Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 183: Linh hồn bị trấn áp!




Editor: Waveliterature Vietnam

Chu Trạch đứng bên cạnh, giống như đang xem một vở kịch, mà các diễn viên thì đang đắm chìm trong vai diễn của họ, và không hề quan tâm đến người đang theo dõi họ diễn.

Trên thực tế, bọn họ chỉ quan tâm đến bản thân.

Thả một tiếng nhạc, là một bài hát Nhật Bản, nhịp điệu khá mạnh mẽ.

Sau đó ba người đàn ông mặc quân phục Nhật này bắt đầu nhảy múa, trong tay cầm những thanh kiếm samurai được phỏng đoán là lấy từ một phòng đạo nào đó, họ ngân nga theo nhịp đập, giống như đang ăn mừng và chơi cos.

"Bài hát này là gì?" Chu Trạch hỏi đầu nữ nhân bên cạnh, thật sự là Chu Trạch đối với tiếng Nhật nhiều phần không hiểu.

"<<Rút đao đội>>, giống như là một bài ca của quân đội Nhật Bản." Cô gái trả lời.

"Ồ, tôi còn tưởng rằng là bài hát chủ đề Siêu Nhân Điện Quang."

Ba người chơi này trông rất lúng túng, bọn hắn đã quá chú tâm vào câu chuyện của mình, tương đối vong ngã.

Kỳ thật, có vẻ khá khó xử, ba người này không phải là người Nhật, mà đích thực là người Trung Quốc, trước đó nghe bọn hắn nói chuyện, nội dung, liền có thể đoán ra được.

Nhưng bọn hắn hiện tại hết lần này tới lần khác diễn rất tập trung và tận tâm, như thể là đang thực hiện một nghi thức cao quý nào đó, khiến người ta không ngừng nghĩ đến câu thành nữ - Vượn đội mũ người.

Tôi thích chuyện manga, phim hành động, ca khúc, minh tinh điện ảnh,…chúng thật sự bình thường và không đáng kể, nhưng ngay cả đất nước cũng đều mang lại ấn tượng tốt đối với mọi người, nhưng những lời nói của ba tên này, cùng hành động, rõ ràng vượt ra khỏi cảm giác đó.

Nhất là bởi vì thắng thua một trận bóng, còn nói ra hy vọng của người nhật đối với Kim Lang đại đồ sát càng làm triệt để hơn một lời nói, càng làm cho một thứ phạm tội không thể dung ta.

Kiểu khinh miệt thân phận cùng khao khát bản sắc dân tộc của anh ta khiến Chu Trạch có phần khó chịu, vì anh từ trải qua Ba Làng, cái thôn khi biết mình sắp chết, dân làng đó vẫn phải chịu nỗi đau thống khổ vì đói, chỉ để bảo vệ đến cùng "thực phẩm quân sự."

Hành động của người chết và người sống đã hình thành nên một sự tương phản rất sắc nét.

Ngay sau đó, Chu Trạch nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ đang đặt câu hỏi bằng tiếng Nhật.

Âm thanh này có chút quen thuộc.

Chu Trạch nhìn về phía đầu cô gái.

"Lúc đó.....tôi cứ nghĩ sát vách tôi cũng là một người Nhật, nên đã chủ động nói xin chào." Cô gái nghiến răng.

"Này." Chu Trạch lắc đầu, cái này vẫn còn được gửi đến cửa à?

Ba người đàn ông nhảy múa tuần hành dừng lại khi nghe giọng nói của người phụ nữ nói tiếng Nhật bên cạnh, rồi đi ra khỏi phòng khách để nói chuyện với bọn hắn, bọn hắn không nói tiếng Nhật, thật là nực cười, muốn làm người Nhật, nhưng thậm chí còn không học tiếng Nhật.

Nhưng cuối cùng, nam nhân tóc dài đi ra mở cửa, cô gái đứng ở cửa.

Rất có thể đối với cô gái, đó là cảm giác tha hương ngộ cố tri, dù sao thân ở tha hương nơi đất khách quê người, gian phòng bên cạnh mình vẫn là đồng hương, cuối cùng sẽ có một loại nhịn không được thân cận mà xúc động.

