Lưu Vân bừng tỉnh hiểu ra, Lam Cần này chẳng lẽ là… người của y? Lưu Vân trong lòng buồn bã, khóe miệng nhếch lên một mạt cười khổ, lẽ nào đây là “Bắt gian tại giường” trong truyền thuyết?
“Uy, ngươi…”
“Câm miệng.” Liễm Hàn lạnh lùng ngắt lời hắn, nhanh chóng điểm hai cái lên hai vai Lam Cần, giải huyệt đạo bị phong bế, “Cút.”
Lam Cần thái độ bình thường đứng dậy, mỉm cười nói: “Ngươi cuối cùng cũng nhịn không được.” Thấy Liễm Hàn càng lộ vẻ giận dữ, nghĩ là sinh khí thật rồi, cũng không chọc y nữa, ném cho Lưu Vân một cái liếc mắt ái muội, phiêu nhiên rời đi.
Lưu Vân cảm thấy thật kỳ quái, nhưng cũng chẳng rảnh nghĩ nhiều, miễn cưỡng định tâm thần, tay đặt bên hông, âm thầm đề phòng, tính xem có mấy phần thắng, trong đầu không tự chủ được nhớ tới thân hình thon dài khiến kẻ khác huyết mạch phún trương của y. Xem ra lần này chạy trời không khỏi nắng rồi.
“Uy, lão huynh, ngươi muốn giết cứ giết, không động thủ là vì phân lượng cống phẩm, giúp tại hạ một việc nhỏ, kêu một nữ nhân tới.” Lưu Vân cố sức ngắt đùi, bảo trụ một tia lý trí cuối cùng, hơi thở phả ra càng nóng rực, thấy Liễm Hàn không mảy may phản ứng, ngờ rằng y tịnh không vội giết mình, lại nói: “Không dám phiền Liễm huynh, ta tự mình đi giải quyết.” Nói xong liền muốn rời gian phòng, còn ở đây nữa, chính hắn cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì.
“Không được!” Liễm Hàn kiếm mi nhíu lại, đoạt trước một bước kéo Lưu Vân ấn về giường. Nơi băng mâu không gợn sóng của y hiếm khi xuất hiện một tia rung động, gương mặt băng lãnh ít nhiều cũng có chút sinh khí.
Lưu Vân trước mắt một trận vựng huyễn, ánh mắt dần dần mê ly: “Cái gì…”
“Vì cái gì ta không được?!” Liễm Hàn nghĩ Lưu Vân thà tùy tiện tìm kĩ nữ cũng còn hơn cùng với mình, không khỏi nổi giận. Kỳ thật trước nay y không biết che giấu tình tự, luôn lạnh như băng, bộ dạng cách người ngàn dặm cũng không phải y tận lực giả bộ, mà là vì y vốn không có tình, cũng không có tự, y không cảm thấy rằng như vậy có gì không tốt, thậm chí không biết trừ thứ đó ra hẳn còn có cảm giác gì khác. Khi nhìn thấy hình dáng chân thật của Lưu Vân, y chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn, khó chịu nói không nên lời, còn một lần tưởng tên kia len lén hạ kịch độc gì lên mình, hại y tâm mạch kịch liệt rối loạn, hơn nữa cư nhiên dám lừa y, làm y cực kì bực dọc. Vốn định túm Lưu Vân xách ra, hảo hảo đánh một trận cho hả giận, ai ngờ Lam Cần ngu xuẩn kia thế nhưng tự tiện tác chủ dám cả gan hạ độc hắn, nhất định không thể tha! Liễm Hàn gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Vân, giống như chọc ra một cái lỗ trên khuôn mặt tuấn dật của hắn.
Lưu Vân trong đầu “Ầm” một tiếng, đồng tử mặc hắc thình lình mở rộng, trong lòng dĩ nhiên vô pháp tự hỏi, một mảnh trống rỗng. Có lẽ là tác dụng của tình dược, hoặc là vì tuấn nhan Liễm Hàn gần trong gang tấc, cảm giác kích động, hưng phấn khó hiểu kích thích trung khu thần kinh.
Mái tóc đen như lụa của Lưu Vân hỗn độn tản ra, hai gò má hơi ửng hồng giao ánh phượng mâu mê mông yêu dã, *** nồng đậm khiến hắn càng như một con hắc báo tà nịnh mà ung hoa (hòa nhã rực rỡ), không chỗ nào không phát ra hấp dẫn nguy hiểm.
Liễm Hàn hầu kết nhẹ nhàng rung động, băng lăng đáy mắt đã sớm hòa tan, thay vào đó là một hồ phượng ba mênh mông mờ mịt. Phảng phất như bị mê hoặc, Liễm Hàn cúi người xuống, tiến đến bên Lưu Vân gầm nhẹ: “Mạng của ngươi là của ta!” Cho nên ngươi cũng là của ta. Trong lòng y nghĩ thế, như chuyện đương nhiên.
