Editor: Waveliterature Vietnam
Biển, biển, xung quanh toàn là nước...
Chu Trạch dựa vào khung cửa, nhìn những con sóng xô bờ cát, có một chút bất lực, cũng có một chút đau đầu, hai bên chém giết lẫn nhau một trong hai có thể đứng dậy, một bên thua cuộc, đầy bất lực.
Như thể mọi cố gắng trước đây đều là trò đùa, một trò hề, và không có ý nghĩa gì cả.
"Ông chủ! Người mau tới đây ông chủ!"
Bạch Oanh Oanh đột nhiên hét lên, hình như có trường hợp khẩn cấp gì đó.
Chu Trạch ngẩng đầu lên và nhìn, sau đó, anh ta đưa bàn tay ra bên ngoài, thật lạnh giá, cảm giác này.
Trên thực tế, mọi người trong lòng đều không rõ ràng, và chắc chắn, thứ này không phải là thật.
Nó không phải là thần thoại về Long Vương trấn áp Na Tra, ép hắn ta phải chết, Chu Trạch không thể nghĩ rằng vị thần biển sẽ thực sự nhấn chìm thành phố, chỉ để thấy mình gặp rắc rối.
Đầu tiên, đối phương chắc chắn sẽ không khoa trương như vậy,
Hai là dù là hắn có đi chăng nữa, thì cũng sẽ không dám làm như vậy.
Nước biển không có thật, nhưng vấn đề là nó có thể đánh lừa được tất cả các giác quan của bạn khiến bạn cảm thấy mình đang bị nhấn chìm, đang bị đuối nước.
Đây có thể là một loại thôi miên, nhưng lại có thể siêu thoát, ma quỷ dùng loại thủ đoạn này để đi dụ dỗ con người, điều này sẽ càng kinh khủng hơn.
Chu Trạch tin rằng, dù mình bây giờ bản thân mình là một chiếc thuyền gỗ trôi dạt, đoán chừng có thể sẽ trôi dạt trong mười ngày nửa tháng, có thể đói, có thể khát, càng có thể chết đuối.
Vịn tay vào bức tường, Chu Trạch chậm rãi đi lên lầu, Bạch Oanh Oanh vừa mới gọi anh.
Chu Trạch có chút khó khăn khi đi lên cầu thang, lại phát hiện ra, chỗ mình đứng cũng không phải là tầng hai của tòa chung cư, mà là boong tàu của một chiếc du thuyền.
"Ông chủ, nơi này đã thay đổi rồi."
Bạch Oanh Oanh đứng trên boong tàu và hét với Chu Trạch.
"Ông lão cũng nữ nhân kia thì sao?" Chu Trạch hỏi.
Bạch Oanh Oanh trước đó được anh bảo di chuyển đến lầu hai để bảo vệ Ông lão và nữ nhân kia, kết quả là bây giờ chỉ còn lại mỗi Bạch Oanh Oanh.
Sau đó, Chu Trạch vô thức ngồi xuống ghế, thở một hơi dài nhẹ nhõm, đỉnh đầu còn có một cái dù che nắng, bên cạnh thì ngập tràn đồ uống.
Chu Trạch thật sự là có chút mệt mỏi, cơ thể này bị luân phiên dày vò, chưa bị tan ra thành từng mảnh, thì vẫn còn rất may mắn, bây giờ, thực sự còn lan sang các khớp tay chân, rất đau nhức.
"Tôi không biết, tôi chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó phát hiện ra mình đã ở trên con tàu này rồi."
Bạch Oanh Oanh đưa mắt nhìn bốn phía, tiếp tục nói:
"Mặc dù tôi biết rằng những thứ này là giả, và người nhà tôi trước đó cũng dùng thủ pháp này, hầu như nó thật sự rất chân thật, ngay cả mũi cũng có thể cảm thấy được vị mặn trong không khí."
Chu Trạch gật đầu, cầm cốc bên cạnh, rót vào đó một ly rượu, uống hai ngụm, nói:
"Đoán không sai, du thuyền này hẳn là đã hiện diện năm năm trước, cô hãy tìm xem, ở đây có gia đình nào không." Chu Trạch nói.
"Nếu tìm được rồi thì tôi phải làm gì?"
"Tôi cũng không biết, tôi sẽ không để bị che mờ con mắt đâu."
Chu Trạch đưa tay lên vuốt vuốt lông mày, nhập gia thì tùy tục, vị hải thần kia chắc chắn sẽ không bỏ qua, vì vậy mình chỉ có thể chờ đợi người đó đến, nói rõ mọi chuyện, dù sao cũng không cùng một cấp bậc.
Trên thực tế, Chu Trạch đều như trực chờ trên vỉ nướng, mấu chốt của câu chuyện, bởi vì địa vị của vị hải thần kia quá cao, chẳng bận tâm mà nói chuyện với mình, càng khinh thường việc đàm phán với mình hơn.
