Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 158: Đông Hải Thiếu Khuyết Giường Bạch Ngọc, Long Vương đến mời Kim Lăng Vương




Editor: Waveliterature Vietnam

"Ông chủ, hay ngày mai cứ để lão đạo trông tiệm một mình, tôi sẽ đi cùng anh đến đó."

"Hả? Sao lại thế?"

"Anh nhìn anh xem, anh vẫn còn chưa bình phục hẳn, cơ thể đang còn yếu. Lão đạo đối phó với người bình thường thì có thể, nhưng đối với ma quỷ thì không an toàn cho lắm, tốt nhất là nên mang tôi đi theo."

"...…" Lão đạo.

"Cũng có thể." Chu Trạch gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Kỳ thật, sau lần Oanh Oanh chiến đấu với thây ma ở nhà Vương Kha, Chu Trạch thấy Oanh Oanh thực sự rất mạnh.

"Không có việc gì to tát, ông chủ ở phương diện kia có vấn đề không phải cô không biết, cô lo lắng cái gì.

Mặc dù ngủ cùng một triệu người phụ nữ có vẻ là hứng thú thật, nhưng ông chủ lại muốn một giấc ngủ say hơn, cho nên, anh ấy sẽ không thể bị cám dỗ."

Lão đạo đang lau sàn, vừa lau mồ lôi vừa an ủi Oanh Oanh.

Mặc dù lão đạo chưa kết hôn, cũng không kết hôn nhưng vẫn biết một số chuyện cơ bản. Chẳng lẽ ăn thịt lợn lại phải thấy lợn chạy qua mới được sao?

"Lão đạo." Chu Trạch bưng ly cà phê lên và hô lớn.

"Có chuyện gì vậy ông chủ?"

"Sàn nhà bẩn quá."

"Sàn nhà tôi đã lau kỹ lắm rồi, sao có thể bẩn được."

"À…"

Chu Trạch nghiêng ly cà phê của mình một chút. Cà phê từ trong ly rơi xuống sàn nhà.

"Bây giờ sàn nhà lại bẩn rồi, lau thêm một lần nữa đi."

"...…" Lão đạo.

Nửa đêm, Chu Trạch lên phòng nghỉ ngơi. Hứa Thanh Lãng đã trở về nhà từ sáng sớm, trên người nồng nặc mùi rượu. Anh ta bước vào hiệu sách, không nói không rằng mà đi thẳng lên phòng ngủ.

Khi Chu Trạch thức dậy vào sáng hôm sau, vẫn chưa thấy Hứa Thanh Lãng ra khỏi phòng.

Anh ta bị sao vậy?

Chu Trạch nhìn quanh nhà, không thấy bữa sáng đâu. Đầu bếp của hiệu sách đã bỏ bê công việc.

"Hôm qua anh ta uống say mèm, trên người toàn mùi rượu." Lão đạo giải thích.

Chu Trạch gật đầu và không nói gì.

Sau khi ăn sáng, Chu Trạch mặc một bộ đồ giản dị. Anh quay đầu lại gọi lớn với Oanh Oanh:

"Mang cây gậy của tôi ra đây."

Bạch Oanh Oanh đang cùng lão đạo tranh luận chuyện gì đó. Sau khi nghe Chu Trạch gọi, cô mang cây gậy chạy tới, rồi liều mạng nháy mắt với lão đạo.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Trạch hỏi.

"Không có gì đâu, tôi dặn lão đạo phải gọi Hứa Thanh Lãng dậy để nấu bữa tối. Anh đang phải hồi phục sức khỏe, không thể ăn đạm bạc được."

"Không sao đâu."

Chu Trạch chống gậy và với sự giúp đỡ của Oanh Oanh, họ đi ra khỏi cửa hiệu sách để bắt xe taxi và rời đi.

Lão đạo bất lực đứng phía sau quầy bar, ông gãi gãi đầu rồi kéo ra một chiếc xe lăn điện.

