Translator: Waveliterature Vietnam
Ngược lại, lão đạo lại ăn rất nhiều, ăn điên cuồng như đã bị bỏ đói lâu ngày. Ước chừng hơn một nửa số cơm và đồ ăn trên bàn đều đã rơi vào bụng lão đạo.
Đến cuối buổi chiều, lão đạo không ngừng liếc mắt ra phía bên ngoài hiệu sách, hẳn là ông chuẩn bị đi ban phát số thức ăn trong bụng.
Dù sao, công việc dọn dẹp trong hiệu sách bây giờ đã được vị cha xứ đảm nhiệm, cho nên, lão đạo có thể nhàn rỗi hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, cho đến ba giờ chiều, điện thoại của Chu Trạch chợt reo lên.
Số điện thoại gọi đến là một số lạ, Chu Trạch bắt máy, đầu bên kia truyền đến một giọng nói khàn đặc:
"Giúp tôi với... giúp tôi..."
Chu Trạch hơi nghiêng đầu và đưa điện thoại cách xa mình hơn một chút.
Bởi vì bên kia có tạp âm rất nặng cho nên khiến Chu Trạch cảm thấy vô cùng đau tai. Giống như bên kia đang nổ pháo vậy.
"Này?" Chu Trạch cất giọng hỏi.
"Tôi đang ở trên đồi, mau cứu tôi với…"
"Này!"
Chu Trạch trực tiếp cúp máy rồi đặt điện thoại lên trên bàn, bưng ly cà phê lên rồi nhấp một ngụm.
Hứa Thanh Lãng đứng bên cạnh, thấy thế liền quay sang nhìn Chu Trạch rồi hỏi: "Ai gọi thế?"
"Chắc là có ai đó trêu đùa, bảo tôi mau đến cứu."
"Nhưng nếu là thật thì sao?" Hứa Thanh Lãng cười hỏi.
"Người đó nói là đang ở trên núi. Nhưng xa quá nên tôi cũng lười đi."
Ông chủ Chu ngại nhất là gặp phải rắc rối. Bạn có thể ngồi trong hiệu sách và chờ khách chạy tới cửa, tại sao bạn phải chạy quanh?
Chu Trạch lười đi, thậm chí không nghĩ đến nguyên nhân thực sự của cuộc gọi điện cầu cứu này, cũng không rảnh rỗi để phân tích đây là thật hay chỉ là trêu đùa. Anh không phải thượng đế hay là một vị thần nào, muốn đi tới đâu thì lập tức có thể tới đó được.
"Ông chủ, tôi muốn ra ngoài mua thêm chút đồ dùng hằng ngày."
Lão đạo đi đến gần Chu Trạch rồi xin phép.
Chu Trạch đang chuẩn bị gật đầu đồng ý thì đột nhiên chuông điện thoại lại vang lên một lần nữa, vẫn là một dãy số lạ gọi đến.
Chu Trạch dứt khoát nói:
"Alo?"
"Cứu tôi với…mau giúp tôi…tôi đang ở trên núi…bọn hắn muốn giết người…muốn giết người…mau cứu tôi với…"
Âm thanh lần này đã rõ ràng hơn lần trước nhưng vẫn có rất nhiều tạp âm vọng vào.
"Cứu tôi…làm ơn hãy cứu tôi…họ sẽ giết…sẽ giết tôi mất…người phụ nữ…con tôi…bọn họ là đao phủ…đao phủ…"
Hứa Thanh Lãng và lão đạo nhìn nhau. Nếu như đây là một trò đùa ác cũng rất có khả năng. Nhưng điện thoại của Chu Trạch bình thường không có ai gọi, trừ khi những người muốn liên hệ vì công việc hay biết được số điện thoại Chu Trạch mới liên lạc, nhưng số này rất ít. Chẳng lẽ có người rảnh rỗi đến mức muốn đùa Chu Trạch?
