Đêm xuống, ánh trăng như lụa, bóng cây lay động, gió thổi mây bay.
Lưu Vân toàn lực đuổi theo, thoáng chốc đã đuổi tới vùng ngoại ô. Cước bộ hắn dừng lại, nhảy lên một cây to, yên lặng xem động tĩnh.
Quả nhiên không lâu sau, hắc y nhân phát hiện Lưu Vân đuổi theo sau đột nhiêu biến mất, cho rằng hắn khinh công không tốt theo không kịp, bèn quay người lại, tựa hồ có ý chờ. Bất quá người này không biết thực tế ngược lại.
Lưu Vân thoáng buồn cười trốn ở một bên, muốn thử xem người này rốt cục chờ đến bao giờ.
Lát sau, một bóng trắng nhanh nhẹn xuất hiện, dưới ánh trăng, thân ảnh thon dài vô cùng rõ ràng. Lưu Vân sửng sốt, Huyền Hữu sao cũng tới đây?
Hắc y nhân phát hiện từ lâu, chờ đúng thời cơ, vừa vặn xuất hiện trước mắt y. Huyền Hữu đang muốn phi thân đuổi theo, đã thấy hoa mắt, có người đến gần hắn. Huyền Hữu trong lòng rùng mình, chưa kịp thấy rõ là ai, nhanh như chớp xuất thủ, nhắm thẳng vào ngực người đối diện. Người nọ thong dong nhấc tay lên, đã thấy Huyền Hữu hư chiêu nhoáng lên, tay hướng thẳng vào yết hầu.
Lưu Vân lấy làm kinh hãi, trở tay phản kích một chưởng, gọi to: “Là ta! Ngươi làm cái quỷ gì vậy?”
Huyền Hữu ngẩn ra, xấu hổ thu tay lại, ngượng ngùng cười: “Ta tưởng mấy tên kia… Xin lỗi.”
“Ra tay rất chuẩn, nhanh, độc!” Lưu Vân lơ đểnh cười cười, rồi nghiêm mặt: “Ngươi sao lại theo tới đây? Ta thừa nhận tuy vừa nãy ra chiêu rất đẹp, nhưng ngươi cũng không nên một mình đuổi theo”. Nói rồi tự mình chê cười, bên cạnh thái tử chẳng lẽ không có cận vệ? Trừ phi…Người nào đó cố ý như vậy…
“Ở lại không giúp ích được gì? Hoặc là… đây là kế điệu hổ ly sơn…” Huyền Hữu hỏi ngược lại.
Lưu Vân cười khổ: “Hiện tại nói gì cũng quá trễ.”
Huyền Hữu ngạc nhiên quay đầu lại, đám hắc y nhân không biết từ bao giờ đã vây quanh, ít nhất cũng từ mười đến hai mươi tên.
Lưu Vân thần nhàn khí định đứng ở giữa, âm thầm quan sát đường lui, nghĩ bằng công phu hai người bọn hắn, thoát thân là không thành vấn đề, chỉ là… Hắn bất đắc dĩ liếc nhìn người bên cạnh cũng rất bình tĩnh tự nhiên, chính là muốn nhân cơ hội điều tra một phen.
“Ha hả, chủ thượng cho mời Vân công tử, cùng chúng ta đi một chuyến.” Nam tử cầm đầu bước ra. Đó là một người hơi gầy, thanh âm lớn mà hữu khí, rõ ràng nội công không hề thấp.
“Ngươi biết chúng?” Huyền Hữu có chút kỳ quái, thấp giọng hỏi.
“Làm sao có thể?” Lưu Vân khẽ lắc đầu, “Chẳng hay chủ nhân các ngươi là thần thánh phương nào?” Lưu Vân cười nói. Vốn đoán rằng bọn họ nhất định sẽ tấn công, không nghĩ tới đối phương ngược lại rất lễ độ. Càng không khỏi hiếu kỳ không biết người đứng phía sau là ai.
“Ha hả, Vân công tử đương nhiên không quen biết, tựa như tôm tép cùng với quạ đen, một trời một vực, cả mặt mũi cũng chưa thấy qua, làm sao quen biết được. Công tử đi rồi sẽ biết.”
Chất giọng cao khẽ có ý cười, trong màn đêm tĩnh mịch nghe càng rõ, Lưu Vân và Huyền Hữu nghe được, buồn cười nhưng phải cố nhịn đến mặt cũng sắp đỏ. Xung quanh một… hai… rồi mười người nín thở thu khí, có tai như điếc, đại khái đã quá quen thuộc.
“Ngươi nói hắn là tôm tép còn ngươi là quạ đen à?” Huyền Hữu khẽ cười, một bên rút toàn hoa phiến từ thắt lưng, cầm trong tay nhẹ nhàng quạt quạt.
“Ha ha, quạ đen đương nhiên là ta, lẽ nào ngươi gặp qua tôm tép màu đen sao?” Hắn chỉ chỉ quần áo màu đen của mình, ha hả cười vài tiếng.
