Editor: Waveliterature Vietnam
"A Di Đà Phật, bần đạo cuối cùng cũng đã tìm thấy ngươi, ha ha ha!"
Nói xong câu này, Lão đạo trực tiếp dùng tay ấn mấy lần vào màn hình điện thoại, cái bóng đen này trước đó đã bị ông chủ làm cho bị thương, hiện tại dẫu là ở trong gương cũng không còn tốt như trước, ông chủ trước đó liền có thể đập nát tấm gương và lôi nó ra ngoài, Lão đạo cảm thấy mình cũng có thể làm được điều đó.
Ấn ấn ấn, Lão đạo bỗng nhiên ngây ngẩn cả người, anh ta hồi tưởng về điều mình vừa nói lúc nãy, bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh rồi vô thức nuốt nước bọt.
Không thể nào…..
Là thế, đó chính là lời mình đã nghe được từ trong điện thoại, vì vậy trong đầu mình mới có ấn tượng, vừa mới thốt ra.
Đúng,
Là như thế.
Còn một khả năng khác, Lão đạo không dám nghĩ đến, thật không dám nghĩ đến.
Quỳ xuống, một thứ giống như là thật lâu không được tắm rửa trên người dơ bẩn giống như là bùn đen liền giơ tay kẹp lấy bằng hai ngón rồi dùng sức túm kéo ra ngoài.
"Tôi tìm thấy rồi!"
Đồng thời, từ lúc khôi phục lại sau cú sốc Lão đạo mới nhớ mình cần gọi mọi người.
Hứa Thanh Lãng lập tức chạy tới, nhìn xem Lão đạo ngay tại trong điện thoại di động bắt được một thứ, lúc tỉnh ngộ lại, lập tức ở bên cạnh nhìn xem, sợ thứ này trong một chốc lại chạy mất.
Chu Trạch cuối cùng rút móng tay ra khỏi mặt đất, hít một hơi dài nhẹ nhõm, trước kia đọc một chút tiên hiệp tiểu thuyết hoặc cũng xem một chút phim truyền hình, bên trong một đám người động một tí đưa tay ở giữa hôi phi yến diệt, thẳng tay đánh cho sơn bang địa liệt nước đảo lưu,.... Thật khủng khiếp....
Chờ đến phiên mình, mới phát giác ra tất cả chỉ là ảo tưởng, có sự chênh lệch rất lớn, chính mình một hồi này, cũng đã cảm thấy rất mệt mỏi và cay đắng.
Lão đạo lấy thứ đó ra và ấn chặt, kỳ thực, không cảm giác được nó tồn tại, thậm chí hai tay ở giữa căn bản chính là kín kẽ, giống như bên trong căn bản cũng chẳng có đồ vật gì.
Nhưng xác thực có một cảm giác rất kích thích, thứ ẩm ướt trơn trượt mang cho người ta cảm giác lạnh lẽo, nói thật, trên thực tế, cảm thấy như có gì đó trong lòng bàn tay.
"Ông chủ, tôi đưa cho anh!"
Gặp Chu Trạch đi tới, Lão đạo lập tức đứng dậy đem cái thứ quái dị này trao cho Chu Trạch.
Chu Trạch đưa tay tiếp nhận, không, nó trông giống như một thứ giẻ đen, nhưng để an toàn, Chu Trạch trực tiếp dùng móng tay đâm vào nó, giống như là que xiên thịt nướng, thật sự là thứ này rất có thể chạy cũng như tìm nơi ẩn náu.
Bất luận thứ này là gì, Chu Trạch cũng dùng móng tay để khắc chế, sau khi bị Chu Trạch đâm xuyên qua, hắn không ngừng xoay tròn và nhảy vọt.
Có vẻ rất đau đớn.
"Ngươi là cái gì....."
Câu nói đầu tiên của Chu Trạch không được trả lời.
Chỉ nghe thấy tiếng bong bóng vỡ,
Móng tay đâm vào vật thể kiến nó bể ra, hóa thành khói xanh lượn lờ.
"...….."Lão đạo.
"...….." Hứa Thanh Lãng.
Lão đạo lúc này trong lòng đang có một vạn câu hỏi, không biết có nên hỏi hay không, nhưng khao khát sống sót mãnh liệt vẫn để anh ta nuốt những lời này từ trong tim, từ trái tim, Lão đạo lĩnh ngộ sâu sắc, liền nói ngay:
"Ông chủ, xương của gia hỏa này quá cứng, thà chết chứ không chịu khuất phục."
Anh ta sẽ không đổ lỗi cho Chu Trạch vì đã trực tiếp làm hỏng mọi thứ, chúng ta đã bận rộn lâu như vậy, thậm chí không hỏi một lời nào.
Hứa Thanh Lãng hít một hơi thật sâu, anh muốn chửi thề, nhưng lại quá lười nhác.
