Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 81: (H) Là mèo con, nhưng không nhỏ




Lộc Nhung ban đầu không hiểu, nhưng khi Tần Bắc Phong vuốt ve môi cô với những động tác ngày càng khiêu khích hơn, ngón tay từ từ thọc sâu vào đến cổ họng cô, ánh mắt anh lại thỉnh thoảng liếc xuống phần bụng dưới của cô, cô mới nhận ra rằng anh đang nói về—

Kích thước âm đ*o của cô.

Anh hoàn toàn đang coi miệng cô như âm hộ mà đùa giỡn.

Anh dám làm thế sao… Lộc Nhung siết chặt chiếc micro, cố gắng đẩy lưỡi ra để chống lại ngón tay của anh, trong khi lo sợ rằng ai đó sẽ nghe ra sự dâm loạn trong lời nói của anh.

[Đó chắc là mèo con nhỏ xíu rồi]

[20cm, một bé mèo nhỏ vừa bàn tay]

May mắn thay, fan vẫn chưa nhận ra điều gì bất thường.

Lưỡi cô cố hết sức chống cự, cố gắng ngăn chặn sự xâm nhập, nước bọt từ từ chảy xuống dọc theo ngón tay, thấm ướt lòng bàn tay anh. Tần Bắc Phong khẽ nhíu mày, nhìn cô đỏ bừng mặt, thở dốc khó khăn, trông thật đáng thương. Cuối cùng, anh cũng mềm lòng, rút ngón tay ra và không quên xoa nhẹ hai má cô đang nhức nhối.

Lộc Nhung giận đến đỏ mặt, dĩ nhiên không để anh vuốt ve mà đẩy mạnh tay anh ra.

Một kẻ biến thái như thế này, đừng chữa trị nữa, hết thuốc chữa rồi phải chôn thôi.

Cô gái hậm hực, thở dồn dập để lấy lại không khí, bộ ngực tròn đầy dưới lớp áo ngủ cũng nhấp nhô theo từng nhịp thở, giống như hai chú thỏ trắng đang ẩn nấp bên trong.

Ham muốn và cơn đói thường liên quan mật thiết với nhau. Đột nhiên, cơn đói khởi lên, khiến yết hầu Tần Bắc Phong khô khốc. Anh liếc nhìn bàn tay bị cô hất ra, rồi nhẹ nhàng khum lại năm ngón tay, lướt vào bên trong cổ áo rộng rãi của cô nắm lấy bầu ngực mềm mại.

“Ừ, là mèo con, nhưng không nhỏ lắm, lớn hơn bàn tay rồi, một tay không nắm hết.”

Giọng anh nhẹ nhàng, nhưng hành động của anh thì dâm loạn đến mức không thể nói ra.

Lộc Nhung gần như không thể kìm được tiếng rên, vội quay đầu đi để tránh lộ ra cảm xúc.

Cửa sổ trong căn phòng nhỏ trong suốt, phản chiếu cảnh tượng bộ ngực của cô đang bị anh xâm phạm. Mặc dù bóng dáng của kẻ xâm nhập không rõ ràng, nhưng những ngón tay dài, nổi bật với từng khớp xương, cứ lướt nhẹ nhàng đủ để người khác cũng mường tượng được chuyện gì đang xảy ra.

Dục vọng dồn nén đè nặng lên cô. Cô muốn được anh chạm vào bên dưới, muốn được anh xoa bóp ngực, nhưng khi nghĩ đến việc bị fan phát hiện sự thật, cô lập tức không dám nghĩ nữa.

Cô đặt chiếc micro xuống, dùng cả hai tay để kéo cánh tay của anh ra, nhưng nó không nhúc nhích. Cô hoảng hốt, không còn cách nào khác ngoài dùng móng tay.

“Ưm…” Khi móng tay cô chạm vào cơ bắp, Tần Bắc Phong khẽ rên lên.

[Anh hạng nhất sao thế?]

Fan tỏ ra vô cùng quan tâm.

“Bị mèo cào.” Tần Bắc Phong bình thản trả lời, ánh mắt anh khi nhìn cô tràn đầy sự thích thú khó tả.

