Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 145: Sáo rỗng và đầy ngược tâm




Editor: Waveliterature Vietnam

Trời đã trở sáng nhanh chóng, điều đó có nghĩa là Chu Trạch và Lão Đạo thực sự đang đứng trên bãi cỏ, đứng bất động trong một khoảng thời gian rất lâu.

Cũng may là lúc này về cơ bản không có ai đi lại trong tòa ký túc xá, cũng không ai chú ý đến việc có hai người đã đứng sững sờ ở đây một cách ngu ngốc.

Mặt khác nếu như không có phát sinh việc gì ngoài ý muốn, căn bản là không cần quá bận tâm, nó giống như việc bạn sẽ gặp bất trắc khi và chỉ khi thần hộ mệnh của bạn rời xa bạn ngoài ý muốn mà thôi.

Lão đạo ngồi vào trong xe, đang trong tình trạng không tỉnh táo,vuốt vuốt đầu gối của mình, lúc bấy giờ, anh ta đã có chút mơ hồ trước những hư ảo và thực tế, hai loại thật giả lẫn lộn này không ngừng quấn lấy tâm can anh ta, Lão đạo cũng không còn phân biệt được nữa.

Nó giống như việc một người vừa bơi xong và lúc lên bờ, luôn cảm thấy có chút khó chịu vì áp lực của trọng lực.

Chu Trạch ngồi vào ghế phụ bên cạnh tài xế, trước mặt anh, cuốn sổ được đặt lên.

Bìa của cuốn sổ có màu xanh lam, rất bình thường, cũng rất phổ thông.

"Ông chủ, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy, làm sao mà từ một cuốn sổ mọi thứ có thể trở thành như vậy?"

Lão đạo đối với vấn đề này hết sức tò mò nhưng không tài nào lý giải nổi, từ lúc bước vào trường học, một đoạn ký ức của anh ta như bị xóa đi, sau đó liền bước bào tòa nhà B.

Trên thực tế,

Thật sự thì tòa B không tồn tại,

Quản túc ký túc xá không tồn tại, cậu bé với nửa thân trên cũng không tồn tại, Vương Bảo Cương càng không tồn tại, cho đến người phụ nữ cho nước vào phích,… đều không có thật.

Những thứ như vậy dù thật sự không tồn tại nhưng lại rất chân thật trong cảm giác, để cho người ta nếu không đề phòng sẽ lập tức bị rơi vào, điều này quả thực rất đáng sợ.

"Cậu đã từng nghe tới <<Họa Bích>> chưa?" Chu Trạch hỏi.

"Phim à, tôi đã xem qua rồi?" Lão đạo trả lời.

"Đó là <> một trong những câu chuyện truyền kỳ xưa." Chu Trạch tựa đầu vào ghế," Nó gần như là như vậy, trong câu chuyện đó, mọi người như được đưa vào trong thế giới của câu chuyện được viết bằng giấy trắng mực đen, cũng giống như chúng ta lần này đã bước vào bút ký của một ai đó, mọi thứ chúng ta thấy trong ký túc xá, nội dung đều có ở đây."

"Khoa trương đến vậy sao?"

"Hiện tại tôi chỉ thắc mắc một điều rằng, thực chất rốt cuộc Tôn Thú là ai, là ma quỷ hay gì?"

Chu Trạch vào lúc này vẫn chưa thể suy đoán được Tôn Thu là ai, nó đã thực sự bị xáo trộn.

Từ một người bước vào tiệm sách và kể cho họ nghe về câu chuyện, sau đó chính mình và Lão đạo đi đến trường trung học Bình Triều rồi bị dẫn dắt bởi một con mèo đen tìm đến bản bút ký, toàn bộ sự kiện này bị đan xen lẫn lộn, rối tung rối mù.

Có ai đó đang điều khiển và thao túng đằng sau tất cả các sự việc, tựa như đang sắp xếp tất cả các sự việc này.

Cảm giác này thật sự rất khó chịu, làm cho người ta rất không thoải mái, chẳng ai muốn mình trở thành con rối trong tay người khác.

