ở người thôn quê thời trước, họ vẫn thường thích giúp nhau những chuyện này nọ, thế hệ trẻ ngày nay rất hiếm thấy lối sống như thế này, thế nhưng anh ta vẫn giữ lại được nét đẹp này, mặc cho những người cùng trang lứa cảm thấy anh ta ngu dốt.

Đương nhiên, mặc dù nhân duyên của anh ta rất tốt nhưng cũng không có quan hệ thân thiết với Hứa Thanh Lãng. Tuy rằng Hứa Thanh Lãng được sinh ra ở trong thôn này thế nhưng gia đình đã rời bỏ quê hương từ rất sớm.

Hiện tại cũng không phải lúc để bi thương, cũng không phải lúc để tiếc nuối,

Anh phải nghĩ ra biện pháp để xử lý thi thể này trước đã.

Hứa Thanh Lãng nhớ rằng, trước kia anh có xem "Lộc Đỉnh Ký", Vi Tiểu Bảo có dịch hóa cốt, chỉ cần nhỏ vài giọt lên người, người đó sẽ bị ăn mòn sạch sẽ. Trong hiện thực có món đồ này không, Hứa Thanh Lãng không biết rõ, nhưng anh lại biết rằng, hiện tại không đủ thời gian để đi tìm món đồ này.

Hay là,

Phân thây?

Chia năm xẻ bảy xác chết này ra rồi chế biến thành món ăn gì đó?

Hình như có chút biến thái,

Nhưng không hiểu sao trong lòng mình lại có chút tò mò và kích động?

Chắc chắn là bị lây từ Chu Trạch rồi.

Lắc đầu, Hứa Thanh Lãng chọn biện pháp ngu ngốc nhất,

Đào hố,

Đem thi thể này đi chôn trước.

Chờ sau khi quay về sẽ đốt thêm chút tiền âm phủ, chuyện này sẽ trôi qua như vậy. Mặc dù người là do Chu Trạch giết, thế nhưng có thể khẳng định người này trước khi bị Chu Trạch giết đã biến thành cương thi và sớm chết rồi. Cái chết mà Chu Trạch mang lại cho anh ta tương đương với một sự giải thoát.

Hứa Thanh Lãng lấy xẻng từ trong nhà đi ra và bắt đầu đào hố ở trước cửa bếp.

Thật ra, trong nhà đất sàn nhà cũng không được lát gạch xi măng hay thứ gì cả, thế nhưng dù chỉ là đất không nhưng không ngừng đi tới đi lui nhiều năm, nền nhà cũng đã sớm bị giẫm tới cứng ngắc, căn bản là không thể nào đào nổi.

Đào rồi lại đào, Hứa Thanh Lãng hai tay chống lên xẻng, không nhịn được mà thở phì phò. Đối với người một thời gian dài không vận động như Hứa Thanh Lãng, cho dù chỉ là chuyện nhỏ như đào đất nhưng sức anh ta cũng không đủ để làm việc này.

"Ô ô ô…"

Nơi xa truyền đến tiếng nức nở yếu ớt, giống như là có người đang khóc. Thế nhưng nếu nghe một cách cẩn thận, lại cảm thấy đây không phải tiếng người đang khóc mà là một giai điệu du dương trầm bổng.

Buổi tối ở nông thôn rất yên tĩnh, nhất là vào buổi tối, nhưng tại sao lại có âm thanh này?

Hứa Thanh Lãng đưa tay sờ sờ vào hộ tâm kính ở trong túi. Thành thật mà nói, hiện tại ông chủ Chu không có ở đây, trong lòng Hứa Thanh Lãng có chút bất an, luôn cảm thấy không an toàn.

Tiếng nức nở càng lúc càng gần, Hứa Thanh Lãng giơ mạnh xẻng lên. Tuy rằng anh chỉ nghe thấy tiếng động mà không nhìn thấy bất kỳ thứ gì khác nhưng cảm giác thứ này thực sự quá nguy hiểm, quá mãnh liệt, điều này làm adrenalin trong người Hứa Thanh Lãng điên cuồng chạy khắp cơ thể.

"Hô hô…Hô hô…"

Hít sâu,

Không ngừng hít thở sâu,

Một tay Hứa Thanh Lãng cầm xẻng, một tay cầm hộ tâm kính.

Chẳng lẽ Chu Trạch không đuổi được cương thi, bây giờ nó lại mò đến đánh một đòn ngã ngửa?

Bầu không khí,

Trở nên vô cùng khẩn trương và căng thẳng.

Hứa Thanh Lãng mồ hôi trên trán bắt đầu chảy xuống dưới.

Giằng co,

Giằng co,

Vẫn tiếp tục giằng co.

Sau khoảng hai mươi phút,

Trong đêm có vài con quả đen nghịch ngợm bay trên bầu trời.

Phát ra tiếng kêu: "Quạ…quạ quạ…"

Một trận gió thổi tới,

Vài chiếc lá rụng dưới đất bị gió thổi tung lên.

