Không nên cài đặt WeChat cho anh. Ngay khi anh hỏi “phần mềm nào tiện cho gọi video”, cô lẽ ra nên nhận ra ý đồ xấu của anh.
Phần mông áp vào điện thoại rung lên như truyền điện, khiến hai cánh hoa giữa chân cô co giật mạnh, đưa cô vào một cơn cực khoái nhẹ, làm cho thuốc mỡ trào ra.
Chất lỏng dính đầy giữa hai chân, vậy mà điện thoại vẫn không ngừng rung.
Tần Bắc Phong kiên nhẫn gửi đi lời mời gọi video, lặp lại không một lời, hết lần này đến lần khác.
Anh không cần nói thêm lời nào, Lộc Nhung cũng hiểu rõ. Nếu không bắt máy, chắc chắn điều gì đó điên rồ hơn sẽ chờ đợi cô.
Cuối cùng, cô đành phải khuất phục.
“Sao lâu thế…” Ngay khi video kết nối, Tần Bắc Phong hỏi, “Có phải do tự móc cô bé sướng quá nên không để ý đến anh không?”
Màn hình hiển thị khung cảnh mờ tối, rõ ràng là cô đang trốn dưới chăn, hoàn toàn phù hợp với tính cách của cô, vừa xấu hổ vừa khiêu gợi.
Trong bóng tối, dưới ánh sáng yếu ớt từ điện thoại, cô bé hồng hào của cô thoáng hiện ra. Môi âm đ*o sưng đỏ mở rộng, để lộ miệng âm đ*o nhỏ bằng ngón tay út, đang rỉ ra chất trắng đục.
Hồng, đỏ, trắng, tất cả những màu sắc của thế giới nhục dục đang nhảy múa và quấn quýt.
Tần Bắc Phong thở mạnh hơn hẳn, anh biết rõ đó chỉ là thuốc mỡ, nhưng không sao kìm nén được những ý nghĩ đen tối tràn ngập trong đầu.
Anh tưởng tượng ra cảnh có kẻ khác đã vào phòng cô khi anh vắng mặt, bắn bẩn vào cô bé, còn cố tình để lại dấu vết.
“Không phải đâu…” Lộc Nhung không chịu nổi những lời dơ bẩn của anh, nhỏ giọng phản đối.
Cô không dám nhìn điện thoại, cảm giác chỉ phô bày cơ thể mình cho anh xem thật kỳ lạ, khiến cô bé của cô lại bắt đầu co thắt.
Chất lỏng trắng đục hoàn toàn bao phủ miệng cô bé, một cảnh tượng dâm loạn không thể che giấu.
Tần Bắc Phong cảm thấy bị thách thức, cơn giận bùng lên khi anh tự đưa ra một kết luận phi lý.
Chơi gì mà thuốc mỡ. Ngoài anh ra, không có thứ gì xứng đáng vào bên trong cơ thể cô.
“Xẹt ——” Một âm thanh chói tai vang lên từ chiếc radio ở góc phòng do con mèo vô tình bật lên.
Tần Bắc Phong không có TV trong nhà, thứ giải trí duy nhất chính là chiếc radio cũ kỹ ấy.
Lúc trước, khi Lộc Nhung chưa bắt đầu livestream, anh từng ngồi đối diện với con mèo, cả hai mắt chạm mắt nhau một lúc. Vì chưa bao giờ nuôi mèo, anh chẳng biết cách nào chơi với nó, đành theo ý mình bật đài lên cho nó nghe.
Chương trình khi đó là về thế giới động vật.
Dù sao thì trẻ con cũng thích nghe đài mà đúng không?
Giờ đây, chương trình vẫn tiếp tục ——
“Những con đực trưởng thành của loài chó và các loài mèo lớn thường dùng nước tiểu để đánh dấu lãnh thổ, trong nước tiểu có chứa các pheromone…”
Đúng vậy, anh nên dùng nước tiểu để rửa sạch cô bé ham ăn này từ trong ra ngoài.
Quy trình thì đơn giản thôi: Cô gái nằm đó, anh đứng lên, một tay nắm lấy cổ chân mảnh mai để nhấc mông cô lên, rồi đưa dương v*t vào sâu trong cô bé, sau đó nghe tiếng khóc tuyệt vọng của cô khi anh thỏa sức tiểu tiện, dòng nước bẩn thỉu cuốn trôi lớp màng trinh trong trắng.
Chỉ cần nghĩ đến nơi trong sạch đó, nơi anh thậm chí không nỡ phá hủy, có thể bị thuốc mỡ làm bẩn, cơn ghen tuông phi lý thiêu đốt lý trí anh.
“Lấy ra đi.” Giọng anh trầm xuống, vẻ mặt vô cảm, chỉ có ánh mắt chăm chú dán vào bộ phận kín đáo của cô gái, đồng tử co lại, rồi lại giãn ra.
“Cái… gì?” Lộc Nhung cảm thấy đầu óc quay cuồng, dường như chưa nghe rõ. Nước mắt sinh lý tràn ngập trong mắt cô, phủ một màn sương mờ ảo, hơi thở trở nên ngắt quãng vì lâu nay bị vùi dưới chăn.
Cô gượng gạo ngẩng đầu lên, há miệng hớp lấy không khí, ngực không ngừng phập phồng theo từng nhịp thở gấp.
Bầu ngực tròn trịa đẩy căng lớp chăn, ánh sáng từ kẽ hở lọt vào làm sáng tỏ mọi góc tối, khiến những gì mập mờ giờ đây trở nên rõ ràng không thể trốn tránh.
Trong đó, không thiếu những cảm xúc nham hiểm, ẩn giấu sâu trong lòng người đàn ông.
“Lấy hết những thứ bẩn thỉu bên trong ra.” Dù chỉ là dục vọng đơn thuần hay những ám ảnh bị đè nén từ lâu, Tần Bắc Phong đã rơi vào trạng thái cuồng loạn, ánh mắt đỏ ngầu.
Lộc Nhung khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó không đúng, đó là bản năng đã hình thành từ việc bị bố ruột ngược đãi trong thời gian dài.
Cô cố gắng ngồi dậy, run rẩy cầm lấy điện thoại, thấy sắc mặt của người đàn ông đầy quái dị và tàn nhẫn, cô cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi, lo lắng hỏi: “Anh Tần, anh… anh vẫn… vẫn ổn chứ?”
Tần Bắc Phong nghe cô nói những lời hoàn toàn không biết tự lượng sức mình mà hứng thú vô cùng, dương v*t đang vuốt ve thậm chí còn cứng hơn một chút, trượt ra khỏi lòng bàn tay.
Ổn, thậm chí là không thể tốt hơn được nữa.
Con đực đang phát tình như một con thú xé toạc những xiềng xích đã trói buộc nhiều năm, máu tươi tràn ngập, mùi máu ảo giác xâm chiếm tâm trí anh. Người đàn ông hoàn toàn phớt lờ sự lo lắng của cô gái, những lời lẽ nhục mạ trước giờ chỉ nói trong lòng, nay thoải mái thốt ra miệng để thỏa mãn cơn thèm khát.
“Bé dâm không hiểu tiếng người sao?”