Bạch Oanh Oanh nghe lời đi lên lầu tìm người, du thuyền này có tất thảy ba tầng, một tầng trên, một tầng trên nữa và cabin, ngay sau đó, Bạch Oanh Oanh từ phía trên đi xuống, nói:
"Không có ai ở trên này."
"Tôi lại đi xem một chút."
Bạch Oanh Oanh lại đi xuống và quan sát một chút, khi Chu Trạch xuất hiện, phía dưới, kỳ thật vẫn là diện mạo của một phòng khách, nhưng khi Bạch Oanh Oanh đi xuống, nó lại trở thành một cái cabin.
"Ông chủ, vẫn không có ai." Bạch Oanh Oanh kiểm tra rồi lại hô lên.
"Không có ai?"
Điều này khiến Chu Trạch có phần khó tin.
"Vâng, tôi đã kiểm tra các phòng bên dưới, chẳng có ai cả, thậm chí chẳng có ai là thủy thủ, chiếc tàu này tự mình đứng trên biển."
"Điều này không thể."
Chu Trạch tự lẩm bẩm với chính mình,
Những người đó có vị trí cao hơn, luôn rất thích chơi đùa với những trò nhân quả tuần hoàn, bởi vì tình huống này ngày càng giống như lão Bồ Đề cho Tôn Ngộ Không ba lần cơ hội.
Trước đó, tôi nhìn thấy nước biển, sau lại gặp du thuyền, Chu Trạch cảm thấy rằng hải thần này muốn để người khác chờ đợi và quan sát một màn kịch diễn ra vào năm năm trước xảy ra như thế nào.
Hoặc, hải thần muốn trừng phạt và muốn thể hiện mình ở một đặc cấp xuất sắc hơn, bạn chỉ có thể ngoan ngoãn tuân theo, vỗ tay và tán thưởng:
"Ồ,
Thì ra là thế,
thực sự như vậy,
là như vậy,
66666666666!"
Nhưng tất cả nhận được bây giờ chỉ là biển cả, sau đó là một du thuyền, ngoại trừ mình cùng Bạch Oanh Oanh, chẳng còn ai?
Kịch bản này phải diễn như thế nào đây?
Chẳng lẽ lại là hải thần lão gia lại làm không đủ, nên chỉ nằm một nửa, còn một nửa thì không buồn động tay vào nữa?
"Kiểm tra lại để xem liệu còn có tin tức gì khác không."
Chu Trạch chỉ có thể cắn răng đứng dậy, đi xuống trước, Bạch Oanh Oanh thì lên trên kiểm tra.
Đừng vì không đủ công sức mà chỉ làm ra nửa sản phẩm.
Chu Trạch chỉ có thể ở trong lòng hét lên như vậy, bởi vì nếu người ta chỉ là dựng cái sân khấu, hải thần lại muốn thể hiện trước mặt quỷ sai ngày, điều tồi tệ nhất là hải thần đã thành công, lộ mặt, rồi người đáng chết sẽ phải chết đi, mình cũng không thể cứu được, lại càng không có tin tức gì, nhưng sau rồi ai lại về nhà nấy, tìm thấy từng người mẹ của mình.
Nhưng nếu chỉ có một nửa thành phẩm, thì kịch bản này sẽ phải diễn như thế nào đây?
Tại sao mình đứng ở đây cùng Bạch Oanh Oanh lại lúng túng như vậy?
Có trời mới biết cái viễn cảnh này sẽ tồn tại trong bao lâu, mình đối với phương diện này hoàn toàn không có chút khái niệm nào, Bạch Oanh Oanh khả năng hiểu biết một chút, nhưng cũng chỉ là nửa thùng nước, hoặc có chăng cần tiến hóa thêm một chút để có thể bước lên một điểm khác hơn?
Trong thời gian này, không có nước ép mận chua, không có cơm, cơ thể không thể chịu đựng được với sự không ăn uống lâu như vậy.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Trạch thế mà còn cố ý gục vào một bên mạn thuyền, đứa mắt hướng về mặt nước biển.
Có cá không?
Nếu có cá, mình có thể dựa vào đây mà sống.
Những điều này không thành vấn đề, Chu Trạch thình lình phát hiện ra tại vị trí dưới thân tàu, có một thứ màu đen đang chiếm cứ, giống như là cây rong, càng không ngừng gợn sóng phiên đãng, nhưng lại một mực không rời khỏi boong tàu.
Chu Trạch vô thức cúi xuống, duỗi tay mình hớt một quãng trong nước, nhưng không thành công, ngược lại còn xém chút nữa ngã nhào xuống biển.
Tình trạng mình lúc này thật sự giống một ông lão 70 - 80 tuổi, liền có thể chết chìm bất cứ lúc nào, cứ thế mà vùng vẫy đến đuối sức rồi cứ thế mà ra đi.
