Editor: Waveliterature Vietnam
Nấu dược thiện cần khoảng một thời gian, Chu Trạch đang chờ trong phòng làm việc, thế nhưng anh còn chưa chờ xong Oanh Oanh đã vào.
"Ông chủ."
Bạch Oanh Oanh đứng trước cửa phòng làm việc hô lên một tiếng.
Chu Trạch đi ra.
"Ông chủ, anh đang làm gì ở đây vậy? Không chơi game sao?"
Bạch Oanh Oanh nhìn lướt qua quán Internet, rất nhiều người đang chơi trò ăn gà ở đây.
"Chủ tiệm cà phê Internet này là một đầu bếp, người ta đang nấu cơm cho tôi, tôi đang chờ ăn."
Chu Trạch đương nhiên không thể nói với Oanh Oanh anh đang chờ thuốc tiên để uống,
Nếu không Oanh Oanh sẽ truy hỏi dùng thuốc để chữa bệnh gì thì anh nên trả lời như thế nào đây?
"A, vậy Hứa nương nương sẽ đau lòng chết mất, nước của anh ta anh không uống,
Cơm của anh ta anh cũng không ăn."
Bạch Oanh Oanh trưng ra bộ mặt đau khổ thay đồng nghiệp của mình, nhưng ánh mắt cô ấy lại lướt nhanh về phía quầy bar.
"Cô đi chơi đi, một lúc nữa tôi sẽ gọi cô."
"Được rồi."
Bạch Oanh Oanh lập tức chạy về phía quầy bar lấy thêm tiền, sau đó vui vẻ chi trả tám mươi đồng cho một giờ chơi ở phòng Vip.
Chu Trạch đứng ở bên cạnh quầy bar và lấy ra một bao thuốc lá, lấy một điếu ra rồi châm lửa hút.
Trùng hợp vừa đúng lúc Cừ Chân Chân đi từ tầng hai xuống, nhìn thấy Chu Trạch đang cầm thuốc, cô cũng không nói gì, chỉ đi tới quầy bar xếp lại đồ đạc.
Chu Trạch đột nhiên cảm thấy mình như một người hàng xóm xấu tính, chạy tới để làm khó dễ cho người ta.
Cắn người không nên quá mạnh, bắt người thì nên nương tay, Chu Trạch không muốn nhìn thấy cô bé này cứ giữ dáng vẻ lạnh lùng như vậy. Anh trai bốc thuốc làm việc thiện, cô không thể trưng ra cái vẻ mặt vênh váo ngang nhiên như vậy được.
"Anh trai cô đẹp trai thật, nhìn giống như Lý Dịch Phong."
Tiệm Internet có chút ồn ào,
Cừ Chân Chân nghe xong lời Chu Trạch nói, hơi nghiêng đầu nghi hoặc nhìn về phía Chu Trạch, hỏi:
"Lớn lên không biết có như thế nữa không."
"...…." Chu Trạch.
"Cứ xem là như thế đi." Chu Trạch nhún nhường.
"Hôm nay là lỗi của tôi, anh tôi đã cho tôi một bài học." Chân Chân thở dài: "Nhưng người phụ nữ kia dám mắng anh tôi, còn dám đánh anh tôi nữa, thực sự tôi không nhịn được."
"Trên thực tế vốn là như vậy. Hai người không thể tính là người bình thường, nếu như muốn sống cuộc sống của người bình thường, vẫn nên điều tiết một chút."
"Vậy đổi lại là anh thì sao?" Chân Chân nhìn Chu Trạch: "Cô gái vừa rồi quen với nah đúng không? Nếu hiện tại trong quán Internet này có người đánh và mắng cô ta, anh sẽ phản ứng như thế nào?"
"Tôi sẽ tiếp tục hút thuốc." Chu Trạch bình tĩnh nói.
Cừ Chân Chân lấy tay hất mũi một cái, cô thực sự không có hứng nói chuyện thêm với Chu Trạch, vì thế cô không nói nữa, chỉ ngồi xuống sắp xếp lại đồ đạc của mình.
Chu Trạch phun ra một hơi thuốc, lặng lẽ nhìn Oanh Oanh đang ngồi trong phòng Vip qua ô cửa kính.
