Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 125: Xá Lợi Tử




Bàn tay vừa cầm nước tiểu,

Khẽ run nhè nhẹ. 

Lão đạo hiện tại rất hối hận vì đã bỏ ra ngoài uống rượu, so với công việc mà ông đang làm thì đó không phải là một công việc tốt đẹp và cao quý.

Rượu ư! Không nên uống!

Lão đạo không phải người bình thường, mặc dù ông ấy không thể so sánh được với Hứa Thanh Lãng, ông ấy cũng không có cách nào để làm điều đó. Hứa Thanh Lãng chỉ là một người pha chế đồ uống và chuẩn bị đồ ăn trong hiệu sách, nhưng tốt xấu gì anh ta cũng có thể nhìn thấy ma quỷ được.

Lớp huỳnh quang mờ nhạt trên răng của bác sĩ tập sự giống như nụ cười của quỷ trong đêm, khiến cho người ta sợ đến phát hoảng, giống như việc vặn vòi nước vào nhưng không để ý đã vặn kỹ chưa, khi trở về thấy nước lênh láng cả nhà thì mới giật mình.

Anh ta đã đem bột huỳnh quang rắc lên thi thể người chết theo lời dặn của Lão đạo.

Nhưng thật bất ngờ, bột huỳnh quang bây giờ lại xuất hiện ở trên răng của tên bác sĩ tập sự. Điều này khiến cho mọi người run rẩy và lo sợ.

Và tất nhiên Lão đạo không ngu ngốc đến mức hỏi: Anh vẫn còn tâm trạng đánh răng bằng bột huỳnh quang à?

"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Tên bác sĩ thực tập nhìn lão đại thấy ánh mắt mắt nghi ngờ và lo sợ của lão đạo kiền hỏi.

Lão đạo bất ngờ ôm bụng rồi xin lỗi:" Xin lỗi, dạ dày tôi đột nhiên đau quá, chắc là do gần đây tôi đã ăn uống lung tung mà không chú ý đến bệnh dạ dày của mình"

"Tôi sẽ đưa ông đến bệnh viện, dù sao tôi cũng ở ngay gần đấy." Rồi anh ta đỡ lão và nghi ngờ hỏi: "Điều gì khiến ông run sợ như vậy?"

"Ôi ôi, dạ dày tôi đau quá rồi. Bây giờ tôi phải trở về nhà để uống thuốc đã. Tôi cũng cảm thấy nhịp tim mình đang tăng lên, như sắp nhồi máu cơ tim rồi."

Lão đạo nói năng bậy bạ, lung tung, tóm lại một câu, lão đạo muốn rút lui!

Phải giả vờ như mình có bệnh nan y phải rút lui, thế giới này quá nguy hiểm, hiệu sách vẫn là an toàn nhất. Lão đột nhiên cảm thấy, Chu Trạch dù có nguy hiểm cỡ nào nhưng vẫn đem lại cho người ta cảm giác an toàn, còn có Đường tiểu thư mỗi lần nói chuyện đều lạnh như băng, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác thoải mái tuyệt vời!

"Tôi sẽ đưa ông về." Bác sĩ tập sự nói.

"Không được, anh cũng đã mệt mỏi rồi, hãy về nhà nghỉ ngơi đi. Mai còn phải đi làm nữa. Muốn chữa bệnh và cứu người thật tốt thì anh cần phải chăm sóc sức khỏe mình trước đã"

Lão đại nói xong không đợi bác sĩ thực tập trả lời, nhanh chóng thoát khỏi anh ta, chạy về phía hiệu sách.

Dưới ánh đèn đường, Lão đạo vừa chạy vừa quay đầu nhìn xem anh ta có đuổi theo mình không.

Nhưng anh ta vẫn đứng đấy, trong con hẻm nhỏ tối tăm không ánh đèn điện, không hề cử động.

Trong con hẻm tối tăm đó chỉ nhìn thấy ánh sáng của bột huỳnh quang lúc ẩn lúc hiện, giống như anh ta đang nhìn lão đạo cười.

Chạy một mạch tới hiệu sách, lão đạo đẩy cửa tiệm, quỳ xuống đất, thở hồng hộc, cơ thể đầy mồ hôi, một nửa do nóng, một nửa do quá sợ hãi.

Chu Trạch đang ngồi ở đằng sau quầy bar và sửa sang lại ngăn tủ, khi anh nhìn thấy bộ dạng của lão đạo, anh không nín cười nổi, nói:

"Sao vậy?"

"Ông chủ, anh biết tôi trông thấy cái gì không? Hàm..hàm răng của hắn phản quang"

Lão đạo kể lại cho Chu Trạch mọi chuyện đã xảy ra. Vừa nói ông vừa múa máy minh họa. Lão đạo còn kể lại mình đã vất vả để thoát khỏi bàn tay của tên ác quỷ, đúng là một phen kịch liệt khiến cho người ta hoảng hồn!

Quả thật là vô cùng kinh khủng!

Nhưng Chu Trạch vẫn giữ khuôn mặt bình tĩnh, giống như là không nghe thấy gì, anh vẫn tiếp tục làm những công việc đang dở.

