Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 167: Cha yêu con!




Editor: Waveliterature Vietnam

Trong một thời gian rất dài tới nay, ồ không, chính xác mà nói, đó là chuyện cả đời, Chu Trạch là một người luôn chiến thắng trong các cuộc chiến.

Cô không học Kungfu, Taekwondo lại càng không, những chiêu thức cơ bản cô cũng không biết.

Do đó, lần đầu Bạch Oanh Oanh tỉnh lại, theo lời của Hứa Thanh Lãng, Bạch Oanh Oanh lúc đầu đứng bên trong tiệm sách, nhìn thấy Vương Bá tức giận lại nghĩ hắn là đại lão gia.

Nhưng chính Chu Trạch là dùng móng tay, lao đến cào cấu linh hồn và trực tiếp biến cô từ Bạch Oanh Oanh thành Bạch ríu rít.

Trong nửa năm quỷ sai vừa qua, Chu Trạch cũng ý thức được một chút về vấn đề của mình, nhưng không nói để mọi chuyện to lên.

Có nhiều lý do khác nhau cho việc này, đương nhiên, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì...…lười.

Một mánh khóe mới, ăn của thiên hạ, khi gặp ma cũng như người thường, chỉ cần búng móng tay là đủ.

Dù là gặp người mạnh hơn, mình cũng có thể mở một trận tỉ thí.

Cho dù không biết nhiều về những kiểu người " đấu võ đài" này, nhưng căn bản nhập gia thì phải tùy tục mặc dù những nguyên tắc khiến cho người ta phải ngán ngẩm, Chu Trạch ngược lại lại rất sung sướng khi dùng đến, tác dụng phụ duy nhất là anh ta mất rất nhiều thời gian để sử dụng nó.

Do đó, mặc dù cô biết rằng mình sẽ không biết đánh nhau, nhưng khi chiến đấu với Chu Trạch, liền không rụt rè, mà lại sinh ra một loại ảo tưởng, rằng:" Mình khi đánh nhau rất lợi hại."

Vị linh mục đưa dao mổ tiến về phía trước một bước, cánh tay vẫy vùng, tốc độ cực nhanh, vết dao trực tiếp chỉ vào lông mày của Chu Trạch.

Chu Trạch không né tránh, mặc cho hắn đang tiến tới, chỉ đi một đường, tay phải trực tiếp chạm vào mặt linh mục.

Kết quả là dao mổ của linh mục có thể xuyên thủng huyệt thái dương của Chu Trạch, nhưng đầu của linh mục cũng bị Chu Trạch đả thông năm huyệt.

Tên linh mục không ngờ Chu Trạch lại quyết tâm đến như vậy, lại chiếm hết ưu thế phục kích điều kiện tiên quyết, thế mà còn cùng mình dùng những đòn chí mạng.

Sau đó,

Linh mục ghen tị.

Hắn thu tay lại, lùi về sau, Chu Trạch không bắt được khuôn mặt của tên linh mục, chỉ vừa chạm vào lồng ngực của hắn.

"Này!"

Sương mù màu đen giống như một đầu roi da quét ngang ra ngoài,

Linh mục bị hất tung ra mặt đất, mặc dù đầu gối hắn đập xuống đất nhưng sau đó nhanh chóng đứng dậy, những cú đánh quá mạnh, hắn ta vừa đứng dậy liền lập tức ngã xuống.

Bạch Oanh Oanh nhìn xem ông chủ mạnh mẽ như vậy, miệng há thật lớn ngưỡng mộ.

Trong lúc mơ hồ, cô phảng phất nhớ lại lần đầu tiên gặp được ông chủ vào lúc ông chủ cuồng điên nhất liền rất sợ hãi.

Đó là cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy ông chủ.

Tiểu Luoli ở bên cạnh quan sát, trong miệng đang nhai nuốt lấy đầu lưỡi của mình, giống như là đang nhai kẹo cao su, sau đó bỗng nhiên " khì khì" bật cười một tiếng.

Cô ta như thấy rõ điều đó, Chu Trạch thực sự chẳng chiến đấu chút nào.

Thật tội nghiệp, thây ma ngớ ngẩn này vẫn đang rất ngớ ngẩn.

