Phong Quá Vũ Lưu Vân

Quyển 2 - Chương 68: Sậu biến




Luận võ đã qua vài trận, không thiếu cao thủ.

Hàn từ nãy không biết đã trốn đến một góc an tĩnh nào. Lưu Vân cùng Huyền Dục câu được câu không tẻ nhạt tranh luận, chợt thoáng thấy trên đài Lưu Tiêu cùng Trác Việt Nhiên chuyện trò vui vẻ, trông vô cùng chói mắt.

Lưu Vân mắt phượng hơi khép lại, đột nhiên mũi chân điểm nhẹ, nhẹ nhàng nhảy lên kiếm đài. Hội trường to lớn trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Không ít thanh thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh nóng lòng muốn thử sức, dù sao đánh bại Vân Hi Các chủ, chính mình liền có thể một bước lên trời, nhưng lại kiêng kỵ các tin đồn liên quan đến hắn, nhất thời không khỏi do dự.

Đã thấy Lưu Vân chắp tay đứng ở giữa, nhìn thẳng Trác Việt Nhiên trên đài cao, mỉm cười nói: “Từ lâu đã ngưỡng mộ đại danh Trác bảo chủ, tin rằng các vị đang ngồi đây cũng vậy, thỉnh bảo chủ nể mặt, thành toàn một tâm nguyện của Lưu Vân.”

Đích thị là trực tiếp hạ chiến thư! Đối phương lại là Vô Song bảo chủ chưa bao giờ ra mặt.

Trác Việt Nhiên mỉm cười than nhẹ: “Xem ra Ngự Các chủ thị phi khiến tại hạ không thể không xấu mặt rồi.” Nhẹ nhàng thả người nhảy một cái, chắp tay sau lưng, không hề dựa vào bất kì điểm nào để trợ lực, thẳng tắp bay xuống đài, vững vàng đứng trước mặt Lưu Vân.

Toàn hội trường ồn ào bàn luận, lại còn có người cá cược nhau. Nhất thời, bầu không khí sôi sục.

Lưu Vân nheo mắt, thú vị đây!

Tại hạ không mang kiếm bên người, để khỏi tổn thương hòa khí, liền lấy cành cây thay kiếm, cùng Ngự các chủ so tài một hồi, chạm đến là được.”

Lưu Vân ánh mắt lóe lên, người này rốt cục là người tài cao gan lớn, hay là ngông cuồng tự đại?

“Nếu vậy, để tránh có chút không công bằng, ta cũng dùng cành cây là được.”

Nói thì chậm nhưng mọi chuyện diễn ra rất nhanh. Mặc y, thúy tụ gần như cùng lúc tung bay, ra tay nhanh như chớp, không chờ mọi người kịp phản ứng, hai cành cây nhỏ đồng thời nằm trên tay.

Lưu Vân ý cười không giảm, nhưng trong lòng càng đánh càng trầm mặc. Trác Việt Nhiên người này thực sự là sâu không lường được, quyền chủ động mặc dù ở trong tay chính mình, nhưng lại chiếm không được thượng phong. Trác Việt Nhiên chưa từng phản kích, nhưng né tránh lại thành thạo điêu luyện, đúng lúc!

Tiếp tục như vậy, không thể không thua! Hắn không thắng được người này!

Đột nhiên dưới chân tựa hồ giẫm phải một chỗ nhô lên, vậy mà hắn vẫn không hề chú ý.

Lưu Vân rung cổ tay, dồn sức ra đòn cuối cùng. Cổ tay xoay chuyển, xuất ra một trận kiếm hoa, hướng mặt Trác Việt Nhiên đâm tới!

Hắn có ý định ép đối phương thu kiếm lại đỡ, lại đẩy ra, kiếm thuật của hắn liền coi như cao hơn một bậc, không nghĩ tới Trác Việt Nhiên lại thu hồi kiếm, trở tay lượn quanh một vòng, phản đòn!