Trò cười,
Ai dám chạy đi chọc giận cô ấy hay mắng cô ấy,
Cô ấy sẽ dịu dàng với người đó sao?
Trực tiếp đi ăn tươi nuốt sống người ta thì đúng hơn.
Chu Trạch cũng đã gặp qua tính cách thực sự của Oanh Oanh.
Thế nhưng hai anh em này quả thật là có mắt như mù, họ không nhìn ra anh là quỷ sai thì cũng có thể tạm chấp nhận được, nhưng đến chuyện Oanh Oanh là cương thi cô cũng không nhìn ra.
Một mùi hương truyền đến,
Chu Trạch quay đầu lại,
Trông thấy Minh Minh đang bưng một nồi đất từ trên cầu thang đi xuống.
Chu Trạch chủ động tiến lên, hỏi: "Có nóng lắm không?"
"Có, một chút". Minh Minh trả lời.
Cừ Minh Minh vừa định nói: "Không sao, tôi có thể tự làm được, anh không cần giúp tôi đâu."
Nhưng nào ngờ câu nói tiếp theo của Chu Trạch lại là:
"Vậy anh cẩn thận chút đi, đừng làm nó đổ ra, tôi đã đợi lâu lắm rồi đấy."
"...…" Minh Minh.
Nồi đất đã được đặt lên bàn,
Bát đũa cũng đã được dọn lên.
Chu Trạch cầm bát sứ trong tay, thưởng thức đường hoa văn tinh xảo trên bát một chút, nói:
"Thật xa xỉ, đây là món đồ từ thời Càn Long đúng không?"
"Chu tiên sinh có ánh mắt thật sắc bén, bình thường anh cũng thích chơi đồ cổ à?"
Chu Trạch trong lòng cười haha,
Kiếp trước anh là một kẻ cuồng công việc, làm sao có thời gian chơi đồ cổ chứ?
Anh nhìn ra xuất xứ của chiếc chén này vì nó liền một cặp với vật bồi táng của Oanh Oanh, nếu lấy đi bán sẽ có giá khoảng hơn năm mươi vạn.
"Hiện tại làm Trung y rất có tiền sao?" Chu Trạch tò mò hỏi.
Lấy cái bát này dùng để ăn cơm, người bình thường thật đúng là không thể cầm nổi, đây là đang nâng năm mươi vạn để ăn cơm đấy.
"Thật ra cũng khá ổn, chỉ có điều hiện tại Trung y đã bị lẫn lộn quá nhiều, rất nhiều tên bán hàng đa cấp thích mượn tên tuổi của Trung y.
Hơn nữa, các Trung y cũng cần có thời gian nghỉ ngơi và học tập bài bản, khó có thể học cấp tốc được, cho nên trong xã hội hiện tại, người hiểu biết Trung y chân chính thực sự không nhiều lắm."
Cừ Minh Minh tự tay múc cho Chu Trạch thêm một bát nữa, chỉ có nước canh mà không có đồ nào khác, càng không có cặn thuốc bổ lung tung gì bên trong, bát canh nhìn thanh khiết, nước canh trong suốt, không hề khiến người ta có cảm giác dầu mỡ.
Trước đó Chu Trạch cũng đã len lén uống một chút nước hoa Bỉ ngạn, vì thế bây giờ anh có thể tự nhiên nâng bát canh lên rồi uống một ngụm.
Ngon,
Rất ngon,
Hơn nữa sau khi uống hết,
Còn phảng phất như có một dòng khí nóng tràn vào dạ dày của mình.
Liên tục uống thêm vài ngụm,
Đợi một hồi,
Chỉ cảm thấy vài luồng nhiệt nho nhỏ không ngừng chảy xuôi trong tứ chi của mình, đến cuối cùng đi xuống dưới,
Sau đó hội tụ lại một vị trí không thể nói thành lời.
"Ồ."
Cái này thật hiệu quả,
Thực sự mạnh mẽ,
Hơn cả Viagra rồi.
Cừ Minh Minh lại múc thêm một bát đầy nữa, bày ra ở trước mặt Chu Trạch, làm tư thế "mời".