Nếu không đi hỗ trợ, lão bản sẽ thật sự chết trong tay của tên linh mục. Bạn biết điều đó!

Dường như không thể đoán được sức chịu đựng của ông chủ có phải không?

Tên linh mục lại một lần nữa nảy lên, và tốc độ rất nhanh, lần này, hắn không dám vọt thẳng đến chỗ Chu Trạch, mà lựa chọn đi quanh co, dù sao đối với Chu Trạch hắn cũng có chút lo ngại, nhất thời có chút bối rối đối với Chu Trạch.

Vả lại, hắn rõ ràng biết sự kinh hoàng thật sự của Chu Trạch, là biến thành một thây ma, lúc trước đã từng bị trạng thái này của Chu Trạch đánh cho, xương sườn liền mất đi mấy đoạn, thương thế không thể nói là không nặng, cũng may lúc đó có đang cầu nguyện.

Theo cách này linh mục cùng ông chủ Chu đánh cho có đến có về, nó thật sự là như vậy, ngươi tiến về phía trước ta lùi về phía sau, ngươi lùi ra phía sau, ta tiến về phía trước, quanh co cũng chỉ có vậy, không có gì đặc sắc.

Chu Trạch tràn đầy tự tin, tên linh mục đang chiến đấu trong nơm nớp lo sợ, thực sự đã đóng vai trò bậc thầy, chí ít là từ ác hiệu ứng đặc biệt đến dàn cảnh, vẫn rất phù hợp với thẩm mỹ của khán giả khi đón xem một trận đấu của bậc thầy võ thuật.

Cuối cùng, Bạch Oanh Oanh tỉnh dậy, lần này lao tới, tham gia chiến đấu.

Tiểu Luoli cũng không dám tiếp tục ngồi quan sát, mặc dù cô rất hy vọng tên linh mục kia có thể trực tiếp giết lấy Chu Trạch với tốc độ sét đánh của mình, cô liền có thể được tự do, nhưng lần này cô không dám đánh cược, lỡ may Chu Trạch không chết mà phát hiện ra ý đồ của mình, chỉ có thể chết.

Bạch Oanh Oanh phương thức chiến đấu so với Chu Trạch lại càng trực diện, cô chủ động giúp Chu Trạch gánh chịu tổn thương, hoàn toàn một lòng bảo vệ, lại thêm tố chất vốn có của cô, quả là tốt, vài ba quả đòn này với cô không là gì, việc này giúp Chu Trạch có thêm càng nhiều cơ hội cũng như không gian để đánh tảm mặt khác chung quanh còn có tiểu Luoli lén lút phụ trợ, tên lịnh mục khổ đến không thể tả.

Sau khi trên người bị Chu Trạch tạo ra những vết thương khủng khiếp, linh mục ánh mắt không ngừng lại, máu tươi lại một lần nữa bao trùm nên dao giải phẫu của mình, sau đó đem song đao cắm xuống nền xi măng, đồng thời in dấu vân tay.

Trong lúc nhất thời, một đạo kết giới xuất hiện, Tiểu Luoli tại một lần đánh lén bên trong trực tiếp đâm đầu vào kết giới bên trên, trực tiếp linh hồn không được ổn định, chỉ có thể một lần nữa lui ra.

Đạo kết giới này có tác dụng kìm hãm sự tồn tại của tất cả bóng tối, đều không phải là chính đạo, đều sẽ bị khắc chế.

Tiểu Luoli thấy tốt thì lấy, kiên quyết không để mình bị thương nặng.

Nhưng Bạch Oanh Oanh thì đơn giản hơn nhiều,

Trực tiếp đối mặt với kết giới không ngừng, dù là mỗi lần va chạm trên thân thể Bạch Oanh Oanh liền có hằn lên những sát khí, rất đau đớn, nhưng cô vẫn cắn răng tiếp tục chống đỡ, hết sức chiến đấu phá vỡ kết giới!

Cô gái ngớ ngẩn.

Tiểu Luoli khinh thường hừ một tiếng.

Lúc này, mười ngón tay của Chu Trạch đâm vào lòng đất, trong mắt hắc sắc quang bắt đầu hiện diện, sau đó, đôi tay bắt đầu chậm rãi đưa ra bên ngoài!