Sau khi nói xong, lão đạo cầm lấy cốc nước trên bàn uống một hơi hết sạch, lấy lại bình tĩnh tĩnh rồi hỏi"Ông chủ, ông cảm thấy thế nào?"

"Có thể là người ta chỉ muốn trêu đùa ông thôi"

"Trêu đùa?" Vẻ mặt lão đạo nhăn nhó như sắp khóc,"Tại anh chưa gặp phải hoàn cảnh giống tôi thôi.""

"Cứ coi như người ta ăn thi thể đi, cái này cũng không có gì to tát, ông có thể đến báo công an về tội phá hoại thi thể của người khác."

"Sau đó thì sao?" Lão đạo tiếp tục hỏi.

"Sau đó cái gì?"

"Ông chủ không định làm cái gì à?" Lão đạo kinh ngạc hỏi.

"Tôi cần phải làm gì?" 

"...." Lão đạo.

"Ông không phải an toàn trở về sao, cũng không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Lại nói, nếu quả anh ta đã ăn thi thể, thì trước khi ăn anh ta còn phải rải bột huỳnh quang lên thi thể để làm gì? Có phải ngốc quá không?"

"Ông chủ, mặc kệ anh tin hay không, tôi không cho rằng đó là một trò đùa." Lão đạo rất nghiêm túc nói, "Tôi cảm thấy vì sự bình yên của xã hội, chúng ta không nên ngồi nhìn như vậy. Nếu như hắn đam mê ăn thi thể, anh ta ăn thi thể trong bệnh viện thì không có gì đáng nói. Nhưng sau này, khi không còn thi thể để ăn nữa, anh ta sẽ đi làm càn để có thi thể ăn thì phải làm sao? Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng."

Chu Trạch nghe vậy, nhẹ gật đầu, tựa hồ cảm thấy lão đạo nói rất có lý, sau đó, anh đưa tay vỗ nhẹ vào đầu con khỉ nhỏ và nói:

"Vậy ông hãy mang theo khỉ con và đi giết tên đó đi, làm cho cuộc sống này tươi đẹp hơn."

Khỉ nhỏ rất lợi hại, dù không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng khi được cổ vũ, nó quơ tay đầy phấn khích.

"Chi chi chi!"

Lão đạo đơ người ngồi xuống ghế. Rõ ràng ông vẫn còn rất sợ hãi.

Một lát sau, lão đạo ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Chu Trạch, phát hiện anh đang chuẩn bị một chút quà vặt cùng ít rượu, có chút hiếu kỳ, nói: "Ông chủ, anh chuẩn bị ăn khuya à?"

"Cống phẩm."

"Cống phẩm? Chúng ta sắp đi thăm mộ sao?"

"Ừm."

"Viếng mộ ai vậy?"

"Tôi. " 

"Cái này..."

"Hôm nay là sinh nhật của tôi." Chu Trạch giải thích.

Lão đạo có chút ngạc nhiên, ông cảm thấy vậy bởi vì một người đang sống sờ sờ trước mặt ông lại tự đi viếng mộ mình, điều đó có chút vô lý.

Chu Trạch sắp xếp đồ đạc vào balo. xong xuôi, anh đeo balo lên vai và đi ra khỏi quầy bar.

"Ông chủ, có muốn tôi cùng đi với anh không?" Lão đạo ân cần nói, "Anh không có bằng lái." 

Chu Trạch do dự một chút, nhẹ gật đầu.

Trường hợp lái xe gặp phải công an giao thông kiểm tra, nếu không có bằng thì quả thật có chút phiền phức.

Lão đạo lấy chiếc xe Nissan chở Chu Trạch đến cổng nghĩa trang.

Nghĩa trang đã bị đóng cửa, nhưng lan can ở đây không quá cao, chỉ cần leo lên một chút là có thể vào được bên trong.

Lão đạo hiểu lý do tại sao Chu Trạch muốn đến vào buổi tối. Vào buổi tối, bốn phía yên tĩnh không người, mới có thể cảm nhận được cảm giác trang trọng khi vào nghĩa trang.

Trong nghĩa trang, từng bia mộ được sắp xếp gọn gàng, cuộc sống của mọi người khác nhau, nhưng cuối cùng lại cùng nhau trở về đây.

Vào ban đêm, vẫn có tiếng thì thầm trong nghĩa trang, giống như ai đó đang nói chuyện.

Lúc đầu, Lão đạo nghĩ rằng do mình nghe nhầm, nhưng sau khi lắng nghe một lúc, ông ấy thấy rằng thực sự có một giọng nói, và ngay lập tức có một bàn tay chạm vào đũng quần của ông.

"Ông chủ, có một con quỷ!" 

Chu Trạch không để ý, thuận tay chỉ một cái giá hộp nhỏ trước mặt, bên trong đó có một chiếc loa và vài cục pin năng lượng mặt trời.

Thanh âm chính là do chiếc hộp này phát ra.