"Tôi hơi no rồi."
Chu Trạch vừa nói vừa bưng bát lên.
Uống một ngụm xong lại hỏi:
"Sao anh không uống?"
Cừ Minh Minh nghe vậy,
Mỉm cười,
Có chút tự tin,
Tất cả,
Điều không cần nói gì thêm nữa.
Đột nhiên Chu Trạch cảm thấy mùi vị bát canh này không còn ngon lành như trước nữa.
"Chu tiên sinh thường xuyên hạ mộ, đương nhiên hiểu biết rộng, có một việc tôi rất tò mò, khu vực Thông Thành này chắc hẳn có rất ít mộ, nhưng vì sao Chu tiên sinh lại chọn dừng chân ở nơi này?"
"Người tích chơi gái không lẽ nhất định phải mua nhà đối diện quán bar hay sao?"
Cừ Minh Minh gật đầu, dường như anh cảm thấy những lời này rất đúng.
"Nếu như Chu tiên sinh có đồ vật cần qua tay, có thể đưa đến chỗ tôi. Anh cũng thấy rồi, tôi rất thích sưu tầm đồ cổ."
"Haha."
Chu Trạch cũng dứt khoát kéo dài thêm hiểu lầm này, gật gật đầu rồi nói:
"Được."
Uống canh xong rồi, Chu Trạch đứng dậy chuẩn bị cáo từ, Cừ Minh Minh lại tiễn Chu Trạch ra quán cà phê Internet.
Bạch Oanh Oanh cũng đang ở trong đây chơi, Chu Trạch muốn cho cô ấy được tận hứng nên không gọi cô ấy về. Dù sao nơi này cũng cách hiệu sách không xa, chỉ cách một con đường mà thôi. Chu Trạch tự mình về hiệu sách trước.
Lúc này,
Lão đạo vừa quét xong con đường lớn, không đúng, lão đạo mới làm xong cuộc cống hiến cải tạo cho thành phố.
Chẳng qua bên cạnh lão đạo có hai người mặc đồng phục giữ gìn trật tự đô thị,
Lão đạo bị kẹp ở giữa hai người nên có hơi khó chịu, nhất là khi lão nhìn thấy Chu Trạch về tới, càng cảm thấy chân tay luống cuống.
Chu Trạch khẽ nhíu mày,
Chẳng lẽ lão đạo đi an ủi mấy cô em thì bị bắt?
Nhưng cũng không đúng,
Chư thấy người giữ gìn trật tự đô thị nào đi bắt mại dâm cả.
"Là anh ta sao?" Một người trẻ tuổi hơn chỉ vào Chu Trạch.
"Ừm, à không, không phải…." Lão đạo bắt đầu giải thích cái gì đó, nhưng dường như lão không biết phải giải thích như thế nào.
"Ah, chính là anh."
Một người giữ gìn trật tự đô thị trẻ tuổi đi lên phía trước vài bước, tới trước mặt Chu Trạch, chỉ vào mũi Chu Trạch quát lớn:
"Anh chính là con của chú ấy?"
"...…" Chu Trạch.
Chu Trạch nhìn về phía lão đạo.
Lão đạo sợ đến mức giật bắn mình, thầm nói chết toi rồi.
"Anh làm con kiểu gì vậy!
Trời đang nắng như đổ lửa anh lại bắt ông cụ ra quét đường, ngộ nhỡ ông cụ bị say nắng thì làm sao được đây? Tôi nói cho anh biết, hành động như thế này là ngược đãi người già!"
Chu Trạch liếm môi một cái, cũng không vội vàng phản bác.
"Lần này may là chúng tôi phát hiện, chúng tôi không phải cảnh sát, cũng không phải công thương nên không thể quản được. Thế nhưng anh nên nhớ đạo lý này, ông trời có mắt.
Mặc kệ trước đây quan hệ giữa anh với ông cụ thế nào, nhưng anh là con trai nên trong lòng phải tự hiểu biết, làm sao để xứng đáng với lương tâm của mình!"
