Editor: Waveliterature Vietnam
"Ông chủ, anh dậy đi, ông chủ, ông chủ, dậy đi!"
Bạch Oanh Oanh hét lên lo lắng, hy vọng có thể đánh thức được Chu Trạch, đương nhiên, hóa ra chỉ là vô ích.
Tiểu Luoli ngồi bên cạnh ghế sô pha, lặng lẽ lắc chân, mặc dù trong lòng vô cùng mong đợi Chu
Trạch ít nhất sẽ phát một tiếng rắm, nhưng cũng lo lắng sợ đã phản ứng quá mạnh với nữ thây ma này, kiến nó liều mạng mà chạy tới đây.
Điều quan trọng nhất chính là Chu Trạch vẫn chưa chết, sự tình vẫn còn chưa đến hồi kết, sẽ phát sinh thêm cái gì, khó có thể mà nói được.
Cúi xuống, nhìn thoáng mảnh thủy tinh vỡ trên mặt đất,
Quan trọng là,
Tiểu Luoli không thể chắc chắn,
Cho dù là trong lúc hôn mê, Chu Trạch cũng có thể tự cắt đứt mạch máu của mình.
Hứa Thanh Lãng cũng quỳ xuống sát bên cạnh xem tình hình của Chu Trạch, điều đầu tiên khi anh ta nói, lập tức sẽ là:""Phân!"
"Phân!"
Tiểu Luoli không hiểu lắm.
"Đúng, phân, khỉ, khỉ đâu!"
Bạch Oanh Oanh bốn phía nhìn thoáng qua, lúc này mới tỉnh ngộ ra mình lần này căn bản không hề đem con khỉ tới, tình trạng của ông chủ lần này có vẻ nghiêm trọng nhưng đem anh ấy đến bệnh viện là điều không thể, bây giờ chỉ có thể mang tiểu thân đến, mới có thể ngăn chặn chuyển biến xấu này của ông chủ.
"Đưa ông chủ trở về!"
Bạch Oanh Oanh ra quyết định.
Mang ông chủ trở về tiệm sách, tìm tiểu thân!
Tiểu Luoli lúc này lập tức nói:" Đừng di chuyển anh ấy, không thể đưa anh ấy đi, linh hồn của anh ấy có thể ở rất gần đây."
Tiểu Luoli nói không sai, dù là trong nội tâm cô rất hận Chu Trạch, sớm một chút muốn dáng cho anh ta một quả rắm, nhưng cô không đến mức muốn làm nó quá trắng trợn.
"Vả lại, tình hình anh ta bây giờ, làm sao có thể di chuyển đi được, không sợ anh ta trực tiếp tan ra thành từng mảnh à?" Tiểu Luoli nói thêm.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Bạch Oanh Oanh hiển nhiên có chút bối rối.
"Đánh thức Lão đạo"Hứa Thanh Lãng chỉ vào Lão đạo đang hôn mê nằm trên ghế sô pha." Anh ta có thể gọi được cho tiểu thân."
Người ngoài nghe phải lời này, ngạc nhiên là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng sự thật chính là như thế,
Tiểu thân trong tiệm sạch, có c điện thoại.
Mà cái người nhàm chán đến mức đi mua điện thoại cho khỉ, chẳng ai khác chính là Lão đạo.
Tiểu thân không có gì để làm ở tiệm sách, chỉ cần sử dụng điện thoại, liền kết nối bluetooth để bật nhạc, còn có thể giúp Lão đạo quay phim, chụp hình.
Nhưng ngoài Lão đạo trong tiệm sách, những người khác hoàn toàn không rảnh đến mức đi chọn một dãy số ngớ ngẩn để gọi cho một con khỉ.
Hứa Thanh Lãng mò mẫm thân thể của Lão đạo một chút để tìm điện thoại, nhưng dường như đã rơi mất trong lúc chiến đấu, cuối cùng, Hứa Thanh Lãng thở một hơi dài, chỉ chỉ vào Lão đạo:
"Có lẽ phải đánh thức anh ta dậy thôi."
