Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 129: Bịa đặt lung tung




"Có chuyện gì xảy ra vào năm đó vậy?"

Hứa Thanh Lãng nghĩ một hồi, nói: "Hình như vào tháng 3 năm 1938, có một đoàn phiến quân đánh vào Thông Thành."

Khi đó, rất có thể, thôn Tam Hương đã xảy ra một đại bi kịch. Toàn bộ ngôi làng bị san phẳng, người dân trong làng cũng đều bị giết sạch. Có lẽ, cô bé này cũng qua đời trong trận đại bi kịch đó. Bà nội của người bình luận bài viết này vô cùng may mắn nên mới có thể thoát khỏi kiếp nạn và về già kể lại cho con cháu về quê hương cũ của mình.

Cho đến nay, không còn một tài liệu nào ghi về sự tồn tại của thôn Tam Hương. Ngay cả một bài viết trên mạng cũng không có.

Đó không phải do quan binh lười biếng hay tắc trách. Vào thời đó, những vụ bạo loạn như thế này xảy ra rất nhiều, người chết cũng nhiều đến mức đa số đã bị lãng quên.

"Nói cách khác, ngôi làng này đã bị phá hủy toàn bộ vào thời kháng chiến, người dân cũng đa số chết hết, nên ngôi làng này đã hoàn toàn biến mất?"

Chu Trạch cau mày,

Hơn tám mươi năm đã trôi qua mà linh hồn này còn tồn tại trên Dương gian?

"Tôi cũng không biết rõ lắm. Như vậy đi, chúng ta hãy đến thư viện của thành phố để tìm thêm những sách ghi lại lịch sử của Thông Thành, hoặc đi hỏi thêm những người già để hỏi xem họ có biết đến thôn Tam Hương hay không."

Hứa Thanh Lãng đứng dậy, anh cầm chìa khóa xe và đi thẳng ra cửa.

Trong chuyện này, Hứa Thanh Lãng rất tích cực, nhưng sự tích cực của Hứa Thanh Lãng khác với Chu Trạch. Anh làm việc này xuất phát từ lương tâm, còn Chu Trạch thì lại muốn kiếm thêm cho mình một chút công trạng.

Nói cho cùng, dù sao Hứa Thanh Lãng cũng được coi là đồng hương với những người ở thôn Tam Hương đã mất trong trận chiến đó.

Chu Trạch ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Anh vừa đưa tay chỉ sang phía lão đạo vừa nói: "Ông hãy trông chừng cô ấy."

Lão đạo gật đầu. Ông cùng con khỉ nhỏ đến gần hơn với cô bé.

Cô gái nhỏ có chút ngây thơ. Cô không hiểu đang có chuyện gì xảy ra, chỉ dám đứng đó theo bản năng và không dám nhúc nhích.

Con khỉ nhỏ đưa tay ra, giống như nó muốn chạm vào linh hồn của cô gái nhỏ. Lão đạo thấy thế, lập tức rụt tay con khỉ lại và quát lớn:

"Ngươi sờ cái gì mà sờ."

Nếu cô bé chưa chết, chắc chắn bây giờ cô cũng đã hơn 90 tuổi rồi.

Nhưng bây giờ cô vẫn rất hồn nhiên, sự hồn nhiên ngây thơ của cô được lưu lại cho đến tận bây giờ.

Điều làm cho Chu Trạch tò mò nhất chính là, rất có thể thôn của cô gái có vấn đề gì đó. Toàn bộ vong hồn đều không có cách nào để thoát ra khỏi đó được, những vong hồn cứ ở mãi trong đó, ngày này qua tháng nọ.

Tuy nhiên, phải đợi đến khi Hứa Thanh Lãng có tin tức cụ thể hơn về ngôi làng thì họ mới có thể tiếp tục điều tra được.

Chu Trạch lấy điện thoại ra và lướt bảng tin. Bình thường, anh rất hiếm khi mở phần tin nhắn trong ứng dụng Wechat ra vì đó là của Từ Lạc. Nhưng dù sao, Từ Lạc cũng đã chết, cũng không thể quay về kiện anh về tội xâm phạm quyền riêng tư được.

Khi lướt một vòng bảng tin, Chu Trạch bất ngờ nhìn thấy trạng thái của Oanh Oanh: "Giường của một người đàn ông trong quân đội."

Chu Trạch có chút sửng sốt,

Người phụ nữ này còn đi xa hơn cả Bạch phu nhân.