“…”
“…”
Lưu Vân cùng Huyền Hữu trợn mắt liếc nhau, trong lòng cùng có suy nghĩ: Trời đất chứng giám, tên này nhất định là tâm thần rồi. [ =))))))))))))))))))))))))))))))) ]
“Haha, công tử lo lắng sao?” Nam tử tiến tới vài bước, cười hỏi.
“Ờ… Chúng ta quyết định… Để lần sau đi.” Lời còn chưa dứt, hai người đã vọt lên cây.
“Đuổi theo! Phía trước là ngõ cụt, bọn họ không chạy được xa đâu.” Nam tử tiếu ý cứng đờ, lập tức ra lệnh.
“Ai, sớm biết chạy không được, sẽ không lãng phí sức lực vậy đâu.” Lưu Vân nhìn bức tường trước mặt, lắc lắc đầu.
“Bằng thực lực chúng ta, liên thủ lại không lẽ không đối phó được đám hỗn tạp kia?” Huyền Hữu lo lắng xếp mở chiếc phiến trên tay, nói.
“Hỗn tạp?” Lưu Vân nhíu mày lắc đầu, “Không thể có đám hỗn tạp nào như vậy được…”
“Nào, xông lên…” Huyền Hữu nhíu mày, liền chạy ra nghênh chiến.
“Độc châm! Cẩn thận!”
“Nhanh như vậy đã bắt được? Ha ha.” Nam tử dẫn đầu vỗ vỗ mặt nam nhân áo tím nằm trên đất, dưới ánh trăng mờ nhạt, mơ hồ thấy một khuôn mặt xấu xí. Ấn đường hắng biến thành màu đen, vẫn không nhúc nhích, trên ngực là một cây ngân châm thật nhỏ đang yếu ớt tỏa ra ánh sáng xanh, đúng là độc châm.
Trước bộ dạng phục tùng, hắc y nhân tịnh không nói lời nào, chỉ gật đầu.
Nam tử thủ lĩnh tựa hồ rất thỏa mãn, ha ha cười nói: “Ân, Thập Nhất, ngươi có tiến bộ đó, ngươi làm việc ta luôn luôn yên tâm. Nhiệm vụ hoàn thành, đem Vân công tử về, còn con mèo con này không phải mục tiêu, không cần quan tâm.” Dứt lời thuận lợi điểm các huyệt đạo của y.
Lập tức có người tiến tới vác Lưu Vân lên, đoàn người quỷ mị nhanh chóng rời đi như chưa bao giờ xuất hiện.
Trăng lặn. Gió ngừng. Nam tử áo trắng nằm úp sấp trên mặt đất không hề nhúc nhích nhẹ nhàng đứng dậy, đôi mắt mị hoặc nhìn theo hướng bọn người vừa mới rời đi…
Hai gã hắc y nhân khiêng Lưu Vân, thân hình không có chút nào chậm lại, đoàn người băng qua rừng cây đi tới một nấm mồ.
Một loạt mộ bia vô danh đổ nát, hỗn độn ngã trên mặt đất. Xung quanh đầy cỏ dại, chỉ có con kiến trên cây cỏ là nhúc nhích, màn đêm tĩnh mịch, gió lạnh rít từng cơn, bụi cỏ vàng úa âm u, không ai dám đi qua nơi này vào buổi tối, dù là ban ngày cũng cực ít, nếu có cũng toàn là bỏ chạy, lại càng không dừng lại ở chỗ này dù trong chốc lát, chỉ sợ giây tiếp theo sẽ có một bộ xương khô thình lình xuất hiện trên mặt đất nắm lấy chân người.
Mà đoàn người hiển nhiên không phải người thường, tự nhiên không sợ nơi này. Nói không chừng thà rằng ngây ngốc ở chỗ này, bởi vì người chết tuyệt đối không đáng sợ bằng người sống.
Nam tử cầm đầu tiêu sái bước đến một mộ phần xiêu vẹo, cấp tốc đánh một quyền vào khối bia mộ. Chiêu thức ấy quả thật phi phàm, nhưng không có ai khen ngợi, bốn phía đều tĩnh lặng đến đáng sợ. Hắn đương nhiên sẽ không trông cậy vào đám người này, ngoại trừ chủ nhân sát thủ mất hết tính người khen tặng, hắn sẽ ha ha cười vài tiếng, lách mình tiến vào tối đi nơi mộ bia mở ra.
Nam tử gọi là Thập Nhất cũng theo sát sau đó, lối đi vốn nên tối đen thế mà lại sáng như ban ngày, trên bức tường trơn nhẵn cứ mỗi đoạn lại khảm một viên dạ minh châu cực lớn, màu xanh đen lấp lánh nhưng ở trên tường phát ra bạch quang chói mắt, tựa như ảo mộng. Mỗi một viên đều có giá trị xa xỉ, vật quý báu như vậy dùng để chiếu sáng, nghĩ đến việc dùng thay cho ánh nến có chút bất ngờ, có thể thấy được chủ nhân nơi này rất hào phóng. Nhóm hắc y nhân dường như không để ý, mải miết đi theo nam tử, gần nửa canh giờ mới đến cuối đường.
