Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 175: Phòng ăn kinh hồn




Translator: Waveliterature Vietnam

Một đoạn đùi, cứ như vậy bị Lão đạo nắm trong tay, Lão đạo khi nhìn về quá khứ, bị dọa cho đến mức muốn vứt bỏ nó đi.

Lúc này, Chu Trạch và Hứa Thanh Lãng rời khỏi bể bơi cùng nhau, và hai người nhanh chóng thay quần áo trong phòng khách.

Khi họ rời đi, Lão đạo mới tỉnh ngộ, vội vàng đem vứt bỏ đoạn đùi, cũng như nhanh chóng chạy khỏi hồ suối nước nóng, hắn vốn định mặc quần áo, nhưng nhìn ông chủ cùng Hứa Thanh Lãng trực tiếp mở cửa phòng chuẩn bị đi ra ngoài, dứt khoát cầm một kiện áo choàng tắm quấn lấy thanh, cùng theo vào nhà khách.

Lão đạo dù sao cũng không phải là Hứa Thanh Lãng, anh không có can đảm ở một mình trong ngôi nhà ma ám này.

Không gian của khu nghỉ dưỡng này rất rộng, tương tự như khu biệt thự, cùng dải cây xanh cũng được làm rất tốt, nói chung, sau khi đến quầy lễ tân nhận phòng, sẽ có một người đặc biệt chào đón, phụ trách lái xe điện ngắm cảnh mang theo khách tiến vào để tự lựa chọn cho mình nơi dừng chân, nếu như muốn dùng cơm hoặc đi ra ngoài cũng có thể dùng điện thoại để hẹn một cuộc đưa đón.

"Hôm nay, trời sẽ mưa à?" Lão đạo ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, trên trời mây đen nghìn nghịt, phảng phất sắp hạ mưa rào có sấm chớp.

Chu Trạch không trả lời, và tiếp tục tục đi về phía trước, Hứa Thanh Lãng đi theo Chu Trạch, một khuôn mặt không ngừng trang nghiêm.

Họ trải qua một câu chuyện ở Ba Làng, cũng chẳng còn xa lạ gì với hình ảnh này và Lão đạo thực sự có một sinh mệnh mạnh mẽ, đã không đi vào Ba Làng, bây giờ còn chưa phản ứng được với mùi vị của nơi này.

Mất khoảng năm phút để đi bộ đến Tòa nhà tiếp khách, bên trái là phòng ăn, bên trong phục vụ đủ ba bữa, sáng, trưa cùng tối.

Chu Trạch ba người bước vào tòa nhà, họ phát hiện ra rằng nhiều người cũng mặc áo choàng tắm giống anh đi từ bên ngoài vào thẳng nhà hàng để ăn.

"Này, có vẻ như những người giàu có đều tận hưởng theo cách này."

Lão đạo ngay từ đầu còn có chút thẹn thùng, bây giờ nhìn thấy tất thảy mọi người đều giống mình, liền có chút bình tĩnh trở lại.

Chu Trạch đi trước hướng về phía phòng khách bên kia, phát hiện nơi đó nhân viên công tác đều không thấy, ngoại trừ phòng ăn bên ngoài, còn lại xung quanh đều vắng vẻ, nhìn không thấy một bóng người.

Cuối cùng, Chu Trạch chỉ có thể lựa chọn tiến vào phòng ăn.

"Xin chào, vui lòng cho xem thẻ phòng của bạn." có một người phục vụ mặc đồng đồ phục vụ.

Hứa Thanh Lãng đem thẻ phòng tới, đối phương soát một chút, sau khi xác minh loại phòng và số người có thể ăn, liền gật đầu.

"Chúc các bạn một bữa ăn vui vẻ"

Sau đó, ba người đi vào bên trong.

Bên trong không ít người, là tiệc buffet, Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng tìm chỗ ngồi xuống.

"Ông chủ, ông có muốn tôi lấy thứ gì đó để tráng miệng không?" Lão đạo đề nghị.

