Phong Quá Thiên Phàm

Chương 4




Editor: Tử Điệp

Beta – reader: Tử Điệp

Lúc Viêm Kỳ mười tám tuổi, Quý Phong vẫn còn là một hài đồng mười hai mười ba tuổi, nhưng đã là cao thủ số một số hai trong Nghiêu Sơn phái, mà bản thân hắn sớm đã không còn là đối thủ. Song, ánh mắt Quý Phong mãi mãi chỉ lưu trên người cao thủ, cho nên hắn chỉ có thể ở phía sau Quý Phong, xa xa mà nhìn.

Bất quá hắn có một ưu thế, đó là tay nghề hắn tốt thật là tốt, Quý Phong mê luyến điểm này nơi hắn. Cứ lâu lâu lại đến, mặc dù không nói nhiều, chỉ một mực ăn, ăn xong liền đi, cũng không cảm thấy có ý gì không tốt.

Đoạn thời gian đó, có lẽ đã trở thành niệm tưởng một đời của Viêm Kỳ, niệm một đời, lại tưởng một đời, đôi tay của Viêm Kỳ, làm sao vẫn họa không ra dáng điệu Quý Phong, là bởi quá thương tâm, nên vô luận thế nào cũng không thể hạ bút sao?

Có ai biết được?

Chính là giọt rơi trên giấy như hoa nháy mắt vựng khai, hắn không rõ, thế nhưng người ngoài cuộc lại rõ ràng hơn hết, tình yêu của hắn, nhất sinh chí ái, đã định là không kết quả, người hắn yêu nhất, lại không yêu hắn.

Buổi tối năm hắn sinh nhật mười tám tuổi, hắn làm rất nhiều món ăn, lẳng lặng ngồi trước bàn cơm. Quý Phong đến, hắn có rất nhiều điều muốn nói cùng Quý Phong, dù cho không được đáp lại, bất quá hắn vẫn muốn đem phần tình cảm kín đáo này nói một chút, biết đâu, hắn huyễn tưởng, Quý Phong sẽ vui vẽ chấp nhận hắn, cũng không chừng.

Hắn lo lắng chờ đợi, thỉnh thoảng lại nhìn quanh, đến khi ánh trăng lờ mờ trong đêm tối, đợi đến khi thấy Quý Phong, lòng thấy tràn đầy vui sướng.

Quý Phong còn chưa vào cửa, đã nghe cả vườn đầy hương thơm, đó là hương vị đủ loại thức ăn, Quý Phong ngờ vực liếc nhìn hắn một cái.

“Hôm nay là sinh nhật ta.” Viêm Kỳ sóng mắt lưu chuyển, cố phán thần phi, lại có một loại vũ mị không nói nên lời.

Quý Phong nghe thấy, đầu tiên là sững sờ, hắn không ngờ hôm nay là sinh nhật Viêm Kỳ sư huynh, hắn như thường lệ tới đây chỉ vì ăn uống, không mang theo tiền, càng không có quà, một lúc sau, hắn xuất ra một thanh chiết phiến, đưa cho Viêm Kỳ, nói: “Cái này ta tặng ngươi.”

Trong mắt Quý Phong, đồ vật không hề phân tốt xấu, cho dù là đưa quạt, chỉ cần người nhận thích, cũng đã là bảo bối vô song, chiết phiến này là hôm nay hắn mua ở chợ, bản thân thấy thập phần vừa ý.

“Ta rất vui, đa tạ.” Quý Phong nhìn dáng vẻ hắn, là thực sự rất thích, cũng vui vẻ theo, trên gương mặt lạnh như băng xuất hiện hai lúm đồng tiền hiếm có. Đây là lần đầu tiên Viêm Kỳ thấy hắn cười như thế, trong sáng, nhất thời ngây người, không biết phải nói sao, thiên ngôn vạn ngữ từng chuẩn bị, lại ngay cả một chữ cũng nói không nên.

“Sư huynh, ta đói.” Dáng tươi cười của Quý Phong còn đọng trên mặt, thanh âm cũng ôn ôn hòa hòa, không như thường ngày. Đêm đó Quý Phong vẫn như trước không nói nhiều, thế nhưng lại phá lệ uống ba chén rượu, Nghiêu Sơn phái cấm đệ tử dưới mười tám tuổi uống rượu, nhưng tối hôm đó, Quý Phong vì hắn, phá lệ.

Võ công Quý Phong một phần là do thiên tư minh mẫn, mặt khác là do hắn khổ công, năm tuổi đã vào Nghiêu Sơn phái, mười năm như một, theo quy củ mà tập luyện, rõ ràng võ công tâm pháp mọi người đều như nhau, riêng hắn học được lại không giống, trở thành vinh quang của toàn bộ Nghiêu Sơn phái.