"Xin lỗi." Chu Trạch có chút xấu hổ, mọi người đã dành quá năng lượng và sự cố gắng để bắt thứ này, kết quả là, có một vấn đề đang trong tay anh ta, " Tôi không nghĩ nó lại khó ngăn cản đến thế."
Ba người lại trở về phòng khách, bầu không khí bây giờ có vẻ căng thẳng, ban đầu nghĩ rằng sự thay đổi của sự việc xuất hiện, sự đột phá dường như đã đến, nhưng với điều đó:
"Haiz",
Sự việc lại quay lại điểm bắt đầu.
"Ông chủ, chí ít chúng ta xác định một sự kiện, đó chính là khách sạn này, nhất định là có gì đó mờ ám!"
Lão đạo chân thành nghiêm túc nói, không chút nào cảm thấy là một câu nói nhảm.
"Chúng ta cần nghỉ ngơi bây giờ, hay là lại đi tắm?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Đầu tiên hãy nghỉ ngơi, đã gần tám giờ rồi, chúng ta sẽ tắm vào khoảng một hoặc hai giờ sáng."
Chu Trạch nhìn vào đồng hồ nói.
Ba người không trở về phòng nghỉ ngơi, chỉ nằm trên ghế sô pha tại phòng khách, thực tế, Chu Trạch muốn quay lại phòng ngủ, nhưng Hứa Thanh Lãng cùng Lão đạo lại không muốn, Lão đạo cũng một mực không cần mặt mũi, nhất định phải đi theo ông chủ, Hứa Thanh Lãng mặc dù ngoài miệng nói không muốn, nhưng cơ thể vẫn rất chân thật.
Bên cạnh Chu Trạch, chí ít gặp được chuyện gì lúc này, là người tiên phong đi trước, mà đi lạc đàn, thường thường liền luống cuống chân tay.
Lão đạo không nói gì về chuyện đó nữa, vì anh cho rằng có thể đó chỉ là trùng hợp, trong lòng cũng có chút bất an lo sợ.
Khoảng mười một giờ, Lão đạo bị đánh thứ vì mắc tiểu, nhưng anh ta khong dám đi vệ sinh, một khi phòng tắm thực sự bị ma ám,Lão đạo sợ rằng khi anh ta đang đi, gia đình ba người đột nhiên sẽ tới đây tìm đầu, điều đó sẽ dọa cho anh ta đến độ bị liệt dương.
Thứ hai, có quá nhiều câu chuyện cùng phim kinh dị trong đó có các vụ tai nạn, sợ rằng trong lúc đi lại gặp chuyện nguy hiểm ngoài ý muốn, sợ rằng sẽ lại đi lặc đàn, thời kỳ mấu chốt còn muốn giải cứu cái nỗi gì, thường thường sẽ tự đào hố sẵn cho mình.
Cho nên, Lão đạo trực tiếp đưa tay lên bàn trà tìm một chai nước suối, chuẩn bị trực tiếp giải quyết ngay tại đây.
Ngay khi Lão đạo vừa cởi dây thắt lưng và chuẩn bị mở vòi hoa sen, Lão đạo trông thấy đối diện ghế sô pha Chu Trạch đang trừng to mắt nhìn hắn.
Lão đạo lúc này bị dọa đến nỗi dừng mọi hành động, có chút xấu hổ, nói:"Lão đạo, anh còn thứ hả?"
"Tôi không ngủ được."Chu Trạch nói.
Lão đạo lúc này mới chợt hiểu ra, đúng, Lão đạo ngay cả khi có Bạch Oanh Oanh đêm đêm còn không ngủ được, thế mà quên mất.
Chu Trạch đứng dậy, châm một điếu thuốc, đi đến phòng khách phía trước, đối diện với phòng tắm, chỉ vào bên trong, nói:"Tôi trông cho, anh đi vào giải quyết đi."
Cảm động,
Vô cùng cảm động,
Vạn phần cảm động!
Lão đạo hận không thể chờ đợi để rơi nước mắt, ông chủ đã thay đổi rồi, thật sự thay đổi, đã trở thành một người biết chăm sóc cho thuộc hạ, trở nên yên mến mẹ quá con côi lão nhân.
Mặc dù đã sống được hai đời rồi nhưng giờ mới ngộ ra được đạo lý này có hơi muộn,nhưng…..đáng giá!
Ông chủ thế mà ban đêm nguyện ý giúp mình đi giải quyết!
Lão đạo bên trong mười phần cảm động, đương nhiên, cũng thực là Chu Trạch có phần vô tâm, đối với Lão đạo mà nói, giờ đây thực sự rất xúc động.
"Vâng, ông chủ."
Lão đạo lập tức bước vào phòng tắm.
Cửa không khóa,
Đứng tại bồn cầu, Lão đạo liền có thể nhìn thấy Chu Trạch, cũng có thể nhìn thấy phòng khách, Chu Trạch cũng có thể nhìn thấy anh, rất an toàn!