Xem ra anh phải cùng trò chuyện với Oanh Oanh nhiều hơn một chút, để cô ấy không làm việc gì quá giới hạn.

Lúc này, Oanh Oanh đã làm xong công việc của cô ấy. Cô đang chơi game "ăn gà" ở trên tầng, không có đi xuống dưới.

Chu Trạch liền đứng dậy và đi lên cầu thang, đồng thời đưa tay nhấp vào trang cá nhân của Oanh Oanh.

Chà chà,

Muốn giáo dục cô, phải hốt đúng thuốc, như thế mới có thể đánh nhanh thắng nhanh, cũng có thể nói là: biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Sau khi nhấn vào trang cá nhân của cô,

Một loạt những bức ảnh khác nhau được hiện lên,

Sau đó,

Là tin tức một nhà máy nào đó tổ chức bình xét, ba người đứng nhất trong cuộc bình xét đều là ba người lính.

Đúng là chuyện không tưởng.

Chu Trạch để điện thoại di động xuống rồi đẩy cửa phòng ngủ ra.

"Rong biển rong biển, trôi theo sóng; 

Rong biển rong biển, cùng nhau nhảy muốn trong làn sóng!"

Bạch Oanh Oanh đang nằm ở trên giường, đôi chân trắng nõn nà của cô không ngừng đưa qua đưa lại. Cô đang cầm một chiếc điện thoại trên tay để xem video, chút chút lại phát ra tiếng cười khúc khích.

Thậm chí khi Chu Trạch đi tới, cô cũng không hề hay biết.

Chu Trạch ngồi xuống bên cạnh Oanh Oanh.

"Hahahaha…"

Bạch Oanh Oanh cười lớn, sau đó bất ngờ lăn cả người nằm lên chân của Chu Trạch.

Ngay lập tức,

Đôi mắt của cô khẽ run rẩy, đôi môi đỏ quyến rũ nhẹ nhàng khép lại. Làn da của cô bắt đầu đỏ ửng lên.

Bầu không khí,

Vào lúc này thật dễ chịu.

Nhưng mà, Chu Trạch là một người rất giỏi trong việc phá không khí, nói thẳng:

"Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, sau khi ra khỏi giường, nếu chưa rửa chân sạch sẽ thì không được bước lên giường nữa.

Chu Trạch nhìn đôi chân đầy quyến rũ của Oanh Oanh, khẽ nhíu mày:

"Bẩn thỉu."

Oanh Oanh lập tức xuống khỏi giường, đeo dép rồi khoanh tay và cúi thấp người, ra hiệu cô đã ghi nhận sự dạy bảo của Chu Trạch.

Tư thế này cô cũng rất hay biểu diễn tư thế này cho Chu Trạch xem.

"Đem ga giường đi giặt đi."

Chu Trạch nói.

"Vâng, thưa ông chủ."

Bạch Oanh Oanh dọn ga giường và mang đi giặt. Chu Trạch đến ngồi trước máy tính, tiếp tục tìm kiếm những tin tức liên quan đến thôn Tam Hương.

Hứa Thanh Lãng trước đó cũng đó tìm kiếm thông tin, nhưng vẫn có thể bỏ sót thứ gì đó.

Thật không may,

Ngoại trừ bài thảo luận Chu Trạch cùng Hứa Thanh Lãng đã xem lúc chiều thì không còn một tin tức hay bài viết nào khác.

Chu Trạch một lần nữa ấn vào xem bài thảo luận. Bài thảo luận này được đăng trên diễn đàn thành phố Thông Thành, vào hồi năm 2009.

Trước tiên, Chu Trạch đọc lại dòng bình luận của người đàn ông có người bà biết được về thôn Tam Hương. Sau đó, anh tiếp tục lướt xuống những bình luận ở phía dưới, anh phát hiện ra thực sự có hai người biết đến thôn Tam Hương.

Một người, đương nhiên là người đã bình luận, người còn lại, là người đã đặt ra câu hỏi thảo luận cho mọi người.

Vì thôn này đã bị mọi người lãng quên từ lâu, cũng không có hồ sơ hay sử sách nào ghi lại. Anh chàng bình luận cũng chỉ may mắn biết được địa danh đó qua câu chuyện mà bà nội kể, vậy tại sao, người đặt câu hỏi lại biết đến thôn Tam Hương?

Chu Trạch ấm vào phần trang cá nhân của người đặt câu hỏi. Người này sau khi đặt câu hỏi này cũng không hoạt động nữa, bài đăng cuối cùng của người đó vào năm 2009- cũng chính là câu hỏi về thôn Tam Hương. Chu Trạch đã sao chép ID của người này lại để phân tích.