Bạch Oanh Oanh không nói lời nào trực tiếp dùng ngón tay đâm vào vị trí ngực của Lão đạo, lập tức sự buốt lạnh toát ra.
Lão đạo rùng mình lập tức mở mắt ra.
"Này...muốn tôi cóng chết à!"
Cái này là phương pháp để kích thích sự sống, Lão đạo vừa mới bị quỷ nhập vào người, vốn là cần một sự kích thích sự sống, một lần nữa, thân thể 70 tuổi thực sự mà nói có chút không chịu nổi.
Lập tức, Lão đạo tỉnh lại, nhưng chỉ là vô thứ hai tay ôm lấy ngực mình, ngồi đó không ngừng run rẩy, bờ môi cũng có chút tím bầm, hiển nhiên là cóng chết đi được.
"Tôi dùng thi đan của mình để ôn dưỡng thân thể của anh, giúp anh mau chóng tỉnh lại.
Bạch Oanh Oanh chân thành mà nói với Lão đạo, cô rõ ràng chính thời điểm này là cần thúc ép Lão đạo tỉnh dậy mà thân thể đã tổn hại bao nhiêu, nhưng lại dẫn đến tình trạng này, cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Lão đạo trong miệng không ngừng phun ra những đợt khí trắng, run run rẩy rẩy nhìn Bạch Oanh Oanh, một chặp lại nhìn sang ông chủ.
"Cơ thể của ông chủ đang có chút vấn đề, và cần đến phân khỉ." Bạch Oanh Oanh nói.
Lão đạo gật đầu,"1...…3...….8....."
Lão đạo đọc số điện thoại, Hứa Thanh Lãng trực tiếp bấm số và gọi, rất nhanh chóng đối phương liền nhận điện thoại:
"Chi chi chi...." Tiểu thân sung sướng cất lời.
Ông chủ đang xảy ra chuyện, ngươi mau chóng đi đến núi Tướng Quân tìm chúng ta."Hứa Thanh Lãng có nén cảm xúc hoàn toàn bình tĩnh nói.
Đổi lại như thường, Hứa Thanh Lãng chắc chắn sẽ cho rằng mình bị điên, lại đi gọi điện và nói điều này với một con khỉ.
"Tiểu thân...….đến..."
Lão đạo ở bên cạnh run run hét lên.
" chi chi chi...…..chi chi chi...…."
Đầu dây bên kia lập tức chi chi chi, sau đó nhanh chóng dập máy.
Hứa Thanh Lãng thoáng nhìn vào điện thoại anh ta, vẫn còn chút không dám tin, hỏi:" Nó sẽ đến thật chứ?"
"Nó thật sự rất thông minh."
Lão đạo vừa nằm trên mặt đất, vừa nói, anh ta hiện tại đang rất khó chịu, thậm chí, trên mặt của anh ta còn lộ ra một cảm giác đỏ ửng trên đó, nó trở nên hồng hào và có chút sáng bóng.
Hứa Thanh Lãng lúc này co rúm lại, đối với Lão đạo nói:" Không được, bây giờ anh không thể ngủ!"
Anh bây giờ chẳng khác nào hồi quang phản chiếu,
Hứa Thanh Lãng thực sự lo lắng Chu Trạch còn chưa chết, Lão đạo đã đánh một quả rắm.
"Này!"
Bạch Oanh Oanh từ trong miệng phun ra một viên hàn khí đan màu trắng, trôi nổi đi tới nơi ngực của Lão đạo.
Lão đạo hớp phải một hơi,
Cảm thấy cả cơ thể mình như ấm lại, thoải mái hơn rất nhiều.
Lập tức, anh ta nhắm mắt lại, và ngủ thiếp đi
Viên khí đan của Bạch Oanh Oanh tiếp tục lan tỏa khắp người Lão đạo giúp Lão đạo kéo dài tính mạng, làn da cô cũng vì thế mà trở nên tiều tụy, xuất hiện những nếp nhăn, nguyên bản của một học sinh cấp ba đang dần dần già đi.