Để lấy lòng Chu Trạch, lão đạo đã mua về chiếc xe lăn điện này sau khi ông phát video trực tiếp và có một số tiền. Ông nghĩ đây sẽ là một món quà bất ngờ và ý nghĩa cho ông chủ.

Ai biết được cái cô cương thi kia không cho ông mang chiếc xe lăn điện này ra ngoài, nếu không sẽ giết ông.

Thật là,

Chẳng lẽ một người đàn ông chân chính như tôi lại tranh luận và đôi co với phụ nữ?

Đã thế cô lại còn dọa sẽ giết tôi.

Nghĩ đến đây, lão đạo có chút bất đắc dĩ. Ông đưa tay ấn một nút bất kỳ trên xe lăn,

Chiếc xe lăn bắt đầu phát ra tiếng nhạc:

"Ô ô ô ô ô... Nhỏ mà nhỏ Nhị Lang, đeo cái bọc sách lên học đường..."

Khi tiếng nhạc phát ra, chiếc xe lăn cũng tự động quay vòng tại chỗ.

Trông chiếc xe lăn rất vui mắt.

"Chờ khi ông chủ về, mình sẽ liền cất nó đi."

....

Chu Trạch đưa cho tài xế taxi địa chỉ. Khi đến nơi, Chu Trạch có chút ngạc nhiên. Đập vào mắt anh không phải là một ngôi biệt thự sang trọng, mà chỉ là một ngôi nhà vừa phải.

Ngôi nhà có ba tầng và có khoảng sân rộng riêng. Mặc dù trông ngôi nhà này cũng rộng rãi, cũng tự do để sinh sống như so với số tiền mà người phụ nữ đưa cho anh, thì căn nhà này có chút chênh lệch.

Nhấn chuông gọi cửa,

Bên trong bước ra một người phụ nữ mặc váy và đeo tạp dề. Người này chính là người phụ nữ đã đến hiệu sách hôm qua, bây giờ, trông cô ấy đàng hoàng hơn rất nhiều.

Nếu không nhìn kỹ và chỉ dựa vào cách ăn mặc để đoán, thì chắc hẳn mọi người không nghĩ rằng người phụ nữ này và người phụ nữ đã đến hiệu sách hôm qua là cùng một người.

"Mời vào."

Người phụ nữ cúi đầu, ra hiệu cho Chu Trạch và Oanh Oanh, sau đó đóng cửa lại.

"Chồng tôi sau khi phát bệnh đã muốn rời đến đây để sống. Phần đất và căn nhà này là do tổ tiên để lại, cũng đã trải qua rất nhiều lần tu sửa, sau đó cũng xây thêm một số phòng."

Chu Trạch gật đầu, đồng thời đi vào trong phòng. Phòng khách của căn nhà nhìn cũng rất phổ thông, giống như những căn nhà bình thường khác. Trên tường hướng Nam treo một bức tượng thần, nhưng vị thần đó là ai Chu Trạch thực sự không biết.

Ở dưới bức tượng còn có một cái bàn và hai cây nến trên đó.

"Chồng tôi đang ở trên tầng hai, mời đi theo tôi."

Người phụ nữ lúc này rất ra dáng một người vợ hoàn hảo, dường như đây là hình ảnh của cô khi ở nhà.

Bạch Oanh Oanh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ, cô rất có lòng tin với ông chủ của mình,

Nhưng,

Đàn ông mà!

Khi đi lên cầu thang, đến tầng hai, cánh cửa được mở ra.Chu Trạch đã nhìn thấy ngoài ban công dán đủ các loại bùa khác nhau, màu nào cũng có.

Oanh Oanh bất giác lùi lại phía sau một bước. Chu Trạch lắc đầu, ra hiệu cho Oanh Oanh đừng sợ.

Những là bùa này không có tác dụng gì hết, chỉ để trưng.

Khi đi vào trong phòng, cánh cửa thứ hai được mở ra, Chu Trạch thấy bên trong có một chiếc ghế xếp nhỏ, một ông cụ tóc đã bạc phơ đang ngồi đó, miệng lẩm bẩm, hình như đang trò chuyện thì thầm.

