Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 176: Đằng sau hậu trường




Editor: Waveliterature Vietnam

"A Di Đà Phật, bần đạo cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi, ha ha ha!"

Khi câu nói vừa phát ra khỏi điện thoại,

Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng hướng mắt về Lão đạo.

Lão đạo trên mặt thần sắc rất sặc sỡ, chấn kinh có, hoảng sợ có, bàng hoàng có, cũng không biết phải xử trí như thế nào.

Chỉ là,

Trước đó Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đã nói giọng nói này có chút quen thuộc.

Hiện tại đã chứng minh, giọng nói này chính xác là rất giống Lão đạo.

Tuy nhiên, đó là giọng nói truyền từ điện thoại di động chắc chắn có chút gì đó bóp méo, Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng không nghĩ rằng giọng nói của Lão đạo có thể xuất hiện ở đó, cho nên hai người đang có chút gì đó nghi hoặc.

Tuy nhiên, việc thêm câu A Di Đà Phật đằng sau cùng xưng hô bần đạo, lại càng là những thuật ngữ quen thuộc của Lão đạo, nhất là điệu cười haha, càng nghĩ lại càng thấy thuyết phục.

Lão đạo cũng là một đạo sĩ, tên thật của anh ta thậm chí còn bị lãng quên, anh ta tên thật là Lục Phóng Ông, Lục Du ngày trước có một tình yêu thương vô cùng chan chứa, sau này liền được đặt tên là Lục Phóng Ông, nhưng mặc dù anh ta có cùng tên với nhà thơ cũ đi chẳng nữa, nhưng phong cách cũng không thể sang hơn.

Vớt thiên môn, ngao du giang hồ, mấy chục năm mưa gió đã nửa cuộc đời, tất cả anh ta đều đã trải qua, một mực tự cho mình là đạo sĩ, ngoại trừ việc lúc nào cũng giấu lá bùa tổ truyền trong túi quần, ở trên người anh ta, không có đặc điểm thứ hai nào để nhận dạng anh ta là một đạo sĩ cả.

Ngay cả câu cửa miệng"Vô lượng thiên tôn", anh ta cũng thường xuyên nói là" A Di Đà Phật."

Nhìn thấy ông chủ cùng Hứa Thanh Lãng đang nhìn mình,

Lão đạo ngượng ngùng cười một tiếng,

Đưa tay chỉ vào mặt mình, nói:

"Các anh cũng không nên nghĩ tôi là người đứng sau chuyện này chứ?"

Đúng,

Bình Thường mà nói,

Nhân vật khó hiểu nhất khi bộ phim bắt đầu hồi hộp đó là hắn ta đi đến trước mặt và mở tấm màn che ra khiến ai nấy cũng đều rất bất ngờ, hắn thực sự chính là hung thủ, nhưng người kia ngay từ đầu đã nhảy múa rất hoan hỉ ban đầu thu hút sự chú ý, thường thường sẽ vô tội.

Nhưng khi đến lượt Lão đạo,

Anh ta sao có thể là người đứng sau hậu trường cơ chứ?

Anh ta đứng sau mọi chuyện trù tính hết thảy hay sao?

Hứa Thanh Lãng cùng Chu Trạch khẽ lắc đầu, "Chúng ta vẫn nên là đi ra ngoài trước."

"Đúng vậy, đi thôi."

Hai người quay lại và đi ra khỏi nhà hàng.

Lão đạo ban đầu vẫn hơi lo lắng, vì sợ ông chủ sẽ hiểu nhầm điều gì đó, nhưng ông chủ cùng Hứa Thanh Lãng cứ thế mà đi, từ bỏ niềm hoài nghi đối với mình, thực sự mà nói Lão đạo cũng cảm thấy có chút hơi lạc lõng.

Loại cảm giác "tin tưởng" này dường như không được vui vẻ cho lắm.

"Ông chủ, hay là hãy thử nghĩ về nó lần nữa....."

Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng tiếp tục đi về phía trước, không chút quay đầu.

"Gây sự chú ý một chút cũng không được....."

Lão đạo có chút bất lực, chỉ có thể cùng đi ra ngoài.

Đi ra khỏi nhà ăn và trở lại thuê biệt thự, trên đường đi không còn nhìn thấy bóng người nào nữa, cả ba cùng quay lại bể bơi suối nước nóng.

Chu Trạch đi trước tiến đến suối nước nóng, vùi mặt, rồi sau đó ngước lên, anh đưa tay chạm vào những giọt nước trên mặt, những đám mây đen trên bầu trời khiến không khí trở nên áp lực, giờ đã biến mất.

Có vẻ không sai, đây kỳ thực là lối vào suối nước nóng.

Lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng đã quay trở lại, quần áo cũng đều ướt sũng, hiển nhiên, trước đó chỗ này, cũng không phải là hoàn toàn độc lập, mà có chút gì đó giao thoa giữa môi trường siêu nhiên và thế giới thực.

