Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 124: Kẻ trộm thi thể




Nói xong, lão đạo phất phất tay để tắt đèn. Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng sau khi tắt đèn, ánh sáng trong cửa tiệm cũng đột ngột giảm xuống rất nhiều. Ngay sau đó, lão đạo nói như sắp hét lên:

"Khỉ con!"

Lập tức, con khỉ nhảy tới, trong tay nó cầm hai chiếc quạt nhựa. Bên trên chiếc quạt phát ra ánh sáng huỳnh quang, trông rất bắt mắt.

Lão đạo cùng con khỉ đứng nghiêm chỉnh tề, sau đó dậm chân và cùng hô lên:

"Khẩu hiệu của chúng tôi là!"

"Cố gắng! Cố gắng! Cố gắng!"

"Tinh thần của chúng ta là!"

"Phấn đấu! Phấn đấu! Phấn đấu!"

"Mục tiêu của chúng tôi là!" 

"Tiền bạc! Tiền bạc! Tiền bạc!"

"Tốt, thu đội!"

Con khỉ nhỏ ngay lập tức lui lại và chạy về phía quầy bar.

Chu Trạch ở bên cạnh, dở khóc dở cười.

"Tiền mới là công lý, tiền mới là tất cả,

Ông chủ, anh không thể bị mắc lừa tên hòa thượng đó."

Lão đạo chợt thở dài, hình như tiền đã trở thành một vết sẹo lớn trong tim của lão đạo. Tiền có thể làm thay đổi trái tim của người khác, vì thế, ông có nỗi ám ảnh sâu sắc đối với tiền.

Chu Trạch khoát khoát tay, ra hiệu, anh đã rõ rồi.

"Là anh phải không?"

Cửa hiệu sách được đẩy ra, một chàng trai trẻ bước vào.

Chu Trạch biết chàng trai này, anh ta từng là thực tập sinh ở Bệnh viện Nhân dân. Khi Chu Trạch giả vờ làm bác sĩ xem bệnh giúp bệnh nhân trong bệnh viện, anh đã giúp chàng trai này mấy lần.

"Tại sao anh lại ở đây?"

Bác sĩ thực tập rất tò mò về Chu Trạch. Anh ta cũng chưa biết về mối quan hệ giữa Chu Trạch với bác sĩ Lâm, còn tưởng Chu Trạch là một bác sĩ làm cùng trong bệnh viện với anh.

Đương nhiên, anh ta suy nghĩ như vậy cũng rất có lý. Khi Chu Trạch xem bệnh cho bệnh nhân, trông anh rất có kinh nghiệm, điều này đã làm cho anh ta dễ nhầm lẫn.

"Làm bác sĩ không có tiền đồ nên tôi chuyển qua làm kinh doanh." Chu Trạch trả lời qua loa.

"Hiệu sách này là do anh mở?"

"Cứ xem là như thế đi."

Đúng lúc này, Đường Thơ xuất hiện ở phía trên cầu thang và đứng nhìn Chu Trạch.

"Anh ngồi xuống đây đi, tôi sẽ đi chuẩn bị đồ uống."

Lão đạo niềm nở mời người đàn ông trẻ ngồi xuống và đi pha trà. Chỉ cần dùng một món đồ uống bất kì, thì mức tiền thấp nhất phải trả đã là 100 tệ.

Chu Trạch đi đến trước mặt Đường Thơ: "Sao thế?"

"Ngày mai anh có rảnh không?" Đường Thơ hỏi.

"Không."

"Vậy ngày mai anh bận gì?"

"Tôi vẫn còn chưa nghĩ ra."

Đường Thơ gật đầu, ra hiệu cô ấy biết rồi. Sau đó, cô nói: "Ngày mai, hai chúng ta cùng ăn cơm nhé."

Đường Thơ vừa nói xong, Chu Trạch lập tức nhíu mày.

Ngày mai cùng nhau ăn cơm, đối với những người bình thường mà nói, đây là một câu nói giao tiếp thông thường. Nhưng đối với cả hai người họ, câu nói này không khác gì một cực hình.

Ngày mai cùng nhau ăn tối, khi đi qua tai bọn họ, có thể tạm dịch thành "tối mai cùng nhau sốc điện".

"Uống trà cùng nhau cũng được." Đường Thơ sửa lại.

"Có khách đến?"

