Phong Quá Thiên Phàm

Chương 24




Translator: Tần Dã

Beta – reader: Chuotbong

Lương diệp từ phong, lưu vân cuốn vũ1. Nằm trong ngôi miếu đổ nát, Sở Sở Tử Phàm tựa hồ nghe thấy tiếng chuông trống nặng trĩu. Thanh âm đó hùng hậu trang nghiêm. Trong lòng y chợt run lên, chẳng lẽ hôm nay y thực sự phải bỏ mạng nơi đây?

Vất vả lắm mới từ nơi tối tăm kia chạy ra, hiện tại thân ở nơi nào y cũng chẳng biết, chỉ là hy vọng thủ hạ mau chóng tìm ra y.

Y còn chưa hoàn thành hết hùng tâm bá nghiệp, còn chưa khiến cho giang hồ phong thanh huyết vũ2, còn chưa báo thù Quý Phong, còn chưa… còn chưa kịp nói cái câu ba chữ vẫn chôn giấu dưới tận đáy lòng kia.

Y không cam tâm, y thật sự không cam tâm, không phải nói sẽ gây họa lưu đến ngàn năm sao? Y là người xấu xa nhất nhất trên đời, tại sao không thể tiếp tục xấu xa nữa?

Quý Phong, Quý Phong, ngươi đang ở đâu?

Ta sắp phải chết rồi, ngươi sẽ không còn được nhìn thấy ta, cũng sẽ không thể giày vò ta, cũng sẽ không thể ôm ta hôn ta, cũng sẽ không thể một mực nói yêu ta…

Y cười thán trong lòng, rõ ràng lúc trước chỉ muốn Quý Phong chết, muốn báo thù hắn, vì cớ gì mà bây giờ, gần tới lúc chết, người đó lại là nguyên nhân duy nhất khiến y muốn tiếp tục sống?

Từ khi nào đối với mình hắn lại quan trọng đến vậy? Sở Sở Tử Phàm ngắm nhìn bức tường lạnh băng, rồi nhắm mắt lại ngẫm nghĩ, đại khái là vòng tay ấm áp của người đó, là sự bất ly bất khí3 của người đó, hắn vẫn luôn mặt dày vô sỉ…

Sở Sở Tử Phàm cuối cùng ngẫm ra, y yêu Quý Phong, y đã triệt để phải lòng tên nam nhân mà y hận nhất này.

Nghĩ lại ngày xưa, là nam nhân này một mực ở bên cạnh mình, bất luận mình tính kế hại hắn thế nào, hắn vẫn luôn ngây ngốc ở lại bên mình. Một Quý Phong lãnh mạc, vô tình trong mắt người khác, chỉ khi ở trước mặt y thì mới luôn mỉm cười,  luôn ôn nhu dịu dàng, nói hết lần này đến lần khác những lời tình tứ không biết chán. Lúc đó y cảm thấy phiền chán vô cùng, nhưng bây giờ lại chỉ muốn được nghe hắn nói một câu, cho dù chỉ là một chữ cũng tốt.

Quý Phong đáng chết, rõ ràng từng nói sẽ bảo vệ mình, không để mình phải chịu thương tổn. Bây giờ mình sắp chết rồi. Cái gã đại lừa đảo, gã lừa đảo đáng chết này… Sở Sở Tử Phàm mắng thầm trong lòng, đợi đến khi ta qua khỏi, tuyệt đối sẽ không hé môi câu nào với Quý Phong, cũng tuyệt đối không để hắn hôn mình, ôm mình, lên giường của mình. Tất cả những thứ này đều tuyệt đối không cho phép.

Quý Phong … … … … … ta sắp phải chết rồi.

Từ ba ngày trước, Sở Sở Tử Phàm mất tích, Quý Phong tựa như phát điên, tìm kiếm khắp nơi. Là sơ suất của hắn, rõ ràng biết y bị người khác nhòm ngó, nhưng lại không thời thời khắc khắc ở bên y. Hắn cũng đã quá mức tự tin đối với võ công của mình, tưởng rằng chẳng qua chỉ ở ngay vách bên cạnh, có gì gió thổi cỏ lay cũng có thể bắt kịp đầu tiên.

Nhưng mà, kết quả thì sao?

Sở Sở Tử Phàm bặt vô tăm tích đã ba ngày. Tất cả kết quả có khả năng xảy ra hắn đều đã nghĩ tới. Nhưng sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chỉ cần một ngày vẫn chưa thấy người, vậy thì nhất định y hẳn còn sống, Quý Phong sẽ không từ bỏ tìm kiếm.

Nhưng Quý Phong sợ y bị hãm hại, loại tính cách đó của y, trong tay địch nhân chắc chẵn sẽ bị ngược đãi. Chỉ hy vọng dựa vào sự khôn khéo và ngoan độc, y có thể trốn thoát.

Hắn đã phát thư tín để đại ca giúp đỡ tìm kiếm. Sự mất tích của Sở Sở Tử Phàm và kế hoạch của hắn, bọn danh môn chính phái kia nhất định không khỏi liên can. Quý Phong ra sức vung roi ngựa, trong lòng thầm nghĩ, nếu để hắn biết ai cướp đi Sở Sở Tử Phàm, hắn quyết không dễ dàng bỏ qua.