Chấn động mạnh mẽ từ nhánh cây truyền đến khiến bàn tay Lưu Vân tê rần, suýt chút nữa làm rơi kiếm. Thời khắc này, hắn có thể nói là thua chắc rồi, chỉ cần cổ tay đối phương tăng thêm một chút lực, chính mình liền không chịu nổi.

Nhưng mà, ngoài ý muốn là, Trác Việt Nhiên lại không hề có động tác kế tiếp.

“Ta thấy hà tất phải so đo, ván này xem như hòa nhau thôi.”

Lưu Vân sững người, hai người đồng thời thu lại lực đạo. Toàn hội trường đang lặng im, tức khắc tuôn ra một trận khen hay.

“Ngươi vốn có thể thắng.” Lưu Vân dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy, nói.

Trác Việt Nhiên khẽ chớp mắt, nói: “Rất nhiều lúc, võ công cao thấp cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất đánh giá thành bại. Tận hứng là được, thắng hay thua lại có can hệ gì đâu?”

Lưu Vân bỗng nhiên bật cười, nhìn bóng lưng của Trác Việt Nhiên, trong lòng than nhẹ, chính mình khi nào trở nên mưu mô như vậy rồi? Người này... Thật là một nhân vật...

Đi xuống kiếm đài, đã thấy Liễm Hàn chẳng biết từ lúc nào đã chờ ở đó. Đối với màn luận võ vừa rồi tất nhiên đã thấy rõ rõ ràng ràng.

“Ngươi thua rồi.” Ngữ khí trần thuật.

Lưu Vân khẽ mỉm cười nói: “Vậy nếu là ngươi?”

Liễm Hàn suy nghĩ một chút, nói: “Trong một hai trăm chiêu chỉ sợ phân không ra thắng bại. Có điều, ta quyết không thất bại.”

Lưu Vân yên lặng, hắn chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi. Bất đắc dĩ than thở: “Ngươi rốt cục là đến xem ta hay đến xem người ta?”

Nghe vậy, Liễm Hàn hiếm thấy khóe miệng cong cong lên, hỏi ngược lại: “Ngươi nói xem?”

“Lưu Vân.”

Quay đầu lại, là Huyền Dục đi tới, con ngươi sâu thẳm lóe lên, nhẹ nhàng cười nói: “Có người mời uống rượu, ngươi đi không?”

“Ai?”

“Trác bảo chủ.”

“Hả? Tất nhiên là đi, Hàn, ngươi...”

“Không đi.” Ống tay áo huyền hắc phất một cái, lạnh lùng buông ra hai chữ, rời đi.

“Lưu Tiêu có đi không?”

“Không biết, ngươi muốn gọi hắn đi sao?”

Lưu Vân khóe miệng cong lên, cười nói: “Đương nhiên không.”

Đêm xuống sương giăng, trăng mờ sao thưa. Khí trời ấm áp vừa trở lại lại biến mất không còn bóng dáng.

Ba người ở kiếm trì “Hồi Phong đình” đối ẩm, tất nhiên không thiếu được mỹ tửu, mỹ thực, dạ quang bôi.

Lưu Vân thưởng thức chén ngọc huyền thanh lưu ly trong tay, cười hỏi: “Bảo chủ vì sao mời chúng ta uống rượu?”

Trác Việt Nhiên nói: “Không có ý tứ gì khác, chỉ muốn kết giao bằng hữu. Vô Song bảo ngày sau vẫn cần hai vị giúp đỡ nhiều.”

Lưu Vân nói: “Người bảo chủ nên mời là Lưu Tiêu mới đúng.”

Trác Việt Nhiên lại cười: “Ta xem ngự Các chủ tựa hồ cũng không hy vọng như vậy nha.”

Lưu Vân sững người, thoáng thấy ý cười trong mắt đối phương, không khỏi cười gượng hai tiếng, quay đi, uống rượu.

Huyền Dục đôi mắt híp lại, nhìn quỳnh tương trong bình, hỏi: “Đây là rượu gì? Ta chưa bao giờ uống qua.”

Trác Việt Nhiên nói: “Rượu này là nội tử tùy tâm cất, Huyền công tử tất nhiên là chưa từng uống qua.”