Con dao mổ mà tên linh mục cắm trên mặt đất bắt đầu từ từ bị đẩy ra bởi một lực vô hình, cộng với những tác động không ngừng của Bạch Oanh Oanh, kết giới bắt đầu trở nên bấp bênh.

Tên linh mục trên trán đã thấm đẫm mồ hôi lớn như hạt đậu, khóe mắt cũng bắt đầu tóe hào quang liếc ngang dọc bốn phía, hiển nhiên, cục diện lúc này, đánh nhau rất khó cho hắn, nhất là khi biết rằng Chu Trạch còn không định mở điều kiện tiên quyết, mình lại bị đả động như thế, nếu tiếp tục giằng co, tiếp tục lún sâu, thậm chí liền có thể viết di chúc ngay tại đây thôi.

Cho nên, hắn dự đi chuồn đi và bắt đầu tìm cơ hội.

Chu Trạch mười ngón tay bắt đầu có máu tươi chảy ra, giống như là bị đao cụ sắc bén cắt vào, đồng thời, Chu Trạch hương về phí Tiểu Luoli thì thầm:

"Nếu hắn hôm nay không chết, cô sẽ chết thay."

Uy hiếp,

Trần trụi uy hiếp!

Tiểu Luoli sửng sốt một phen, cô không ngờ Chu Trạch lại nói những lời như vậy, cho tới nay, Chu Trạch đối với cô là thủ hạ lưu tình, bị Chu Trạch thu phục, nhưng tâm cao khí ngạo cô ta cũng không nguyện ý thật biến thành cùng loại nô bộc giống như Bạch Oanh Oanh, một mực duy trì sự cao ngạo của mình.

Cô luôn tự nhắc nhở mình rằng cô không giống với những cô gái ngu ngốc khác!

Nhưng những lời nói này của Chu Trạch, lại làm cho sự cao ngạo của cô hoàn toàn bị đánh nát.

Lời này có thể phiên dịch, ý chính là bạn là nô bộc của tôi, nếu ngươi không giúp ta, ta liền có thể luộc ngươi lên để ăn.

Rất thiết thực, xé nát tất cả sự ôn nhu.

Tiểu Luoli ánh mắt tức giận liếc nhìn Chu Trạch, cô hiện tại hận không thể trực tiếp giết chết nam nhân này, đem hắn chém thành trăm mảnh!

Nhưng cô vẫn là một thân thể phát sáng, liền hóa thành loại ánh sáng đen, vọt thẳng về phía tên cha xứ.

"Lên!"

Chu Trạch cưỡng ép lôi bàn tay đẫm máu của mình ra,

Con dao mổ mà tên linh mục nhét xuống đất ngay lập tức bay ra.

Bạch Oanh Oanh một tay đâm vào, cả hai tay tên linh mục khó mà ngăn cản, nhưng là Tiểu Luoli trực tiếp xuất hiện phía sau lưng tên linh mục, toàn bộ linh hồn đều thừa cơ đâm vào.

"AAAAAAAAA!!!!!!!"

Từ miệng tên linh mục, phát ra một tiếng thét đau đớn cùng một tiểu nữ tiếng hét thống khổ đến chói tai.

Bạch Oanh Oanh thúc khuỷu tay, hung hãn đập vào ngực tên linh mục, hắn như là con ruồi bay ngang qua bị đập trúng, sau đó Bạch Oanh Oanh cấp tốc thêm vào, trực tiếp đàn áp tên linh mục, đồng thời song quyền nện từ trên xuống dưới.

"Phạch!"

"Phạch!"

"Phạch!"

Tấn công liên tục,

Âm thanh bị bóp nghẹt không ngừng vang vọng khắp nơi, nhưng tên linh mục lại cho thấy một loại dị dạng rắn chắc, dù Bạch Oanh Oanh nắm đấm liên hồi vào người hắn, càng không ngừng phát ra tiếng xương khớp áp chế nứt vang, nếu đội lại là người bình thường, đoán chừng sớm đã bị đánh cho tan xương nát thịt, nhưng loại như hắn thật quá bền chắc.

"À!"