Hứa Thanh Lãng và bầu không khí xung quanh,

Giằng co trong khoảng hai mươi phút,

Tiếng nghẹn ngào bắt đầu nhỏ dần, nhỏ đến mức không thể nghe thấy được nữa.

Trải qua một thời gian dài lắng nghe, Hứa Thanh Lãng chí ít cũng có thể xác định được một việc, đó chính là tiếng động này chắc chắn không phải người đang khóc, trái lại nó giống với tiếng của một tên rỗi hơi nào đó không ngủ được.

Ai rảnh rỗi như thế không biết!

Lại cảnh giác rồi đợi một hồi lâu, mãi cho đến khi âm thanh kia hoàn toàn biến mất và không nghe thấy nữa, Hứa Thanh Lãng mới thở dài một hơi nhẹ nhõm, nỗi sợ dàn được hóa giải.

Lại tiếp tục đào một hồi, vốn Hứa Thanh Lãng muốn đào sâu hơn một chút, nhưng đột nhiên anh cảm thấy cơn mệt mỏi bỗng dưng kéo tới, vì thế anh chỉ đào đến độ sâu mà bản thân có thể chấp nhận được. Dù sao thì sau này cũng cần dựa vào tiền Âm phủ để tránh phiền phức, hiện tại chôn cái xác này xuống để người dân trong thôn không phát hiện ra thôi.

Đi vào trong phòng, thi thể an tĩnh nằm nguyên ở đó, trên ngực còn có một hõm sâu rất rõ ràng, xung quanh lỗ sâu nhất là năm cái lỗ nhỏ.

Cương thi khẳng định là rất cứng,

Trên thực tế, sau khi chết đi nếu thi thể được bảo quản tốt hơn một chút, khi thi thể hóa thành cương thi sẽ có "thân thể cường tráng" hơn rất nhiều so với cơ thể khi còn sống. Mà cương thi còn do oán niệm tích tụ mà thành, thân thể sẽ càng thêm kiên cố.

Nhưng cho dù có cứng rắn hơn nữa vẫn bị móng tay Chu Trạch đâm thủng.

Hứa Thanh Lãng uống một hớp nước, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gửi một tin nhắn cho Chu Trạch, hỏi xem hiện tại Chu Trạch đang ở đâu, có tìm được lão Thôi không?

Suốt ngày đánh nhạn, cuối cùng cũng bị nhạn mổ.

Bản thân Hứa Thanh Lãng và Chu Trạch đều không ngờ tới, lão Thôi cũng có tính tình thối đến không thể thối hơn kia lại có thể chơi trò "Ám độ Trần thương", bề ngoài giả bộ ngủ say không biết gì nhưng lại len lén cắt đứt sợi dây, sau đó ông còn thừa dịp cương thi kia xuất hiện, thừa dịp anh cùng Chu Trạch đối phó mà âm thầm dẫn cháu gái đi tẩu thoát vào đường ngầm.

Tại sao ông lão này phải chạy trốn? Cũng rất đơn giản, bởi vì Chu Trạch và anh bắt ông lão giao cháu gái bảo bối của ông ra làm mồi nhử, đồng thời Chu Trạch còn tính toán, đợi sau khi chuyện cương thi chấm dứt, cháu gái của ông pahir đi đầu thai.

Chỉ có thể nói, lúc trước Chu Trạch nói đúng, một người có con mắt Âm Dương trời sinh sống được đến cái tuổi này thật có bản lĩnh che giấu, làm người khác khó có thể phát hiện ra.

"Tại sao lại không có tín hiệu nhỉ?"

Hứa Thanh Lãng gõ gõ vào di động.

Đúng vào lúc này, thi thể đã chết đang nằm dưới đất bỗng nhiên ngồi dậy,

Lặng yên không một tiếng động,

Căn bản không hề phát ra động tĩnh gì.

Hứa Thanh Lãng tiếp tục mân mê điện thoại di động, căn bản là anh muốn liên lạc được với Chu Trạch càng sớm càng tốt, hoàn toàn không để ý đến cảnh đang diễn ra ở sau lưng.

Cũng không phải Hứa Thanh Lãng sơ ý khinh suất. Trên thực tế, cho dù Chu Trạch đang ở đây, sợ rằng chính Chu Trạch cũng cho rằng cương thi này đã bị móng tay anh đâm chết nên không có đề phòng gì.

Nhưng không có gì là tuyệt đối cả,

Anh ta đứng dậy,

Hơn nữa còn chậm rãi hé miệng,

Lộ ra hai chiếc răng nanh.

"Hừm?" Hứa Thanh Lãng khịt mũi, anh không hiểu tại sao lại có mùi tỏi truyền tới.

Nói cho cùng, trước đây Hứa Thanh Lãng cũng là đầu bếp nên có độ mẫn cảm với mùi vị nhất định, cho nên anh quay đầu và nhìn thoáng qua sau lưng,

Sau đó,

Bốn mắt nhìn nhau!

Thi thể bỗng nhiên mạnh mẽ lao về phía trước, răng nanh trực tiếp đâm vào cổ Hứa Thanh Lãng.