"Oanh Oanh."
Chu Trạch hết lên trên.
"Tôi đây..."
Bạch Oanh Oanh rất nhanh chóng chạy xuống.
"Ông chủ, có chuyện gì vậy?"
"Cô xuống đây, nhìn xem đây là gì?" Chu Trạch chỉ vào phía dưới và nói.
Bạch Oanh Oanh tiếp tục đi thăm dò, cũng chú ý đến đám rong bám vào mạn tàu, lúc này lập tức nhảy xuống.
Tư thế rất đẹp,
Động tác lại chuẩn,
Bọt nước rất nhỏ.
Sau khi nhảy xuống nước Bạch Oanh Oanh theo quán tính tiếp tục ngụp xuống nước, phía trên là sự trông ngóng của Chu Trạch.
Khoảng nửa phút sau, Bạch Oanh Oanh nổi lên, lúc này, cô ma nữ toàn thân đều ướt sũng, màu da có chút trắng bệch, Chu Trạch không nghĩ là do nhiệt độ nước biển quá thấp đến nỗi Bạch Oanh Oanh có thể đóng băng.
Thây ma có sợ lạnh không?
Có thể không?
"Cái gì thế?" Chu Trạch hỏi.
"Ông chủ, họ...…họ...."
"Thôi nào." Chu Trạch giục.
Điều này quyết định việc mình và Bạch Oanh Oanh có thể thoát khỏi nơi này hay không.
"Bọn họ đều ở bên dưới, ông chủ, một gia đình, tất cả bọn họ đều ở phía dưới."
Bạch Oanh Oanh chỉ vào những thứ bên dưới.
"Tất cả ở bên dưới ư?" Chu Trạch ngạc nhiên, đồng thời nghĩ đến điều gì đó, đưa tay chỉ xuống đám rong màu đen:"Đay không lẽ là tóc?"
"Vâng, đó là tóc."
"Họ đều đuối nước ư?"
"Vâng....."
Bạch Oanh Oanh tỏ ra một điệu bộ vô cùng ngây ngốc, có chút xoắn xuýt, luống cuống cũng như bất lực.
Nếu như không phải khoảng cách quá xa, chiều dài đôi nạng không đủ, Chu Trạch hận không thể lúc này đưa chiếc nạng lên gõ vào đầu cô, lúc này, cô còn ngâm mình trong nước, thật sự muốn bán mạng?
"Ông chủ, hay anh tự nhảy xuống xem đi, không phải tốt hơn là tôi mô tả à." Bạch Oanh Oanh đơn giản nói.
"....." Chu Trạch.
Tôi mà nhảy xuống được, thì đã chẳng gọi cho cô làm gì?
"Ông chủ, xuống đây, tôi sẽ giúp anh." Bạch Oanh Oanh dang tay ra,"Những điều dưới này, anh chắc hẳn phải tự nhìn mới được."
Chu Trạch có một chút do dự, sau cũng thả cây gậy xuống, sau đó xoay người nhảy xuống boong tàu.
"Ầm ầm" một tiếng vào nước,
Sau đó Chu Trạch được Bạch Oanh Oanh ôm lấy.
"Ông chủ, hãy hít thật sâu, ta đem anh lặn xuống, nếu như anh không chịu nổi, hãy bóp nhẹ ngực tôi.""
"....."Chu Trạch.
Ngay sau đó, Bạch Oanh Oanh nhìn thấy Chu Trạch hít một hơi thật sâu, trực tiếp mang theo Chu Trạch lặn xuống, thân thể cô rất mạnh, thậm chí có thể bơi lội cừ khôi như vận động viên, cho nên dù là mang theo Chu Trạch đầy vướng víu, nhưng bơi lội dưới nước vẫn rất tự nhiên.
Sau khi lặn xuống dưới,
Chu Trạch trông thấy chính là một cái lồng sắt lớn dựa vào bên thân tàu được đóng đinh,
Ngoài ra còn có một cái lồng sắt rất lớn khác được cố định trên bàn, bàn thờ của Hải thần, thậm chí cống phẩm cũng đã được cố định trên đó, và chiếc lồng dưới nước vẫn tương đối tĩnh lặng.
Cùng lúc đó,
Trong lồng sắt,
Hơn 20 người,
Đàn ông, đàn bà, trẻ con.
Không ngừng trôi dạt theo làn sóng trong lồng sắt,
Một số người
Ở phía bên dưới một số người,
Có một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi, đáng thương nhất,
Đầu của cô ấy bị kẹt ở giữa khe lồng sắt, vì ngoài ý muốn mà cố định vào lồng sắt,
Và sau đó tóc cô còn duỗi dài ra,
Ở phía trên,
bồng bềnh trên đó,
cuốn theo làn sóng...