Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 50: Nhân viên cửa hàng, hay nhân viên phục vụ nhà hàng?




Sợ cô ngâm nước quá lâu sẽ chóng mặt, sau khi hôn đủ, Tần Bắc Phong bế Lộc Nhung ra khỏi bồn tắm. Hình ảnh hai cơ thể trần truồng gắn chặt vào nhau phản chiếu rõ ràng trong gương.

Anh cao lớn, vai rộng, eo thon, cơ bắp rắn chắc. Cô nhỏ nhắn, mảnh mai, nhưng đôi gò bồng đào trước ngực lại không hề khiêm tốn, nổi bật với hai núm đỏ tươi kiêu hãnh. Chính là kết quả của việc anh không nhịn được mà cúi xuống hôn và mút nhẹ vài cái trước đó.

Anh thề, thật sự chỉ là vài cái mà thôi.

Lộc Nhung dụi đầu vào vai anh, bộ dáng đáng thương, yếu ớt như vừa bị bắt nạt: “Nhìn cái gì vậy?”

Cả vẻ ngoài lẫn giọng nói đều đáng thương vô cùng.

Yết hầu của anh khẽ chuyển động, Tần Bắc Phong rời mắt đi, vội vã mặc lại quần, không chậm trễ bế cô về phòng, nhét vào chăn rồi quấn chặt cô lại.

“Em có tự mặc đồ được không?” Anh lấy từ tủ đồ của cô một chiếc áo thun rộng rồi ném cho cô.

Lúc mua váy cho cô, anh chỉ chăm chăm chọn đồ đắt tiền, thành ra không có bộ nào thoải mái ở nhà. Thôi, lần sau mua một thùng váy ngủ là được.

Loại ren hồng, nơ bướm nhỏ, vừa đủ che mông, khi ôm lấy eo cô từ phía sau, chẳng cần vén váy dương v*t đã có thể dễ dàng tiến vào.

“Em mặc được.” Lộc Nhung thò đầu ra khỏi chăn, đối diện với ánh mắt có phần nguy hiểm của anh, nhỏ giọng nói: “Còn quần lót nữa…”

“Cọ vào người, đừng mặc.” Giọng anh khàn đi.

Lời nói đậm chất “lý lẽ” nhưng khiến mặt Lộc Nhung đỏ bừng, cô vẫn chấp nhận.

“Nằm nghỉ một lúc, nhưng đừng ngủ. Anh sẽ gọi đồ ăn tối.” Tần Bắc Phong khẽ nhéo má cô, vừa khéo chạm trúng vết hằn lúc trước anh để lại.

Làn da của cô đúng là quý giá thật, hễ chạm là để lại dấu.

“Không ăn tối cùng anh sao?” Thấy anh sắp rời đi, Lộc Nhung lo lắng hỏi.

Sau cuộc trò chuyện trong phòng tắm, sự lệ thuộc của cô vào anh tăng lên gấp bội. Cô không muốn ăn tối một mình, điều đó khiến cô cảm thấy cô đơn.

“Anh phải dọn phòng tắm, cho mèo ăn, rồi thay đồ sạch.” Tần Bắc Phong nhướng mày.

“…” Cô làm ra vẻ không để ý, nhưng trong lòng lại rầu rĩ. Lộc Nhung mím môi, cố tỏ ra bình tĩnh: “Vậy anh mau đi đi.”

Mau quay lại, nhưng hai chữ đó cô vẫn không dám nói ra.

“Anh sẽ quay lại nhanh thôi.” Như đoán được suy nghĩ của cô, anh cúi người, qua lớp chăn, cọ nhẹ trán mình vào trán cô rồi mới rời đi.

Chỉ mặc mỗi quần dài, phần trên trần trụi, lưng anh đầy những vết sẹo chằng chịt. Lộc Nhung nhìn theo bóng dáng anh, đầu óc bắt đầu mơ mộng linh tinh.

Trước đây nhìn anh, cô luôn nghĩ anh giống như một nhân viên cửa hàng thời trang cao cấp, lúc nào cũng lạnh lùng, tỏ vẻ mọi người nợ tiền anh vậy.

Trong đầu cô bỗng hiện lên hình ảnh Tần Bắc Phong trang điểm đậm, đi giày cao gót, cơ bắp nở nang làm rách cả áo vest.

“Qua đây, để tao viết chữ ‘Thảm’ lên mặt mày.” Nhân viên cửa hàng Tần Bắc Phong giơ bút trang điểm lên.

Trời ơi, không nên nghĩ bậy, không nên nghĩ bậy. Lộc Nhung lắc đầu mạnh để đuổi đi những hình ảnh không đứng đắn, rồi tiếp tục nghĩ.

Giờ nhìn anh…

Bên ngoài phòng vang lên tiếng anh đang cố tình hạ giọng khi nghe điện thoại, sau đó là tiếng nước chảy.

Anh giống hệt nhân viên phục vụ tại một nhà hàng sang trọng, còn cô thì như một con bé lười biếng, không nhấc nổi người.

Cô hoàn toàn quên mất ai là người đã “dập” cô đến mức chẳng thể cử động nổi.

Tần Bắc Phong lau dọn phòng tắm ba lần, giải tỏa hết ham muốn còn sót lại, sau đó mới xách đống đồ bẩn trở về nhà.

Chú mèo vừa thấy anh đã nhanh chóng chui tọt xuống gầm giường.

“Con mèo này trốn người giống y chang ai đó.”

Anh thầm nghĩ rồi mở hộp thức ăn cho mèo. Không biết chú mèo thích vị nào, anh mở tất cả, múc một ít từ mỗi hộp rồi sắp xếp gọn gàng thành hình quạt trong đĩa.

Tần Bắc Phong tính toán thời gian chuẩn xác, vừa thay xong quần áo thì người giao hàng tới. Anh đưa thêm tiền tip, dặn dò người đó đừng lan truyền chuyện của mình.

Dùng chiếc chìa khóa mượn được, anh mở cửa ra. Vừa bước vào, anh đã thấy Lộc Nhung nửa người thò ra khỏi cửa phòng ngủ, không biết đã đợi bao lâu.

Rèm cửa phòng khách buông hờ, ánh nắng chiều dịu nhẹ tạo thành một vầng sáng vàng ấm áp phủ lên cơ thể cô.

Khung cảnh đó lẽ ra phải đẹp đẽ đến nao lòng, nhưng chiếc áo thun mỏng manh kia lại khiến mọi thứ trở nên gợi tình hơn.

Vòng eo nhỏ nhắn của cô hiện rõ, và hơn thế nữa, đôi chân thon dài của cô để lộ một khoảng hở giữa hai đùi. Ánh sáng xuyên qua, chiếu lên nơi lõm nhẹ giữa hai chân cô, tạo thành một vùng “thung lũng” mờ ảo.

Có lẽ để cô ăn trước rồi mình sẽ quay lại dọn phòng tắm lần nữa vậy.

Thái dương Tần Bắc Phong giật mạnh, nghĩ mà bất lực.