Phòng Sách Lúc Nửa Đêm

Chương 105: Khi ta xuống Địa ngục...




Kèm theo đó,

Là những lời nguyền rủa tuyệt vọng!

Mắt con mèo lóe lên sắc đỏ, giống như mắt Lương Xuyên lúc trước. Ánh mắt đó làm người ta cảm thấy nghẹt thở!

Nếu nhìn một cách cẩn thận,

Có thể nhìn thấy trong mắt con mèo chứa vô số vong hồn đang ai oán, xương cốt của họ chất thành từng đống lớn,

Một đôi mắt mèo,

Ẩn dấu trong đó là nơi sâu nhất và khủng khiếp nhất của Địa ngục,

Kia là Luyện Ngục,

Ở bên đó là Tu La,

Bên kia nữa là nơi tất cả những linh hồn nghỉ ngơi sau một cuộc đời dài,

Là nơi bắt đầu,

Cũng là nơi kết thúc!

Và nơi đó,

Những quỷ sai bình thường cũng không có đủ tư cách để đến gần.

Bởi vì ở đó, không có sự khác biệt lớn giữa các linh hồn và quỷ sai.

"Meo!"

Con mèo kêu lớn,

Tiếng kêu len lỏi qua các con phố cũ,

Trực tiếp truyền đến tai đám quỷ sai đang đứng đó, làm họ run rẩy không ngừng,

Lúc này, dường như họ đã quên mất mình đang ở Dương gian, quay trở về Địa ngục, là quay trở về nơi tối tăm và lạnh lẽo.

Tại Dương gian,

Bọn họ tồn tại vô cùng thần bí trong mắt người thường. Họ được mọi người nhắc đến trong những truyện tiểu thuyết và thần thoại bí ẩn, hình tượng của họ được vẽ ra không khác biệt lắm so với hình tượng của các vị thần. Thậm chí, mọi người còn sợ bọn họ như hổ!

Mà trong khi đó, tại Âm ti, Địa ngục, họ chỉ là những người có chức vụ thấp.

Cùng với tiếng mèo kêu,

Màu đỏ trong mắt Lương Xuyên dần dần tan biến, không còn huyết lệ trong mắt chảy ra nữa, mà những giọt huyết lệ đó đã bị đông tị lại,

Thậm chí,

Trông còn đáng sợ hơn trước!

Chủ đề của đêm này,

Là báo thù,

Lúc trước,

Chỉ mới là khúc dạo đầu,

Bây giờ,

Mới thực sự hành động!

Người bạn đã chết của tôi,

Hôm nay tôi sẽ cho linh hồn đó,

Cho chứng kiến tất cả vào tối nay!

Màu của tôi đã khô,

Bây giờ,

Đến lượt các người phải đổ máu…

Mười ngón tay của Lương Xuyên lại một lần nữa run run rồi uyển chuyển cử động trên không trung.

Anh ta đang chơi nhạc, đang biểu diễn, âm thanh từ Âm phủ vang lên không ngớt,

Tất cả người nghe bài nhạc này,

Đều phải chết!

Trong số những quỷ sai đang đứng đó, có ba người bất chợt mở mắt- đôi mắt đỏ lòm, không do dự lao về phía nhau và tự cấu xé lẫn nhau.

Các người muốn bắt tôi,

Các người đe dọa tôi bởi những người thân thiết xung quanh tôi,

Các người nghĩ việc các người làm là công lý,

Các người coi trời bằng vung,

Các người coi thường sức mạnh của tôi, quá tự tin về phần thắng của mình,

Các người cảm thấy bản thân rất cao thường,

Các người cảm thấy mình tôn quý,

Các người luôn luôn cho suy nghĩ của các người là đúng,

Như vậy, hôm nay,

Tôi rất muốn xem,

Các người,

Cao quý như thế nào!

Tôi muốn xem,

Các người có thấy đau hay không?

Các người có biết rơi lệ hay không?

Các người có biết hoảng hốt và lo sợ hay không?