Viêm Kỳ đi theo phía sau hắn cũng đã ba ngày chưa chợp mắt. Sự mất tích của Sở Sở Tử Phàm tuy rằng khiến y rất vui, nhưng mà nhìn thấy Quý Phong điên cuồng như vậy, y lại đau lòng. Một Quý Phong như thế thật khiến người ta vừa yêu vừa hận.

Quý Phong mặc dù không trách y nhưng cũng không thèm nói với y câu nào. Có lẽ là do toàn bộ tâm trí và tinh thần đều đặt vào việc tìm kiếm Sở Sở Tử Phàm, có lẽ là do y dù sao cũng là sư huynh của hắn. Bất luận kết quả ra sao, Viêm Kỳ cũng chỉ có thể hao tổn tinh thần, bởi vì tất cả đều không liên quan đến chuyện tình ý.

Quý Phong nắm chặt sinh mệnh của y dễ như trở bàn tay. Viêm Kỳ cảm thấy mình là vì Quý Phong mà sống, vì Quý Phong mà chết mới đến với thế giới này. Nhưng mà Quý Phong đối với y lại chẳng thèm quan tâm. Người hắn yêu là Sở Sở Tử Phàm, không phải y – Lệ Viêm Kỳ.

Quý Phong đi qua Võ Đang, Thiếu Lâm, Không Động, Cự Kình. Mấy môn phái lớn trong vài ngày ngắn ngủi Quý Phong đều đã đi qua. Sau một trận chém giết vẫn chẳng thu hoạch được gì. Sở Sở Tử Phàm, những chỗ đó đều không có bóng dáng của y.

Trên đường, Quý Phong mở miệng nói với Viêm Kỳ một câu: “Huynh quay về phái Nghiêu Sơn, cho những người đó giúp đỡ tìm kiếm.”

Viêm Kỳ gật gật đầu. Dù cho trăm ngàn lần không đồng ý, không muốn rời khỏi, nhưng cảm giác được sự nóng vội của Quý Phong, sự sợ hãi của Quý Phong, vẫn là  quay đầu ngựa về hướng ngược lại mà rời đi.

Quý Phong nhìn Viêm Kỳ rời khỏi, trong lòng khẽ nói một câu xin lỗi. Hắn là cố ý khiến cho Viêm Kỳ bỏ đi. Hắn tuy biết không nên, cũng biết nguyên nhân vốn không phải do Viêm Kỳ nhưng vẫn còn oán giận Viêm Kỳ, không thể thản nhiên đối mặt. Hắn lo lắng lúc mình thực sự chịu không nổi, đối với Viêm Kỳ sẽ làm ra vài chuyện, nói vài lời không dễ nghe. Đó là hắn không muốn, cũng không khống chế nổi, cho nên bây giờ để y rời khỏi là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ là bọn họ không ai nghĩ tới, lúc gặp lại đã là chuyện của ba năm sau.

Lại là lúc gió thu mưa phùn, lá ngô từng chiếc từng chiếc rời cành. Quý Phong tay cầm một bình rượu, ngồi ở trước bàn.

Những ngọn đèn rực rỡ chẳng qua vừa mới sáng lên, hắn đã có chút say. Bên người không ít vò rượu. Hôm nay, sao sáng lóng lánh, so với lúc đó còn tốt hơn rất nhiều. Nhưng mà hắn vẫn thích cái đêm, có Tử Phàm, có hắn, có Viêm Kỳ hơn. Bọn họ đều là những người không ưa rượu, nhưng uống lại hơn nửa quãng đời trước cộng lại rất nhiều. Đôi mắt mơ màng của hắn nhìn rõ mồn một dung nhan đào hoa của Sở Sở Tử Phàm, quả thực khiến hắn không thể kìm nén nổi tình ý.

Hắn khi đó cũng say khướt như bây giờ. Nhưng mà mắt say, tâm không say. Lúc ấy, trong lòng hắn so với bất kỳ lúc nào cũng tỉnh táo hơn cả. Muốn quên lãng đi, lại càng quên càng nhớ4, chính là cái câu mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm, Sở Sở… Tử Phàm…

Ta rất nhớ ngươi. Còn ngươi? Còn ngươi?

Nhất diệp lạc, kỷ phiên thu5.  Xà chạm tơ nhện giăng đầy, sân viện cây cỏ ngổn ngang6, đã không còn là cảnh tượng phồn hoa lúc đó. Ngay tại khúc góc rẽ của căn phòng ấy, nơi màn thắm đã từng là lầu uyên ương7. Bây giờ người đi lầu trống, mình ta trở lại chốn đây, người xưa không thấy ngây ngây nỗi lòng8. Người đó đang ở đâu đây?

Sở Sở của hắn, Tử Phàm của hắn, người đó rốt cuộc đã đi đâu?

Nhớ lúc đó, bọn họ từng nói, sinh tử khế khoát, dư tử huề thuyết, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão9. Lời nói như ở bên tai, chỉ là có người không giữ lời hứa, biến đâu mất tăm.

