Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 39: Quan hệ giữa cô và anh là gì đây?




Ánh nắng xuyên qua khe rèm rọi vào mắt, phản chiếu thành những đốm sáng làm Lộc Nhung tỉnh giấc. Cô đang cuộn tròn trong chăn như con nhộng, ngẩn ngơ nhìn lên tường, trong đầu hiện lên cảnh tượng anh đè cô vào tường, ra sức thâm nhập từ phía sau.

Có vẻ như việc trêu đùa cô trong phòng tắm chưa đủ, anh đã kéo cô về phòng để tiếp tục.

Lộc Nhung siết chặt chăn, từng cơn đau rát ở chân do bị trầy xước lan tỏa, đặc biệt là dấu vết xanh tím ẩn sau lớp váy ngủ. Tất cả đều nhắc nhở cô rằng mình đã làm một điều táo bạo thế nào.

Sao cô lại…

Sự xấu hổ ập đến muộn màng khiến cô muốn gãi tường, như một chú mèo con.

Nhưng chỉ vừa gãi được chút thì cô dừng lại.

Cô nhận ra sau lưng ngoài ánh nắng và không khí, chẳng còn ai cả.

Anh lại đi rồi.

Lộc Nhung trở mình, đối diện với căn phòng trống vắng, cuộn người lại nhỏ hơn nữa, cô ôm lấy bản thân một cách vụng về, nước mắt lấp lánh trong mắt.

“Cốc cốc.” Tiếng gõ cửa vang lên.

Cô bật dậy, chân trần lao ra khỏi giường, mặc kệ cơ thể nhức mỏi, loạng choạng chạy ra mở cửa.

Bên ngoài không phải là anh, mà là một cô gái trông quen quen, tay xách mấy hộp đồ ăn lớn nhỏ.

“Chào buổi trưa, anh Tần bảo tôi mang đồ ăn đến cho em.” Cô gái niềm nở chào Lộc Nhung, còn nháy mắt đầy ẩn ý. “Anh ấy dặn kỹ lắm, bảo là phải nhẹ nhàng thôi.”

Lộc Nhung nhận ra đây là nhân viên phục vụ ở nhà hàng trong khu chung cư.

“Cảm ơn chị.” Má cô hơi ửng đỏ, đưa tay định giúp cô gái cầm bớt đồ.

“Để chị.” Cô gái cột tóc đuôi ngựa lắc lắc đầu rồi bước vào nhà, vượt qua Lộc Nhung, đặt các hộp đồ ăn lên bàn trà trong phòng khách. “Anh Tần còn nói em chắc chắn sẽ không có sức đâu.”

“…” Người này đã nói gì với cô ấy thế không biết. Lộc Nhung xấu hổ, thấy cô gái chuẩn bị ra về thì nhẹ nhàng hỏi: “Anh ấy… anh ấy đâu rồi?”

“Chị không biết, em trực tiếp… ừm, hỏi anh Tần đi nhé.” Cô gái cười tinh nghịch, nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, rồi hồn nhiên cười đùa: “Trời ơi, trâu già gặm cỏ non nhỉ.”

Tìm anh? Tìm anh kiểu gì đây?

Cô gái vừa rời đi, Lộc Nhung cúi đầu, chầm chậm trở lại phòng. Cô nhìn xuống bàn trà, nơi những hộp đồ ăn đã được mở nắp. Mỗi món không nhiều nhưng đa dạng từ cháo, món hầm đến các món tráng miệng. Hương thơm ngào ngạt xộc vào mũi, nhưng chẳng khiến cô có cảm giác thèm ăn chút nào.

Giữa cô và anh là mối quan hệ gì đây? Bạn tình ư?

Thậm chí đến cả bạn tình cũng không phải.

Đây chỉ là sự xâm phạm một chiều, xâm phạm vào cuộc sống của cô, vào chính cô.

Như thể cô chỉ là một con thú cưng được nuôi để giải trí.

Kẻ tồi tệ… Lộc Nhung chẳng thể tìm ra từ nào khác để chửi anh. Cô dụi dụi mắt cay xè rồi cầm bát cháo đậu đỏ lên.

Dù sao cũng không nên lãng phí thức ăn.

Cô ăn hết mọi thứ một cách máy móc. Sự no nê phần nào xua tan đi nỗi lo lắng và tủi thân.

Dọn dẹp xong, cô quyết định xuống dưới đi dạo một chút. Cứ ở trong căn phòng này sẽ khiến cô không ngừng nhớ về chuyện anh đã làm gì mình ở đây.

Nắng trưa gay gắt, mặt đất bỏng rát, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn. Mái tóc đen của Lộc Nhung dính ướt mồ hôi vào má. Sức khỏe cô vốn không tốt, nhưng chỉ đi xuống dưới đổ rác thôi mà đã khiến cô toát mồ hôi đến vậy.

Có lẽ nên chấm dứt tại đây. Từ giờ đừng dính dáng đến anh ta nữa.

Không làm bạn tình, không làm bạn bè, tốt nhất đừng làm hàng xóm nữa.

Hay là chuyển nhà thôi, nhưng cô không nỡ xa Triệu Tinh Tinh.

Triệu Tinh Tinh vừa nhắn tin đến để than vãn về công ty, dự án có vấn đề nên cả nhóm bị giữ lại, không giải quyết xong không được về, phải ở lại ký túc xá.

Lộc Nhung không biết khi nào bạn cùng phòng có thể về, cũng không đoán được khi nào con mãnh thú ở đối diện sẽ hứng thú trêu đùa mình lần nữa.

Cảm giác bị động hoàn toàn chẳng dễ chịu chút nào.

Cô bước chậm rãi với những bước chân nhỏ nhoi, tâm trạng ủ ê. Khi đi ngang qua một bụi cây, cô nghe thấy tiếng mèo con kêu yếu ớt.

Tiếng kêu lúc có lúc không đầy đáng thương khiến Lộc Nhung động lòng. Cô cẩn thận vạch từng tán lá, cuối cùng tìm thấy một chú mèo con bị dây kẽm quấn chặt vào chân sau.

Chú mèo vừa nhìn thấy người đã lập tức cảnh giác, cong lưng, bộ lông trắng bẩn thỉu dựng đứng.

“Meo meo!”

“Meo meo.” Lộc Nhung sợ nó càng vùng vẫy, dây kẽm sẽ càng siết chặt, cô liền quỳ xuống, giả giọng mèo để trấn an. “Meo meo…”

Có vẻ như mèo con hiểu rằng con người trước mặt không có ác ý, hoặc có lẽ nó cảm nhận được sự đồng cảm với một sinh vật yếu ớt. Mèo con dần thả lỏng.

Lộc Nhung mừng rỡ, cúi người thấp hơn, cố vươn tay để gỡ sợi dây kẽm ra.

“Roẹt—”

Tiếng vải rách và cảm giác bị mắc kẹt ở vai thông báo rằng, dây kẽm trong bụi rậm không chỉ có một sợi.

Mèo chưa cứu được, cô cũng bị mắc kẹt luôn rồi. Lộc Nhung muốn khóc không ra nước mắt, tự giận mình vì cái vận xui rủi này.

Chắc là không thể xui hơn được nữa đâu… Cô cố tự an ủi.

Nhưng thực tế đã chứng minh, khi đã xui rồi thì chẳng bao giờ có hồi kết.

“Em lại làm gì nữa thế?”

Giọng nói trầm thấp mà cô vừa muốn nghe vừa không muốn nghe nhất vang lên, đánh tan chút hy vọng cuối cùng trong cô.