Giống như, khi đang ở trong suối nước nóng, Chu Trạch và những người khác đều không mặc quần áo, sau khi chờ Lão đạo từ trong hồ lấy ra một đoạn đùi, mới chạy vào mặc quần áo rời khỏi phòng.

Nhưng bây giờ, quần áo đang còn trên ba người, Lão đạo vẫn còn đang bọc lấy áo choàng tắm.

Hồ suối nước nóng, có gì đó giống như được thôi miên bằng đồng hồ quả lắc, để người ta có thể nhìn thấy được nhiều thứ hơn, nhưng trên thực tế, bạn vẫn chỉ nhìn thấy "ảo ảnh", những vẫn đang ở trong hiện thực.

Có đôi khi, Chu Trạch cũng không nhịn được hoài nghi, trên thế giới này cũng có không ít những tên điên, thích giảo biện những tin đồn, bị người xung quanh coi như là đầu óc bệnh hoạn, tinh thần không được bình thường, vậy có phải cũng liền mang ý nghĩa, nhưng trên thực tế, có một vài người có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không thể nhìn thấy có phải không?

Đương nhiên, cái này giống như báo cáo về rất nhiều cái chết tự nhiên, cái chết do tai nạn hằng năm trên khắp thế giới, trên thực tế, nhiều vụ giết người được giấu kín và không được điều tra, căn bản là không bị phát hiện cùng truy cứu, trong tình huống cụ thể, thật là không biết như thế nào.

Hứa Thanh Lãng cởi bỏ y phục của mình, đổi lại áo choàng tắm, sau đó đi lên trước mặt Chu Trạch, ra hiệu cho Chu Trạch mau chóng cởi bỏ quần áo bị ướt, sau đó đem quần áo của cả hai treo lên một cái giá để hong khô.

Chu Trạch ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách,tự nghịch điện thoại của mình.

Lão đạo ngồi ở bên cạnh dùng nước nóng pha trà, chủ động đưa cho Chu Trạch một chén.

Chu Trạch cầm lấy tách trà và nói:"Lão Hứa, anh đã bao giờ xem bộ phim <<Tỏa sáng>> chưa?

"Bộ phim kinh dị à?" Hứa Thanh Lãng hỏi.

"Chà, tôi nghĩ rằng tình huống chúng ta gặp phải bây giờ thật giống với bộ phim đó, thật giả lẫn lộn, lại thêm những vị khách đã chết ở đây, đã chết gần đây, hình ảnh bữa ăn cũng rất giống với bộ phim này.

"Vậy, ý anh là gì?" Hứa Thanh Lãng nhấp một ngụm trà " anh thấy như thế nào?"

Chu Trạch lắc đầu, "Bí mật của nơi này, tôi muốn tìm hiểu nó, dù sao nó cũng ở ngay tại đây, về sau cũng có rất nhiều cơ hội, nói thật, ta hiện chúng ta ở đây cũng có chút quên mất mình phải làm gì."

Quên đi, trước tiên hãy tìm hung thủ đã giết gia đình ba người đó, mấu chốt là ở cuộc gọi ma kia, nếu không tôi sẽ cảm thấy trong lòng không được thoải mái."

Nói về cuộc gọi ma, Chu Trạch lại nhìn về phía Lão đạo, giọng dày dạn, lại là xuất hiện trong điện thoại?

Chẳng lẽ trong điện thoại, tên kia biết giả giọng?Nghe hiểu được tiếng của Lão đạo mà bắt chước theo?"

"Reng reng....reng reng...…"

Có ai đó đang nhấn chuông ngoài cửa.

Lão đạo đứng dậy đi mở cửa, đứng ở ngoài là một người phục vụ, anh ta ngỏ lời:" Xin chào, tôi muốn hỏi các ngài có cần giúp đỡ gì không ạ?"

"Giúp đỡ á?" Lão đạo có chút không hiểu.

"Là thế này, trước đó tôi thấy ba người đang nói chuyện trong nhà ăn, tôi đã gọi cho các bạn nhưng không ai trả lời, vì vậy tôi đã đến thẳng đây để hỏi ý kiến, nếu các bạn đói hay muốn ăn gì, chúng tôi đều có thể đáp ứng, dù sao hiện tại cũng không có nhiều khách hàng."

"Không cần đâu, cảm ơn." Lão đạo từ chối.

"Vậy được, không quấy rầy mọi người nữa, nhân viên gật đầu mỉm cười và quay đi."

Lão đạo đóng cửa lại, sau đó đối với Chu Trạch ở bên trong hô to:" ông chủ, nhân viện khách sạn đến phục vụ xem chúng ta có bị mộng du tập thể hay không, haha."

