Editor: Waveliterature Vietnam
Kỳ thực, hiệu quả chiến đấu của samurai không mạnh. Tất nhiên, thân pháp và kinh nghiệm của hắn rất phong phú, vì vậy trong khi chiến đấu thực sự có thể chiếm được ưu thế, nhưng thiệt hại hắn gây ra lại không mấy nghiêm trọng.
Tiểu Luoli có thể rất tự tin khi đối phó với anh ta, Bạch Oanh Oanh mỗi lần bị đánh trúng, nhờ vào thân thể cường hãn, lùi về sau gánh chịu vết thương liền có thể xông ra tiếp tục chiến đấu, người nhện cũng là có thể đánh đủ đi đủ về.
Tuy nhiên, điều quan trọng nhất là tên binh lính mặc giáp trụ, giáp trụ cũng chỉ là tăng chỉ số phòng ngự, đơn giản là triệt tiêu hiệu quả các bộ phận tổn thương, trên thực tế, cũng không phải không có cách nào có thể thông qua giáp trụ, thập chí là thông qua nó và trực tiếp công kích tên Samurai.
Chỉ là,
Samurai trước mặt,
hắn không có máu thịt,
Không tồn tại,
Giống như là một khối không khí đang hỗ trợ bộ giáp trụ trong trận chiến này, cho nên, Bạch Oanh Oanh bọn họ mỗi lần công kích đều chỉ có thể nhằm giáp trụ mà đánh, để mà hiệu quả thì thực sự rất nhỏ.
Trừ phi có thể trong nháy mắt xé toang giáp trụ, nhưng thứ này là sản phẩm của năm trăm năm trước, và sau chừng đó thời gian nuôi dưỡng, đã sớm trở thành cường giáp, muốn trực tiếp phá toang nó, thực sự không dễ dàng gì.
Do đó, ngay cả khi tên samurai hiện tại là lấy một địch ba, nhưng hắn vẫn như thế, không hề lung lung chút nào.
"Phong ấn hắn lại!"
Tiểu Luoli hét lên với Bạch Oanh Oanh và người nhện, bây giờ, cũng chỉ có thể rút lui mà làm việc khác, bởi vì nếu như không phải cô một mực cố ý ở sau lưng ngăn cảm, tên samurai này đã sớm tìm thấy cơ hội phá hủy pho tượng của Tào Đỉnh.
Một đã rất khó khăn, thêm hai nữa, thì ở đây sẽ thực sự bị xáo trộn.
Bạch Oanh Oanh nhẹ gật đầu, sau đó lại một lần nữa xông tới, người nhện lần này cùng Bạch Oanh Oanh tốc độ phối hợp đánh vào phương hướng khác đánh rất ồ ạt.
Samurai xoay người, mũi đao trực tiếp đâm vào đùi của người nhện, sau đó lập tức cắt ngang, toàn bộ quá trình như nước chảy mây trôi, dứt khoát, lưu loát.
Người nhện trên thân gần như là bị xé ngang, cả thân thể bắt đầu rút lui, cuối cùng suy sụp ngồi trên mặt đất, người nhện quần áo cũng bị mở ra, nằm rải rác trên mặt đất, tại vị trí vết thương, có mùi tanh hôi của mủ không ngừng phát ra, nhìn mà phát sợ.
Bạch Oanh Oanh ánh mắt như ngừng lại, không hiểu tại sao, cô nhận ra rằng sức mạnh của tên samurai này dường như được cải tiến đột ngột so với lần đầu chiếu đấu!
Cảm giác này đã nhanh chóng được xác minh.
"Yoh! Yoh! Yoh!"
Samurai cùng Bạch Oanh Oanh đối ba quyền, chính hắn lù lù bất động, ngược lại Bạch Oanh Oanh thì bắt đầu lui lại, đồng thời khoảnh khắc tiếp theo, samurai xuất hiện đằng sau lưng Bạch Oanh Oanh, tốc độ nhanh vượt mức bình thường, ngay sau đó là một con dao cắt ngang xuống dưới.
"Yoh!"
Lưỡi dao phát ra tiếng cọ xát mạnh khi tiếp xúc với cơ thể của Bạch Oanh Oanh, Bạch Oanh Oanh bị quất bay ra ngoài, không khí ngột ngạt trên cơ thể không ngừng tiêu tan, lần này ngã xuống không giống như lần trước liền có thể đứng dậy, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, hai tay nỗ lực chống đỡ lấy thân mình, lộ rõ vẻ khó chịu.
Dưới mũ giáp, như thể có một đôi mắt đo đỏ đang theo dõi tất cả những điều này, sau đó samurai tăng tốc và lao thẳng đến vị trí của Tiểu Luoli ở phía trước.
Tiểu Luoli rất hoảng hốt, cô có thể tránh, nhưng đằng sau cô là pho tượng Tào Đỉnh, cô rất chán ghét cảm giác không có đường lui này, dù sao không phải ai có dũng khí cũng đều nguyện ý đi làm anh hùng.