Cô gái ở sâu dưới hành lang người dường như đã nhắc anh "đóng" cuốn sổ lại khiến anh nhớ đến cô bé ở Ba Làng, cô bé rất ngọt ngào và nhút nhát.

Bạch Oanh Oanh dường như bị ơi chỉ đạo, như bị ai chơi đùa.

Trước đó Chu Trạch nghĩ rằng đối phương mà một người thân thủ bất phàm, là một cao nhân, làm việc tốt không để lại tên, cô kỳ thực cũng không đơn thuần như vậy.

Sáu bức tranh vẽ bằng bút mực được tìm thấy trong ký túc xá có lẽ đều có dụng ý, trên thực tế, Chu Trạch có thể đoán được một số, nhất là bức tranh có liên quan đến Lão đạo.

Tranh, giống như một bộ phim, đều không có thật, nó cũng không phải là một sự ép buộc tồn tại, các hình ảnh và nhân vật trong bức tranh hoàn toàn có thể là hư cấu.

Chẳng hạn như, tòa ký túc xá này bị bẻ cong, những con ma xấu xí lần lượt xuất hiện, hoàn toàn không có lý do gì mà bỗng dưng xuất hiện, dù sao đi nữa thì tất cả vẫn không có thực, nhưng làm thế nào nó thực sự có thể như vậy?

Hãy để một người còn ở dương gian cận kề với sinh tử, trong thế giới không có thực đó, tại một khoảnh khắc phải đối mặt, những thứ không có thật có thể chi phối nguyên bản.

Giống như việc đầu tư một chút cho những âm mưu, những mánh lới gian xảo được sử dụng triệt để để thu hút những nguồn đầu tư hấp dẫn, để lừa gạt nhiều thư chẳng hạn như tiền tài, đến cuối cùng thật giả lẫn lộn, toan tính trước đó đã chẳng còn quan trọng bằng việc nó đã làm khuấy động sóng gió ở thế giới thực.

Và bởi vì anh ta vốn là một "người chết", không phải là một người sống, nên nhân vật chính của bức tranh kia liền trở thành Lão đạo.

Chu Trạch đưa tay vuốt vuốt lông mày, thật ra mà nói, bị người khác sắp đặt thật chẳng dễ chịu chút nào.

"Meoooo"

Một con mèo đang kêu, Lão đạo đang thoa thuốc rượu bỗng nhiên sững sờ nhìn ra cửa sổ, cách đó không xa trên cầu vượt, có một con mèo đen đang núp ở đó, ánh mắt lấp lánh như viên sapphire, nhìn chằm chằm anh ta.

"Mẹ ơi, con mèo này đã chạy đến đây rồi."

Lão đạo rất mẫn cảm với mèo, bây giờ anh mới nhớ ra lý do vì sao anh muốn bắt con mèo đen là vì anh có một con mèo trắng ở bên cạnh ông chủ, và cảm thấy nếu Chu Trạch mang theo một con mèo đen thì thần tái cũng tăng lên.

Chu Trạch xuống xe, nhìn về phía nơi có con mèo, anh ta vẫn cầm cuốn sổ trong tay, ở mặt sau của cuốn sổ, có một nhãn dán, đó là hình của một con mèo đen.

Mèo đen cách Chu Trạch gần 100 mét, nó đang liếm lát móng vuốt của mình, nhìn có gì đó chưa thỏa mãn, vì vừa rồi, nó còn chưa kịp ngấu nghiến Lão đạo.

Chu Trạch không chạy đến bắt con mèo, cũng quá lười biếng để cùng chơi đùa cùng con mèo, hắn lấy bật lửa ra, mồi lửa, rồi đặt cuốn sổ lên.

Theo như tính toán,

Anh ta cùng lắm chỉ tạo ra một đám cháy nhỏ!

Con mèo đen đột nhiên ngẩn ngơ cả người, nó không ngờ Chu Trạch sẽ có phản ứng như vậy, lập tức lấy đà, sau đó bay thẳng đến, hình bóng còn in trên sân bê tông, lao thẳng đến Chu Trạch,

Quả nhiên,

Con mèo đen chính là linh hồn của cuốn sổ này?

