Phong Quá Thiên Phàm

Chương 35




Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

Lá ngô bay vàng, vạn sơn cỏ xanh, ráng mây nước chảy tranh nhau phát sáng. Nghĩ đến  hoàng hôn trong sân viện trước đó, hoa tiền nguyệt hạ, trong lòng Quý Phong càng cảm thấy rõ nỗi khổ tương tư sau khi ly biệt. Lần này trở về Nghiêu Sơn, chỉ hy vọng sư công vẫn còn. Nếu như đã gọi mình quay về, hy vọng có thể giúp đỡ Thiên Thần sư công sống tiếp. Hắn tuy trăm ngàn lần không mong muốn cùng Sở Sở Tử Phàm lại phân ly, thế nhưng họ còn có sau này, còn sư công thì…

Chỉ là hắn không an tâm Sở Sở Tử Phàm, lại nhớ nhung đến mức không tài nào ngủ được.

Hắn sẽ đi nhanh về nhanh, nhiều nhất là ba tháng. Vừa đủ ba tháng, bất kể là nguyên nhân gì, hắn cũng phải quay về, cũng mặc kệ cả giang hồ này phải chăng đã gió tanh mưa máu, long trời lở đất, hắn cũng phải quay về, cũng phải bảo vệ Sở Sở Tử Phàm của hắn. Là đúng là sai, mặc cho hậu nhân phán xét. Hắn không lo được nhiều như vậy.

Có thể mang y đi, có thể giúp đỡ y, có thể khuyên y dừng tay… còn có nhiều lựa chọn như vậy, thế nào chẳng có một con đường có thể đi được, có thể đi đến cuối cùng.

Đêm gió thanh vắng, trăng đầy ao hồ, nước trong thấy rõ sao dời, gió nhẹ quá cảnh, lác đác bèo trôi. Quý Phong ngồi ở đầu cầu, trên tay cầm một bầu rượu, thứ mà hắn phát hiện trên ngựa, là Sở Sở Tử Phàm đặc biệt chuẩn bị cho hắn, là nữ nhi hồng ba mươi năm mà hắn thích nhất, và cả Lục-Hà-giết-người-không-đền-mạng bên trong.

Quý Phong đi rồi, căn phòng này lại còn lại một mình y. Lúc hắn ở đây, không cảm thấy cô độc, sau khi hắn đi, cả căn phòng toàn là băng giá. Hóa ra vòng tay của Quý Phong so với tưởng tượng của y còn ấm áp hơn nhiều.

Thứ ấm áp đó chỉ dành riêng cho một mình y, không dành cho phàm phu tục tử trên thế gian. Lời hứa của hắn, thiên ngôn vạn ngữ, bên nhau trọn đời thế này lại có gì không thể?

Đêm đến, một thoáng gió kéo theo mưa, lại gió, lại mưa, sau đó lại là một sàn hoa rụng. Mưa tạnh gió ngừng, cũng không thấy được ánh sáng, bầu trời vẫn âm u như cũ. Sở Sở Tử Phàm đứng trong đình, cao ngạo nhìn về phía xa.

Đang là hoàng hôn sân nhỏ người quay về, Quý Phong rời đi đã ba ngày. Lúc đi, hắn nói hắn sẽ quay lại. Sở Sở Tử Phàm tin hắn, tin hắn sẽ quay lại, nhưng không tin hắn sẽ tha thứ cho mình. Tất cả những gì Thiên Lăng nói, tất cả những gì Thiên Lăng làm đều đã thành sự thật. Y biết nhưng không kịp cản trở. Việc đã xảy ra, không còn vãn hồi được nữa, có lẽ đây chính là trở ngại lớn nhất khiến họ vĩnh viễn không thể ở bên nhau.

Rồi khi trở về, sự tình sẽ trở nên thế nào? Sở Sở Tử Phàm một chưởng đập xuống bàn. Trong chớp mắt, chiếc bàn bị phá thành mảnh nhỏ. Đại khái như chiếc bàn này chăng?

Thiên Lăng từ bên ngoài tiến vào, nhìn thấy mảnh vỡ đầy sàn. Hắn bước qua đống mảnh vỡ trên đất, ung dung nói: “Hà tất để ý như vậy, loại chuyện này, chẳng phải sớm muộn cũng phải xảy ra sao?”

“Cút ra ngoài! Cút cho ta.” Sở Sở Tử Phàm tức giận gào lên một tiếng. Cả căn phòng đều tràn ngập sự phẫn nộ của y.

Thiên Lăng không có ý định ra ngoài, tiếp tục nói: “Chẳng lẽ huynh muốn từ bỏ sao? Huynh đành lòng sao?”