Hứa Thanh Lãng điên cuồng đẩy người trước mặt anh ra, nhưng người đàn ông này giống hệt con sâu long, gắt gao dính chặt trên người Hứa Thanh Lãng.

Cố nén cảm giác đau nhqcs ở cổ,

Hứa Thanh Lãng lấy hộ tâm kính trong túi của mình ra,

Quát khẽ nói:

"Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm chính pháp!"

Trên mặt hộ tâm kính nhộn nhạo, hiện lên một tầng gợn sóng màu xanh nhạt,

Ngay sau đó,

Hứa Thanh Lãng trực tiếp đâm hộ tâm kính lên người đang ở trước mặt.

Thân thể người đàn ông không ngừng run rẩy, dường như người đó đang rất thống khổ, nhưng vẫn gắt gao cắn chặt lấy Hứa Thanh Lãng không tha. Hai chân người đàn ông bắt đầu cuống lên, giống hệt như một con bạch tuộc!

"Phù phù" một tiếng,

Hứa Thanh Lãng bị đối phương đề ngã ra mặt đất,

Thân thể của đối phương không ngừng run rẩy, ngọ nguậy,

Đè Hứa Thanh Lãng xuống đất, không ngừng ma sát!

Buồn nôn,

Chán ghét,

Khó chịu,

Thống khổ,

Đau…

Hứa Thanh Lãng rất rõ ràng, trừ khi Chu Trạch có thể giống cảnh sát trong phim Hồng Kông, có thể chạy ngay tới đúng lúc cuối cùng nhất, nếu không sợ rằng hôm nay mình có thể chết ngay tại nơi này.

Nhưng người này,

Rõ ràng đã chết cứng rồi,

Tại sao lại có thể cử động được?

Đúng rồi,

Là tiếng tiêu!

Chắc hẳn xác chết này có liên quan đến tiếng tiêu kia!

Nhưng hiện tại muốn suy nghĩ tới tiếng tiêu gì đó đã không kịp nữa rồi, không còn ý nghĩa nào nữa.

Lần thứ nhất,

Hứa Thanh Lãng cảm thấy ngôi làng nơi anh sinh ra lại đáng sợ đến như vậy, phảng phất ở đây như có một tấm màn mỏng ở phía trên. Thực ra vẫn luôn chưa từng chân chính đi vào lớp màn che kia.

Hai tay liều mạng giãy dụa,

Hứa Thanh Lãng chạm đến một vị trí lõm,

Đây chính là vị trí mà móng tay Chu Trạch đã đâm thủng trước đó.

"Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm chính pháp!"

Hứa Thanh Lãng một lần nữa lặp lại câu thần chú,

Cắn răng một cái,

Trực tiếp đem hộ tâm kính của mình nhét vào vết thương trên lồng ngực của đối phương.

"Tê tê tê…"

Tai mắt mũi miệng của người đàn ông không ngừng có khỏi đen xuất hiện, cả người anh ta nhảy dựng lên khỏi người của Hứa Thanh Lãng, sau đó lại ngã ra mặt đất mà điên cuồng lăn lộn, giống như con côn trùng bị xịt thuốc diệt côn trùng, đang cố gắng giãy dụa.

Hộ tâm kính không ngừng phát ra ánh sáng màu xanh và không ngừng thiêu đốt đối phương.

Đến cuối cùng,

Người đàn ông một lần nữa nằm bất động trên mặt đất và thi thể của người đàn ông chậm rãi thối rữa và biến thành mủ.

Rất nhanh,

Nước mủ bị mặt đất hấp thu,

Trên mặt đất chỉ còn xót lại một dấu vết hình người rõ ràng.

Dich hóa cốt của Vi Tiểu Bảo mà Hứa Thanh Lãng tâm niệm lúc trước không ngờ đã trở thành sự thật.

Cúi người, Hứa Thanh Lãng dùng ống tay áo bọc lấy vật màu đen đang nằm dưới đất, đây là hộ tâm kính của anh, nhưng bây giờ đã biến thành than đen.

Hứa Thanh Lãng vốn liếng mỏng, Huyền thuật cũng chỉ nửa vời,tiểu pháp khí này đã có thể tính là một trong số ít những thứ tốt nhất Hứa Thanh Lãng có thể lấy ra được, thế nhưng bây giờ nó cũng đã hỏng mất.

Vậy mà,

Đây cũng không phải là vấn đề khó giải quyết nhất,

Hứa Thanh Lãng nhặt điện thoại di động lên, đi tới trước gương trong phòng khách,

Mở đèn flash của điện thoại di động lên rồi soi vào vị trí cổ của mình,

Trong gương,

Trên vị trí cổ trái,

Có một cặp dấu răng cực kỳ rõ ràng,

Da thịt xung quanh cũng bị xé ra tới mức bong tróc, nhưng lại không có máu tươi chảy ra, ngược lại còn có những hạt đen nhỏ không ngừng quay cuồng bên trong, thoạt nhìn cực kỳ chán ghét.

Hứa Thanh Lãng run rẩy, dùng tay khẽ phẩy phẩy trên vết thương của mình,

Một dự cảm xấu,

Chậm rãi kéo tới…