Thiếu niên anh tuấn kiệt xuất như thế chính là Quý Phong mà hắn yêu.

Trước kia, Quý Phong chưa từng uống rượu, cho nên ba chén vừa xong, liền cảm thấy say, sắc mặt ửng hồng, ý thức cũng bắt đầu rời rạc. Viêm Kỳ biết Quý Phong chưa từng uống rượu, nhưng không ngờ tửu lượng hắn kém như thế, chỉ ba chén đã bất tỉnh nhân sự.

Hắn ôm Quý Phong so với hắn còn thấp hơn nửa đầu đến bên giường, cùng nhau ngủ. Tiếp xúc gần như vậy, ngay cả y hô hấp cũng ngay sát bên tai, ngay cả đôi môi đỏ tươi cũng hiện ngay trước mắt, Viêm Kỳ cảm thấy cả người như trong lò lửa, một cỗ nhiệt lưu như muốn bao trùm hắn.

Khi nào, là từ khi nào, hắn đối với thiếu niên mới chỉ mười hai mười ba lại yêu sâu đến như vậy?

Bộ dáng Quý Phong khi ngủ cũng như hắn lúc thường, nằm yên ngay thẳng, không hề nhúc nhích, Viêm Kỳ muốn đem y kéo vào lòng, lại phát hiện ra vô luận là làm thế nào, Quý Phong vẫn như trước không dời một chút, liền nhích người sang, đem đầu chôn trong hõm vai Quý Phong, hít thật sâu vị đạo riêng của Quý Phong. Hắn hiểu, đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối, từ nay về sau, hắn cùng Quý Phong sẽ không có lại thân mật như thế này.

Thái độ của Quý Phong, biểu tình của Quý Phong, trong lòng hắn đều minh bạch, chỉ mong một ngày kỳ tích xuất hiện, khiến cho đứa nhỏ lãnh mạc này yêu thương hắn.

Đêm đó, hắn len lén hôn lên đôi môi Quý Phong, noãn noãn, hương hương, vị đạo này, đời đời kiếp kiếp cũng sẽ không quên, Ôi thúy ỷ hồng, thế gian như chỉ có một màu, phù sinh như mộng, mà mộng này đến nay, hắn vẫn không muốn tỉnh.

Cá vừa thả trên bàn, Viêm Kỳ liền thấy hai mắt Quý Phong tỏa sáng, không khỏi khẽ cười y tham ăn. Ai có thể nghĩ đến nhân vật lợi hại nhất trên giang hồ bất quá chỉ là một con quỷ tham ăn. Nghĩ như vậy lại thấy hạnh phúc không thôi, Quý Phong như thế này chỉ có hắn thấy qua, chỉ thuộc riêng về hắn.

“Chậm chút, không có ai cướp của ngươi đâu.” Viêm Kỳ tuy nói thế, lại không có ý ngăn cản, càng thêm chút sủng nịch.

Hai người đem con cá lớn ăn không thừa chút nào, phần lớn là bị Quý Phong ăn hết. Mùi vị kia so với ba năm trước còn tốt hơn, không thể không nói, đại sư huynh này của hắn thật sự là rất chu đáo.

Ăn cơm xong, hai người ngồi trong sân một lúc, chỉ là Viêm Kỳ một bên nói chuyện, Quý Phong một bên lắng nghe mà thôi, cảnh tượng lại nhất phái hài hòa.

Nữa đêm, Quý Phong xuất môn, hắn có cảm giác rằng ngọc bội đang ở chỗ Bạch Thủy giáo giáo chủ. Loại cảm giác ấm áp hôm nay, bao năm rồi chỉ hắn là rõ nhất.

Lúc Quý Phong ra cửa, Viêm Kỳ liền tỉnh. Hắn biết Quý Phong muốn đi đâu, lại không ngăn cản được, hắn có thể nói gì, có thể làm gì chứ.

Sở tác sở vi của người nọ hắn toàn toàn để trong mắt, hắn lo lắng không yên cũng không thể cùng đi. Quý Phong nếu đã muốn đơn độc hành động, chính là không muốn hắn nhúng tay, cũng là, Viêm Kỳ cười khổ nghĩ, nói không chừng đó là một cách y quan tâm mình đi.

Bất quá trong lòng chợt hắn có một chút bối rối không sao hiểu nổi, loại cảm giác này khiến hắn đứng ngồi không yên, tựa hồ có thứ gì ở xa lắm, không thuộc về hắn.