Y nhắm mắt, hung hăng hôn lên môi Lưu Vân. Xúc cảm mềm mại mà ôn nhuận kỳ diệu chưa từng thể nghiệm qua khiến Liễm Hàn chợt thấy lòng rung động, theo bản năng đi tìm nguồn suối ngọt ngào. Lưu Vân chỉ cảm thấy môi dán vào một tầng sa băng mỏng manh, làm cảm giác khô nóng khó nhịn của mình chậm rãi tan ra, thư sướng cùng tuyệt diệu nói không nên lời. Khẽ khép bạc thần, muốn thứ thơm ngọt này càng thêm xâm nhập. Liễm Hàn thuận thế tham nhập vào, lại đụng phải đầu lưỡi hỏa nhiệt của Lưu Vân, mặc sức khiêu khích mình.
Liễm Hàn mới quen tình sự, toàn bộ dựa vào bản năng dẫn dắt, cũng không có ý thẹn thùng, giống như không cam lòng bị động, Liễm Hàn khơi mào đầu lưỡi chủ động cùng dây dưa, khoái ý nóng ẩm từ đầu lưỡi truyền đến, trong cơ thể y cuồn cuộn nổi lên tầng tầng sóng nhiệt. Vô thức vươn tay tham nhập vào lí y Lưu Vân, chạm đến da thịt lại nóng lên, Liễm Hàn cả kinh, lập tức rút tay, không ngờ bị Lưu Vân bắt lấy, đè lên ngực nơi vạt áo sớm bị kéo xuống lộ ra tảng lớn da thịt rắn chắc.
Nhịp tim đập mạnh mẽ hữu lực từ dưới tay truyền đến, Liễm Hàn hô hấp cứng lại, hai tay dứt khoát xả y sức trên người Lưu Vân ra, thân hình *** tráng thẳng đến thắt lưng, mê hoặc gợi cảm không ngừng tản ra. Y dạo qua xương quai xanh hoàn mỹ của Lưu Vân, cúi đầu cắn xuống.
“Ân….” Cảm giác đau đớn mơ hồ làm Lưu Vân càng thấy kích thích, hắn mở đan phượng mê mông, tế bào toàn thân phảng phất đều đang gào thét. Lưu Vân đưa tay luồn vào mái tóc như mực đổ xuống của Liễm Hàn, lôi y về phía mình, vững vàng ôm lấy cái cổ gầy, dùng sức mút vào cánh môi mềm ẩm ướt của y. Đưa một tay vòng quanh cần cổ y, xúc cảm trơn mịn như lụa khiến Lưu Vân nhịn không được mặc sức xoa nắn, cuối cùng một tia lý trí cũng đã tan thành mây khói.
Hắn ngồi dậy, dùng sức xé mở trói buộc dư thừa trên người Liễm Hàn, làm cho thân thể mê người của Liễm Hàn lộ ra trọn vẹn trước mắt mình, làn da tiểu mạch sắc bao lấy thân hình cường kiện, đường cong hoàn mỹ dẻo dai mà mềm mại, tiểu phúc Lưu Vân càng nóng rực, cổ họng phát ra một tiếng gầm nhẹ, cắn lên hàm dưới hơi ngẩng cao của y, gặm cắn một hồi, dẫn đến Liễm Hàn kêu rên vài tiếng. Lưu Vân thuận thế từ cằm y liếm cắn, lướt qua cổ, dạo tới xương quai xanh tuyệt đẹp, hung hăng gặm cắn như trả thù. Một tay ôm eo Liễm Hàn, không ngừng vuốt ve, tay kia không quên mơn trớn cơ ngực mê người cùng thù du đã sớm hồng nhuận ướt át trước ngực y, châm lửa khắp nơi.
Khoái cảm nóng rực tê tê dại dại khiến cho Liễm Hàn cả người mềm nhũn, y nửa quỳ gối giữa chân Lưu Vân, cánh tay thon dài dẻo dai vòng qua cổ Lưu Vân, như không chịu thua mà cúi đầu liên tục gặm cắn vai cổ hắn, bên môi không ngừng phát ra tiếng gầm nhẹ hoặc rên rỉ.
Tay phải Lưu Vân từ đường cong bên hông y trượt xuống sau thắt lưng, sau một phen lưu luyến vuốt ve, trực tiếp tham nhập lý khố, mạnh mẽ kéo xuống, đem hạ thân y cũng hoàn toàn bại lộ, nhưng thấy hỏa nhiệt ở hạ thân Liễm Hàn đã sớm đứng thẳng, chống lại Lưu Vân đang không ngừng khiêu khích cùng ma sát càng thêm trướng lớn. Lưu Vân cười nhẹ một tiếng, nâng cánh mông y, không ngừng xoa nắn, lại vuốt ve qua lại chỗ khe đùi, tay kia cầm vật hỏa nhiệt của Liễm Hàn, dùng ngón tay khéo léo sáo lộng.