Chu Trạch nhìn Lão đạo một chút, sau đó đưa tay chỉ một người bên cạnh.

Lão đạo nhìn theo, phát hiện nơi đó là một cô bé nhỏ đang ăn gì đó, có vẻ không tệ.

Cô bé cầm lấy cốc sữa bò, uống một ngụm, sau đó chỉ nghe thấy một tiếng " bụp", đôi mắt cô bé thực sự rơi xuống, rơi vào cốc sữa.

Lão đạo cũng vô ý thức nuốt nước bọt.

Sau đó, cô bé đưa tay vớt trong cốc sữa, cuối cùng lấy lại nhãn cầu và nhét lại vào trong hốc mắt của mình.

Lão đạo lại liên tục nuốt nước bọt lần hai.

"Anh vẫn ăn chứ?" Chu Trạch hỏi.

Lão đạo lập tức lắc đầu, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Chu Trạch.

Cảm động,

Thật là tràn đầy cảm động.

Ông chủ lần thứ nhất không cố ý lừa mình, còn cố ý nói cho mình biết chỗ này có vật thể không nên ăn!

Có lẽ bình thường hay bị đùa giỡn, giờ phút này lại khiến Lão đạo không ngừng cảm kích Chu Trạch, thực sự là quá nhiều điều thua thiệt trong quá khứ.

Bao gồm cả món màn thầu lần trước, để hắn kém chút đem nửa cái mạng già đi từ bỏ, nhưng dường như điều đó không thể đổ lỗi cho ông chủ được.

"Có phải nơi này lại có ma quỷ không?" Hứa Thanh Lãng thấp giọng hỏi.

Chu Trạch lắc đầu, anh ta không biết, sự tình ở Ba Làng lần trước là do ảnh hưởng của chiếc nhẫn đồng, bây giờ nó lại đang nằm ở trên người mình, nếu như ở tiệm sách, thì là Bạch Oanh Oanh luôn cất giữ cẩn thận, ra ngoài lúc nào cũng khẳng định tùy thân mang theo, chỉ sợ vạn nhất lúc nào cần dùng, liền có thể chạm vào.

Về phần quyển sách âm dương, Chu Trạch không có khả năng mang theo trên người, nếu gặp người không may, nó sẽ lại rung lên, lại phải suy nghĩ rằng có nên cứu hay không?"

"Nhìn đằng trước xem."

Chu Trạch đưa tay nhẹ nhàng sờ lên mặt mình, một lớp mồ hôi ướt đẫm.

"Độ ẩm ở đây rất lớn.", Chu Trạch nói.

Hứa Thanh Lãng gật đầu, ta cũng có cảm giác như thế, giống như là vẫn còn ngâm mình trong suối nước nóng."

Lão đạo chỉ ngồi nghe bên cạnh, ánh mắt thì bốn phía nhìn quanh, anh ta đang nhìn thấy một nam thanh niên đang vừa ăn mì vừa cắn lấy ngón tay của mình, dùng ngón tay làm tỏi, ăn đến say sưa ngon lành.

Anh ta lại thấy bên kia đầu bếp đang nấu cơm cùng bún gạo, liền đưa cả cánh tay vào khuấy lên, rồi trực tiếp dùng tay vớt thức ăn từ nồi ra, dù cánh tay đỏ bừng cũng không chút sợ hãi.

Trời ơi,

Lão đạo nhìn một lần không dám nhìn lại, cúi đầu xuống,

Im lặng suy nghĩ.

Anh ta ngược lại là không chút bối rối sợ hãi, dù sao cũng có ông chủ ở bên cạnh, trời sập xuống đều có đỉnh chống đỡ.

Kỳ thực, từ xưa đến nay, từ thời cổ đại đến nay, nơi có nhiều ma quỷ, điều đó thường có nghĩa là có thể xảy ra hai tình huống.