"Cứ như vậy đi." Đường Thơ nhìn xung quanh rồi nói tiếp: "Anh thoải mái đi, tôi sẽ không cướp công việc của cô hầu gái của anh đâu."

Chu Trạch mỉm cười, gật gật đầu.

Sau khi Chu Trạch và Đường Thơ trò chuyện xong, Chu Trạch trở lại chỗ cũ. Lão đạo cùng bác sĩ tập sự đang trò chuyện với nhau, xem ra rất hợp ý.

Tất nhiên, với linh nghiệm của lão đạo, ông ấy có thể dễ dàng trò chuyện và kết thân với bất cứ ai.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Trạch hỏi.

"Ông chủ, anh ta nói rằng, thi thể trong nhà xác của bệnh viện gần đây đã bị trộm và một số thì bị phá hoại. Dù đã điều tra nhưng vẫn không tìm ra ai là thủ phạm, cho nên, tôi đã chỉ cho anh ta một chiêu."

Nói xong, lão đạo lôi từ trong túi mình ra một bình nhựa, trong đó có chứa bột huỳnh quang.

"Anh nghe này, chuyện này chắc chắn là do người trong nội bộ làm. Anh hãy len lén đem thứ bột này rồi rắc lên thi thể, đến lúc này, nếu bắt được tên trộm, anh có thể từ bác sĩ thực tập trở thành bác sỹ chính thức rồi."

"Ông mới đầu quân cho công an à?" Chu Trạch liếc nhìn lão đạo: "Tại sao ông lại nghĩ ra cách này cho anh ta bắt hung thủ?"

Lúc này, vị bác sĩ trẻ tuổi nhận một cuộc điện thoại, có lẽ là bệnh viện đang gọi anh ta. Anh ta quay sang bắt tay với lão đạo rất niềm nở, sau đó rời đi.

"Ông chủ, trộm thi thể là có thật sao?" Lão đạo có chút hiếu kỳ. Ông biết kiếp trước Chu Trạch cũng từng là một bác sĩ, chắc chắn cũng biết chút thông tin.

"Có." Chu Trạch trả lời.

"Trộm thi thể để làm gì? Ăn cắp nội tạng?" Lão đạo lập tức hỏi.

"Điều kiện để làm tạng cấy ghép rất khắt khe, vì thế, việc trộm thi thể để lấy nội tạng đi cấy ghép là điều không thể.

Nói chung, những thi thể bị ăn trộm có thể bị đưa đến các cơ sở nghiên cứu hoặc viện y học để giải phẫu. Dù sao, con người không phải con chuột bạch nên thi thể rất khan hiếm.

Có một số người mê tín sẽ nghĩ rằng, đánh cắp thi thể để phục vụ cho mục đích hôn nhân; một số lại cho rằng, bột từ hộp sọ có thể chữa được bách bệnh. Nói tóm lại, có rất nhiều nguyên nhân để giải thích cho hành động này. Việc đánh cắp thi thể là một việc rất nghiêm trọng, cho nên, hiện nay đã có nhiều cơ sở hỏa táng ở trong nước."

"Đem xương sọ đi mài làm bột uống? Bột ngọc trai á?" Lão đạo làm hành động như đang muốn nôn.

Chu Trạch lại đến ngồi gần cửa sổ. Một chiếc Nissan từ từ dừng lại ở trước cửa hiệu sách. Trên xe, một người đàn ông quen thuộc bước đến.

"Anh trở về rồi!"

Lão đạo khi thấy Hứa Thanh Lãng trở về rất phấn khích. Ông đã quá chán với thức ăn ngoài, cho nên vô cùng nhớ những món ăn của Hứa Thanh Lãng.

Chu Trạch ngược lại rất bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, nước ô mai của anh cũng sắp hết rồi.

Hứa Thanh Lãng không đi vào cửa hàng. Anh ta vẫy vẫy tay với Chu Trạch rồi ngồi xổm xuống trước cửa tiệm.

Nhìn có vẻ rất nhiều tâm sự.

Chu Trạch cũng bước ra khỏi cửa và ngồi xuống bên cạnh Hứa Thanh Lãng.

"Có chuyện gì vậy?" Chu Trạch hỏi.

Hứa Thanh Lãng không vội vàng trả lời mà đưa cho Chu Trạch một điếu thuốc rồi thở dài và nói:

"Tôi mới về nhà ra mắt."

"Ồ, có chuyện vui." Chu Trạch nói.

"Hừm."

"Anh không ưng ý?" Chu Trạch hỏi.

