Editor: Waveliterature Vietnam
Trên đường trở về, Chu Trạch là người lái xe, tình trạng của Lão đạo hiện giờ, cũng không còn khả năng nào để lái xe nữa
"Ông chủ, người phụ nữ đó có khi nào là nghiệt duyên kiếp trước không?"
"Anh đã nghe được những gì?"
"Một ít thôi, nhưng anh yên tâm, ông chủ, tôi sẽ giữ bí mật!" Lão đạo vỗ ngực.
"Đến chết cũng giữ bí mật."
"..." Lão đạo.
"Két két..."
Xe thắng gấp, dừng lại.
Lão đạo giật bắn cả người,
nằm xuống,
Thật sự muốn giết người diệt khẩu hay sao?
Chu Trạch có thói quen đưa tay đi tìm thuốc, nhưng lại phát hiện mình không còn thuốc lá nữa, liền nhìn Lão đạo, kết quả phát hiện anh ta đang ôm lấy đầu gối của mình, run lẩy bẩy.
Thực sự sợ hãi?
Chu Trạch đưa tay vỗ vào vai Lão đạo,
"Này.""
"AAAAAAAAAAAA"
Lão đạo kêu to một tiếng rồi nhìn Chu Trạch.
Chu Trạch có chút buồn cười, Lão đạo thật sự nghĩ anh ta là một người xấu, muốn giết người để diệt khẩu vậy?
"Lấy cho tôi điếu thuốc."
"Cả bật lửa nữa."
Lão đạo lập tức châm thuốc rồi đưa cho Chu Trạch, chú ý cẩn thận giống như là một cô hầu gái tận tình, có điều người cô gái này không được trẻ đẹp một chút.
"Ông chủ, anh có muốn dừng xe một lát không?"
"Đừng có giả vờ, diễn kịch vui không?"
"ôi dào…."
Lão đạo trong lòng có chút khó chịu, hầu hạ cái người bạc tình bạc nghĩa này chẳng dễ dàng mà!
Đôi khi Lão đạo cũng không thể lý giải được chính mình, có những khoảng thời gian thật tốt lành, nhưng tại sao lại cứ phải đối phó với những loại ma quỷ? Nhưng suy nghĩ thì mỗi người mỗi cảnh, có lẽ cuộc sống là như vậy.
Có lẽ,
Đây chính điều một con người cần.
Cuộc sống lúc nào cũng đủ ăn đủ mặc, chẳng có một chút thử thách, kích thích nào, cuộc sống như vậy thì nhàm chán cỡ nào?
Huống hồ, cuộc sống này có biết bao nhiêu loại người, thì cũng không thể tiếp xúc hết, tuyệt đại bộ phận người bình thường cũng chẳng đến lượt.
"Ông chủ, dừng lại làm gì?" Lão đạo hỏi.
"Ăn sáng."
Chu Trạch nói xong đẩy cửa xe ra và xuống xe.
"Ăn sáng ư?"
Ông chủ, anh có mang nước trái cây không? Tôi quên mang nó rồi."
Đằng trước có một quầy bán đồ ăn, có bánh rán, bánh xèo, cũng có những quầy bánh bao, đây là một ngã tư nhiều xe cộ qua lại, cũng không ít người lui tới đây và chọn ăn một chút gì đó.
Chu Trạch đi đến trước quầy hàng rong phía trước, chủ quán là một người đàn ông trung niên.
"Cho hai bát súp thịt bò", Chu Trạch nói.
"Được rồi, có bỏ cay chứ?"
"Có nhé."
"OK"
Đầu tiên chủ quán lấy ra hai cái bát, bỏ vào đấy lần lượt hành lá, ngò tây, thả thêm một chút thịt bò:
Sau đó từ một lò than đang đun nồi súp, ông ta lấy muỗng múc một lượng súp rồi cho vào bát, sau đó cho gia vị vào bát, rồi bưng hai bát súp thơm phức ra bàn cho Chu Trạch.
Chu Trạch rắc hạt tiêu vào bát, rồi lại gọi thêm hai cái bánh rồi ngồi xuống.
Lão đạo lúc này cũng vừa kịp tới, ngồi bên cạnh Chu Trạch, xoa xoa đôi bàn tay có chút xuýt xoa, ái chà, ông chủ được đối xử như một vị khách này!
Thật sự là một khách hàng!
Tôi có nên khóc một chút để thể hiện sự cảm động không nhỉ?
Lão đạo vẫn không ngừng làm trò, sau đó trông thấy Chu Trạch chậm rãi xé nhỏ bánh mì mà cho vào bát súp.
Lão đạo cũng học theo, anh ta vào Nam ra Bắc đã đi qua nhiều chỗ, chắc chắn không còn lạ gì những bữa sáng như thế này, ông chủ chào đón khách như thế này chỉ có thể là người Hà Nam.
Bữa sáng của nhiều người Hà Nam thường bắt đầu bằng một bát súp.