Các người,

Đến cùng có giống người bình thường,

Sau khi cởi bỏ lớp áo ngoài và chức vụ hiện có,

Phải chăng,

Các người cũng biết sợ hãi!

Mười ngón tay Lương Xuyên đan chéo, anh vung tay mạnh hơn trước với những nốt nhạc từ các chết tuôn ra càng lúc càng nhanh, nhóm quỷ sai trong cửa hàng bắt đầu hỗn độn, không ngừng giết chóc lẫn nhau,

Có kẻ giây trước mới bị khống chế, giây sau đã ra đòn phản công,

Nhưng một giây sau, kẻ đó lại bị khống chế ngược lại,

Cứ như thế, họ chiến đấu qua lại không phân được thắng bại vì ai cũng ngang tài ngang sức.

Hết lần này đến lần khác, họ như một con rối bị Lương Xuyên điều khiển,

Anh muốn di chuyển ai, người đó liền di chuyển,

Anh ta muốn người nào đứng yên, người đó lập tức đứng yên.

Lương Xuyên suy nghĩ, nên trêu đùa như thế nào,

Anh trêu chọc họ,

Anh bỡn cợt họ,

Nhìn họ cùng sợ hãi, cùng bàng hoàng rồi lại tự giết lẫn nhau.

Đây là một món quà,

Tôi dành tặng cho các người!

Các người muốn tôi trở thành một phán quan, các người muốn tôi phạm phải điều tối kỵ,

Như vậy hôm nay,

Tôi sẽ làm theo như các người mong muốn,

Quyết định sinh tử của các người.

Trong cửa hàng Phố Cũ ở góc phố vắng vẻ, Tiểu Louli đang dùng lưỡi để liếm lên vết thương của mình,

Và há hốc miệng chứng kiến hết tất cả,

Cô thấy những người đi cùng cô đang điên cuồng lao vào giết nhau, cắn xé lẫn nhau,

Cô thấy ánh mắt đỏ ngầu của bọn họ,

Cô nhìn thấy người đàn ông họ đang truy sát đứng dựa người vào cánh cửa,

Đôi mắt anh ta đỏ hoe,

Nhưng khóe miệng lại nở một nụ cười,

Thưởng thức những gì đang diễn ra trước mặt!

Tất cả mọi thứ đều rất phi thực tế, những thứ đang diễn ra trước mắt dần trở nên tuyệt vọng,

Đây là một giấc mơ,

Chắc chắn là một cơn ác mộng,

Tôi khẳng định rằng tôi đang ở trong giấc mơ,

Ở trong giấc mơ của chính tôi,

Đúng vậy,

Đây không phải là sự thật,

Nhất định không phải,

Chuyện hoang đường thế này làm sao là sự thật được!

Nếu lúc này Chu Trạch ở đây và thấy cảnh tượng này cùng tình trạng Tiểu Louli thế này, chắc chắn cô sẽ vô cùng xấu hổ. Tiểu Louli là mối đe dọa lớn nhất đối với Chu Trạch,

Nhưng giờ đây, cô ấy bị dọa cho đến mức hồn phách sắp tiêu tan,

Co quắp ở đó,

Run lẩy bẩy.

Điều đáng tiếc nhất là Tiểu Louli chỉ là một linh hồn, không có xác thịt,

Nếu không, Chu Trạch ở đây cũng sẽ để ý xem cô có sợ hãi đến mức bĩnh ra quần hay không.

Đương nhiên, Thông Thành cách Thành Đô hơn hai nghìn cây số, nhưng không phải Chu Trạch hoàn toàn không biết, lòng bàn tay của anh luôn bị châm chích không ngừng, anh nắm chặt tay để vơi bớt đi cảm giác khó chịu đó.