"Lần sau không nên tự giải quyết mọi chuyện, nên để một đến hai người xem qua." Chu Trạch nói.

Hứa Thanh Lãng gật nhẹ đầu, " hiện tại thần sắc tôi không được tốt, cần đi rửa mặt, chăm sóc da một chút chờ tôi đến rồi lên kế hoạch cho bước tiếp theo."

"Được rồi, nghỉ ngơi đi." Chu Trạch đồng ý.

Lập tức, Chu Trạch đứng dậy rời khỏi phòng khách và đi đến cạnh suối nước nóng, đưa tay chỉ xuống hồ suối nước nóng, "Lão đạo, anh ngay từ đầu ở đây nhặt được một đoạn đùi, có phải không?"

"Đúng vậy, là của một người phụ nữ, nếu đó là một nam nhất, ước tính là...." Lão đạo nói, nheo mắt nhìn vào phòng.

Phải biết rằng anh ta thực sự đã thừa nhận nó ngay từ đầu, chỉ là đang tìm cách trêu chọc lão Hứa.

"Nước ở trong hồ bơi." Chu Trạch nói.

Lão đạo gật đầu, lúc này hồ suối nước nóng đã nguội dần, mặc dù nước vẫn còn âm ấm, nhưng đã không còn tỏa khói, Lão đạo đi chân đất xuống dưới đem theo bình thở, từ từ ngụp xuống."

"Chân người, hẳn là thật."

Chu Trạch đốt một điếu thuốc, yên lặng nói:

"Lần này mọi chuyện có chút lớn hơn, lúc đầu là một gia đình có ba người đã giống như một kíp nổ, một gia đình bị cắt hết đầu, lần này tại suối nước nóng lại phát hiện ra một cái chân."

Phà ra một làn khói,

"Sau trường hợp của gia đình ba người, khách sạn lại có thể tiếp tục hoạt động, là bởi vì họ chết trên đường trả phòng và đi xuống núi, cũng không phải là tại nơi này phát sinh ngoài ý muốn."

Nhưng sự thật thật không giống là như vậy, lão Hứa trước đó cũng đã nói, gia đình ba người là trong khách sạn ngay gian phòng bên cạnh mình mà chết mất đầu, hiện tại nơi này giống như không biết bao lâu trước kia có người bị phân thây, lại có thể tìm thấy một cái chân ở đây, mặc dù chân bây giờ không nhìn thấy, nhưng những người như chúng ta lại có thể nhìn thấy, điều đó có nghĩa là mọi chuyện bây giờ đã bắt đầu."

"Ông chủ, anh có hoài nghi người gây ra những chuyện này, là nhân viên trong khách sạn không?"

"Không chỉ có vậy." Chu Trạch run lên một chút, " Tôi thậm chí đã bắt đầu nghi ngờ, liệu cái khách sạn này có phải là một cái lò sát sinh hay không."

Chu Trạch cố gắng để móng tay trái mọc ra, lòng bàn tay ngay lập tức ngưng tụ tạo ra một đám sương mù màu đen, sau đó, Chu Trạch đưa xuống hồ suối nước nóng bên cạnh.

Đây là cách để cho các linh hồn của người chết có thể đến gần hơn với Chu Trạch, nhưng chỉ là bất quá mới thử một chút, dù sao hiện tại cũng không có cách nào khác.

Nếu không thử sẽ không biết được,

Thử một chút liền có thể phát hiện ở nơi này có dấu chân đen,

Những dấu chân này, kéo dài từ phòng khách đến cạnh hồ bơi suối nước nóng.

Thật là có?

Chu Trạch ngẩng đầu, đi dọc theo những dấu chân.

Dấu chân ở phòng khách rẽ sang một cái, trực tiếp tiến thẳng đến nhà vệ sinh.

Lúc này, Hứa Thanh Lãng đang ở tại trong nhà vệ sinh rửa mặt, ngay tại đối diện với tấm gương, anh ta đang cho sản phẩm dưỡng da lên mặt, có phần tinh tế mát xa mặt,

Dấu chân này,

Tại sao lại kéo đến nhà vệ sinh tại vị trí bồn rửa mặt, hẳn là ai đó đã trèo lên bồn rửa mặt.

Bò lên bệ rửa,

Nó đã đi đâu?

Chu Trạch đưa tay, đặt lên vai của Hứa Thanh Lãng.

"Gì đấy?"Hứa Thanh Lãng hỏi, tay vẫn tiếp tục vỗ vỗ lên mặt.

Chu Trạch nhẹ nhàng vuốt gương bằng móng tay mình,

Hứa Thanh Lãng dừng hành độc vỗ vỗ mặt,

Mà nhìn vào trong gương,

Rồi tại tỉ mì vỗ vỗ mặt thật cẩn thận.

Không có chút ý định nào dừng lại.

"Rắc rắc rắc..."