“Nội tử?” Lưu Vân ngạc nhiên nói, “Ngươi...”

Trác Việt Nhiên cười nói: “Tại hạ đã có thê thất, khuyển tử năm nay cũng đã chín tuổi rồi. Sao, Lưu Tiêu Trang chủ chưa nói cho ngươi biết à?”

“.....” Lưu Vân khóe miệng giật giật. Tên Lưu Tiêu này, tuyệt đối là cố ý....

Thần sắc Lưu Vân hết thảy rơi vào trong mắt Huyền Dục, lông mi hơi rũ xuống, khiến người ta nhìn không thấu y đang nghĩ gì.

Tận đến khuya mới tàn cuộc. Huyền Dục cũng say đến bảy phần, đến đứng cũng đứng không vững. Lưu Vân bất đắc dĩ phải dìu y về phòng.

Huyền Dục tựa vào người hắn, cơ hồ trọng lượng toàn thân đều giao phó cho hắn. Hơi thở nóng rực nồng đậm hương rượu quanh quẩn phả vào bên cổ, Lưu Vân có chút khô nóng kéo kéo cổ áo, chớp chớp mắt, sao mình lại không say vậy?

Sơn đạo tối đen có chút nhấp nhô, vài hòn đá nhỏ rải rác trên đường, ẩn trong bụi cỏ, đừng nói Lưu Vân mò mẫm lại còn phải ôm theo một con ma men, kể cả thần trí tỉnh táo cầm theo đèn ***g cũng không thấy rõ đường. Đột nhiên dưới chân đạp lên một vật gì đó, Lưu Vân mất cân bằng, thân thể lệch đi, đường đường là nhân vật nổi tiếng võ lâm cùng cửu ngũ chí tôn tương lai cứ như vậy vô cùng chật vật ngã xuống, cùng nhau lăn vào bụi cỏ, cả người đầy tro bụi.

Đêm sâu tĩnh mịch, một tiếng côn trùng kêu vang cũng không có.

Tiếng thở dồn dập trong đêm yên tĩnh lại càng rõ ràng hơn.

Huyền Dục hai má bị rượu hun đến đỏ ửng, dưới ánh trăng lờ mờ lại tăng thêm mấy phần kiều diễm.

Lưu Vân vốn định lập tức bò dậy, không hiểu sao ánh mắt lại không thể rời khỏi khuôn mặt điềm tĩnh của người dưới thân, càng quên mất phải đứng dậy. Lấy tư thế cực kỳ ám muội, chống tay tại hai bên người Huyền Dục.

Vất vả mấy ngày liên tiếp khiến cằm y có chút nhọn ra, vành môi cực kỳ hoàn mỹ, hơi hé mở khiến người trầm mê.

Giật mình, dường như nhớ lại đêm đó y bị thương, hết thảy đều thực như vậy, rồi lại mơ hồ như vậy.

Lưu Vân không muốn phỏng đoán y rốt cục có mấy phần chân ý, hay đúng hơn là không dám phỏng đoán. Bọn họ quá mức gần gũi, đều quá dối trá, quá lạnh lùng, lại quá giỏi che dấu, rất dễ dàng bị đối phương hấp dẫn, mà lại dễ dàng tổn thương lẫn nhau. Lý trí của hắn nói nên rời xa, nhưng tầm mắt hắn lại không tự chủ được tìm kiếm bóng hình của y.

Bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn bờ môi mê người, Lưu Vân mắt phượng bỗng mờ mịt mơ hồ. Thở dài hôn xuống, xúc cảm nóng ướt mềm mại xao động nội tâm của hắn. Có thể tại thời khắc này, mới là chân thực…

Bất ngờ, Huyền Dục vừa mới say đến bất tỉnh nhân sự đột nhiên đưa tay giữ lấy đầu Lưu Vân. Người nọ sững sờ, đột nhiên bị y trở mình mãnh liệt đè xuống đất.

Trong nháy mắt ngạc nhiên lập tức bị tình triều dâng lên che lấp, Lưu Vân đột nhiên nâng thân thể lên, cùng y ôm hôn dây dưa.