Một là nơi đó có đại quỷ tồn tại, tương tự như Qủy Vương, dưới trướng sẽ tụ tập rất nhiều những quái vật hoang dã, chẳng hạn như Bạch phu nhân cùng <<Thiếu nữ u hồn>> bên trong có Hắc Sơn lão yêu.

Còn có một loại khả năng chính là chỗ này có đặc thù pháp khí ảnh hưởng, giống như lần trước Ba Làng cũng là bởi vì chiếc nhẫn đồng kia mà ảnh hưởng mới tồn tại.

Nếu như chỉ là bị ảnh hưởng pháp khí, vấn đề vẫn còn nhỏ một chút, dù sao pháp khí cũng là có thích và không thích, nếu núi Tướng Quân này là nơi cư ngụ của Qủy Vương, thì vấn đề sẽ thực sự to lớn hơn ngay.

Chu Trạch cũng không phải sợ chọc giận gì Qủy Vương kia, mà là không muốn thêm quá nhiều phiền phức rắc rối.

Anh ta đến đây, không có gì hơn là vì "tiếng gọi ma", anh ta chỉ muốn hoàn thành kế hoạch ban đầu của mình, tất nhiên, nếu như có thể đưa tất cả những con ma ở đây đi, đó là một điều tốt, chỉ có điều số công trạng của ông chủ giờ đây rất đáng thương.

"Kia là một gia đình có ba người." Chu Trạch nói.

Ở lối vào, gia đình ba người bước đến và ngồi xuống bàn bên cạnh Chu Trạch và những người khác, cô con gái ngồi trên ghế và cha mẹ đi lấy thức ăn.

Sau đó,

Cha mẹ mang đến rất nhiều đồ ăn,

Gia đình ba người ngồi trên ghế, cô bé đứng thẳng và đối diện với thức ăn trên bàn.

Họ không có đầu, tự nhiên không có cách nào để ăn.

"Có phải họ không?" Chu Trạch nhìn Hứa Thanh Lãng.

"Không sai, chính là bọn họ." Hứa Thanh Lãng gật đầu xác nhận.

Chu Trạch hiểu ý, đứng dậy, chủ động đi tới, ngồi xuống bên cạnh người cha.

"Có thể nói chuyện một chút không?" Chu Trạch hỏi.

Gia đình ba người im lặng.

"Tôi ở đây để giúp các người, các người có thể nói cho tôi biết, ai đã giết các người, và các người cũng muốn tìm lại đầu của mình phải không, tôi có thể giúp."

Chu Trạch giải thích.

Gia đình ba người vẫn tiếp tục im lặng.

Chu Trạch đưa tay chỉ vào cô bé,

"Cô ấy còn quá nhỏ, nhân sinh vừa mới bắt đầu, liền bị mưu sát, các người làm cha làm mẹ, chẳng lẽ không chút phẫn nộ à?"

Lúc này,

Tay của người vợ giơ lên, ngón tay được được đặt bên trong chén súp trước mặt, thấm nước, rồi bắt đầu viết lên bàn.

Chu Trạch cẩn thận nhìn,

Sau đó sắc mặt liền biến đổi.

Không phải là bởi vì nữ nhân viết một cái gì đó gây sốc,

Mà là bởi vì trên tay nữ nhân còn vương lại một mớ rau xanh, cô viết một chữ, rau xanh lại liên tục quét tới quét lui,

Chu Trạch hoàn toàn xem mà không hiểu gì!

Nhưng nữ nhân đang nghiêm túc viết, cô là muốn báo thù cho nữ nhi của mình, nhưng càng viết nghiêm tục, Chu Trạch càng đau đớn vì xem không hiểu gì.

"Từ cô viết ra đều biến mất, hãy lấy lá rau ra." Chu Trạch nhắc nhở.

Đúng lúc này,

Trước mặt quầy phục vụ bên kia có mấy phục vụ hô to:"Bữa ăn đã kết thúc!"