Nhưng vào lúc này, cô vẫn hai tay chống mở, hai chân kiễng, đầu lưỡi kéo dài ra, một cơn lốc đen quét tới.
"Yoh! Yoh! Yoh!"
Samurai mỗi lần chém xuống dưới, thân thể Tiểu Luoli luôn tùy tiện run rẩy một lần, nhưng cô vẫn không lui lại.
Quan trọng nhất,
Đột nhiên cô bị sốc vì sức mạnh của tên samurai lúc này chẳng khác gì tàu lượn siêu tốc, lúc đầu, không có gì đáng ngại, nhưng sau đó tự dưng lại trỗi dậy, do đó có thể một nước đánh bại Bạch Oanh Oanh cùng người nhện, sức mạnh của hắn dường như đã trỗi dậy.
"Thiên địa vô cực, huyền tâm chíp pháp!"
Nhìn chuẩn cơ hội này, Hứa Thanh Lãng cầm tấm gương bảo vệ của mình xuất hiện, anh ta biết thực lực của mình khó có thể chính diện giao phong, cho nên dứt khoát chọn thời điểm để xuất thủ.
Không thể không nói, Hứa Thanh Lãng lựa chọn thời điểm này, thật sự không tệ.
Hộ tâm kính trực tiếp dáng vào thân trên của samurai, để thân thể hắn giống như là bị điện giật, bắt đầu run lên, nhưng con dao của hắn lập tức quay lại, nhìn chuẩn Hứa Thanh Lãng.
Dù là Hứa Thanh Lãng đã phòng bị trước, anh ta nhanh chóng chọn rút lui sau một đợt tấn công, nhưng vẫn bị thanh kiếm quét trúng, cơ thể tạo ra một vòng cung tuyệt đẹp trong không khí và bay thẳng ra ngoài ổ gà. Khi nó rơi, rơi vào ghế sô pha, nếu không đã trực tiếp ngã mà chết.
Lão đạo lập tức trèo qua và xem xét tình hình của Hứa Thanh Lãng, thấy anh ta bất tỉnh, anh lập tức dùng tay vỗ nhẹ vào mặt của Hứa Thanh Lãng.
"Tôi chưa chết....." Hứa Thanh Lãng khó khăn nói.
"Mẹ ơi, hắn thật sự khó nhằn, các anh hầu như không thể vượt qua nó."
Lão đạo thò đầu ra nhìn thấy Tiểu Luoli vẫn đang bế tắc với samurai, và một khi Tiểu Luoli bại trận, trò chơi này sẽ thực sự kết thúc.
"Anh...xuống hỗ trợ."
Hứa Thanh Lãng nhìn xuống bụng anh ta có một vết thương lớn, điều đó thực sự nguy hiểm, nếu lúc đó lui muộn một chút, liền có thể bị chém ngang lưng.
"Đừng nói nữa, anh không thể nói nhiều với vết thương của mình." Lão đạo nghiêm túc nói.
Hứa Thanh Lãng tự tay chặn vết thương để không cho máu chảy quá nhanh, tay còn lại gắt gao bắt lấy tay Lão đạo, nhìn hắn chằm chằm.
Lão đạo rất không tự nhiên,
gì chứ,
anh không biết tôi ở cấp đội nào sao?
Để tôi đi ư?
Lão đạo thực sự không muốn đi lên.
"Anh sẽ thỉnh thần à?" Hứa Thanh Lãng mở miệng.
"Phải, trước kia tôi đã từng làm, nhưng chỉ là sự lừa gạt."Vào thời điểm này, Lão đạo không ngại tiết lộ sự ngắn ngủi của mình.
Hứa Thanh Lãng lấy một mảnh giấy nhỏ từ trong túi áo khoác, Lão đạo so với lá bùa thì nhỏ hơn nhiều.
"Đem nó dán lên trán của mình, thỉnh thần nhập thử xem sao!"
"Nó có hữu dụng không?" Lão đạo hiển nhiên là không tin.
Công cụ đơn giản, thao tác đơn giản, quá trình đơn giản,
Thỉnh thần dễ dàng như vậy à?
Có phải là trò thỉnh thần lừa dối dân làng trên đường phố?
"Hiện tại nơi này âm khí nặng, quỷ nhiều, anh tùy tiện mời một cái lên người xem sao!"
Hứa Thanh Lãng nói xong những lời này nặng nề ho khan mấy tiếng, họ ra cả máu.
Lão đạo mở miệng, anh có vẻ là đang do dự, sợ chết, thật sự sợ chết, thỉnh thần mà lại đơn giản như vậy, nói nghe dễ, nhưng thực hiện như thế có phải là tùy tiện quá không, có thể kích thích tiềm lực khả năng của họ, di chứng chắc phải thực sự rất khủng khiếp.
Nhưng vào lúc này, Lão đạo thấy Tiểu Luoli đột nhiên quỳ một gối xuống, khóe miệng tràn ra máu tươi, hiển nhiên, cô cũng sắp không trụ nổi nữa rồi.
Lão đạo rõ biết, một khi Tiểu Luoli lui xuống, vô luận thế nào samurai cũng đập nát pho tượng, cứ như vậy là xong đời.