"Này!"

Chu Trạch đưa tay trái ra và tóm lấy con mèo đen.

"Này!"

Mèo đen bị Chu Trạch tóm gọn, liền đáp xuống mặt đất, thân thể liền trở nên mờ đi, trông rất khó chịu, nó yếu hơn dự đoán của Chu Trạch.

"Này, anh thật sự muốn đốt nó à?"

Một cô gái đến từ phía sau của Chu Trạch, Chu Trạch quay người lại và thấy một cô gái đang ngồi trên nóc xe của mình, đôi chân đang lung lay, bình thản giống như đang đang thưởng thức một bộ phim.

Cô ta chính là người đã theo dõi màn kịch từ đầu tới cuối, đã xem.

Lão đạo từ trong xe vươn ra, chưa kịp nhìn lên đã bị trúng một đòn.

"á, đau quá!"

Lão đạo đau quá liền ngửa đầu ra sau.

"Thật sự lão đạo đang tự mình tìm đường chết, cô gái đang ngồi trên xe hai chân đong đưa, bạn dẫu có vươn ra ngoài liệu có thể nhìn thấy cô ấy không?

"Cô là ai?" Chu Trạch hỏi.

"Tôi chỉ là đi ngang qua đây, tôi sẽ sớm rời khỏi nơi này, chỉ muốn nhắc nhở anh, cuốn sổ đó quý giá hơn ngươi tưởng nhiều, nó hiện tại chẳng qua là bị làm cho sai lệch, trời xui đất khiến mới bị một học sinh viết vẽ vời nhặt được nên mới tạo ra những sự kiện ở ký túc xá.

Cũng chỉ vì sự oán giận làm cho cảm xúc tiêu cực, nên mới trở thành như vậy.

Những chức năng của nó, kỳ thực còn rất nhiều điều hay ho, vai trò chắc chắn không có giới hạn."

"Sao tôi có thể tin cô được?"

Cô gái nhảy xuống xe, đi tới chỗ Chu Trạch.

vờ cười,

đôi mắt như trong sáng như sao trời, trông thật giống cô gái đã bước vào tiệm sách.

"Ồ, thật vui làm sao, trông anh kìa, thật buồn cười"

Cô gái đưa tay ra cố chạm vào mặt Chu Trạch.

Đôi mắt Chu Trạch hơi nheo lại, nhưng không có bất kỳ sự phản kháng hay từ chối nào.

Lòng bàn tay của cô thật lạnh, thành thật mà nói, nó chẳng dễ chịu chút nào.

"Cô ấy chạm vào ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng:" Anh biết đấy, đây là một công cụ của âm ti, một cuốn sách âm dương đã bị thất lạc."

Chu Trạch lắc đầu, ra hiệu mình không biết.

Hắn vẫn là một cộng tác viên,

Chờ một thời gian sau mới có thể trở thành quỷ sai chính thức, một thời gian nhau mới được làm lính, lại một thời gian sau nữa mới có thể làm quan.

có thể nói, phán quan hiện tại quá xa đối với Chu Trạch.

"Tôi không cô lập tác dụng của cuốn sổ này, chỉ là nó bị giới hạn trong một ký túc xá mà thôi, anh nói xem, phải trải qua bao lâu mới có thể ý thức được những sự kiện kinh khủng này, nhưng mọi thứ thực sự chỉ là những bức tranh thôi mà?"

Cô gái lẩm bẩm như tự nói với chính mình,

"Tôi phải đi rồi, chiếc nhẫn lần trước và cuốn sổ này là những món quà mà tôi để lại cho anh, anh nên giữ nó lại, sau này chắc chắn có việc cần dùng đến."

Cô gái đưa tay về phía trước, ôm lấy con mèo vừa mới bị Chu Trạch tóm được, nó biết thành một luồng sáng đen và bay vào lòng bàn tay của cô gái, sau đó cô gái đưa nó vào bên trong cuốn sổ.