Vào lúc này, Tiểu Luoli trước đó chui vào cơ thể tên linh mục đã bay ra, so với trước đó đã trong suốt hơn rất nhiều.

Cô đưa tay chỉ vào tên linh mục, nói:" Thân thể của hắn có vấn đề!"

Là như vậy,

Thân thể của hắn chắc chắn có vấn đề.

Hét to lên với Bạch Oanh Oanh đang gồng hết sức nền vào thân thể của hắn, giống như đang ăn một khối tràn đầy gân trâu thịt bò, làm sao có thể nhai mãi mà không nát!

"Yahhhhhhhhhhh...."

Tên linh mục dường như đã đưa ra một loại quyết tâm, đôi mắt hắn bị xích hồng sắc thay thế, cơ bắp cũng bắt đầu co lại.

Bạch Oanh Oanh sửng sốt một chút,

Ngọa tào,

Làm sao cảm giác này lại quen thuộc đến như vậy,

Tên linh mục tựa như rất thống khổ, lại cũng có thể hắn bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, nghiên cứu của mình căn bản là đã không thành công, vẫn còn tìm tòi đến thất bại.

Nhưng hắn không được chọn,

Nếu không, hắn sẽ sớm bị thây ma đánh vào đầu, đánh thành co dãn mười phần thịt nát lại bọc một ít bột mì liền có thể biến thành nồi lẩu.

"Này!"

Cơ thể tên linh mục bắt đầu cứng lại, Bạch Oanh Oanh đối đầu với hắn, một quyền đánh xuống.

"Phạch!"

Tên linh mục một lần nữa ngã xuống, lún xuống mặt đất, sau đó bật ngược về hướng ngược lại, rồi trực tiếp đâm thẳng vào thân Bạch Oanh Oanh, Bạch Oanh Oanh liên tục lùi lại nhiều bước.

"Yah...…yah...…"

Tên linh mục từ từ đứng dậy, cơ thể anh ta hơi run rẩy, khuôn mặt nửa xanh nửa xám, thoạt nhìn như là luyện Cáp Mô Công Âu Dương Phong, tóm lại, cả người tràn đầy một loại hỗn loạn cùng quỷ dị.

Bạch Oanh Oanh chuẩn bị lại xông lên, nhưng bị Chu Trạch một tay đè lại.

"Cô nghỉ ngơi một chút đi, đừng để mình bị thương nhiều quá.""

Bạch Oanh Oanh nghe vậy, ngoan ngoãn gật đầu, nhưng nhìn Chu Trạch có chút lo lắng, ý là, ông chủ, anh có thể một mình tự lo liệu chứ?

Chu Trạch dường như rất nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy,

Tiến về trước vào bước,

"Khụ khụ...."

Nhẹ nhàng ho khan vài tiếng,

Dường như đang thu hút sự chú ý của tên linh mục.

Đôi mắt hắn đang nhìn chằm chằm Chu Trạch,

không ngừng mà biến ảo,

Đầu tiên là hận thù,

Sau là tức giận,

Sau lại là nghi ngờ,

cuối cùng là bối rối.

"Mày gọi tao là gì?"Chu Trạch hỏi.

Tên linh mục nghiêng đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm Chu Trạch, yết hầu như phát ra một âm thanh lẩm bẩm.

Hắn che miệng lại, dùng hết sức che lại, như đang cố ngăn cản thứ gì đấy,...

Nhưng không có cách nào ngăn cản, cứ thế mà bị thúc đẩy.

Chu Trạch giang rộng hai cánh tay,

Biểu lộ ôn hòa,

Bước đến,

Pa Pa yêu con,

Cuối cùng,

Tên linh mục không nhịn nổi, càng không nhịn nổi.

Hắn có một lỗ hổng lớn nhất trong các sản phẩm thí nghiệm của mình, hắn cũng không rõ nữa, bởi vì hắn chỉ là trộm tro cốt đời trước của Chu Trạch đi làm thí nghiệm, nhưng lại thất bại khi đưa Chu Trạch đi làm thí nghiệm!

Cuối cùng, bày tay che miệng vẫn để lọt kẽ hở,

Linh mục kích động hô:

"Otou-san"(Pa Pa)