Một cánh cửa đá vô cùng nặng nề che ở lối ra, cửa đá chắc chắn, ngoại trừ một lỗ nhỏ nhìn tròn lõm vào, một khe hở cũng không có. Cửa đá vô cùng vững chắc, mặc cho công lực cao tới đâu cũng đừng hòng lay động một mảy may. Trên tường khỏa dạ minh châu xanh ngọc phát ra ánh sáng rõ ràng.
Thập nhất chỉ lộ ra đôi mắt phượng dài nhỏ, như có như không liếc mắt nhìn nam tử thủ lĩnh. Thấy hắn cầm viên châu trong bảo khố tại trên tường bên trái xoay vòng hai lần, bộ phận then chốt quả nhiên là chỗ này. Lại nghe âm thanh lạ tai, đúng là ba thanh ngân châm bên vách tường bên phải hướng dạ minh châu trên tường phóng tới.
Tình huống này không ai dự đoán được, nhưng đoàn người diện vô biểu tình, cho dù trên người có thủng ba lỗ cũng sẽ không lên tiếng. Nam tử thủ lĩnh tựa hồ hiểu rõ, ha ha cười, trong chớp mắt, ba thanh ngân châm có độc vô thanh vô tức bị hắn nắm lấy. Độc châm tiếp xúc da thịt, nhưng lại không có một tia dị sắc, ánh sáng xanh yếu ớt đích thị chỉ là dùng để dọa người, thực sự là biện pháp hay. Thập Nhất trong lòng thầm cảm thán. Cũng không dám biểu lộ chút nào ra ngoài mặt, như trước an phận, thu liễm ánh mắt, không phát ra tiếng động, diện vô biểu tình.
Nam tử cầm đầu từ đó lấy ra một cây ngân châm màu bạc cắm vào chỗ lõm trên cửa đá, nhẹ nhàng chuyển động vài cái, chỉ nghe lạch cạch vài tiếng, cửa đá chậm rãi mở, đoàn người vừa đi ra ngoài lại “ầm” một tiếng, đóng lại.
Sự việc hắc ám thình lình xảy ra khiến Thập Nhất có chút không thích ứng được, hắn hơi nheo mắt, chỉ thấy ánh trăng nhàn nhạt chiếu rọi bốn phía, mơ hồ thấy được những khối đá lởm chởm hình thù kì quái, hoa cỏ đa dạng, dường như là giả sơn hoa viên của một gia đình giàu có.
Trên thực tế, ở đây quả thực có một hòn giả sơn, hơn nữa cũng không phải là phú quý nhân gia bình thường, không chỉ có thị vệ chung quanh tuần tra, chỗ tối còn có không ít trạm gác ngầm.
“Ai đó?” Cách đó không xa, thị vệ đã phát hiện. Thập Nhất tay phải đặt lên chuôi kiếm, mục quang khẽ lướt qua nam tử thủ lĩnh, tựa hồ chỉ đợi hắn ra lệnh. Lại thấy hắn ha ha cười khẽ ngênh đón, gỡ tấm che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt thanh tú có ý cười, đáy mắt ánh lên một tia lãnh đạm.
“A, nguyên lai là Tiêu thần sử,” Bước ra từ giữa đám thị vệ là một vị tổng quản già dáng dấp cao gầy, vừa thấy hắn lập tức trở nên cung kính, hướng hắn hạ thấp người, nhìn trộm nam tử hôn mê bất tỉnh phía sau hắn, mặt mày rạng rỡ nói: “Thật không hỗ là thần sử đại nhân, quả nhiên mã đáo công thành, mau mau vào trong, chủ nhân đợi đã lâu.”
“Ha ha, tuy lời này vẫn còn thua vàng bạc, Cao tổng quản hà tất phải sùng bái tại hạ như vậy. Phiền cao tổng quản chờ ở đây, thực sự vô ý, ha hả…”
“..” Cao Khải khóe miệng giật giật một chút, ngoài cười trong không cười, nói, “Thỉnh!” Cái gì mà tiêu dao thần sử! Nếu không vì Vương gia… Hừ!
Bên trong lầu các yên tĩnh, nhóm hắc y nhân thẳng tắp đứng một bên, Thập Nhất ngoài cùng dựa cửa mà đứng, âm thầm đánh giá mọi thứ trong gian phòng. Các loại dụng cụ trang trí rực rỡ muôn màu, bên cửa là hai bình ngọc điêu khắc đẹp mắt, cắm một cành mẫu đơn màu hồng kiều diễm ướt át. Tường trắng như tuyết, trên vách là bát mặc bích họa, thương kính hồn tự, không thiếu thứ gì.
Ngồi giữa bạch hổ cừu nhung tháp là hai nam tử, một áo đen một áo trắng.