Chu Trạch còn chú ý tới một điểm, đó chính là từ ngoài cửa ra vào, à không, từ ngoài cổng đã có camera giám sát. Trong phòng này góc nào cũng giày đặc camera.

Đoán chừng trong nhà vệ sinh cũng có.

Cho nên, người phụ nữ này khi ở đây phải mang trên mình một vỏ bọc khác- một người vợ đảm đang, nhu mì. Muốn thừa kế số tài sản kếch xù này, cô không hề ngu ngốc.

Chu Trạch ngồi xuống bên cạnh ông cụ, đưa tay rọt một chút rượu vang đỏ rồi uống một ngụm.

Mùi vị không tệ, đúng là đồ dành cho nhà giàu có khác.

Ông cụ hẳn là đang chơi đùa cùng cháu. Miệng ông không ngừng phát ra âm thanh như đang trêu đùa với những đứa trẻ, ông còn kể chuyện cho chúng nghe.

Chu Trạch nghiêng người và lắng nghe. Hiện tại, tinh thần của ông lão có vấn đề, bởi vì Chu Trạch không trông thấy con ma nào trong phòng này cả.

Bạch Oanh Oanh đứng ở cửa. Sau một hồi cảm thấy hơi chán nên cô ra ngoài ban công để ngắm cảnh.

Người phụ nữ mang đến một chút đồ ăn nhẹ và đặt trước mặt Chu Trạch.

Chu Trạch lắc đầu và ra hiệu anh không cần nó rồi vỗ tay, nói lớn:

"Lão gia, đây có phải cháu nội của ông không?"

"Ah?" Ông cụ nhìn lên với ánh mắt đục ngầu, nhưng ẩn sâu trong đó là sự hứng thú.

Người phụ nữ trước đó đã nói qua, chồng của cô bị bệnh nằm liệt giường, cô đang chờ đến lúc chồng mình tắt thở để nhận di sản. Nhưng hiện tại, tình hình của ông lão như đang khá lên, mặc dù đôi lúc ông điên điên khùng khùng nhưng tinh thần đã khá hơn trước, đã có thể rời khỏi giường.

"Ồ, cháu của tôi mà, Quân Quân, chào chú đi."

Ông cụ ra hiệu cho "cháu" của mình.

"Ah, ngoan quá."

Chu Trạch tán thành nói, ngay cả khi anh không nhìn thấy gì xuất hiện.

Tiếp theo đó,

Chính là thời gian để Chu Trạch và ông cụ cùng nhau trò chuyện. Ông cụ bắt đầu kể cho Chu Trạch nghe về việc kinh doanh của mình, cách ông lập nghiệp như thế nào dù đã ở tuổi trung niên, làm thế nào để cuộc sống gia đình tốt hơn.

Chu Trạch ban đầu không hiểu lắm, nhưng về sau mới dần hiểu ra được. Quê hương gốc của ông cụ là ở Thông Thành, lúc còn trẻ ông đã lén đi qua Đông Nam Á để tạo dựng sự nghiệp ở đó, về sau ông đã trở lại, lấy thân phận là Hoa kiều để tiến hành đầu tư.

Thành thật mà nói, cuộc đời của ông cụ là một chuỗi ly kỳ, có thể viết thành sách để bồi dưỡng tâm hồn cho những người đi sau.

Chu Trạch lắng nghe ông cụ kể chuyện một cách thích thú. Ông cụ còn bảo cháu gái và cháu trai của mình biểu diễn ca hát cho Chu Trạch xem, mặc dù không nhìn thấy nhưng anh vẫn vỗ tay cổ vũ rất nhiệt tình.

Toàn bộ quá trình như đang dàn dựng một cảnh phim, những thứ diễn ra chỉ là diễn.

Sau một hồi trò chuyện, người phụ nữ lại đi tới.

"Chồng à, Chu tiên sinh, cơm trưa đã chuẩn bị xong, có thể dùng cơm rồi."