Hơi thở Huyền Dục nhẹ nhàng lướt qua bên vai Lưu Vân, y cười nói: “Lần này không phải là ta câu dẫn ngươi đi, ha ha.”

Lưu Vân đang muốn mở miệng, chóp mũi khẽ động, thứ mùi kì lạ tràn vào. “Đây là mùi gì?”

Huyền Dục khe khẽ cắn cắn vành tai phải của hắn, “Ngươi định lừa dối qua ải sao?”

Lưu Vân khiêu mi, đẩy y ra ngồi xuống, tìm kiếm một hồi, tìm đến chỗ nhô ra mà hắn vừa mới vấp ngã. Nhíu mày dùng ngón tay quệt một chút, kĩ lưỡng ngửi một cái. Mùi vị này… Hỏa dược?!

“Sao vậy?” Thấy biểu hiện nghiêm túc của Lưu Vân, Huyền Dục không khỏi bật cười.

“Có người ở nơi này chôn hỏa dược...”

“Cái gì?!”

Lưu Vân rùng mình, đột nhiên nhớ tới ban ngày ở trên đài so kiếm giẫm lên một chỗ kì lạ, đột nhiên đứng dậy chạy đi.

Huyền Dục *** thần tập trung cao độ, trong nháy mắt không còn tâm tư phong hoa tuyết nguyệt. Ánh mắt hơi động, đuổi theo.

Đến kiếm đài, chỉ thấy Lưu Vân vẻ mặt nghiêm túc đứng ở giữa. “Quả nhiên là hỏa dược, hơn nữa dưới chỗ trọng yếu nào cũng có…”

Huyền Dục đồng tử bên trong con ngươi co lại: “Không lẽ lại là hắn…”

“.... Ai biết được?” Lưu Vân chậm rãi nói, “Cũng có thể, tin Thất Nguyệt Vũ trúc thất bại nói vậy đã truyền tới chỗ hắn rồi.”

“Việc này không nên chậm trễ, chúng ta cần lập tức hồi cung! Ta còn có ám vệ ở dưới chân núi.”

Lưu Vân trầm ngâm một khắc, ngước mắt nhìn y, nói: “Được, ngươi trước tiên hạ sơn, cùng ám vệ hội hợp liền lập tức hồi cung. Ta đi tìm Lưu Tiêu bọn họ thông báo cho những người còn lại xuống núi...”

“Không được!” Huyền Dục chợt tóm chặt lấy tay hắn, bật thốt lên, “Muốn đi phải cùng đi!”

Nhiệt độ ấm áp từ cánh tay truyền đến tim, Lưu Vân nhìn vào đôi mắt y, nơi cổ họng có gì đó dâng trào. Trong nhất thời, ai cũng không mở miệng, đêm tối yên tĩnh chỉ còn hô hấp bình thản.

Được. Lưu Vân nghe thấy chính mình nói.

Sau khi cùng Huyền Dục tách ra, Lưu Vân lập tức chạy về ốc xá kiếm trì. Không biết là do nguyên nhân gì, lúc đến nơi lại cảm thấy một trận đầu trọng cước khinh, nội tức hỗn loạn.

“Lưu Tiêu!” Lưu Vân đẩy cửa mà vào, đã thấy Thệ Thần, Thiệu Hồng đều ở.

“Lưu Vân? Có chuyện gì mà vội vàng vậy?”

Lưu Vân không nghĩ ngợi nhiều, mở miệng nói thẳng: “Gọi tất cả mọi người lập tức rời kiếm trì, có người ở nơi này chôn hỏa dược! E là muốn san bằng nơi này!”

“Cái gì?!” Lưu Tiêu đứng phắt dậy, đôi mắt luôn luôn trầm tĩnh lộ ra sửng sốt cùng phẫn nộ hiếm thấy.

“Lưu Vân, ngươi chắc chắn?” Thệ Thần bình tĩnh hỏi.

Lưu Vân chậm rãi gật đầu, nói sơ lược địa điểm.