Tiểu Luoli ngồi bên cạnh, nhìn thấy trước mắt mình những con người đang tìm đến đường chết, thực sự không nói nên lời.
Lập tức, cô nhảy khỏi ghế sô pha, bước một bước, Bạch Oanh Oanh yếu ớt đột nhiên trở nên sắc bén,
"Hãy nghĩ về những chuyện tốt đẹp."
"Cô sẽ ổn thôi." Tiểu Luoli nhún vai "Rất muốn ức hiếp ta mà phải không?"
"Ông chủ mà chết, nhất định sẽ lôi cô theo."
"Cô có thể cứ thế mà cười tươi?"
Tiểu Luoli ngẩng đầu,
Nhìn trời,
Chết đi, chết đi,
Tất cả đều chết hết đi,
Chết hết để Đồng Thành này được yên tĩnh hơn, cuộc sống liền có thể về nhịp sống ban đầu.
Cảm giác làm thủ hạ, làm trâu làm ngựa cho người ta.
Thật không ổn chút nào.
Bạch Oanh Oanh đưa tay từ trong túi tiền của mình lấy ra một giấy chứng nhận.
Đôi mắt nheo nheo ban đầu của Tiểu Luoli lập tức tập trung vào tờ giấy, đây là giấy chứng nhận
Qủy sai của Chu Trạch!
"Cô có thể buông xuống tất cả dẫu có là tham vọng gì đi chẳng nữa, chẳng hạn như ông chủ mãi mãi hôn mê không thể tỉnh dậy mà bóp chết linh hồn cô.
Tôi đã nói với cô rất rõ ràng,
Nếu ông chủ chết, tôi sẽ đắp cho ông ấy một ngôi mộ tại dương gian này,
Cô,
Cũng sẽ được một phần đi theo hầu hạ anh ấy!"
¥% # @@ * &&...!!!!! "
Trái tim Tiểu Luoli lúc này giống như đang có vô số con ngựa ào ạt đi qua.
Tại sao nữ nhân lại phải chịu khổ như thế!
Mình đang làm cái gì ở đây!
...…..
Ngẩng đầu,
Nâng trán,
Mí mắt màu xanh lục khẽ nhìn qua kẽ ngón tay, nhìn vào bức màn ánh sáng màu xanh đang tỏa ra phí trên.
Kỳ thực, chiếc nhẫn đã về bên người với Chu Trạch.
Nhưng màn ánh sáng xanh kia vẫn xuất hiện, ngay cả khi lập tức thu hồi chiếc nhẫn, nó vẫn tiếp tục tồn tại trong một thời gian.
Nói cách khác, vừa nãy, Chu Trạch đã thiết lập một kết giới mới, tại đó nốt nữ ninja lại, đồng thời, cũng nhốt mình ở trong.
Thật khó tưởng tượng cơ thể sẽ trông như thế nào trong một thời gian dài như vậy.
Trước đây, mỗi lần bước vào trạng thái này, không lâu sau đó, nó sẽ tự động kết thúc vì sự khẩn cấp về thể chất, nhưng lần này, ý thức cùng thân thể lại bị chia cắt thành hai nửa bởi vì tấm gương kia, điều này sẽ khiến cho thể chất không thể nào ảnh hưởng được đến ý thức của Chu Trạch lúc này, kết quả là thân thể hoàn toàn không không chịu nổi gánh nặng cho đến khi nó sụp đổ!
Ngực Chu Trạch nhấp nhô phập phồng,
Sau một thời gian, mỗi khi anh ta trôi qua một chút, anh ta càng cận kề với nguy hiểm hơn.
Nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác, cũng không còn cách nào để tiến đến sự sống,
Chỉ có thể tiếp tục như vậy mà ngồi,
Cứ như thế, chờ đợi mãi.