Vậy…nếu chuyện này là thật?
Nhưng cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, tại sao khi gặp nạn, người đó không gọi cho 110 để được giúp đỡ mà lại đi gọi cho Chu Trạch?
Cho nên, tính xác thực của vấn đề chưa thể chắc chắn được.
Chu Trạch một lần nữa cúp máy, anh đưa tay lên và xoa xoa hai bên thái dương của mình.
"Tối nay chúng ta sẽ ăn gì?" Ông chủ Chu hỏi.
Rất rõ ràng, Chu Trạch không thích rước chuyện phiền phức vào người. Cuộc gọi điện kỳ lạ không biết thật giả này, anh không biết có nên tin hay không, hơn nữa cũng không muốn dây dưa vào.
"Ăn mì Ý." Hứa Thanh Lãng nói.
"Đúng rồi, lão đạo. Ông nói muốn ra ngoài mua đồ dùng mà. Ông đi đi, nhớ về sớm một chút."
"Được rồi."
Lão đạo vui vẻ đi ra ngoài, vui tươi, hứng khởi như một chàng thanh niên mới lớn!
"Oanh Oanh, ra ngoài mua giúp tôi một chiếc sim điện thoại khác." Chu Trạch nói với Oanh Oanh.
"Dạ vâng."
Oanh Oanh bước ra cửa hàng rồi liền quay trở lại. Oanh Oanh nói rằng, việc mua sim bây giờ rất nghiêm ngặt, nhưng loại sim không cần đăng kí bằng thẻ căn cước vẫn có thể dễ dàng mua được ở bên ngoài, sim có có thể là thông tin đăng kí của người khác.
Thay đổi thẻ sim, Chu Trạch bấm gọi cho 110. Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
"Xin chào, cảnh sát thành phố Thông Thành xin nghe…"
"Tôi muốn báo cảnh sát, có người gọi điện cho tôi nói rằng đang bị hành hung trên núi Tướng Quân, mong cảnh sát hay đi xác thực thông tin và cứu người."
"Xin chờ một chút, anh nói chuyện xảy ra ở núi Tướng Quân phải không?"
"Đúng vậy."
"Hãy cung cấp cho chúng tôi địa chỉ và phương thức liên lạc của anh cho chúng tôi. Khi tìm được người, tôi sẽ liên lạc lại với anh."
Chu Trạch một lần nữa lại cúp máy, sau đó đổi thẻ sim về thẻ sim cũ của mình.
Khi đổi sim về, Chu Trạch có chút do dự, nói" "Giống như có điều gì đó kỳ lạ."
"Lạ chỗ nào?" Hứa Thanh Lãng hỏi.
"Tôi không biết, nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn."
...
Đại lộ phía Nam có một số club, nhưng giá của nó quá cao. Tuy lão đạo có không ít tiền, cũng rất muốn ghé đến những nơi náo nhiệt như thế để tìm lại cảm giác trẻ trung, hơn nữa cũng muốn vui vẻ một chút.
Nhưng trong club toàn là những cô gái bằng cháu của mình. Lão đạo đi vào đó hình như có chút biến thái!
Lão đạo đón taxi và tìm hai bên đường quán mat-xa chân.
Nhiều quán bên ngoài cửa đã đóng, nhưng không có nghĩa nó đã đến giờ đóng cửa.
Lão đạo đứng đợi ở bên ngoài và rút một điếu thuốc ra hút. Cánh cửa được mở ra, một ông già bước ra, ông ta trẻ hơn con đường cũ. Với vẻ mặt niềm mở, ông ta nói:
"Xin chào người anh em."
Mười năm tu được cùng thuyền độ, trăm năm tu được chung gối ngủ, ngàn năm tu được liên tiếp vạt áo.
Lão đạo xoay người và đi vào.
Bên trong có một người phụ nữ trang điểm đạm, chừng 40 tuổi, nói với lão đạo:
"Ca ca, em đi tắm rửa một chút, anh đợi em nhé."