"Rầm rầm rầm...…"

Mọi người đang dùng bữa, ngày cả Chu Trạch và Lão đạo, họ từ từ đứng lên, sau đó phục vụ nhân viên đầu bếp cũng bắt đầu xếp hàng đi ra ngoài, tất thảy mọi người đều ngay ngắn trật tự, giống như là đã tập luyện qua vô số lần.

Gia đình ba người này cũng vậy, đứng dậy và hướng tới cửa ra.

Chu Trạch đưa tay nắm lấy cổ tay người chồng, trực tiếp đứng trước anh ta, Chu Trạch mọc móng tay ra, nhưng cũng không thể bắt được chúng.

Lần này Chu Trạch tức giận, tất cả mười móng tay mọc lên, sương mù đen lan ra ngay lập tức.

Điều này là để chuẩn bị cho mọi thứ, không phải là muốn chơi kịch câm với các người.

Tuy nhiên, những móng tay này không có lợi cho tâm hồn vào thời điểm này, mọi người xung quanh vẫn tiếp tục làm theo ý mình, hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Chu Trạch khẽ nhíu mày,

Bọn hắn,

Không phải ma?

Không phải quỷ, không phải linh hồn, vậy nó là cái gì?

Rất nhanh, những người trong nhà ăn đều biến mất, chỉ còn lại Chu Trạch, Lão đạo cùng Hứa Thanh Lãng.

"Ông chủ, có chuyện gì vậy?". Lão đạo hỏi, anh ta vừa thấy ông chủ tức giận, đập bàn, nhưng người nào nghĩ đến sẽ nghĩ đó là sấm to mưa nhỏ?

"Đám gia hỏa này không phải phong hồn." Chu Trạch chắc chắn nói.

"Không phải vong hồn thì là cái gì?" Lão đạo không hiểu.

"Có thể là cùng một loại từ trường, núi Tướng Quân này có không ít khoáng sản, khiến cho từ trường ở đây thay đổi, giống như sét sẽ ghi lại một số hình ảnh trước đây." Hứa Thanh Lãng đoán, "mọi nơi đều có sự tồn tại của ma quỷ, nhưng ở đây đã có rất nhiều rồi, và đây là dấu hiệu của ma huyền bí từ rất nhiều năm, tất cả các hoạt động này đã đều được ghi nhận, do đó chúng ta dường như thấy ở đây đều là ảo ảnh?"

Đúng lúc này, điện thoại Chu Trạch vang lên, Chu Trạch nhận điện thoại, vẫn là những chữ số không xác định.

Lần này, giọng nói ở đầu dây bên kia lại rõ ràng đến khó tin:

"Cứu tôi với... giúp tôi với... Tôi đang ở trên đồi... Cứu tôi... Cứu tôi... "

"Chúng tôi cũng đang ở trên núi Tướng Quân, người thân của cậu đâu?" Lão đạo trực tiếp hét vào điện thoại.

"Họ đang đến... họ đang đến... sắp tới... ah..."

Trong điện thoại truyền đến tiếng kêu thảm thiết.

Sau đó, có tiếng xì xào,

Và đó là một cuộc gọi mịt mờ, không thu hồi lại được một chút thông tin nào.

Tuy nhiên, khi Chu Trạch chuẩn bị cúp máy thì,

Có một giọng nói bất ngờ phát ra từ điện thoại:

"A Di Đà Phật!"

"Là con lừa trọc!" Lão đạo rất phấn khích," Con lừa trọc, bọn chúng đang ở đây, bần đạo rốt cuộc cũng phát hiện ra chân tướng!"

Chu Trạch nhíu mày, cùng với Hứa Thanh Lãng nhìn nhau một cái, Chu Trạch hỏi:" Âm thanh vừa rồi, có cảm thấy rất quen thuộc không?"

Hứa Thanh Lãng gật đầu, "Nó hơi quen".

Tiếp theo,

Trong điện thoại lại truyền đến câu thứ hai:

"A Di Đà Phật, bần đạo cuối cùng cũng tìm thấy người, ha ha ha!"