Câu nói này đã triệt để thức tỉnh Sở Sở Tử Phàm. Việc này ngay từ khi bắt đầu đã dựa theo ý nguyện của mình mà tiến hành thực thi. Cho dù sự việc của Thiên Thần đạo nhân phái Nghiêu Sơn hoàn toàn ngoài ý muốn, nhưng cũng không thể nói không liên quan đến y. Nói đến cùng, toàn bộ đều là do y mà ra. Hơn nữa, còn sẽ tiếp tục, cho đến khi đã tổn thương tất cả mọi người, cũng không thể dừng lại.

Sở Sở Tử Phàm ngồi liệt trên giường, chậm rãi nói: “Ta thì không thể từ bỏ, cho dù vì Quý Phong cũng không thể, Quý Phong cũng không thể ngăn cản ta, hắn không thể…”

Thiên Lăng biết nói như vậy chẳng qua là an ủi bản thân y nhưng cũng không vạch trần. Sở sở Tử Phàm đã bị bức đến tuyệt cảnh như vậy, hắn phải giúp đỡ y hoàn thành hoài bão đã tích tụ trong lòng suốt thời gian qua. Hắn không muốn Quý Phong phá hoại, cũng không muốn Sở Sở Tử Phàm từ bỏ. Đấy từng là mục tiêu mà bọn họ cùng phấn đấu. Sở Sở Tử Phàm lúc đó cứ hễ nhắc tới kế hoạch này liền lại tinh quang tứ xạ, chói lọi sáng rực, cũng chỉ có việc này là sự ràng buộc duy nhất giữa bọn họ.

Bằng không,

Hắn và Sở Sở Tử Phàm còn có điểm chung gì? Không có, không có nữa. Đến cuối cùng, bị gió lãng quên ở nơi phương bắc xa xôi.

Quý Phong trải qua bao nhiêu phong phong hỏa hỏa dọc đường, cuối cùng vào giờ ngọ của ngày thứ ba đã đến Nghiêu Sơn. Người đến thấy là Quý Phong, liền trực tiếp truyền lời cho hắn: “Quý Phong sư đệ, đệ trở về thì tốt, sư phụ lão nhân gia mời đệ đến Nam Viện tìm người. Người sẽ mang đệ đi gặp sư công.”

Càng nói càng nói nước mắt đã chảy xuống. Quý Phong nhìn y một cái, không trì hoãn nữa, trực tiếp chạy về phía Nam Viện của Vãn Châu sư bá.

Đi đến Nam Viện, Quý Phong đã lập tức cảm thấy một sự nghiêm túc nồng đượm. Cả cái sân viện lộ vẻ tiêu điều vắng vẻ, mà phần vắng vẻ này lại không phải bởi vì mùa thu đã đến, mà cho người ta cảm giác là do mất đi sinh khí của con người. Nam Viện náo nhiệt nhất kia, lúc này không một bóng người.

Lá rụng trong sân viện đã dày chưa từng thấy. Đạp lên phía trên, thật êm dịu, Quý Phong liền bước sâu bước cạn đi về phía sảnh tiếp khách. Lúc cửa được đẩy ra phát ra tiếng chít chít, trước kia không cảm thấy, bây giờ đột nhiên cảm thấy âm thanh này vừa gay gắt vừa chói tai. Quý Phong lướt mắt một vòng nhưng cũng không có người nào. Thế là lại đi vào buồng trong sau sảnh tiếp khách. Chỗ đó là nơi nghỉ ngơi của Vãn Châu sư bá, có lẽ người đang ở đó.

Tâm trạng của Quý Phong lúc này nôn nóng mà cấp bách. Hắn ngày vội đêm gấp chẳng qua là muốn sớm ngày gặp được sư công, sớm ngày xác thực sự an toàn của người, dùng hết khí lực của mình giúp người thoát khỏi tình trạng gần đây.

Lúc tiến vào, sư bá cũng không ở bên trong. Quý Phong chưa nản chí, tìm kiếm khắp nơi, cho đến khi đem cả cái Nam Viện tìm hết một lượt, vẫn không có. Ngay cả tiểu đồ quét dọn thường ngày cũng mất luôn tung tích.

Chính vào lúc Quý Phong hoang mang, có người đi vào sân viện, Quý Phong xoay người lại nhìn, chính là Vãn Châu sư bá.

“Sư bá… sư công… ” Quý Phong vừa thốt ra hai chữ, đã bị Vãn Châu ngắt lời, “Quý Phong, ngươi trở về thì thật quá tốt rồi. Sư phụ lão nhân gia người luôn nhớ ngươi, đã đợi ngươi lâu như vậy. Ngươi mau đi gặp người, ta đưa ngươi đi.” Vãn Châu sư bá kéo Quý Phong đi về phía sau núi Nghiêu Sơn. Bình thường nơi ấy vốn không cho phép đệ tử tiến vào.