Mặc dù không biết chính xác chuyện gì đang xảy ra,

Nhưng Chu Trạch có một linh cảm,

Đó chính là người đàn ông mới trở lại Thông Thành đã gây khó dễ cho Tiểu Louli. Bây giờ cô ấy đang gặp rắc rối lớn, chìa khóa mở cánh cửa Địa ngục mà Tiểu Louli để lại chỗ anh đang run lên không ngừng, điều đó có nghĩa là, cô dần dần không có sức kiểm soát chiếc chìa khóa này nữa,

Một khi cô ấy không thể quay lại,

Thì chiếc chìa khóa này,

Sẽ thuộc về Chu Trạch, sẽ thuộc toàn quyền sở hữu của anh!

Tài liệu đã đến, chìa khóa đã trong tay,

Bây giờ anh sẽ là một quỷ sai chính thức!

...…..

Thành Đô,

Nơi con phố cũ,

Hỗn loạn,

Hỗn loạn,

Hoàn toàn hỗn loạn,

Toàn bộ phía Bắc của con phố cũ,

Mọi thứ trở nên vô cùng hỗn loạn.

"Khi ta xuống Địa ngục,

Ta sẽ đem đống xương trắng dải thành một con đường nhỏ;

Khi ta xuống Địa ngục,

Ta sẽ ngắt bông hoa Bỉ Ngạn đẹp nhất."

Nhìn cảnh tượng điên cuồng đang diễn ra trước mắt,

Lương Xuyên mỉm cười rất mãn nguyện,

Anh khẽ nói thì thầm, dường như là người đang tường thuật lại câu chuyện đang diễn ra,

Anh lồng tiếng cho bộ phim đang sặc mùi máu tanh nồng,

Đầu ngón tay của Lương Xuyên vẫn không ngừng vung vẩy,

Giai điệu vẫn tiếp tục trút xuống,

Còn chưa kết thúc,

Chưa thể ngừng lại.

Lông con mèo trắng dã dính máu, thậm chí bộ lông trắng của nó đã bị nhuộm đỏ bởi máu tươi.

Nhưng nó vẫn dứt khoát đứng cạnh Lương Xuyên, không rời nửa bước.

Đôi mắt của Lương Xuyên dần chìm xuống sâu vào trong hốc mắt, trông anh ta giờ đây vô cùng tiều tụy, như thể một cơn gió cũng có thể thổi bay anh,

Sâu trong hốc mắt anh,

Máu vẫn không ngừng sôi sục,

Chưa đủ,

Vẫn chưa đủ,

Thực sự,

Chưa đủ!

"Khi ta xuống Địa ngục,

Ta sẽ uống dòng nước đục ngầu của Hoàng tuyền;

Khi ta xuống Địa ngục,

Ta sẽ băng qua lời nguyền rủa bất tận;

Khi ta xuống Địa ngục,

Ta sẽ kiên định đối mặt với bóng tối."

Những lời hát của Lương Xuyên vang lên như một loại bùa mê, khiến đám quỷ sai đánh nhau càng lúc càng dữ dội, thúc dục bọn họ lấy vũ khí trên tay mà đâm vào người những quỷ sai còn lại,

Có những linh hồn dần vỡ vụn,

Có tiếng hét thảm thiết vang lên,

Có tiếng rống giận dữ đang gầm thét,

Bọn họ biết mình đang làm cái gì,

Nhưng điều đau khổ nhất, là bọn họ dù biết nhưng cũng không ngừng lại được!

Bọn họ không dừng được,

Căn bản là không thể dừng,

Họ đã đánh mất chính mình và phải chịu sự điều khiển của người đàn ông đang đứng dựa lưng vào cánh cửa,

Giờ này khắc này,

Họ dường như cảm nhận được điều gì đó. Giống như một phán quan đang đứng trước mặt họ, cầm bút trong tay và viết ra những lỗi lầm họ đã mắc phải cùng hình phạt tương ứng!

Nhưng từ xưa đến nay,

Chỉ có quỷ sai áp giả và trị tôi những linh hồn để thu lại sự tôn kính,

Đến khi nào họ mới phải chịu những hình phạt thảm khốc mà họ đã áp dụng với những người khác?