Lưu Tiêu trầm giọng: “Thiệu Hồng, phái người xác định địa điểm cụ thể chôn hỏa dược, lập tức sơ tán các nhân sĩ!”

“Dạ!”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Không còn thời gian giải thích, ta còn phải đi tìm Hàn...”

“Không cần, ta ở đây.” Cửa bất ngờ bị đá văng, lại là Liễm Hàn đi vào.

Sớm quen với hành tung xuất quỷ nhập thần của người này, Lưu Vân thở phào một hơi, nói: “Được rồi, cùng nhau đi đi.” Liễm Hàn không nói thêm lời nào, kéo hắn đi.

Lưu Tiêu lắc đầu: “Ta trước tiên phái người đưa các ngươi hạ sơn, ta nhất định phải ở lại đây chủ trì đại cục.”

“Tiêu...” Lưu Vân dừng chân, biết là hết hy vọng với tên gia hỏa này rồi, một khi đã quyết định việc gì, bất luận người nào cũng không thay đổi được. Đang nghĩ ngợi có nên một phát đập bất tỉnh y mà vác đi, một tiếng nổ lớn phá tan màn đêm yên tĩnh.

Mọi người đều cả kinh, gấp rút chạy ra khỏi phòng, chỉ thấy ánh lửa ngút trời. Bịt tai kêu thảm một tiếng, hỏa dược không ngờ bị châm lửa!

“Trang chủ!” Thiệu Hồng hấp tấp chạy về, trên trán mồ hôi đầm đìa: “Đường xuống núi phía Đông Nam bị phong tỏa, thuộc hạ đã phái người đưa các môn phái đi hướng Tây Nam, thỉnh nhị vị trang chủ lập tức hạ sơn!”

“Tốt.” Lưu Tiêu lúc này mới gật đầu.

Ngay lúc này, trong rừng đột nhiên xuất hiện một nam tử áo đen chặn mọi người lại. Người kia lấy tấm che mặt xuống, chính là người bên cạnh Huyền Dục, Mạc Nguyệt. Lưu Vân thấy hắn vẻ mặt lo lắng, không khỏi căng thẳng trong lòng.

“Ngự công tử, có từng gặp chủ tử nhà ta?”

“Hắn không phải xuống núi trước rồi sao? Ngươi chưa gặp hắn?!”

“Không, đã gặp. Có thể chủ nhân cố ý muốn đợi công tử, nhưng vẫn không thấy công tử hạ sơn, hắn... Hắn quay lại tìm ngươi!”

“Cái gì....” Lưu Vân chấn động, chợt nhớ ra cái gì đó, tóm chặt cổ áo của Mạc Nguyệt, sốt ruột hỏi, “Hắn đi hướng nào?!”

Mạc Nguyệt sững sờ, nói: “Phía Đông Nam ngọn núi...”

“Shit!” Lưu Vân nhíu mày, điểm mũi chân muốn chạy, trước mắt bỗng dưng loáng một cái xuất hiện một bóng đen, là Liễm Hàn chặn trước mặt.

“Ngươi đi chịu chết?! Vừa nãy không thấy ánh lửa sao?”

Lưu Vân khựng lại một chút, chậm rãi nói: “Hàn... Các ngươi hạ sơn trước, ta đi một chút rồi tới sau.”

“Lưu Vân...” Lưu Tiêu khẽ gọi một tiếng, muốn nói lại thôi.

Lưu Vân biết y muốn nói gì, nhẹ giọng cười: “Ta sẽ không sao.”

Thệ Thần nãy giờ vẫn trầm mặc, nhẹ nhàng nâng mi mắt, nhìn Lưu Vân đạm đạm nói: “Tiêu huynh, Liễm công tử, ta xem chúng ta vẫn nên hạ sơn trước, miễn cho Lưu Vân lo lắng, ta tin tưởng hắn, rất nhanh sẽ trở lại.”

Lưu Vân nghiêng mặt sang bên, nhìn những người trước mặt, ánh mắt lưu chuyển, như cam kết chậm rãi gật đầu, đã không cần đến ngôn ngữ.

Không ai biết, cam kết chờ đợi này lại ròng rã xa vời......