Cảm giác này thật tuyệt!
"Ông chủ đốt đèn, chiếu sáng quỷ gia môn, để ác quỷ lạc lối có thể tìm đường đến;
Ông chủ đốt đèn, chiếu sáng tiền đồ của quỷ, dùng một trái tim ấm áp, cảm phục tâm hồn lạnh giá của quỷ...…"
Lão đạo tâm tình không tệ, còn khẽ hát, chậm rãi giải quyết, tìm kiếm góc thoải mái nhất, rồi bắt đầu ấp ủ.
Lớn tuổi rồi,
Vòi nước cũng không tránh khỏi rỉ sét,
Vì vậy, bây giờ ca hát cũng là để giảm bớt sự bối rối, nếu không sẽ rất lạ khi ông chủ đứng bên cạnh nhà vệ sinh trong một thời gian dài.
Lúc này, điện thoại di động của Chu Trạch vang lên, nhìn xuống và thấy rằng đó vẫn là một con số không xác định.
Nguyên nhân của toàn bộ sự việc này thực sự là do số điện thoại vô danh này, nó giống như một đường dây và nó liên tục liên quan đến những người chờ đợi ai đó đến khách sạn để điều tra khách sạn.
Cũng hoàn toàn chính xác, khách sạn xác thực có vấn đề, nhưng cảm giác bị dắt mũi khiến Chu Trạch cảm thấy rất khó chịu và không thích.
Nhưng bất kể như thế nào, Chu Trạch vẫn nhận điện thoại.
Ngay sau đó,
Trong điện thoại di động truyền đến một lời nói đầy chán nản:
"Cứu tôi với... Cứu tôi với... Tôi đang ở đồi chung... Cứu tôi... Cứu tôi... Tôi cầu xin anh... giúp tôi..."
Dường như lời nói dạo đầu đến cuối mãi cũng chỉ có một từ như vậy.
Chu Trạch có chút muốn mắng người, nếu như hắn ở trước mặt, Chu Trạch sẽ liền tất cho hắn một bạt tai.
Thực sự, có thể cung cấp một chút thông tin hữu dụng nào khác không.
"Tôi đang ở trên núi Tướng Quân." Chu Trạch trả lời một cách yếu ớt.
Nhưng lần này, có vẻ khác.
Vì thanh âm phía đầu dây bên kia,
Giống như là bỗng nhiên hiểu được như thế nào là giao lưu.
Hắn đã có chút cứu vãn được:
"Thực sự... anh đang ở đây... nó thực sự đã đến... thực sự..."
"Được, tôi đang đến, cứ ở yên đấy, làm thế nào để có thể cứu được anh?"
Chu Trạch ăn một chút điểm tâm, trong lòng cũng reo lên một chút hy vọng.
"Được, anh đang đến,...…thật tốt....thật tốt...….cảm ơn đã đến cứu tôi...cảm ơn....tôi vô cùng cảm kích...…..vô cùng cảm kích anh."
Nời lời cảm tạ, nói một tràng,
Nhưng không có thông tin hữu ích cho lắm.
Chu Trạch cắt ngang cuộc trò chuyện bên kia và nói:
"Hãy cho tôi biết những gì có thể, nếu không sáng mai tôi sẽ lập tức trở về."
"Những gì có thể….à.....được...…xin lỗi...…..đầu óc ta...xảy ra chút vấn đề….."
Cái này đang ra phải được biết từ sớm.
"Ồ...…tôi kêu lên...….tôi nhớ...…..nhưng làm sao anh có thể cứu tôi...…..ồ không...…..cứu chúng tôi."
"Nhanh lên."
"Đó là... anh đang thay thế chúng tôi... thay vì chấp nhận hình phạt và đau khổ ở đây... rằng chúng tôi... sau đó chúng tôi có thể... tránh xa khỏi nơi cay đắng này..."
Ánh mắt Chu Trạch trong một khắc như ngưng tụ,
Đúng lúc này,
Trong điện thoại di động giọng nói đột nhiên tăng tốc:
"Có bất ngờ không?
Bất ngờ?
Anh có muốn không,
Trước tiên sẽ được nếm một chút rượu vang đỏ,
Chúc mừng?"
Rượu vang đỏ?
Chu Trạch khẽ nhíu mày.
Nhưng vào lúc này,
Lão đạo trải qua thời gian dài ấp ủ, rốt cục cũng như được xả lũ.
Phát ra âm thanh" rào rào rào"
Nó giống như hành động đầu tiên của người đã nín nhịn quá lâu tìm cơ hội để giải quyết ngay tức thì, sau đó thì được thỏa lòng mình,
Lão đạo cũng có thói quen thoáng cúi đầu nhìn xuống phía dưới,
Sau đó sắc mặt anh ta nhanh chóng thay đổi,
Anh ta phát hiện ra mình đang tè ra,
Là máu,
Đỏ bừng bừng!