Phong Quá Thiên Phàm

Chương 37




Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

Sau khi hứng thú lúc đầu đã qua đi, Sở Tiêu Dao liền cảm thấy những người này thực sự thô ráp. Mùi hương trên người càng nồng hăng đến mức y mở mắt không ra, cho nên đã đuổi hết toàn bộ cô nương, gọi quản sự đến.

“Ta muốn cô nương đẹp nhất của ngươi ở đây.” Nói xong liền ném một đĩnh vàng lên trên bàn. Người kia nhìn thấy, hai mắt lập tức đứng yên, muốn qua lấy, lại nghĩ tới gì đó, nói: “Hiện tại có lẽ không được. Hồng Trần bây giờ đang có khách.

“Người đó là quen biết cũ của nàng, e là hôm nay không được rồi.” Nói xong lại liếc nhìn đĩnh vàng trên bàn.

Sở Tiêu Dao làm sao nghe lọt tai. Từ trước tới giờ, thứ mà y muốn chưa bao giờ không có được, “Ngươi, dẫn đường.”

“Công tử…” Quản sự còn muốn nói nữa nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của Sở Tiêu Dao liền liên tục rùng mình mấy cái. Trong lòng thầm nghĩ, người này cũng không phải dễ chọc, vẫn là dẫn hắn đi thôi, sự tình còn lại thì để cho bọn họ tự mình giải quyết, nghĩ đến đây, liền đi trước dẫn đường.

Đến trước cửa một gian phòng hoa mỹ, người đó liền ngừng bước, nói: “Hồng Trần cô nương ở ngay tại đây. Có điều bây giờ nàng đang có khách…”

Không đợi hắn nói xong, Sở Tiêu Dao đã một chân đạp cửa ra, dọa quản sự sợ tới mức mau chóng bỏ chạy. Nghênh ngang tiến vào, thì thấy một nữ tử áo đỏ, một nam tử áo xanh, hai người ngồi cách xa bởi trướng mạn lại là một sự hài hòa hoàn mĩ khó nói. Dường như âm thanh do Sở Tiêu Dao đạp cửa tạo thành vẫn chưa ảnh hướng đến hai người trước mắt.

Trên thực tế, Thiên Thần mỗi lần đến đều sẽ gặp phải loại chuyện này, cho nên đã không còn lấy làm lạ. Nhưng mà người đến thông thường đều là những gã tục nhân cậy vào tiền nhiều tiếng lớn, chưa đến vài cái đã đuổi đi được. Thiên Thần hắn là ai? Một trong những đệ tử đắc ý của phái Nghiêu Sơn, tuổi còn trẻ đã thay trưởng môn tiếp quản một số công việc. Mặc dù không nói, nhưng trong lòng ai cũng hiểu rõ chưởng môn kế nhiệm của phái Nghiêu Sơn không thể là ai ngoài người này.

Phái Nghiêu Sơn là chính phái có địa vị tương đối quan trọng trong võ lâm, nhất là võ công tâm pháp của bọn họ có thể nói là thiên hạ vô địch. Người mà nghe thấy danh hiệu của bọn họ vẫn không nể mặt vài phần, Thiên Thần quả thật chưa từng gặp phải.

Mắt cũng không thèm mở ra, “Báo danh ra đi.”

Sở Tiêu Dao nhìn thái độ như vậy của hắn, kiêu ngạo tột cùng, liền bắn ra một cái ngân châm bay thẳng đến huyệt thái dương của Thiên Thần. Thiên Thần kẹp hai ngón tay lại, hai mắt trợn to, lạnh lùng nói: “Lòng dạ thật độc ác, không những dùng ám khí lại còn bôi lên đó kịch độc như vậy,” Nói đến đây, Thiên Thần cuối cùng cũng nhìn rõ người trước mắt, mặt như ngọc ấm, mắt tựa hoa đào, vốn tưởng rằng là một tên tiêu tiểu, hóa ra là một thiếu niên xinh đẹp, lại nhìn trán y: “Ngươi là Sở Tiêu Dao của Bạch Thủy Giáo?”

“Ta là Sở Tiêu Dao của Bạch Thủy Giáo, ngươi lại là người nào?” Có thể tiếp được ngân châm của y, đồng thời không bị kịch độc trên đó ảnh hưởng, có thể tưởng tượng độ thâm sâu của nội công người này. Nhân vật như vậy hẳn là người có máu mặt trên giang hồ. Chỉ là Sở Tiêu Dao nhất thời đoán không ra người này là ai.

“Thiên Thần, phái Nghiêu Sơn.”

Hồng Trần cũng không bị ảnh hưởng, vẫn đang đánh đàn như cũ. Thiên Thần là lam nhan tri kỷ của nàng. Nàng đối với Thiên Thần có mười phần tin tưởng. Về phần người thanh niêng mới xông vào, Hồng Trần biết y có chút võ công nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của Thiên Thần.