Ông chủ biết đánh nhau nhất,
Hết lần này tới lần khác còn đang ngủ say!
Lão đạo trong lòng lúc này có một loại cảm giác: gió buồn, nước lạnh.", nhưng tờ giấy mà Hứa Thanh Lãng đưa cho anh ta là lá bùa được dán lên trán.
"Mời đại tiên thân trên!"
Lão đạo không chỉ thì thầm thầm thỉnh thần, ngược lại còn làm Đông Bắc khiêu đại thần, không ngừng nhảy cà tưng, bộ dạng rất buồn cười.
Đột nhiên, Lão đạo thân thể run lên, sau đó hai tay chống lấy đầu gối của mình, nửa người trên buông xuống dưới.
Hứa Thanh Lãng một bên che vết thương, một bên đưa ánh mắt hy vọng gửi gắm nơi Lão đạo, là chuyện không có cách nào khác, mới phải để Lão đạo mời tiểu quỷ nhập thân, có thể thêm một cái tức chiến lực để tức chiến, chân muỗi lại nhỏ cùng là thịt thì không phải.
Con đường đó, cũng không phải là con đường chính thỉnh thần nhập lá bùa, kỳ thực chính là Hứa Thanh Lãng trước kia đi vào Ba Lạng nơi mấu chốt, lá bùa có tác dụng đè thếp dương khí, che phủ lên trên thân ba ngọn đèn, để quỷ hồn nhập thể.
Lão đạo chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn nhìn về Hứa Thanh Lãng nằm trên mặt đất, mỉm cười đắng cay:
"Mẹ ơi, nó vô dụng, chẳng lẽ bần đạo dương khí quá nặng đi?"
Hứa Thanh Lãng chán nản quay đầu lại, hắn tuyệt vọng.
Lão đạo trên đầu tiếp tục dán lá bùa, hắn vừa mới nhảy cà tưng mệt muốn chết rồi, tay không dám dứa ra bị trí túi quần sờ lấy, nhưng đáng tiếc. Lá bùa đã sớm dùng rồi."
"Graooo!"
Một tiếng gầm phát ra từ linh hồn Samurai,
Sau đó võ sĩ trực tiếp công kích Tiểu Luoli, ngạnh sinh lãnh đủ, một đạo phách trảm xuống, Tiểu Luoli hai tay giơ lên, kẹp lấy thay kiếm, đồng thời đầu lưỡi xuyên thủng giáp trụ của samurai, nhưng samurai cũng không kém, hung hãn đạp trung thân thể của Tiểu Luoli.
"Phạch!"
Tiểu Luoli bay ra,
đập mạnh xuống đất.
Samurai bị hư hại nghiêm trọng, từ từ rạn nứt, rõ ràng không thể chịu được tải trọng, nhưng vẫn ra sức hướng về pho tượng của Tào Đỉnh.
"Kết thúc!"
Lão đạo vỗ đùi, lúc này hắn lưu manh khí tức thể hiện ra, trực tiếp nhặt một viên gạch xi măng vỡ bên cạnh liền nhảy xuống, xông về tên võ sĩ.
Lão đạo đây gọi là liều mạng, cũng không có cách nào để liều mạng,
Tại thời điểm này, có cảm giác giống như đội quân chính quy phòng thủ đã chết, chỉ còn phụ nữ yếu đuối, người già và trẻ em tiếp tục đánh,
Phải nói rằng,
Lão đạo đối với mình định vị rất chính xác.
Mặc dù samurai bị thương nặng bởi Tiểu Luoli, nhưng những con giun đã chết mà chưa bị cứng, khi người tiếp theo quay lại, thanh kiếm luôn sẵn sàng chém qua, dọa Lão đạo đến run rẩy.
Nhưng nói thì chậm còn xảy đến thì nhanh, miếng bùa trên trán Lão đạo đột nhiên rơi xuống, đồng thời, khí chất cả người cũng đột nhiên thay đổi, lúc này thân thể nhanh nhẹn tránh được một đao của samurai, đồng thời bàn tay thuận võ đưa tay đỡ kiếm, kiếm theo quán tính đâm vào lòng đất, mà Lão đạo bản thân lại vô cùng gần gũi với samurai, vai anh ta đâm vào đầu của mũ giáp.
"Phạch!"
Một tiếng vang giòn,
Giáp trụ trên thân samurai lần nữa bị tổn hại một diện tích lớn, thân hình càng không ngừng lay động bắt đầu lui lại, giống như là một đồ nhựa plastic sắp tan ra thành từng mảnh.
Nhưng các samurai không chú ý đến vết thương của hắn, đôi mắt đỏ nhìn Lão đạo chăm chăm theo một loại hào quang đặc thù.
Trong số những ánh mắt đó, có kiêng kị cùng ngưng trọng,
Thậm chí,
Còn có một loại gọi là sợ hãi.
Lão đạo rút ra trên đất thanh kiếm samurai, rồi khéo léo hương vung một đòn, chỉ vào samurai, tiếng khàn khàn nhưng âm vang vô cùng:
"Giết!"