Quý Phong, Quý Phong, ngươi đừng đi. Viêm Kỳ tựa người vào cửa, nghĩ muốn giữ người kia như vậy, không cho y đi, hắn có trực giác, lần này Quý Phong đi, sẽ không về nữa.

Quý Phong khinh xa thục lộ đi vào cứ điểm Bạch Thủy giáo ở thành Lâm An. Hắn từ sớm đã lấy được địa đồ từ chỗ Viêm Kỳ, hiện tại đêm khuya nhân tĩnh, vệ binh thỉnh thoảng qua lại hiển nhiên không ngăn cản được Quý Phong do thám. Hắn không muốn đả thảo kinh xà, chỉ mong tìm được phòng Sở Sở Tử Phàm, lấy lại ngọc bội hắn quý nhất trên đời.

Không bao lâu sau hắn liền nhìn thấy Sở Sở Tử Phàm. Hiện tại đã canh ba, đó là nơi duy nhất đèn còn sáng muốn không thấy cũng khó. Trong đêm tối, y dựa trên bệ cửa, chậm rãi lật thư tịch, dung mạo bình thản thiếu đi phần tàn khốc ban ngày, thập phần xinh đẹp.

Quý Phong lướt qua mái nhà, từ cửa sổ tiến vào, nháy mắt đã đến trước mặt Sở Sở Tử Phàm. Khi y kịp phản ứng, mũi kiếm đã trên cổ y.

“Lại là ngươi.” Sở Sở Tử Phàm nhìn rõ tướng mạo người mới đến, cực lực che giấu nét khẩn trương trên mặt.

“Đem ngọc bội giao ra.” Quý Phong thậm chí không hỏi y có hay không, liền đi thẳng vào vấn đền.

“Ta cùng ngươi có quen biết sao? Làm sao biết ngọc bội nào là của ngươi.” Trong lòng đã minh bạch ngọc bội kia là của Quý Phong. Nhìn dạng hắn mà nói có lẽ thập phần quan trọng, cái này dễ giải quyết rồi.

“Lấy ra.”

“Không lấy, có bản lĩnh tự ngươi tới xét đi!” Toàn thân y đều là độc, hắn chạm đến chỗ nào, đều là đường chết.

Quý Phong liếc nhìn y một cái, quả nhiên liền đưa tay lục soát. Hắn không biết kịch độc trên người Sở Sở Tử Phàm, nhưng cho dù biết hắn cũng không sợ, Sở Sở Tử Phàm thiên toán vạn toán, cũng không nghĩ tới Quý Phong lại giống như y, bách độc bất xâm.

“Xét đã chưa? Quý Phong đại hiệp, ngươi vu oan ta như thế không thấy khó chịu sao?” Quý Phong không nói.

Lại nghe Sở Sở Tử Phàm tiếp tục nói: “Ngươi vu oan ta như thế, lại cho rằng chỉ như vậy liền xong sao? Ta cho ngươi biết, ngươi đã trúng độc trên người ta, nếu không có giải dược, ngươi sống không quá bảy ngày, cho dù bản lĩnh ngươi có lớn hơn đi nữa, cũng vô ích thôi.”

Nâng mắt nhìn Quý Phong so với mình có chút cao hơn, phát giác hắn nghe xong lời này vẫn diện vô biểu tình như trước, thậm chí ngay cả mắt cũng chưa từng chớp.

Y không tin nổi, tiếp tục không sợ chết nói, cũng quên mất tình trạng hiện tại bản thân, Quý Phong trước khi chết cũng dư sức đem y giết đi.

“Hanh, không tin sao? Không sao, cứ nhìn tay ngươi thì biết, có phải hay không kỳ độc đã muốn thấm sâu?” Quý Phong như trước vẫn đứng như tượng đá.

Kỳ thật Quý Phong trong lòng kinh hãi, hắn trúng độc là thật, thế nhưng không phải độc như lời Sở Sở Tử Phàm nói, bản thân hắn bách độc bất xâm, cho nên cũng không e ngại độc này, chỉ là độc kia khiến hắn toàn thân phát nhiệt, thật sự rất khó chịu.

Hơn nữa càng nhìn người trước mặt, đã thấy một loại dục vọng dâng lên. Thầm muốn đem hắn ôm trong ngực, đối với đôi môi đang lảm nhảm kia mà hôn xuống, loại cảm giác này hắn chưa từng có, cho đến bây giờ, về chuyện tình cảm, hắn chính là tờ giấy trắng.

Mà đã là giấy trắng, chỉ cần có người màu sắc cho hắn, hắn liền vĩnh viễn thuộc về y, bất quá việc này về sau hãy nói.