Nói xong,
Tên giữ trật tự đô thị trẻ tuổi đưa tay vỗ vỗ lên ngực Chu Trạch.
"Nhớ kỹ lấy, lần sau tôi còn đến nữa, nếu như lại để tôi phát hiện anh ngược đãi người già, để ông cụ phải quét đường giữa cái nắng oi bức như vậy, anh sẽ biết tay tôi.
Tôi là người giữ gìn trật tự đô thị đấy!
Giữ trật tự đô thị là như thế nào,
Anh hiểu được, đúng không?"
Lúc tên giữ trật tự đô thị trẻ tuổi nói những lời này con cố ý tỏ ra hung ác, ngang ngược, còn lấy danh giữ gìn trật tự đô thị ra để uy hiếp.
"Haha."
Chu Trạch gật đầu cười, lấy thuốc lá ra lần lượt đưa cho mỗi người một điếu.
"Bớt lôi kéo làm quen đi."
Người giữ gìn trật tự đô thị không nhận mà nói: "Phải đối xử với người già tốt một chút, biết không?"
Nói xong, anh ta lại đi tới bên cạnh lão đạo, vỗ vỗ bả vai lão nói:
"Ông à, lần sau con của ông còn không thuận hiếu, ông cứ nói với chúng tôi, cũng có thể tới cục quản lý đô thị đến nói rõ tình hình, chúng tôi sẽ chủ trì công đạo cho ông!"
Khuôn mặt lão đạo bây giờ khó coi hơn cả khóc, vừa bối rối nhìn người thanh niên giữ trật tự đô thị trẻ tuổi trước mặt, vừa len lén nhìn phản ứng của ông chủ, chỉ có thể cắn răng cắn lợi cảm ơn hai người bảo vệ trật tự có lòng tốt.
Hai người thanh niên giữ trật tự đô thị lên xe công vụ bên cạnh, họ trả lời điện thoại, chưa vội rời đi.
Lão đạo nơm nớp lo sợ đi tới bên cạnh Chu Trạch, cẩn thận giải thích, nói:
"Ông chủ, hãy nghe tôi giải thích, chính bọn họ đã chủ động đến rồi làm phiền tôi, tôi chỉ muốn kiếm một cái cớ để bọn họ đừng làm phiền tôi nữa, ai ngờ chỉ vừa thuận miệng nhắc tới việc con trai để cho tôi…
Bọn họ liền tưởng là thật,
Còn cứng rắn muốn quay về nhà tìm con trai tôi…
Chu Trạch phun ra một hơi thuốc,
Nhìn sang lão đạo,
Quát lên:
"Cha?"
"Ôi ôi…!!!"
Lão đạo bị dọa đến mức quỳ luôn xuống trước mặt Chu Trạch, hiện tại nếu như không phải ở trên đường, lão đạo không chừng sẽ còn đập đầu với Chu Trạch.
Mẹ ơi,
Gặp xui rồi!
Xong đời rồi!
Chu Trạch ném thuốc lá xuống đất, nói: "Đứng lên đi, bọn họ còn chưa đi đâu."
Lão đạo chỉ có thể một lần nữa đứng lên nhưng sắc mặt đã tái nhợt.
"Trong đũng quần ông còn lá bùa đúng không?"
"Không không, đây là lá bùa gia truyền cuối cùng, lần trước đã dùng quá một tấm rồi."
Chu Trạch không để ý đến lời lão đạo nói,
Chỉ chỉ xe công vụ của mấy người giữ gìn trật tự đô thị, nói:
"Dán một tấm bùa vào sau xe họ đi."
Nói xong,
Chu Trạch trực tiếp đi vào hiệu sách.
"Dán bùa vào sau xe?"
Lão đạo nghi ngờ nghiêng đầu nhìn lại, không phát hiện ra điều gì khác lạ,
Nhưng nghĩ lại, ông chủ không thể trêu đùa mình được,
Lập tức lấy ngưu nhãn ra xoa lên mắt một chút,
Lão đạo lập tức ngân ngẩn cả người,
Lúc trược vị trí đậu xe công vụ vẫn rỗng tuếch,
Nhưng bây giờ,
Đã có đầy vòng hoa trắng hếu!