Từng lớp ánh sáng mờ nhạt không ngừng quấn lấy thân Chu Trạch, ý thức anh phản ứng gây ảnh hưởng đến thân thể, đồng thời sự suy sụp của thân thể cũng không ít phần ảnh hưởng đến ý thức.
Một tấm gương, nhưng lại có thể ngăn cách hết thảy.
Thậm chí, mối liên hệ giữa ý thức của Chu Trạch cùng với cơ thể của anh ta liền biến thành một cô hồn cô đơn, linh hồn cùng thân thể không thể ăn nhập với nhau, giống như một phần bị trói vào tảng đá, đem ném xuống biển, tảng đá lập tức chìm xuống đáy, cứ thế mà chết đuối.
Kết quả cuối cùng là khi mọi chuyện kết thúc, không một ai có thể trốn thoát.
Bức màn xanh đột nhiên không ngừng giảm dần,
Nhưng Chu Trạch cảm thấy mình không thể cầm cự được cho đến khi bức màn ánh sáng này tan biến,
Cái hố này,
Quá sâu.
"Lần này... thực sự là... là chính mình... Chờ chết..."
Đúng lúc này,
Chu Trạch bỗng nhiên phát hiện trên da mình, để lộ ra một vật thể màu đen, giống như là thuốc cao bao trùm thân thể của mình
"Đồ hạ đẳng...….rác rưởi...."
Chu Trạch vô ý thức vươn tay ra, không ngừng vùng vẫy, muốn đẩy nó ra khỏi cơ thể mình,
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo,
Anh ta dừng lại,
Anh ta trông thấy vật thể màu đen bao trùm thân thể của mình này sau một lúc,
cứ thế mà óng ánh bay ra hơi ra ngoài,
rõ ràng đã từ từ chậm lại.
...…
"Cô đang làm gì vậy?" Bạch Oanh Oanh suy yếu dựa vào trên mặt đất, nhìn xem Tiểu Luoli đi tới đập đống đá phía dưới.
"Anh thực sự nên được nuôi trong chuồng lợn!"
Tiểu Luoli giận dữ nguyền rủa,
Sau đó từ trong đống đổ nát, không ngừng lôi bộ giáp trụ vỡ vụn, thứ mà bị Tào Đỉnh một đao giết chết, cho nên ngoại trừ mũ giáp trụ, còn lại toàn bộ đều tan nát, và tại vị trí bên dưới pho tượng, con quỷ cuối cùng cũng bị giết chết ngoại trừ mũ giáp, tất cả đều bị đốt cháy và tan chảy.
Vừa vặn, Tiểu Luoli đi nhặt nhạnh, liền thu về được nguyên bộ.
Tiểu Luoli bước lại với một cái gì đó, cúi người xuống,
Đặt giáp trụ lên cơ thể của Chu Trạch.
"Nó có ích gì không?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Ngay cả khi một người bị dao phanh thây, được một linh hồn đã tẩm bổ năm trăm năm phù trợ cũng biền có thể trở thành pháp khí." Tiểu Luoli nhìn Hứa Thanh Lãng với thái độ khinh bị và tiếp tục làm việc của mình.
Rất nhanh,
Cơ thể Chu Trạch đột nhiên được bao phủ bởi bộ giáp trụ Nhật Bản màu đen.
"Két...…két...…két...."
Âm thanh của sự phá vỡ thỉnh thoảng lại truyền đến,
Tiểu Luoli ngay từ đầu còn rất lo lắng, nhưng khi quan sát cẩn thận liền phát hiện ra,
Bây giờ không phải là thân thể Chu Trạch đang vỡ vụn, mà là bộ giáp trụ này đang từ từ rạn nứt, có nghĩa rằng, bộ giáp trụ này đang cùng Chu Trạch chia sẻ tổn thương.
Điều Tiểu Luoli không nhìn thấy chính là,
Phần da tróc thịt bong của Chu Trạch, cùng máu lúc này, tại cũng chi tiết rất nhỏ,
Đã dần dần bắt đầu một sự dung hợp vô cùng kỳ lạ với bộ giáp trụ này.