Chém giết,

Vẫn tiếp tục,

Tuyệt vọng,

Vẫn không ngừng lan rộng.

"Khi ta xuống Địa ngục,

Ta sẽ được chôn trong biển máu;

Khi ta xuống Địa ngục,

Ta sẽ được dâng hiến lên cho những ác ma;

Khi ta xuống Địa ngục,

Sẽ mãi chìm đắm trong cô đơn;

Khi ta xuống Địa ngục,

Sẽ không thể quay đầu."

Tiếng hát càng lúc càng nhanh, tiết tấu cúng trở nên rõ ràng hơn, Lương Xuyên lại càng đắm chìm vào tiếng hát của mình, trong nhịp điệu dường như không tồn tại, anh đắm chìm vào nhịp điệu và bầu không khí do chính anh tạo ra.

Khi những người bình thường thấy cảnh này, họ sẽ thấy người đó đầu óc có vấn đề, những câu hát đó như trò giải trí của bệnh tâm thần,

Chỉ có,

Đám quỷ sai đang ở trong cửa hàng này,

Thực sự đánh giá cao sự kinh hoàng và tuyệt vọng của lời hát!

"Khi ta xuống Địa ngục,

Sẽ không còn mê man;

Khi ta xuống Địa ngục,

Sẽ không còn bàng hoàng;

Khi ta xuống Địa ngục,

Ta dứt bỏ tư duy;

Khi ta xuống Địa ngục,

Ta dứt bỏ lộn xộn."

Nữ Vô diện lúc nãy quỳ sát xuống đất, giờ đã chầm chậm đứng lên rồi phát ra những tiếng như đang lẩm nhẩm theo lời bài hát,

Cô đưa tay,

Khẽ vuốt mái tóc của mình,

Từ đầu cô không có mặt,

Nhưng giờ khuôn mặt đang chậm rãi nhô lên,

Tại thời điểm này,

Không có dãy dụa,

Cũng không có phản kháng,

Trong giọng hát mà nữ Vô diện khẽ phát ra,

Phảng phất rất nhiều chuyện đều đã kết thúc,

Chiếc miệng nứt nẻ,

Bờ môi đỏ từ từ xuất hiện, lưỡi và răng cùng dần hiện rõ. Cả khuôn mặt càng lúc càng rõ ràng,

Đây là một khuôn mặt đầy biểu cảm,

Một gương mặt xinh đẹp,

Một gương mặt phơi phới của tuổi thanh xuân.

Người phụ nữ nhìn sang Lương Xuyên và cất tiếng hát cũng anh ấy,

Lương Xuyên đưa tay ra xoa nhẹ vào đầu người phụ nữ như thể anh đang chạm vào em gái mình.

Giấc mộng của cô gái ấy là trở thành sứ giả của Địa ngục, cô ấy yêu thích và muốn cống hiến cho nơi này,

Vì vậy,

Anh đã cho cô cơ hội này,

Đây là sự lựa chọn của cô, không do dự, không buồn phiền, không lo lắng.

Hai người giao tiếp với nhau bằng ánh mắt và tiếp tục hát:

"Khi ta xuống Địa ngục,

Sẽ chôn vùi quá khứ;

Khi ta xuống Địa ngục,

Sẽ che giấu tương lai;

Khi ta xuống Địa ngục,

Thế gian sẽ không còn có ta nữa!"

Khi hát đến đây, con mèo trắng dường như không chịu nổi nữa, nó ngã xuống dưới sàn nhà lạnh buốt. Lương Xuyên cũng không chịu nổi nữa và ngồi sụp xuống,

Anh dồn hết chút sức lực cuối cùng của mình,

Tiếp tục hát:

"Khi ta xuống Địa ngục,

Cuối cùng rồi sẽ lại lần nữa trở về!"

"Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!......"

Linh hồn của các quỷ sai ở đây,

Từng người, từng người một,

Dần dần biến mất,

Như thể đây là một chương nhạc cuối,

Vẽ lên cuộc đời,

Của chính họ.