“A….. Ân….” Khoái cảm mãnh liệt từ hạ thân chạy khắp toàn thân Liễm Hàn, trong cơ thể như có sóng nhiệt muốn tuôn trào ra, y kịch liệt lên xuống trừu động thân thể, hưởng thụ khoái cảm Lưu Vân vỗ về chơi đùa phân thân trong tay. Hai tay không tự chủ được loạn trảo trên tấm lưng bóng loáng của Lưu Vân. Rất nhanh, mật dịch nhũ ngân sắc (màu bạc) từ trong tay Lưu Vân chảy ra, Liễm Hàn hét lớn một tiếng, mềm nhũn ngã vào lòng Lưu Vân, không ngừng thở dốc.
Tiếng rên rỉ mê loạn càng kích thích dục vọng Lưu Vân lao nhanh, hắn dùng ngón tay đầy ái dịch dọc theo khe đùi, trượt vào cúc đình còn chưa khai bao của Liễm Hàn, thử thăm dò thân nhập. Cảm giác khác thường khiến Liễm Hàn cả người cứng đờ, lập tức lại mê loạn trong khiêu khích của Lưu Vân với thù lạp đỏ sẫm trước ngực mình.
Lưu Vân vừa liên tục thân nhập hai ngón tay, vừa ác ý quấy nhiễu một phen, dẫn đến Liễm Hàn hung hăng cắn một phát lên sau vai hắn, mới mạnh mẽ rút ra.
Đột nhiên hư không khiến cúc đình Liễm Hàn co rút chặt một hồi, hai tay Lưu Vân nâng thắt lưng y lên, để phân thân gấp khó dằn nổi của mình thứ nhập nơi u thâm kia, bị dũng đạo chật hẹp của Liễm Hàn gắt gao hút lấy.
“Kêu ra đi…. Hàn….” Lưu Vân giọng nói khàn khàn mê hoặc y. Khoái cảm hỏa nhiệt được bao quanh đánh sâu vào tâm thần Lưu Vân.
“A….. A……” Đau đớn mãnh liệt như xé rách ùn ùn kéo đến, Liễm Hàn ngẩng cao đầu, cần cổ hầu kết hình thành độ cong đẹp nhất. Móng tay kháp nhập hai vai Lưu Vân, lưu lại từng điểm hồng ngân côi sắc, càng lộ vẻ ái muội mà *** mĩ.
Lưu Vân rốt cuộc kiềm chế không được nữa, liền với tư thế hợp làm một mạnh mẽ xoay người, đem Liễm Hàn đặt ở dưới thân. Kịch liệt va chạm khiến Liễm Hàn mấy lần muốn ngất xỉu, trong thống khoái lại xen lẫn từng tia khoái cảm nhè nhẹ, làm y muốn ngừng mà không được.
Hai tay Lưu Vân vịn hai bên eo y, bắt đầu luật động trong cơ thể Liễm Hàn, không quên liên tục gặm cắn cánh môi mê người, mi nhãn phi dương, trượt tới vành tai no đủ, ma sát liếm cắn. Không ngừng bức ra tiếng rên rỉ trầm thấp lại mang theo *** nồng đậm.
Lưu Vân gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ tiết vào cơ thể Liễm Hàn, lại rút phân thân ra, bắt đầu sáo lộng chước dương đã lại ngẩng đầu của Liễm Hàn, hỏa nhiệt mình vừa phát tiết lại ngóc dậy lần nữa.
“… Ân…. Không cần… Đụng…” Liễm Hàn mở phượng nhãn mờ mịt ***, từ cổ họng phát ra mấy âm hàm hồ.
“Là không cần… Hay là cần?” Lưu Vân dừng động tác trên tay, tà cười nhìn Liễm Hàn.
Khoái cảm đột nhiên tiêu tán, Liễm Hàn khó chịu vặn vẹo thân thể, vệt đỏ ửng nhàn nhạt phủ kín hai gò má y, phong tình nói không nên lời. “Ân…..”
Lưu Vân quản không được nhiều, khát vọng mình sớm bị y kích khởi nguyên thủy, hắn nâng hai chân thon dài của Liễm Hàn đặt trên vai, mạnh mẽ lần thứ hai xông vào phấn cúc.
“… A… A….” Liễm Hàn đau đến cong người, cắn lên người Lưu Vân một cái, lưng cũng bị y trảo ra lưỡng đạo huyết ngân đạm hồng. Từng đợt khoái cảm không ngừng kéo tới, như muốn bao phủ hai người, phảng phất bồng bềnh trên mây, lại như rơi xuống vực sâu. Lưu Vân không ngừng trừu sáp, chất lỏng đỏ thẫm từ hạ thân Liễm Hàn chảy ra, khai xuất từng đám huyết sắc rải rác, tán loạn một giường yêu dã kiều diễm……