ID của người này là: "Nếm mật nằm gai 02011980".

Dãy số đằng sau khi nhìn vào thì Chu Trạch có thể dễ dàng đoán được đây là ngày sinh của người này.

Sau đó, Chu Trạch tìm kiếm bằng ID này, anh tìm thấy một bài đăng khác. Bài này được đăng trong diễn đàn Bồng Lai về những chuyện ma quỷ, những chuyện siêu nhiên.

Người đăng cũng là "Nếm mật nằm gai 02011980", bài viết này cũng được đăng vào năm 2009.

Bài đăng này không quá nổi bật nên không có nhiều người quan tâm cho lắm.

Tất nhiên, ID của bài đăng này tương ứng với ID của người đăng câu hỏi thảo luận về thôn Tam Hương. Chắc hẳn, hai bài viết này đều do một người đăng lên, có nghĩa là, tác giả của bài đăng trên diễn đàn thành phố Thông Thành và bài viết trên diễn đàn Bồng Lai là một.

Chu Trạch nhìn xuống dưới, bài viết đăng trên diễn đàn bồng lai là một câu chuyện.

Mở đầu, người đó viết:

"Đây là một chuyện mà cá nhân tôi đã trải nghiệm, mặc dù nó rất kỳ quái, rất hoang đường, nhưng tôi tin những gì tôi đã trải qua không phải là mơ, cũng không phải ảo ảnh do tôi tự nghĩ ra. Đây là một câu chuyện có thật."

Mở đầu câu chuyện không có chút hấp dẫn,

Cách mở đầu này rất phổ biến trong những năm trước đây, tác giả thường cường điệu câu chuyện của mình để thi hút nhiều độc giả hơn.

Chu Trạch tiếp tục lướt xuống dưới:

"Vào tháng 3 năm nay, tôi có lái xe từ trạm điện của núi Quan Âm trở về nhà. Tôi làm việc ở trạm điện, còn gia đình tôi lại sống ở bên cạnh sân bay Hưng Đông.

Lái xe về nhà thì phải đi qua thị trấn Hưng Nhân, tôi thường mang quần áo bẩn của tôi đi giặt khô ở hiệu giặt vào buổi sáng sớm khi đi làm qua.

Tiệm giặt khô mở ngay tại trục đường lớn của thị trấn Hưng Nhân, đối diện với trường tiểu học Hưng Nhân.

Tôi lái xe qua đó lúc 9 giờ tối, trên đường cũng không ít người qua lại. Khi tôi lái xe đến trước cửa hiệu giặt, tôi mở cửa xe và bước xuống. Đột nhiên, tôi bất ngờ bị ngã.

Tôi chỉ nghĩ mình hôm nay thật xui xẻo. Nhưng, điều đó mới chỉ là khởi đầu. Khi tôi ngã xuống, tôi phát hiện con đường và những tòa nhà cao ốc bên cạnh tôi đã biến mất. Trước mặt tôi là những vũng bùn ở bờ ruộng, tiệm giặt đã biến thành một dãy nhà nhỏ, tường nhà được đắp bằng đất và bùn.

Tôi quay đầu nhìn lại chiếc xe ô tô của mình, thấy nó đã biến thành một đống rơi tự lúc nào.

Thực sự, lúc đó tôi cảm thấy vô cùng sợ lại, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Tôi cứ ngồi im dưới đất như vậy hơn một tiếng đồng hồ. Tôi vẫn cảm thấy đây như là một giấc mơ, mong sao cho mình mau chóng tỉnh dậy.

Nhưng không, tôi ngồi chờ đợi mãi nhưng vẫn không thức dậy. Sau đó, một ông già dắt một bé gái đi tới bên cạnh tôi. Ông lão đang mang một chiếc cuốc trên vai, đứa trẻ thì đang chơi đùa với món đồ chơi ở trong tay của mình.

Khoảng cách của ông lão và bé gái với tôi ngày càng gần hơn, họ đang nói chuyện với nhau về Thông Thành.

Tôi liền lập tức hỏi họ, đâu là đâu?

Họ nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, rồi nói, đây là "thôn Tam Hương".

Thôn Tam Hương?

Tôi chưa từng nghe qua.

Sau đó, tôi đứng lên và hỏi họ làm sao để ra khỏi đây?

Ông cụ nhìn tôi như thể tôi là người có vấn đề về thần kinh, vội vàng đưa cháu gái đi.