Cô gái được mời tham dự buổi tiệc, thậm chí cô còn biểu diễn một vài ca khúc tiếng Nhật, mặc dù ba người đàn ông không thể hiểu tiếng Nhật, nhưng hoàn toàn bị thuyết phục với vẻ ngoài" mờ ảo và dữ dội" của cô gái.

Sau đó, mọi người bắt đầu uống rượu.

Sau đó, đầu tiên Tiểu Bình chủ động mời cô gái uống rượu, cô vẫn còn một chút tỉnh táo, cô lập tức đứng dậy và từ chối, rồi nói lời tạm biệt bằng tiếng Trung Quốc và trở về phòng.

Kịch bản tiến triển tới đây, Chu Trạch nghiêng đầu hỏi cô gái:" Cô hẳn đã sớm phát hiện bọn họ không phải người Nhật phải không?"

"Tôi nghĩ rằng họ ngưỡng mộ văn hóa Nhật, cho nên tôi...…"

Nghe được lời giải thích này, Chu Trạch cảm thấy rất thú vị, lúc trước mình cùng linh mục đánh nhau, còn châm chộc rằng rất ngưỡng mộ người Trung rất muốn nghe tiếng Trung, để cảm thấy được vui vẻ thoải mái bên trong.

Sau câu chuyện, nó thật sự đơn giản, nó sẽ là: nữ nhân chống cự, nam nhân dùng sức, mà lại là dùng sức của 3 người đàn ông, cho nên cạnh tượng cuối cùng vô cùng hỗn loạn, có cô gái bị khăn mặn chặn miệng đồng thời không ngừng vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Khi sự tình kết thúc, cô gái nằm trên mặt đất, ánh mắt tan rã, thân thể vặn vẹo, mà ba người nam kia giống như là năm đó quân Nhật mỗi cách một đoạn thời gian sẽ được phát mô hình giấy an ủi, phát tiết xong liền kết thúc công việc.

Vào thời điểm đó, người Nhật đã thiết lập một số trạm an ủi tại nơi họ đóng quân, ép buộc nhiều người phụ nữ vào đó, giống như viễn cảnh trong nhiều bộ phim trong quân trại Nhật Bản, như một bộ phim về các hoạt động nghiệp dư mà số lượng phát vé cũng khác nhau.

Lúc này, Chu Trạch chớp chớp mắt dường như là trong đầu đang nghĩ ngợi gì đấy.

Cô gái cuối cùng là bị phanh thây,

Là cách để ba người đàn ông giết người diệt khẩu?

Nhưng ngay cả khi là giết người diệt khẩu, nó cũng không cực đoán đến mức phải phanh thây chứ?

Bởi vì nguyên nhân rất đơn giản, nhờ vào việc phân thây, rất khó để để lại vết ích, nếu như là chỉ muốn trạm cỏ trừ tận gốc, hoàn toàn không cần thiết phải biến bộ dạng trở nên thê thảm như thế này.

Chu Trạch tiếp tục ở bên cạnh nhìn xem, dù sao, đáp án lập tức được mở ra.

Ba nam nhân dường như cũng tỉnh lại, nhìn thấy cô gái Nhật Bản nằm trên mặt đất nửa tỉnh nửa mê, và khuôn mặt họ cũng lộ rõ sự sợ hãi.

Trên thực tế là như thế, bình thường mà nói, những người muốn công kích những cuộc tấn công ở khu vực này hoặc trên mạng xã hội, kỳ thực đều tương đối đáng sợ, họ thường là những nhân vật nhỏ bé không đáng kể, vì vậy họ hy vọng sẽ ở trong một địa phương nhận được một chút sự hài lòng kỳ lạ khác với trong cuộc sống thường nhật của họ.

Ba người này rõ ràng rất hoảng loạn, và nam nhân tóc dài thậm chí đã chạy ra ngoài và liên tục xin lỗi, hy vọng có thể nhận được sự tha thứ từ cô gái kia, hy rằng không bị đem đến đồn cảnh sát.

Mặt khác, mũ lưỡi trai cùng Tiểu Bình thần hồn nát thần tính.

Nhưng tại thời điểm này, ở vị trí dưới chân sàn nhà, có ba cái bóng đột nhiên xuất hiện, xuất hiện rất kỳ lạ, trước đó đều không có, sau đó âm thầm hòa quyện với ba cái bóng của họ, không phân khác biệt.