Tuy nhiên, Lão đạo không dùng bữa, cũng không nhúc nhích, cứ vậy mà lặng lẽ nhìn Chu Trạch.
Điều đó làm Chu Trạch cảm thấy không được thoải mái: " Làm sao á, ăn không quen à?"
"Không, không, quen mà"
Lão đạo để đối phó, liền hùa theo ăn.
Món súp này,
tuyệt đối có vấn đề!
Bỗng nhiên thắng gấp xe, xong chuyển sang ăn điểm tâm, đã thế còn nghiêm trang xé bánh mì, được thực hiện một cách rất chỉn chu.
Lão đạo nghiêng đầu và nhìn ông chủ,
Ông chủ này có phải là ma không?
Món súp này thật sự có chút vấn đề!
Lão đạo cảm thấy mình như đã nhìn thấu được mọi việc, và ông chủ lại giở trò xấu, giống như những sự kiện trước kia đã xảy ra ở ký túc xá, mình đã ở đó để chứng kiến mọi việc, chứng kiến ký túc xá uốn lượn rồi cứ thế mà như bị sập xuống.
Lần này chắc chắn lại là một cú lừa khác!
Sau khi uống xong bát súp này, mọi trò đùa sẽ diễn ra!
"Trời khá nóng, tôi sẽ cố uống." Lão đạo giải thích.
Chu Trạch gật đầu, tiếp tục xé bánh mì.
Lão đạo kỳ thực cũng rất đói bụng, hắn nhìn ông chủ rồi đứng dậy, nói:" Ông chủ, ít đồ ăn như vậy, tôi sợ không đủ, tôi sang đối diện mua ít bánh màn thầu, rồi sẽ trở về."
Nói rồi, Lão đạo chạy sang con đường đối diện và mua một ít màn thầu, cầm lấy một cái bánh bao ăn lấy ăn để, ăn rất ngon lành.
Chết tiệt,
Thực phẩm mình tự mua thì an toàn hơn, chính là như vậy!
Đã vậy tiểu muội bán màn thầu trước ngực cũng có "màn thầu" thật lớn.
Lão đại ăn, lại đưa cho Chu Trạch một cái.
Chu Trạch nhận lấy màn thầu, đặt bên cạnh bán súp, rồi anh nhìn Lão đại và mỉm cười.
"Này,
Tại sao anh lại nhìn tôi như thế?"
Lão đạo nghi ngờ hỏi
"Không phải đâu,
Tôi không định lừa lọc gì anh cả, nhưng uống bát súp này, anh cảm thấy có thoải mái không?"
"Anh sao có thể làm được như thế!"
"Tôi có nên thử thêm một chút không nhỉ?"
Lão đạo vừa nhai màn thầu vừa suy nghĩ, thật sự là như đùa với cọp, nhưng những kẻ ma quái như Lão đạo thật không dễ bị khiêu khích.
Chỉ là, trước mặt là bát súp thật là thơm ngon, nhưng trời mới biết bên trong có những gì, biết đâu lại có rắn rết hay chuột, càng không thể ăn được, nhưng thật sự hoàn toàn không biết nó là gì, thì càng đáng sợ và khủng khiếp hơn nữa.
"Ông chủ, ăn đi, chiếc màn thầu này thật sự rất ngon." Lão đạo cười ha hả.
Chu Trạch cầm lấy chiếc bánh màn thầu trên bàn, nói:" Bàn không được sạch, màn thầu bẩn rồi."
"Tôi ăn cái này, không để ý, không lại lãng phí."
Lão đạo từ tay Chu Trạch tiếp nhận chiếc màn thầu, tiếp tục ăn lấy ăn để!
Cùng lắm thì lại tìm cái cớ, nói là mình ăn màn thầu no rồi, không ăn súp được nữa.
Chu Trạch nhìn Lão đạo, lắc đầu.
Ôi,
Thất vọng à?
Ngon phải không?
Tôi có thông minh không?
Anh bất lực rồi chứ gì?
Lão đạo đắc ý trong lòng.
Sau đó lão đạo thấy Chu Trạch cúi đầu xuống, bưng bát súp lên, húp một ngụm, cầm lấy đũa và gắp những miếng thịt cho vào miệng nhai đầy ngon lành.
Có thể thấy rằng dù đã bỏ rất nhiều tiêu cay nhưng Chu Trạch vẫn rất khó ăn, rất khó nuốt, như thể anh chỉ ăn cho có.
Chỉ là, để Lão đạo kinh ngạc là chính, ông chủ thực sự ăn được súp mà phải không?
Chẳng lẽ mình đã suy nghĩ quá lố rồi?
Bát súp này chẳng có vấn đề gì cả?
Lão đạo không nghĩ rằng Chu Trạch sẽ hy sinh bản thân để cứu mình.
Là mình tự đa cảm rồi?
Lão đạo nhìn Chu Trạch tiếp tục ăn súp và bánh mì, cuối cùng xác nhận thức ăn chẳng có vấn đề gì, là do mình tự lừa chính mình thôi!