Thiên Thần? Phái Nghiêu Sơn? Dường như từng nghe qua ở đâu, Sở Tiêu Dao ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra phái Nghiêu Sơn là một trong những kẻ địch của Bạch Thủy Giáo, mà Tam Thiên cũng từng nhắc đến, Thiên Thần này là một kình địch hiếm có. Nhưng mà Sở Tiêu Dao mới không quản mấy thứ này,  mặt không cảm xúc nói với Thiên Thần: “Thiên Thần, cô nương này ta lấy.”

Lúc Thiên Thần nhận ra Sở Tiêu Dao, tưởng rằng y nhằm vào mình mà tới, dẫu sao Bạch Thủy Giáo và phái Nghiêu Sơn đang có không ít mâu thuẫn. Không ngờ rằng lại là nhìn trúng Hồng Trần, liền giễu cợt: “Hồng Trần cô nương là ta lấy trước.

Dẫu sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ. Quân tử bất đoạt nhân sở hảo [quân tử không cướp đoạt thứ người khác yêu thích], câu nói này, ngươi cũng không biết sao?”

“Hừ, biết hay không biết và làm hay không làm là chuyện của ta. Hôm nay ta không giết ngươi, ngươi ra ngoài là được.”

Thiên Thần sửng sốt. Sở Tiêu Dao này thật là thú vị vô cùng a! Mình chưa nói như vậy, y lại nói trước, chẳng lẽ y có tự tin đánh thắng mình? Muốn biết, Thiên Thần lúc đó vừa mới hai mươi tuổi hơn, đang lúc khí thịnh, liền nói: “Ta không đi ra. Nhưng mà nếu như ngươi thắng ta thì lại là chuyện khác, giáo huấn thế nào đều tùy ngươi, được không?”

“Như vậy rất tốt, đến lúc đó ta sẽ làm cho ngươi sống không bằng chết.” Lúc nói chuyện thì đã bắt đầu đánh nhau. Thiên Thần không ngờ rằng công phu của Sở Tiêu Dao lại không tệ, cũng có thể coi là một trong những đối thủ tốt mà đến nay hắn đã gặp được.

Thế nhưng, người ngạc nhiên nhất phải nói là Sở Tiêu Dao. Y thực sự không ngờ rằng công phu của Thiên Thần đã cao đến như vậy. Chẳng qua tuổi cũng xấp xỉ với y, nhưng võ công lại cao hơn y rất nhiều rất nhiều. Điều này khiến y càng không cam tâm, càng lúc càng ra nhiều chiêu thức ngoan độc.

Sau hơn trăm chiêu, thắng bại đã rất rõ ràng. Thiên Thần chỉ kiếm vào cổ của Sở Tiêu Dao. Sở Tiêu Dao nghiêng đầu đi nhưng mắt lại nhìn Thiên Thần: “Ta sẵn lòng đánh cuộc chấp nhận chịu thua, tùy ngươi xử trí.”

Thiên Thần cho rằng đây chỉ là mưu kế đào thoát của Sở Tiêu Dao. Dù sao người của Bạch Thủy Giáo có được mấy người lương thiện? Nhưng mà sau một hồi hắn đã buông xuống mọi lo lắng. Bởi vì hắn phát hiện Sở Tiêu Dao thực sự không nhúc nhích, mặc cho hắn xử trí. Điều này chẳng những khiến hắn bất ngờ mà còn lòng sinh thiện cảm. Nhưng, tha cho y là điều không thể.

“Ở lại bên ta một tháng là được. Trong một tháng đó, lời ta nói ngươi đều phải nghe.”

“Ở lại bên ngươi thì được nhưng muốn ta nghe lời ngươi thì không thể nào. Ta thà chết còn hơn.” Ngữ khi và thần thái của lời nói đều kiên định lạ thường. Điều này khiến Thiên Thần biết rằng đấy đại khái là giới hạn của y nên cũng không bức bách thêm.

“Vậy thì cứ thế được rồi. Nhưng mà đêm nay Hồng Trần cô nương e là không thể tiếp ngươi.”

“Không sao, ta cũng chẳng phải không lấy cô ta không được.” Sở Tiêu Dao nói xong câu này, Thiên Thần đã thấy mặt của Hồng Trần thoắt cái trắng bệch. Thiên Thần thầm nghĩ, thảm rồi, Hồng Trần nàng ta ghét nhất người khác nói nàng không tốt.

Quả nhiên nghe thấy tiếng Hồng Trần ném mạnh cây đàn trong tay xuống đất, nàng hét lớn: “Ranh con nhà ngươi lại dám nói ra những lời như thế. Lão nương rốt cuộc chỗ nào không tốt mà không lọt nổi vô mắt nhà ngươi.”

Nói xong liền định cởi quần áo. Thiên Thần thấy tư thế này, vội vàng kéo Sở Tiêu Dao ra ngoài, “Hồng Trần, đừng tức giận, đừng tức giận, tức giận sẽ già rất nhanh.”