Ông cụ nghe vậy, sự bình yên và hòa thuận lập tức mất đi, đột nhiên ông trở nên rất hung dữ, nhưng trông ông cũng toát lên một sự sợ hãi kỳ lạ. Ông cụ quát lớn:

"Tất cả đang ở phía dưới, họ đang đợi ta ở phía dưới! Ta không đi, ta không đi!"

Ông cụ cuộn tròn trên chiếc ghế, như một đứa trẻ đang vô cùng sợ hãi.

Người phụ nữ bất đắc dĩ nhìn snag Chu Trạch, cô ra hiệu cho Chu Trạch xuống dùng cơm.

Chu Trạch đứng dậy và tạm biệt ông cụ.

Vừa chuẩn bị đi, tay của anh đã bị ông cụ nắm chặt.

Ông cụ rất nghiêm túc, nói: "Đừng xuống dưới kia, tất cả bọn họ đang ở phía dưới. Bọn họ là do Hải Long Vương phái về, họ sẽ ăn thịt anh, khi xuống đó anh sẽ phải chết!"

"Yên tâm đi, tôi chính là Tôn Ngộ Không. Trong tay tôi giờ đã có Kim Cô Bổng, không sao đâu."

Chu Trạch đưa tay vỗ nhẹ lên vai ông cụ, thừa dịp ông cụ đang chú ý nghe thì Chu Trạch mau chóng rời đi.

Ba người cùng đi từ ban công xuống cầu thang,

Người phụ nữ nhỏ giọng, hỏi: "Có biện pháp nào để chữa trị không?"

Chu Trạch lắc đầu, nói: "Hãy giao chuyện này cho Vương Kha. Ông cụ này đã bị mắc bệnh đãng trí tuổi già hoặc có vấn đề về thần kinh. Xung quanh ông ấy không hề có một con quỷ nào cả."

"Số tiền đặt cọc đó không cần phải trả lại. Bây giờ hãy đi ăn trưa. Tôi chỉ có thể nấu được món ăn của Pháp và Nhật Bản, trình độ của tôi chỉ có thể thôi."

Nếu có ma quỷ xuất hiện, Chu Trạch sẽ nhìn thấy.

Rất tiếc, cuộc giao dịch này đã không thành.

"Quay lại! Quay lại!" 

Ông cụ bỗng nhiên đứng tại cửa phòng và hét lớn.

Chu Trạch quay đầu nhìn lại một chút, vẫn tiếp tục cùng người phụ nữ đi xuống cầu thang.

"Tiền cọc không cần trả lại, anh hãy ăn trưa xong hẵng đi. Tay nghề của tôi cũng không tốt lắm, mong anh thông cảm." Người phụ nữ khiêm tốn nói.

Đi xuống cầu thang, Chu Trạch thực sự cũng rất muốn nếm thử tay nghề của người phụ nữ này.

Người phụ nữ này có thể vào làm dâu trong một gia đình hào môn, nếu không có bản lĩnh thực sự là rất khó. Con đường này quả thực là không dễ đi.

Nếu bạn chỉ nằm trong phòng, xem một bộ phim và tưởng tượng, thì những gì bạn muốn sẽ mãi dừng lại ở mức tưởng tượng.

Chỉ là,

Khi đến lối rẽ để đi đến phòng khách,

Chu Trạch ngây ngẩn của người,

Oanh Oanh đang ở phía sau cũng ngạc nhiên không nói nên lời.

Xung quanh chiếc bàn ở phòng khách,

Chật kín người,

Già có, trẻ có, nam có, nữ có, bốn thế hệ trong gia đình đều đang ngồi đó.

Họ ngồi rất ngay ngắn,

Đều đưa mắt nhìn chằm chằm vào bát cơm, mỗi bát cơm đều được cắm trên đó một đôi đũa.

Đồng thời,

Họ đều toàn thân ướt sũng,

Thỉnh thoảng những giọt nước từ cằm và vạt áo của họ nhỏ xuống,

Nền phòng khách đã bị ướt đẫm một khoảng,

Giống như thể vừa mới được lau.