Lão đạo có chút tò mò nên tiến lại gần. Bên trên của chiếc hộp còn có một tờ lịch phát của chiếc loa, ứng với mỗi khung giờ thì chiếc loa sẽ phát những chương trình riêng.

"Chiếc loa này thật xịn xò đấy!"

Lão đạo trước kia có nghe nói qua trên bia mộ cũng có mã hai chiều.Nhưng không nghĩ tới có ai đó sẽ đặt thứ này bên cạnh bia mộ, đó là điều ông không thể lường trước được.

Chu trạch tìm tới bia mộ của chính mình, phía trên bia đặt bức ảnh và tiểu sử của anh.

Tết thanh minh vừa qua, trước bia mộ của anh còn có vòng hoa, đồ chơi cùng một vài lá thư. Có lẽ những thứ này do đồng nghiệp và do những đứa trẻ trong trại trẻ mồ côi gửi cho anh.

Chu trạch ngồi trước bia mộ của mình đọc từng lá thư.Những lá thư là lời tâm sự của những đứa trẻ mồ côi đi anh mất đi.

Mở đầu đều là anh Chu Trạch thân mến. Còn một số lá thư được viết không rõ nội dung nên Chu Trạch cũng không đọc hết.

Chu Trạch liền dựa vào bia mộ của mình, và lặng lẽ quan sát. Anh không khóc mặt cũng không biến sắc một chút nào.

Sau một hồi, Chu Trạch đem rượu cùng đồ ăn và thức uống đã chuẩn bị, Chu Trạch bày ra và từ từ ăn uống.

Khuôn mặt anh lúc nào cũng vậy, khi ăn cũng trông rất buồn rất khổ, và lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ. Nhưng lần này anh ăn có vẻ ngon hơn. Dường như bây giờ nước ô mai đã phát huy được hết tác dụng của mình.

Vẫn như mọi khi, mặc dù rất khó nuốt, mặc dù rất buồn nôn, nhưng Chu Trạch lần này đã có thể cố nén không có phun ra.

Ngồi xổm bên cạnh và nhìn Chu Trạch ăn, lão đạo có chút không hiểu.

Anh ấy đã chết, nhưng anh ấy cũng vẫn còn sống. 

Đồ viếng đó vốn là cho Chu Trạch- người đã khuất nằm ở dưới nấm mồ lạnh, chính chính Chu Trạch-người đang ngồi đây và lặng lẽ ăn đống đồ đó.

Gió đêm hơi lạnh, thổi lất phất bốn phía, 

Lúc này, dường như xung quanh thực sự yên tĩnh. 

Xem hết thư, Chu Trạch vươn vai một cái, nhìn về phía bia mộ của mình.

Anh vẫn còn nhớ ngày đó, anh bị đẩy vào nhà hỏa táng và ngọn lửa đã thiêu rụi anh.

Xóa sạch,

Dấu vết của cuộc đời anh.

Bên dưới bia mộ, đó là đống tro cốt của chính anh. 

"Ông chủ, anh đào xương cốt của anh để anh mang về làm kỉ niệm không?" Lão đạo ở bên cạnh nảy ra ý tưởng.

Chu Trạch lắc đầu, đó đã là quá khứ, hãy để nó trôi qua, anh không phải người sống mãi với quá khứ. Có thể là trước kia đã từng như vậy nhưng bây giờ thì không.

Trong lúc lơ đãng, Chu Trạch đã phát hiện dấu vết đáng nghi trên ngôi mộ của mình. Lúc này anh dùng đèn pin trên điện thoại di động để nhìn những dấu vết kia kỹ hơn.

Lão đạo thấy thế, cũng ghé sát xuống nhìn, sau đó nói: "Ngôi mộ này đã được mở ra gần đây!" 

Theo bản năng, Chu Trạch liền có dự cảm không hay. Mặc dù anh không có ý định lấy cho cốt của mình, nhưng anh vẫn muốn biết chuyện gì đã xảy ra với đống tro tàn đó. 

Nói cho cùng anh muốn kiểm tra đống tro của mình.

Mười móng tay của Chu Trạch lúc này mọc ra, anh trực tiếp dùng móng tay của mình đưa vào khoảng trống của ngôi mộ.

Chẳng mấy chốc, một góc của quan tài đã xuất hiện, bên trong lộ ra một hũ tro cốt màu đen.

Mở quan tài. Anh đưa tay lắc lắc hũ tro cốt, thấy trong đó có vật gì nặng nặng.

Chu Trạch dùng móng tay cạy để mở nắp hũ tro cốt ra.

Trong hộp,

Có gì đó,

Nhưng không phải tro cốt,

Mà là những khối hạt nhỏ, óng ánh sáng long lanh.

"Ôi ông chủ, tại sao tro cốt của anh lại thành ra thế này?"

Chu Trạch đưa tay cầm ra một khối hạt nhỏ, nhẹ nhàng bóp, vỡ vụn, đồng thời, đè nén cơn giận dữ đang bùng phát trong con người anh. Quay sang lão đạo nói:

"Ông đã từng thấy qua những thứ này chưa?"