Cô mèo nhỏ này thật không ngoan, anh nói bằng khẩu hình.

Lộc Nhung hiểu, sức lực trong tay lập tức giảm đi một nửa. Cô không muốn thừa nhận rằng chỉ với một ánh mắt đe dọa từ anh mà âm hộ của cô đã lập tức ướt đẫm.

Cô không thể vượt qua cảm giác xấu hổ, nhưng đùi cô lại không tự chủ được mà chà xát vào nhau, dịch nhầy từ âm đ*o ngấm vào quần lót, thấm đều lên da thịt.

[Chưa cắt móng à?] Một fan hỏi tiếp.

“Chưa, không nỡ cắt.” Tần Bắc Phong đáp, không bỏ lỡ những động tác chà xát âm thầm của cô. Anh nhéo lấy đầu nhũ hoa căng cứng của cô và từ từ kéo nhẹ. “Đôi khi để móng chơi cũng vui mà.”

Bầu ngực cô bị kích thích mạnh hơn, cơn đau nhói từ đầu nhũ hoa lan tỏa khắp cơ thể, kích thích sâu vào tận bên trong. Lộc Nhung hoảng sợ, lắc đầu liên tục, lặng lẽ van xin anh: “Đừng mà… mèo lớn, đau…”

[Anh hạng nhất thật kỳ lạ, lại thích bị mèo cào]

“Kỳ lạ sao? Sao không hỏi Tiểu Lộc?” Tần Bắc Phong từ từ trả lời, ngón tay không ngừng trêu chọc đầu nhũ hoa cô, móng tay anh khẽ chạm vào phần lỗ nhỏ chưa mở của đầu nhũ: “Cô ấy cũng nuôi mèo mà, sao không hỏi xem cô ấy có thích móng vuốt không?”

[Lộc Bảo, Lộc Bảo, mèo của em đã cắt móng chưa?]

[Gọi Lộc Bảo, gọi Lộc Bảo]

Mất chưa đầy mười phút, Tần Bắc Phong đã hoàn toàn kiểm soát buổi phát sóng mà anh đã kiên nhẫn bày mưu từ lâu. Fan thì vẫn ngây ngô không biết gì, vô tình tiếp tay cho hành động tội lỗi của anh.

Thật sự là tiếp tay cho tội ác.

Lộc Nhung bị đẩy vào thế khó, thậm chí muốn giả vờ mất kết nối cũng không được.

“Tôi, tôi…” Cô bật mic, giọng nói mềm mại như kẹo, từng chữ một phát ra, sợ rằng nói nhanh sẽ không kìm được tiếng rên rỉ.

Không được, cô không thể nói tiếp, cô không thể làm nổi.

Ngón tay chai sần của anh vò nắn đầu nhũ hoa, cơ thể cô run rẩy dữ dội, cánh tay giơ lên để che miệng, ngăn chặn những tiếng rên sắp tràn ra. Nếu không vì lo lắng buổi phát sóng bị cấm, có lẽ cô đã cho anh một cái tát.

Một cái tát chắc chắn không đủ, phải đánh đến khi anh tỉnh lại, trở lại là người bình thường mới được.

Tóm lại, bất kể thế nào, cô không thể tiếp tục như thế này, ngồi trên bàn và trò chuyện với anh bằng những lời lẽ đầy ẩn ý khiêu khích.

Tần Bắc Phong rất kiên nhẫn trong việc huấn luyện cô, anh kéo cổ áo cô xuống thành hình trễ vai, bầu ngực không có áo lót tràn ra, căng mọng và trắng nõn.

Dấu tay đỏ tươi nổi bật trên làn da, bao quanh đầu nhũ hoa đỏ tươi ở giữa.

“Tiểu Lộc, sao thế? Em thích móng vuốt hay thích…” Anh vừa nói vừa cầm điện thoại nhắn tin, ấn nút gửi đi rồi tắt mic.

[Có việc phải đi]—Tần.

Ngay sau đó, trong ánh mắt bối rối của cô, anh nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng hé mở, ngậm lấy đầu nhũ hoa đỏ tươi.

Chẳng mấy chốc, tiếng nước nhóp nhép lại vang lên khắp phòng.