Lập tức Lão đại cũng cúi xuống và húp một miếng súp,
Chà, nó thật đậm vị, ngon tuyệt vời, những giọt súp hoàn hảo.
Chết tiệt, vừa lúc ăn màn thầu bị nghẹn.
Lão đạo buông chiếc bánh ra, ăn súp quên luôn cả trời đất, mặc dù đang ở tại Hà Nam, không dễ tìm được một nhà hàng súp có hương vị đích thực như vậy, tại thành phố này uống được món súp đậm vị như vậy, mới thật đáng trân quý làm sao.
Với món súp, Lão đạo đã ăn xong màn thầu và bánh mì, lại thêm món súp, thêm món mà không lấy tiền, tuyệt vời.
Chu Trạch ăn hết một phần ba, cảm thấy không ăn được nữa, liền đặt đũa xuống, ngồi bên cạnh.
Sau khi Lão đạo ăn xong liền vỗ cái bụng no nê, cảm thấy vẫn chưa đủ thỏa mãn, ăn thế mà chưa đủ no à?
Suy nghĩ về việc có nên tiếp tục với một bát súp khác không, Chu Trạch đã lấy ví ra,
Lão đạo ngầm hiểu và lập tức đứng dậy thanh toán hóa đơn, may mà một chút tinh mắt vẫn còn.
Đứng dậy, đi trước một bước cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, nói:" Ông chủ, để tôi lái xe, anh cũng mệt rồi."
Chu Trạch lắc đầu," hoàn cảnh của anh cũng không dễ dàng gì, cứ để tôi."
Ông chủ thay đổi rồi,
Thật sự đã thay đổi rồi!
Không những ăn sáng và uống súp, mà còn hiểu ý cấp dưới!
Lão đạo ngập ngừng tuôn những giọt nước mắt rồi làm trò để đem lại một chút không khí tươi sáng hơn, Chu Trạch đi một lúc, hướng sang bên kia đường, Lão đạo tự nhiên cũng đi theo, sau đó, Lão đạo trông thấy Chu Trạch dừng lại trước gian hàng mình vừa mua màn thầu.
Này,
Người chủ của gian hàng này đã lớn tuổi, người này chỉ trông hộ quán, cũng vẫn còn nhỏ tuổi, muốn nhìn thấy chủ quán, không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy.
Ồ, là nam nhân.
Hoa nhà không bao giờ có hoa dại.
Lão đạo đứng bên cạnh suy nghĩ điên cuồng, anh cảm thấy không phải là người đã quen từ trước, ông chủ đã thay đổi rồi, rõ ràng là có căn cứ.
" Ông chủ muốn bánh màn thầu à? Vẫn là nhân không chứ?" người chủ nhiệt tình hỏi.
Chu Trạch lắc đầu và chỉ tay về phía người chủ.
Này, loại này, hãy nhìn mà xem, đừng đùa giỡn nữa, muốn mua màn thầu à?
Lão đạo ở bên cạnh phấn khích dõi theo ông chủ và tiểu muội bán màn thầu,
Này, anh đã bao giờ nghe về ông chủ của quán chưa?
"Ông chủ, ý anh là sao?" Bà chủ hỏi.
"Anh, hãy đi theo tôi, đi đến nơi anh phải đến." Chu Trạch nói.
Lão đạo sững sờ,
xoa xoa,
Lão đạo trong lòng cảm nhận được một chút chẳng lành!
Không, không phải?
Không thể nào?
Không thể như thế được?
Không thể?
Bà chủ mím mội, giọng nói đột nhiên hơi trầm, nói:" Tôi bị bệnh chết sớm, vợ tôi còn có ba đứa trẻ, còn phải bán điểm tâm sáng, quá cực khổ.
Cho nên tôi mới nghĩ đến việc buổi sáng nhập vào cơ thể người để buôn bán, cho mẹ nghỉ ngơi một hồi.
Thanh âm vẫn là giọng của nữ nhân, nhưng rõ ràng đã đổi thành giọng của nam nhân, hẳn là một người đàn ông.
"Mọi người đều đáng thương, ngươi khi buôn bán cũng có phần đáng thương, người nhập vào người phụ nữ này như vậy, rất tổn hại đến tuổi thọ của cô ấy."
Nói xong, Chu Trạch mở nắp nồi hấp, từ bên trong lấy ra một cái màn thầu, nhẹ nhàng bóp vào.
"Huống hồ, bán loại màn thầu lừa gạt dương gian này, ngay cả khi cho con tiền đi học, anh có thể làm tổn hại âm đức của chúng anh có biết không?"
Chu Trạch trong tay chiếc màn thầu từ từ thay đổi,
Biến thành một tờ giấy, những thứ giống như nhồi bông bên trong thật sự như một mớ hỗn độn, tất cả đều biến thành màu đen u tối.
Bên này Lão đạo lên cơn buồn nôn:
"Oẹ!"