Và trong mắt ba nam nhân này, chầm chậm hiện ra một vòng huyết quang.

Tiếp theo, đó là cảnh tàn khốc và khó khăn nhất.

Cô gái bị tách rời, thân thể cô chẳng khác gì tế phẩm được trưng bày ở hồ suối nước nóng, sau đó ba người đàn ông quỳ xuống theo hướng của suối nước nóng.

Bọn hắn bắt đầu lẩm bẩm cầu nguyện, giống như tụng niệm một loại bùa chú này đấy, lần này, dùng chính tiếng Nhật thuần khiết để đọc ra.

Đắp lên thân!

Mà lại bị tu hú chiếm tổ!

Làm một thuật mượn xác hoàn hồn người trở về, Chu Trạch đối với kỹ thuật này rất quen thuộc.

Cô gái nghe những thanh âm này trong đầu rất đau đớn, cơ thể không đầu quá đau đớn chạy từ trong sân vào nhà khác và bịt tai lại.

Cái tư thế này thật sự rất quái dị.

Thi thể không đầu đứng lại bên cạnh, đưa tay bịt lỗ tai của mình, tuy nhiên đầu thì lại được đặt trên bàn trà.

Có thể suy ra, loại niệm kinh tụng văn tiếng nhật này, giống như một loại cực hình tra tấn vô cùng kinh khủng.

Rầm rầm rầm...…

Hình tượng bốn phía bắt đầu vặn vẹo,

Sau đó tiêu tan dần,

Chu Trạch chỉ nhớ rõ hình tượng cuối cùng, là một cuộc nghi thức, phảng phất như muốn triệu hồi ai, mà ba nam nhân thì chậm rãi bị rút thành người khô quắp, cuối cùng keo lại như mủ, thấm vào viện đá cuội bên lề đường, thi thể cô gái cũng thế, hoàn toàn tan rã vào ao suối nước nóng, giống như bị hòa tán nấu chín.

Sau đó, Chu Trạch đi tới trước mặt cô gái, hỏi" "Vậy cô chết vào thời điểm nào?""

"Một năm trước", cô gái trả lời.

"Cô chết ở chính chỗ này à?" Chu Trạch lại hỏi.

"Đúng, sau khi tôi chết, chính là chỗ này, mà bọn hắn, ở ngay sát vách với tôi, tôi không ra được, càng không thể làm gì, chỉ là thông qua tấm gương, có thể nhìn thấy một chút hoạt động bên ngoài khách sạn, về sau ta phát hiện ở phòng ăn ngày càng nhiều người, một số người chết ở đó, linh hồn của họ sẽ đến gần đây, ở lại đây và ăn tối lại đúng giờ thì tới nhà hàng.

"Vậy tại sao trước đó cô không đi tìm cách trả thù?" Chu Trạch hỏi.

"Bởi vì tôi không qua được, bây giờ tôi đã có thể vượt qua, thì họ đã biến mất, một vài thứ, muốn thức tỉnh."

Chu Trạch im lặng một lúc, rồi tiếp tục hỏi:" Đó là cái gì?"

"Tôi không biết, tôi thật sự không biết." Cô gái trả lời.

"Tôi hỏi cô một chuyện cuối, có phải trước kia có một gia đình ba người, phụ mẫu mang theo một đứa con gái năm tuổi từng ở lại chỗ này không?

"Đúng, bọn họ từng ở lại đây" Cô gái nhìn Chu Trạch, có chút lúng túng nói:" Khi họ sống ở đây, tôi nghe ba nam nhân nói rằng gia đình ba người này là tế phẩm tốt nhất.

Sau đó, qua vài này, tôi thấy gia đình họ đi ăn tối ở nhà hàng và họ không có đầu."

"Có phải là do ba người kia giết? Nhưng bọn hắn cũng đã chết đi, không có nhục thân, giống như cô, bị phong ấn trong gương này, không thoát ra được,

Còn có,

Ba người kia, sẽ làm gì với cái đầu của họ?"