Hứa Thanh Lãng lắc đầu: "Không phải, mà giai đoạn nhanh quá."

"Nhanh đến mức độ như thế nào? Lăn ra giường?"

Hứa Thanh Lãng liếc nhìn Chu Trạch, nhưng cũng không phủ nhận.

"Nhanh thật." Chu Trạch cảm thán.

"Nhưng tôi lại không giống anh, tôi là người bình thường." Hứa Thanh Lãng nhắc nhở.

"Vậy anh làm khuôn mặt khó coi đó làm gì?"

"Vấn đề là, sau khi mọi chuyện xong xuôi, bên kia để lại cho tôi một khoản tiền trên đầu giường rồi rời đi."

"Anh bị gái chơi?" Chu Trạch có chút ngạc nhiên.

Hứa Thanh Lãng nói trong sự chán nản:

"Lúc đầu, chúng tôi hẹn gặp nhau ở quán cà phê, nhưng đối phương lại có việc nên không đến được. Tôi lại không được thông báo trước chuyện đó nên vẫn đi đến và nhận nhầm đối tượng hẹn hò. Tôi ngồi và trò chuyện với cô ấy, sau đó, chúng tôi còn cùng nhau đi xem phim, mua sắm. Đêm đến, cô ấy rủ tôi vào nhà nghỉ để xem vở kịch cô ấy vừa viết xong, cô ấy là một biên kịch."

"Tôi đoán vở kịch đó phải xem trong bóng tối, phải tắt đèn mới có thể xem được."

Hứa Thanh Lãng có chút bất lực, anh đưa tay ra gãi gãi đầu.

"Cô ấy đã để lại cho tôi ba nghìn tệ trước khi rời đi. Từ đầu, tôi vốn nghĩ là cô ấy đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên nên mới bạo dạn như thế, tôi còn có chút kinh ngạc với hành động của cô ấy nữa."

"Hầu hết những mối tình yêu từ cái nhìn đầu tiên đều có vấn đề."

"Kết quả, mọi việc lại ngược lại hoàn toàn với suy nghĩ của tôi." Hứa Thanh Lãng chán nản nói.

"Cô ấy coi anh như một món đồ chơi?"

"Anh có thể ngậm miệng lại được không?" Hứa Thanh Lang nhìn Chu Trạch với ánh mắt đầy phẫn nộ.

"Tiền anh được cầm, lại còn được ngủ với con gái nhà người ta, nên không bị thua thiệt gì mà phải buồn cả."

"Nhưng tôi lại cảm thấy lòng tự trọng của tôi bị tổn thương. Tôi đường đường là một người đàn ông có 20 căn nhà, thế mà lại bị một người phụ nữ đối xử như vậy!"

"Kỳ thật, trong cuộc sống, nếu suy nghĩ theo hướng tích cực hơn thì tâm lý sẽ thoải mái hơn một chút."

"Anh ví dụ đi?"

"Ví dụ như ở đây anh hay bị chơi khăm nhiều nhất, nên bị chơi khăm thêm một lần cũng không có vấn đề gì to tát."

"...…"

"Và hoặc là, trong nhà này ai cũng hau bị chơi khăm chẳng hạn."

.....

"Thật xin lỗi, tôi không biết phải an ủi anh thế nào", Chu Trạch vỗ nhẹ lên vai Hứa Thanh Lãng rồi nói:

"Thôi nào,

Trên giường vốn là nơi thối nát nhất, một mối quan hệ bắt đầu từ trên giường chưa chắc đã là thật.

Phải rồi, anh trở về quê chính là vì cuộc hẹn hò mù quáng đó sao?"

"Cũng không hẳn như vậy. Những ngôi mộ của gia đình tôi bị phá hủy, nên tôi phải về đó di dời mộ. À mà còn một số điểm rất kỳ lạ nữa, vài ngày sau tôi sẽ nói với anh. Bây giờ thì tôi đi nghỉ ngơi đây."

Hứa Thanh Lãng đứng dậy. Đẩy cánh cửa hiệu sách, lấy một chai rượu vang đỏ từ quầy bar, đi lên lầu và trở về phòng. 

Buổi chiều là khoảng thời gian thư giãn và nhàn nhã nhất trong ngày. Tám giờ tối, tinh thần kinh doanh của Chu Trạch mới quay trở lại, vì giờ này, những vị khách đã bắt đầu kéo đến.