"Được rồi."
Lão đạo ngồi xuống ghế sofa đối diện với TV.
Người phụ nữ đang thanh tẩy cơ thể bên trong, lão đạo ngồi bên ngoài trong lòng khoan khoái.
Nhưng sau đó,
Tin tức được phát trên TV khiến lão đạo lập tức mở miệng.
"Theo tin tức mới nhất chúng tôi mới cập nhật được, vụ án xảy ra ở núi Tướng Quân đã có tiến triển mới, hiện cảnh sát đã khoanh vùng đối tượng tình nghi. Người bị tình nghi nhiều nhất hiện nay là một người đàn ông tên Diệp Thanh.
Hiện tại lệnh truy nã của cảnh sát đã được công bố. Diệp Thanh, giới tính Nam, 25 tuổi, từng làm việc tại nhà máy nước Thông Thành. Vào ngày vụ án ở núi Tướng Quân xảy ra, người này đã đến núi Tướng Quân.
Khi vụ án được cảnh sát đưa ra điều tra, Diệp Thanh đã trốn khỏi địa phương. Ai có thông tin gì mong báo ngay cho cơ quan cảnh sát gần nhất…"
Lão đạo nghe xong, sững sờ.
Thật trùng hợp. Người phụ nữ cũng vừa mới tắm xong và bước ra ngoài. Khi thấy lão đạo nhìn chằm chằm vào TV nên cô cười toe toét nói:
"Tuần trước, một gia đình ba người bị giết, đầu đều bị cắt bỏ. Đến bây giờ em vẫn không thể tin được đó là sự thật. Thực sự khủng khiếp. Hai vợ chồng gia đình đó còn rất trẻ, người con mới khoảng chừng 5 tuổi."
Lão đạo bỗng nhiên đứng thẳng dậy,
Với kinh nghiệm của mình, ông cảm nhận được ngay cuộc điện thoại gọi đến cho ông chủ mình hôm nọ rất bất bình thường!
"Em gái, hôm nay tôi phải đi trước đây, tôi không mang thuốc đến."
Nói xong, lão đạo nhanh chóng chạy ra ngoài cửa hàng.
...
Lão đạo bắt taxi để trở về hiệu sách. Khi đến nơi, ông không thấy Chu Trạch đâu.
Người nhện cũng ngồi ở đó, không nhúc nhích.
Hứa Thanh Lãng thì đang ngồi sau quầy bar và đắp mặt nạ dưa chuột.
"Ông chủ đâu?" Lão đạo hỏi.
Hứa Thanh Lãng đưa tay ra và chỉ lên trên tầng, không nói câu gì.
Lão đạo lập tức chạy lên tầng rồi chạy thẳng đến cửa phòng ngủ.
Trong phòng ngủ,
Ông chủ đang nằm trên giường, Oanh Oanh ngồi bên cạnh và giúp ông chủ xoa bóp đầu.
Ông chủ suốt ngày ở nhà nhưng lại giả bộ mệt mỏi,
Còn cô hầu gái thì ra vẻ đau khổ vì sợ ông chủ phải khổ cực.
Phi,
Cầu nam nữ!
Lão đạo mắng thầm trong lòng một tiếng.
Sau đó, ông nói:
"Ông chủ, xảy ra chuyện rồi."
Chu Trạch quay đầu lại và nhìn Chu Trạch đang đứng trước cửa: "Có chuyện gì xảy ra?"
"Ông chủ, ở núi Tướng Quân đã xảy ra một vụ giết người rất dã man. Một gia đình ba người đều bị giết hết, đầu bị cắt lìa ra khỏi cơ thể, thậm chí ba chiếc đầu đến giờ vẫn chưa tìm thấy."
"Ồ." Chu Trạch lên tiếng.
Cú điện thoại của anh cho cảnh sát đã có tác dụng, thì ra chuyện đó không phải là người ta trêu chọc.