Trên đường đi, Vãn Châu sư bá và Quý Phong gần như bay đến cửa động sau núi. Đến cửa động, Vãn Châu sư bá lại không đi vào, nói với Quý Phong: “Sư phụ người nói ngươi nếu đã tới, thì chỉ một mình tiến vào, người có vài lời muốn nói riêng với ngươi.”

Quý Phong gật gật đầu, sư công e rằng có chuyện gì quan trọng cần nhắn nhủ với mình. Nhiều sư thúc sư bá ở đây như vậy, tại sao là hắn? Hơn nữa, Quý Phong biết, hoàn toàn không phải do võ công của hắn cao nhất phái Nghiêu Sơn.

Trên đường tiến vào, toàn là đèn đuốc, soi đến cả sơn động đều sáng trưng. Quý Phong thuận theo ánh đèn một mực đi thẳng vào phía trong. Trong đó có rất nhiều gian phòng nhưng những ngọn đèn này lại chỉ thông đến một căn phòng.

Xoay tròn nút nhấn, cửa đá mở ra, trong khoảnh khắc, Quý Phong liền nhìn thấy Thiên Thần sư công đang nằm trên giường. Người lúc này hai mắt nhắm chặt, hơi thở thoi thóp, nếu không phải vẫn còn một chút hô hấp, Quý Phong thực sự tưởng rằng người đã chết rồi. Sắc mặt của người sống sao lại có thể tái nhợt thế này?

“Sư công, Thiên Thần sư công…” Quý Phong bước nhanh đến, quỳ ở đầu giường, nhìn ngắm người trên giường.

Không có âm thanh vang lên, Thiên Thần sư công nằm trên giường vẫn không nhúc nhích đến một cái. Rất lâu rất lâu. Quý Phong không kìm được, lại gọi mấy tiếng. Đôi mắt đang nhắm chặt kia mới chầm chậm mở ra, “Phong… Phong Nhi…”

Nghe thấy tiếng gọi này, Quý Phong lệ chảy đầy mặt. Hắn không biết hóa ra rơi lệ thực ra lại là một việc rất đơn giản. Khi người mình quan tâm xảy ra bất trắc, nước mắt liền sẽ không tự chủ được mà chảy ra ngoài.

“Sư công… Phong Nhi ở đây.” Từ nhỏ đến lớn, Quý Phong không hề gần gũi bất kì ai. Cho dù là sư công đã đưa hắn đến Nghiêu Sơn phái cũng như vậy. Thế nhưng, con người hiền từ hòa ái kia kỳ thực là người mà Quý Phong luôn một mực cảm kích nhất, không thể nào quên. Không có sư công thì không có Quý Phong hôm nay.

“Ta đợi con rất lâu rồi, cuối cùng cũng đã đến, đỡ ta ngồi dậy.” Quý Phong chậm rãi đỡ Thiên Thần dậy, dựa vào mảng tường phía sau.

“Sư công, nếu như con đem nội công truyền cho người, có phải sẽ tốt hơn rất nhiều?” Quý Phong do dự hỏi.

“Hài tử ngốc, con người dù sao vẫn phải chết, mà ta đã đến lúc phải chết rồi. Ta coi cái chết là một loại giải thoát. Những năm nay thực ra ta sống vốn không vui, chết rồi cũng tốt, cũng tốt.” Thiên Thần cố sức nói chuyện, thỉnh thoảng kèm theo vài tiếng ho.

“Lời này là ý tứ gì?” Quý Phong giương to mắt nhìn lão nhân tóc bạc trước mắt. Không vui? Vì sao không vui? Khi nào không vui?

“Phong Nhi à, con và ta lúc trẻ quả thực rất giống, bất kể là vận mệnh, hay là tu vi, địa vị trên giang hồ, thậm chí, người mà ta yêu. Thật không ngờ năm đó mang con về lại khiến quá khứ lặp lại một lần.” Thở dài một tiếng, “Có phải rất hoang mang không?”

Quý Phong gật gật đầu, không chỉ hoang mang, căn bản chính là nghe không hiểu. Sư công sao lại giống với y. Khoan nói đến mấy thứ danh tiếng địa vị kia, chỉ riêng người yêu đã khiến hắn không hiểu đầu cua tai nheo thế nào. Người hắn yêu là Sở Sở Tử Phàm, là giáo chủ của Bạch Thủy Giáo, là nhân vật khiến người ta nghe tên đã biến sắc trên giang hồ. Người sư công yêu không nên như thế. Một người ôn hòa hữu lễ, đoan chính nho nhã, không nên yêu một người như vậy.