Hứa Thanh Lãng có lẽ đã uống rượu say và ngủ thiếp đi, nên buổi tối mọi người trong hiệu sách vẫn phải ăn đồ ăn ngoài.

Lão đạo và con khỉ con ngồi trên một chiếc ghế đẩu. Hai bọn họ cùng nhau ngồi uống rượu và mồi nhắm là một ít lạc.

Bất chợt, cửa hiệu sách bị đẩy ra, bên ngoài vọng đến một âm thanh giòn vang.

Người bước vào cửa là một bác sĩ tập sự.

Lão đạo có chút say nên ông vẫy anh với vị khách mới vào cửa, ông hỏi anh ta có muốn uống cùng ông một chút không.

Không còn cách nào khác, không có một ai trong hiệu sách cùng uống rượu với ông, chỉ có con khỉ ngồi ở đó, nên thấy có người bước vào, lão đạo đã cao hứng và rủ uống rượu cùng mình.

"Tôi vừa tan làm thì ghé qua đây ngay nên quên không đem theo tiền, vì vậy, số bột huỳnh quang ông đưa cho tôi vẫn chưa có tiền để trả." Bác sĩ tập sự thật thà nói với lão đạo.

"Một trăm tệ tiền nước, năm mươi tệ tiền bột huỳnh quang, tổng cộng là một trăm năm mươi tệ."

Lão đạo nói.

Vị bác sĩ tập sự nghe thấy thế, lập tức lấy tiền ra để đưa cho lão đạo. Lão đạo tức giận nhận lấy, sau đó vỗ vai đối phương, nói:

"Nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi, thì anh hãy mời tôi đi ăn, chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu và tâm sự."

Nói xong, lão đạo có chút chột dạ và nhìn qua Chu Trạch.

Chu Trạch gật gật đầu, tỏ vẻ như chưa nghe thấy.

Bác sĩ tập sự cũng không từ chối. Anh ta không phải người ở đây, và tính cách của anh ta cũng làm anh có rất ít bạn. Lập tức, anh khoác cổ lão đạo đi ra khỏi hiệu sách và tìm quán rượu.

Trời đã tối, đường lúc này cũng đã sáng đèn.

Lão đạo cùng bác sĩ tập sự đi cùng nhau một đoạn, trước khi họ rẽ vào quán rượu thì họ ngoặt sang một hẻm nhỏ gần đó. Lão đạo cởi dây lưng quần vừa nói:

"Xin lỗi người anh em, tôi phải giải quyết nỗi buồn một chút."

Anh ta cũng đi theo lão đạo vào trong ngõ và cởi dây lưng quần đứng cạnh lão đạo.

"Haha, tôi bắt đầu thích anh rồi đấy!"

"Haha, tôi cũng thấy rất vui, có thể giải quyết nỗi buồn ở khắp nơi." Anh rõ ràng đã bị lão đạo làm cho hư hỏng theo.

"Đây là chuyện bình thường của con người mà. À, số bột huỳnh quang tôi đưa cho anh, anh đã sử dụng chúng chưa?" Lão đạo hỏi.

"Có, nhưng hôm nay lại có thi thể bị đánh cắp, chúng tôi cũng đã báo cảnh sát nhưng vẫn không có manh mối gì."

"Vậy số bột đó không có tác dụng?" Lão đạo có chút áy náy nói.

"Hừm, không có tác dụng." Anh gật gật đầu.

"Thôi, quên chuyện đó đi, tối nay chúng ta hãy uống rượu thỏa thích."

"Không sao đâu. Tối nay tôi mời." Bác sĩ tập sự nói.

"Anh chàng này thật tốt, tôi rất xem trọng anh!"

Nói xong, lão đạo không thèm đi rửa tay mà đập tay thẳng lên vai đối phương, cổ vũ!

"Ông đã lớn tuổi rồi, tôi mời ông một bữa cũng không có gì to tát."

Bác sĩ tập sự mỉm cười, nói.

Chợt lão đạo đột nhiên ngây ngẩn cả người,

Điều này trước đây ông không để ý, bởi vì trong hiệu sách sáng đèn, ngoài đường chính cũng sáng đèn,

Nhưng trong con hẻm nhỏ này không có một chút ánh sáng.

Lúc bác sĩ tập sự cười lên, ông thấy một cảnh tượng rất kỳ lạ,

Bên trong răng của anh ta,

Có một lớp huỳnh quang, 

Sáng nhàn nhạt.