Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 37: (H) Phục vụ hai cô bé uống nước đường




Tiếng thở dốc đã nhanh chóng lắng xuống, chỉ còn lại tiếng rên rỉ khe khẽ kéo dài.

Lộc Nhung mắt nhòa nước, không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, hàng mi dài bị tinh dịch vón thành từng sợi, rõ mồn một.

Cô mơ hồ nhận ra… mình bị bắn tinh lên mặt. Từ ngữ học lén từ những cuốn sách khiêu dâm lúc này hiện ra rõ ràng trong đầu.

Đối với sự thật vừa diễn ra, Tần Bắc Phong đón nhận nhanh hơn nhiều.

Đúng là một niềm vui bất ngờ.

Anh đưa tay lau sạch tinh dịch vương trên mắt cô, để ánh nhìn yếu đuối và bất lực hiện lên lần nữa. Ngón tay nhẹ nhàng giữ cằm Lộc Nhung, ngón cái áp lên đôi môi hé mở của cô: “Nếm thử xem.”

Rõ ràng anh có thể nhét ngón tay vào như lúc nãy, nhưng lại cố ý đợi cô chủ động há miệng ra nuốt tinh dịch của anh.

Lộc Nhung vẫn chưa kịp định thần, không hiểu được ý của anh, đôi mắt long lanh ngơ ngác chớp chớp.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, Tần Bắc Phong đã mất kiên nhẫn.

Anh không đợi được nữa.

Ngón tay thô bạo mở miệng cô rồi nhét tinh dịch vào. Ngón cái nâng nhẹ cằm cô lên.

Trong âm thanh nuốt bản năng mơ hồ, anh cực kỳ thỏa mãn: “Ngon không?”

Ánh mắt anh lướt qua đôi đồng tử của Lộc Nhung vẫn còn mờ đục, rồi nhìn xuống giữa hai chân cô.

Cũng là một mớ hỗn độn.

Cái âm đ*o nhỏ bé vừa trải qua sự kích thích dữ dội, hoàn toàn không khép lại được, lộ ra cái khe đang co giật, nhìn kỹ có thể thấy một chút thịt âm đ*o lật ra ngoài, dính một ít tinh dịch.

“Thèm rồi sao? Lần sau anh sẽ đút em nữa, được không?”

Lo sợ dương v*t quá to sẽ xé rách âm đ*o của cô nên anh vẫn chưa cho vào, nhưng có vẻ việc bắn vào trong không gây ảnh hưởng gì.

Anh hoàn toàn có thể cọ bên ngoài đủ đã, rồi chèn đầu khấc vào trong mà bắn ra.

Dùng tinh dịch rửa màng trinh, liệu có mang thai không?

Càng nghĩ, ham muốn của Tần Bắc Phong càng dâng cao, anh bốc một ít tinh dịch rồi bôi lên âm đ*o của cô.

Càng bôi càng không kiềm chế được, anh bắt đầu móc nó lên.

“Ư ư…” Lộc Nhung bị cảm giác từ chỗ kín kéo về hiện thực.

“Tỉnh rồi à?” Tần Bắc Phong không rút tay ra, tiếp tục dùng ngón trỏ và giữa xoa bóp bên trong cô, ngón cái thì cọ lên hột le, phối hợp nhịp nhàng: “Anh vừa cho hai cô bé uống nước đường xong.”

Cô bé, nước đường…

Lần này cô hiểu rồi, trong miệng vẫn còn vương mùi tanh nồng, Lộc Nhung bị xấu hổ nhấn chìm ngay tức khắc.

“Đừng… đừng làm nữa…” Chân cô run rẩy, co giật không ngừng, không chịu nổi thêm một lần cực khoái nữa.

Giọng cô nhỏ xíu, như con thú non đang khóc, cầu xin con thú lớn tha cho mình, nhưng đồng thời cũng giống như đang đói bụng, nôn nao chờ được cho ăn.

Dù là kiểu nào, Tần Bắc Phong cũng thấy tuyệt vời, dương v*t vừa bắn tinh ra chưa lâu đã bắt đầu sưng cứng trở lại, dính chặt vào mông cô, khiến tiếng khóc của cô nghẹn lại.

“Em sẽ hỏng mất, sau này sẽ… không còn được nữa.” Lộc Nhung cố giải thích với anh, nhắc đến sau này, trong lòng lại trào lên một cảm xúc khó tả.

Có lẽ cảm thấy lời cô nói có lý, Tần Bắc Phong tiếc nuối rút ngón tay ra.

Ngay giây tiếp theo, Lộc Nhung rời khỏi vòng tay anh, rồi bị đặt lên giường. Ga giường ướt đẫm nước nhờn, giữa đêm hè mà vẫn khiến cô thấy lạnh lẽo.

Nhiệt độ đột ngột giảm xuống, cô hoang mang không biết làm sao.

Tần Bắc Phong vắt chân dài xuống giường, đứng dậy, quay lưng về phía cô, dưới ánh mắt bất an của cô, anh thu dọn thứ quái vật kia vào trong quần.

Nhưng chỉ là thu vào thôi nhưng khóa quần vẫn chưa kéo.

Cây gậy đỏ rực ẩn hiện trong đám lông đen nhánh, như một con mãnh thú đang rình rập, sẵn sàng lao tới vồ mồi bất cứ lúc nào.

Cuối cùng cũng xong rồi, thật sự kết thúc rồi, Lộc Nhung run rẩy nghĩ, không nhìn về phía đó nữa mà quay ra nhìn cơ thể mình.

Chiếc váy voan hồng hoàn toàn mất đi vẻ đáng yêu ban đầu, nói là một mớ vải vụn cũng không ngoa, nước nhờn trộn lẫn tinh dịch làm bẩn hết cả.

Chiếc váy mới đầu tiên, thế là xong.

Lộc Nhung hít hít cái mũi cay cay, vừa đau lòng vừa tủi thân, đau lòng vì chiếc váy, tủi thân vì chính mình.

Cô cắn môi rưng rức khóc, khiến Tần Bắc Phong nghe thấy mà dương v*t đau nhức. Nếu không phải sợ làm cô chết khi nhét vào…

Anh bóp mạnh trán, sau đó dang tay ôm lấy mông cô.

“Anh… anh làm gì vậy… hức… tôi sẽ báo cảnh sát đấy.” Lộc Nhung nước mắt ngắn dài.

“Đi tắm.” Cằm anh cụng nhẹ vào trán cô, nói giọng thản nhiên.

Anh bế cô lên, không phải kiểu công chúa lãng mạn mà là kiểu một tay đỡ lấy mông, giống như người lớn bế trẻ con.

Ở độ cao này, Lộc Nhung hoảng hốt ôm lấy đầu anh vò sợ bị rơi xuống, nhưng cùng lúc lại nảy sinh một cảm giác an toàn kỳ lạ.