Ngẩng đầu nhác trông vẻ liễu bên đường10, lại nhớ khuôn mặt có chút tái nhợt của người đó, lại là một phen nhớ nhung vô chỉ vô tận. Quý Phong biết hắn bây giờ, cả con người, cả trái tim, đều đầy ắp Tử Phàm, ngay cả thứ võ công hắn thích nhất cũng không bằng người đó.

Một Sở Sở Tử Phàm khiến hắn bỏ bê ăn uống, tứ phía nhìn quanh lòng mênh mang, mấy năm nay rốt cuộc đã đi đâu? Tại sao bất luận Quý Phong dò la thế nào cũng không có bất kì tin tức gì, giống như là y đã tan biến vào trong không khí. Còn có một khả năng mà Quý Phong không muốn nghĩ tới. Sở Sở Tử Phàm của hắn thực ra là tên tiểu quỷ nhát gan, yêu quý nhất chính là sinh mạng của mình. Do đó, y quyết, y quyết không thể chết.

Cho dù người trong thiên hạ đều không còn, y cũng tuyệt đối không thể chết.

Tương tư thì ra là như vậy. Hắn bây giờ thực sự đã hiểu rồi.

Trong vòng ba năm đi khắp Bắc Quốc, thấy qua phù nhạn trầm ngư (chim bay cá lặn), cuối cùng vẫn không gặp được cố nhân. Năm đó lúc rời đi, dương liễu xanh xanh, nước sông lặng như kiếng. Bây giờ quay về, lại là tháng Lạp Đông (tháng 12) lạnh giá mưa tuyết mịt mù. Tử Phàm cực kỳ sợ lạnh. Khi ấy, y luôn thích nằm trong lòng Quý Phong, dùng sức nép vào trong, rồi ở một nơi ấm áp nhất, một vị trí thoải mái nhất, bỏ xuống tất cả phòng bị mà thiếp đi. Quý Phong cứ như thế ôm lấy y hết buổi chiều này đến buổi chiều khác. Khi đó, hắn nghĩ, cứ như thế ôm lấy thứ xấu xa này dường như chính là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian.

Hắn tìm tìm kiếm kiếm một năm lại một năm, một năm lại một năm không có kết quả. Nhưng mà hắn không bỏ cuộc, hắn biết rất rõ rằng Sở Sở Tử Phàm còn sống, chỉ là đang ở nơi hắn không biết. Chỉ cần hắn có đủ kiên nhẫn, sẽ có một ngày hắn tìm ra.

Xuân đi thu đến, hoa tàn hoa nở, thời gian bất giác trôi qua, mới đó mà đã ba năm. Vẫn còn nhớ lúc đó năm đó, bộ dạng tàn nhẫn tuyệt tình của Sở Sở Tử Phàm, cảnh tượng y một lần rồi lại một lần muốn thoát khỏi hắn, càng nghĩ đến trong miệng chỉ còn lại dư vị ngọt ngào ngập tràn.

Ngoài ngọt ngào ra, còn cảm thấy đắng chát, ba năm có ngắn không? Không ngắn không dài nhưng đời ngươi có thể có bao nhiêu cái ba năm để họ hao phí, sinh mạng nhỏ bé như vậy, thời gian thừa lại còn có bao nhiêu. Điều hắn mong muốn là luôn luôn ở cùng Tử Phàm, không phải như hiện tại vậy, không gặp đã lâu như thế rồi.

Phải tìm được hắn, phải cùng hắn ở bên nhau, muốn hắn, muốn tất cả của hắn.

Chân trời góc bể, chí này quyết không thay đổi. Một kiếp không được, vậy thì hai kiếp, nếu không thì đời đời kiếp kiếp tìm kiếm, không gặp được hắn, vĩnh viễn khôn nguôi.

………………………….

1: lá mát từ biệt gió nhẹ, mây trôi cuốn thành mưa nhỏ

2: gió tanh mưa máu

3: không rời không bỏ

4: Nguyên văn: “dục cái di chương”, tức là giấu đầu hở đuôi, càng che đậy lại càng lộ ra. Theo bên baidu thì nó gần nghĩa với “hoàn toàn ngược lại”. Do đó, ở đây ta dịch là càng quên càng nhớ cho dễ hiểu.

5: một chiếc lá rơi xuống, mấy mùa thu đã qua đi.

6,7: Trích Hồng Lâu Mộng hồi 1, phần dịch nghĩa ở đây được tham khảo dịch giả khác.

8: Trích Hữu Sở Tư của Vi Ứng Vật. Nguyên văn: “Không du tạc nhật địa, Bất kiến tạc nhật nhân”. Phan Lang dịch.

9: Trích Kinh Thi –Kích Cổ -Bội Phong. Dịch thơ:

Lúc tử sinh hay khi cách biệt, Chẳng bỏ nhau lời quyết thệ rồi.

Cầm tay nàng hẹn mấy lời: “Sống bên nhau mãi đến hồi già nua”.

10: Trích Khuê Oán (Vương Xương Linh), Tản Đà dịch.