Cùng lúc đó, Tôn Thu, người đang ngồi đọc sách trong tiệm sách, lập tức biến mất, quyển sách anh ta đang cầm thì rơi oạch xuống đất

"Hãy cất kỹ nó, vật này, mặc dù ít nhiều đã hư hại nhưng vẫn còn rất hữu ích, sau này, thậm chí anh có thể dùng nó mà thu nhặt một ít ma quỷ.

nếu anh muốn vào thử bên trong, thì trải nghiệm ở trong đó cũng hồi tồi chút nào đâu."

Cô gái thu tay lại, cẩn thận nhìn Chu Trạch,

"Ta xuống dưới lần này, lần sau lên, chắc sẽ khó khăn, anh cũng nên thử thư những thứ mới mẻ hơn, đương nhiên cũng không cần phải quá thức ép mình, dù sao thì cuộc sống trước đây cũng đã thường nhật như vậy rồi."

"Cô biết tôi à?" Chu Trạch hỏi.

"Chà, anh bây giờ vẫn nghĩ anh vẫn là anh của đời trước à?" Cô gái hỏi ngược lại.

"Nếu cô muốn nói với ta điều gì về kiếp trước, nó quá sáo rỗng nhưng cũng có phần đau đớn."Chu Trạch nói.

"Vậy thì tôi lại cùng nói với anh về câu chuyện đầy đau đớn ấy, tôi thật sự rõ về anh ở kiếp trước." Cô gái trừng mắt nhìn Chu Trạch,

"Sau đó, anh phải trao cho tôi sức mạnh."

"....."Chu Trạch.

"Thế nào, chịu đau đớn chứ?"

Chu Trạch gật đầu.

"Lúc đó tôi vẫn còn bé à?" Chu Trạch hỏi.

Anh ta muốn biết, liệu mình có thật sự là một người như vậy.

Cô bé mỉm cười và cúi người,

Sau đó bắt đầu chậm rãi lớn lên,

Một lớp sương mù đen mỏng che phủ mọi thứ,

Mọi người tuy không thể nhìn thấy rõ ràng mặt mũi của cô, nhưng cô đã biến thành một người phụ nữ trưởng thành.

Chu Trạch đã cảm thấy bớt căng thẳng hơn một chút,

May mắn thay,

không phải là bất kỳ loài động vật nào,

Nhưng mà,

Chu Trạch không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của người phụ nữ trong màn sương đen, mờ ảo như là những nếp nhăn của một bà lão vậy.

Bà lão mặc một chiếc áo choàng màu vàng sẫm, đầu đội hà quan, ung dung tự tại, chỉ là khuôn mặt, thật sự không phù hợp với dáng người và khí chất của bà, giống như một tác phẩm nghệ thuật rất hoàn hảo nhưng không may bị bóp méo.

"Tôi sẽ chờ anh, từ từ chờ anh, chờ cho anh từ từ phát triển, đến khi có thể trở lại Âm ti thụ phong ngày đó, chờ anh có thể nhớ ra một chút, mình là ai."

"Đừng như vậy, cô đang khiến cho tôi cảm thấy mình đã thu tiếng sai rồi, chúng ta không phải đang quay trong bộ phim <<Tiên kiếm kỳ hiệp truyền>>.

" Tại thời điểm đó, tôi đã giết anh, rồi đem anh đi nhập đạo súc sinh, có được những niềm hân hoan của sự trả thù.

Anh lớn lên thật sự quá chậm, chậm đến mức tôi không thể chờ được, tôi chỉ có thể cho anh một vài món đồ tốt, để anh nhanh chóng béo tốt lên."

"...…"

Đột nhiên, tôi cảm thấy tốt hơn là làm nhầm bộ phim vào lúc này.

"Hahahaa...."

Người phụ nữ cùng làn sương mù đen trong phút chốc tan biến, chui vào lòng đất.

Cô rời đi,

Biến mất rất đơn giản.

Cửa xe mở ra, Lão đạo lao ra nhìn rõ ràng có dấu chân nhưng lại biết mất,

Ngay tại vị trí người phụ nữ đứng, anh bất mãn kêu la một tiếng:

"Ôi, người phụ nữ này."