"Ông chủ, nhưng cuộc điện thoại kia, rất có thể là nhân chứng gọi điện đến báo tin cho anh." Lão đạo nhắc nhở.
"Ừm." Chu Trạch lại lên tiếng.
Sau đó, anh tiếp tục đắm chìm trong cảm giác khoan khoái khi được mat-xa.
"...." Lão đạo.
Lão đạo hiểu rằng, ông chủ của mình có lẽ đã sớm biết chuyện, nhưng anh ta sợ bị vướng phải phiền phức nên đã không muốn nhúng tay vào. Phiền phức ở đây không chỉ là bị kéo vào cuộc điều tra, mà phiền phức còn có thể xuất phát từ việc quan tâm quá nhiều đến chuyện Dương gian.
Nhưng lý do thứ hai có lẽ lớn hơn lý do thứ nhất.
Điều này làm cho lão đạo phải suy nghĩ. Hoàng đế thường không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Chu Trạch reo lên, chiếc điện thoại đang được sạc và đặt ở trên đầu giường. Chu Trạch nhíu mày, rõ ràng anh không muốn bắt máy, vì vậy, anh đã để cho Oanh Oanh trả lời điện thoại.
Lão đạo lập tức chạy tới, nhìn vào dãy số lạ trên điện thoại, lập tức ấn nút trả lời.
"Cứu tôi với…mau giúp tôi…tôi đang ở trên núi…bọn hắn muốn giết người…muốn giết người…mau cứu tôi với…"
Chu Trạch đưa tay móc móc lỗ tai,
Giả bộ như không nghe thấy,
Tôi điếc,
Tôi đang bị điếc,
Tai không nghe thấy gì cả.
Nhưng sau đó,
Trong điện thoại truyền đến tiếng hét đầy đau đớn của một người phụ nữ: "A a a a a a a a a a a!!!"
Chu Trạch mở mắt ra, mặt lộ rõ vẻ bất lực.
Đầu bên kia cúp máy,
Lão đạo nuốt nước bọt, đưa chiếc điện thoại đang trên tay đến trước mặt Chu Trạch, nói: "Ông chủ, đây là bức ảnh chụp một trong ba người bị hại."
Trong điện thoại, có một bức ảnh của một cô bé ngây thơ, chừng năm tuổi.
Chu Trạch đưa mắt nhìn thoáng qua rồi lập tức nhìn ngay đi chỗ khác. Lão đạo thì tiếp tục đưa màn hình điện thoại đến trước mặt Chu Trạch.
Anh xem chút đi,
Xem kỹ chút thôi,
Anh nhẫn tâm đến thế sao?
Thật là nhẫn tâm!
Tai sao lại thế, anh vẫn là một con người cơ mà!
Ồ không, quỷ cũng không nhẫn tâm đến thế chứ?
"Ông chủ, anh hãy nhìn chút đi, cô bé này thậm chí còn chưa tìm thấy được đầu của mình."
Chu Trạch trầm mặc, không nói gì.
"Ông chủ, tôi có cảm giác cuộc gọi này rất đáng nghi, giống như người này đang ở hiện trường."
Chu Trạch thở dài, sau đó từ từ đứng thẳng dậy,
Quay sang nói với Bạch Oanh Oanh: "Giúp tôi tìm một bộ quần áo thoải mái và một đôi giày thể thao."
"Vâng, thưa ông chủ." Oanh Oanh lập tức đứng dậy đi tìm quần áo.
Chu Trạch lại quay sang nhìn lão đạo rồi cười nói: "Ông còn phải học thêm nhiều kỹ thuật phân tích và phá án lắm."
"Hừm?" Lão đạo có chút mờ mịt.
"Tôi là ai?" Chu Trạch hỏi.
"Ông chủ là quỷ sai."
"Cuộc gọi lúc nãy là gì?"
"Là…"
"Quỷ điện báo."