Không thể nào, sao tôi có thể ở ngôi làng này một mình được chứ? Thậm chí, tôi cảm thấy rằng như mình đã bị kẻ xấu đánh thuốc mê rồi đưa đến đây. Nhưng thực sự rất nực cười, tôi là một người đàn ông xấu xí, cũng không còn trẻ tuổi, họ còn muốn bán tôi làm gì?

Tôi lại còn không thể có con nữa.

Mọi gia đình ở đây đều đã đóng kín cửa, một vài nhà vẫn còn ánh sáng đèn le lói. Tôi không dám gõ cửa, chỉ cẩn thận đi qua những căn nhà đó từng chút một.

Tôi nghe được tiếng trò chuyện của những người trong nhà, họ đều than thở rằng, họ đang rất đói.

Vợ kêu đói với chồng,

Con than đói với mẹ cha,

Bố mẹ già thì than với con rể.

Trong thôn này, ai ai cũng đều rất đói.

Khi trời đã về khuya, họ vẫn luôn miệng than đói.

Tôi lúc ấy, càng đi càng thấy bối rối,

Tôi lo sợ rằng, liệu họ đói quá, không chịu được nữa có chạy ra và ăn thịt tôi không?

Tôi bắt đầu chạy,

Chạy nhanh hết sức có thể,

Theo bản năng, tôi nhận thấy mình đang gặp nguy hiểm.

Tôi muốn chạy thật nhanh khỏi đây trước khi họ có thể bắt được tôi. Đi đâu cũng được, tôi cũng phải đi thật xa khỏi cái ngôi làng chết tiệt này.

Tôi không biết mình đã chạy được bao lâu,

Cuối cùng,

Tôi liền quên đi…

Sau đó, ngày hôm sau tôi tỉnh dậy,

Tôi phát hiện mình vẫn đang ngồi trong xe và ngủ thiếp đi.

Nhưng chuyện mà tôi đã gặp phải tuyệt đối không phải là mơ. Không có giấc mơ nào chân thực như vậy cả!

Và quần áo tôi đang mặc trên người rất bẩn, bám đầy bùn đất,

Có một vài sợi rơm vướng lên trên cổ và tóc của tôi.

Thôn Tam Hương,

Tôi dám khẳng định,

Nơi này có thật!"

Tác giả của bài viết còn đăng thêm những hình ảnh chụp lại quần áo và đầu tóc của mình.

Nhưng, những người đọc được bài viết này rõ ràng không tin, họ bình luận:

"Câu chuyện này thật hết sức nhảm nhí."

"Chi phí sản xuất cũng thấp quá, chỉ cần anh làm bẩn bộ quần áo và lấy một vài cọng rơm đặt lên trên cổ và tóc của mình và chụp lại. Như thế cũng tính là bằng chứng cho câu chuyện sao?"

"Tôi đã nhìn vào bức hình trước khi đọc câu chuyện của anh, anh viết truyện có suy nghĩ trước khi viết không?"

"Anh à, lúc anh nói không có điện thoại trên người, vậy sao lại có thể chụp hình lại được?"

Chu Trạch tiếp tục lướt xuống dưới,

Cũng may, bình luận về bài viết cũng không có nhiều vì câu chuyện này cũng không mấy hấp dẫn cho lắm.

Tuy nhiên, Chu Trạch tìm thấy một câu trả lời của chủ bài viết:

"Cứ chờ đi, tôi sẽ nghĩ cách quay lại chỗ đó một lần nữa. Khi đó, tôi sẽ lấy chứng cứ để chứng minh câu chuyện của tôi không phải là bịa đặt."

10 năm sau có một câu trả lời, có nghĩa là một năm sau khi bài viết xuất hiện:

"Một năm rồi đấy anh tác giả à, anh đã tìm ra được cách quay về đó chưa?"

Sau đó, 11 năm sau có một câu trả lời:

"Hai năm qua rồi, anh bắt chúng tôi phải chờ đến lúc nào nữa đây?"

Câu trả lời cuối cùng là vào thời gian 12 năm sau:

"Mọi người giải tán đi, chắc tác giả đã quên nó rồi."

Chu Trạch nhìn một chút, sau đó sững sờ,

Trong đầu anh bỗng nhớ đến một đoạn văn:

"Nam Dương Lưu tử ký, Cao thượng sĩ cũng nghe ngóng, vui vẻ quy hướng. Cuối cùng, chuyện không thành công, bệnh tình cũng đã hết, không còn ai đến hỏi thăm."