"Đáng lẽ là phải tự đánh thức mình.", cô gái trả lời," Tôi đã nghe rất nhiều cuộc trò chuyện của họ, tất cả họ đều nói chuyện bằng tiếng Nhật, họ muốn lấy lại tự do và khao khát được sống, thoát ra khỏi sự trấn áp."

"Trấn áp?"

"Đúng, họ khác với tôi, ba người họ khác với những linh hồn đến từ nơi này, họ có tự do hơn, ngay cả khi họ muốn, họ thậm chí có thể tiến vào gian phòng này, nhưng họ đối với nơi này không có hứng thú, họ chờ đợi một cơ hội, một cơ hội thích hợp hơn."

Chu Trạch ở trên số sofa ngồi xuống,

Đây là một trường hợp một gia đình bị diệt khẩu, đến bây giờ, liên lụy ra rất nhiều việc khác.

Nguyên nhân sự tình đã xảy ra vào một năm trước,

Ba thanh niên bị bệnh tâm thần đã tổ chức một bữa tiệc tại đây, sau đó thu hút một một cô gái Nhật Bản đến thăm những người Trung Quốc là bọn hắn bên cạnh, sau đó cả ba phát tình, cùng nằm mộng tưởng chính bọn hắn là người Nhật, đối với cô gái Nhật đứng trước cửa thật không thể cự tuyệt.

Có lẽ trong "khốc liệt", những suy nghĩ xấu xa của họ đã được cảm nhận, hoặc họ có thể đã sử dụng đồng phục quân đội Nhật để hát các bài hát của Nhật, nhằm tạo ra khung cảnh với đầy những cảm giác điên cuồng tương tự.

Tóm lại, ba hồn ma Nhật Bản ban đầu bị đàn áp bởi một sự tồn tại không xác định đã được triệu tập và sau đó thi thể của họ được phát hiện, trong khi đó, cô gái người Nhật đáng thương lại bị chính người đồng bảo của mình tách rời và hiến tế.

Ba tên tinh Nhật kia cũng đã chết, đây là bước đầu tiên để được tự do, từ trạng thái trấn áp biến thành trạng thái bị phong ấn vào trong gương, dường như tất cả họ đều bị phong ấn, nhưng nó sẽ tốt hơn trước đó, mức độ tự do có lẽ nhỉnh hơn một chút.

Bọn hắn hẳn là một mực chờ cho đến vòng hiến tế tiếp theo, cũng chính là gia đình có ba người kia, cho nên, gia đình ba người kia hẳn đã bị những bản tay độc ác níu giữ, để bọn hắn có thể tiếp tục thu hoạch được thêm một bước nữa để tiến tới tự do.

Điều khiến Chu Trạch có phần tức giận, là anh ta chính là chìa khóa mấu chốt để ba tên người Nhật kia có thể được tự do.

Tín hiệu của ma quỷ, thu hút anh đến, sau đó phong ấn anh ta vào gương, rồi hô hào "hoàn toàn tự do"!

Mình rõ ràng là một thợ săn, nhưng lại biết thành con mồi tự chui vào rọ bởi những tên thợ săn khác.

Nhưng ba con ma Nhật này rốt cuộc đến từ đâu?

Chu Trạch có thể cảm nhận được, ba cái vong hồn kia, vô luận là sử dụng nhiều thủ đoạn, nhưng rõ ràng là vẫn có cái gì ẩn khuất bên trong, đều không3 phải là những vong hồn phổ thông có thể đi đi lại lại, Chu Trạch đặt mình vào bên trong cái bẫy để giải thích, nhưng vì nó giống như một cách tế tự, Chu Trạch nhận ra cái này quỷ sai sẽ không sờ tay đến, thậm chí thâm niên như Tiểu Luoli cũng khó mà đoán ra.

Ba vọng hồn, so với quỷ sai còn chuyên nghiệp hơn?

"Phải." Cô gái đột nhiên nghĩ đến điều gì đó rồi nói với Chu Trạch:" Một năm trước, tôi nghe được bọn họ thường xuyên nguyền rủa một người, người kia, tôi không biết là ai, nhưng đoán rằng bọn người này và anh ta có mối quan hệ rất lớn."

"Tên của người kia là gì?" Chu Trạch ngẩng đầu lên, hỏi.

"Tào Đỉnh."