Phong Nhập - Phượng Tê Đường Tiền

Chương 3: Đóng gói hay ăn tại chỗ




Ngày đầu tiên chuyển nhà, Lộc Nhung đã tự biến mình thành “giúp người người trả oán” trong câu tục ngữ quen thuộc.

Ai nghe câu này cũng hiểu. Lộc Nhung vừa lơ đãng tháo dỡ thùng gỗ vừa suy nghĩ xem có nên sang xin lỗi hay không, nhưng cứ nhớ lại ánh mắt người đàn ông lúc đóng cửa, cô lại do dự.

Ánh mắt đen láy của anh ta đầy vẻ chế giễu.

“Haizz…”

Cô thở dài, cúi đầu nhìn thấy vết nhàu trước ngực, hình ảnh người đàn ông ép cô vào tường lại hiện lên rõ mồn một trong đầu.

Anh chỉ nhẹ nhàng ép xuống, dù không dùng lực nhiều nhưng cô không cách nào thoát ra được.

Lần đầu tiên Lộc Nhung biết rằng cơ ngực của đàn ông lại mềm như thế, kết hợp với thân nhiệt cao của anh, cảm giác thật khó diễn tả.

Nghĩ đến đây, cô vô thức kéo lại vạt áo trước ngực, cảm thấy hai má mình nóng bừng lên.

Phải mất một lúc lâu, khi cô dọn xong chiếc thùng thứ ba, nhiệt độ trên mặt mới dần hạ xuống.

Lộc Nhung gom mấy thanh gỗ từ thùng đã tháo dỡ lại, rồi vào bếp tìm kéo để gõ cong những chiếc đinh còn lòi ra bên ngoài.

Căn hộ cô thuê là căn hộ chung, cô bạn cùng phòng là nhân viên văn phòng, đi làm từ sáng đến tối.

Nhìn vào điện thoại thấy đã gần đến giờ bạn cùng phòng về, Lộc Nhung nghĩ rằng nên xuống lầu xử lý đống rác trước, để căn phòng không còn bừa bộn.

Dù đã dọn hết đồ bên trong, nhưng mấy thanh gỗ vẫn khá nặng.

Sau khi chật vật di chuyển đống gỗ ra hành lang, Lộc Nhung nhìn xuống cầu thang tối đen không thấy điểm dừng, cảm giác chóng mặt và áp lực bắt đầu ập đến.

Cô thật sự không hiểu nổi người đàn ông đối diện đã mang đồ lên dễ dàng như thế nào.

Không nghĩ thì thôi, nhưng vừa nghĩ đến, Lộc Nhung lại nhớ về tình cảnh xấu hổ mà mình đã trải qua.

Cô quay đầu nhìn sang cửa đối diện, cánh cửa vuông vức khóa chặt, khiến cô nhớ đến gương mặt lạnh lùng vô cảm của người đàn ông.

Khu chung cư này đã cũ, cửa các căn hộ đều là loại cửa kiểu cũ, không khít kín hoàn toàn.

Suy nghĩ một lúc, Lộc Nhung nảy ra ý tưởng, cô rút tờ tiền một trăm nghìn nhàu nhĩ ra, cẩn thận tiến lại gần.

Nếu nhét từ dưới lên, có lẽ sẽ được…

Cô dùng một tay giữ cửa, cúi người xuống thử, vô tình quỳ hẳn xuống sàn.

Cuối cùng, sau một hồi nỗ lực, tờ tiền dần dần được nhét vào quá nửa, thành công dường như đang đến gần.

Lộc Nhung quá tập trung nên không nhận ra tiếng bước chân đang tiến lại gần từ bên trong nhà. Khi cô không kiểm soát được cơ thể và ngã xuống, thì đã quá muộn để tránh.

Nhưng cơn đau không như cô dự đoán, thay vào đó, một bức tường bằng thịt đã cứu cô.

Một bức tường… có cảm giác như có tay vịn.

Lộc Nhung đã quỳ quá lâu, cả người trở nên choáng váng. Cô giữ nguyên tư thế cúi đầu nửa nằm, tay vô thức lướt dọc theo “tay vịn” đó hai lần.

“Thích không?” Bức tường thịt lên tiếng, giọng nói khàn khàn từ trên cao vang xuống.

Thích cái gì chứ? Lộc Nhung chưa kịp hiểu, lại vô thức đưa tay chạm thêm vài lần nữa.

“Tay vịn” có hình trụ, khá dài, chất liệu không quá cứng, lại có độ đàn hồi kỳ lạ.

Một ý nghĩ kỳ quặc chợt lóe lên trong đầu, Lộc Nhung không tin nổi ngẩng đầu lên, mắt nhìn dọc theo đôi chân dài của người đàn ông, đối diện ngay với vật mà cô đang nắm chặt.

Năm ngón tay cô nắm chặt lại, lớp vải quần công nhân bó sát, làm nổi bật hình dáng đáng sợ của vật đó.

“Có vẻ như em rất thích.” Tần Bắc Phong khoanh tay, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tặng em, coi như quà chuyển nhà nhé?”

Bị cú sốc trước sự việc đang xảy ra, Lộc Nhung chỉ mơ hồ nghe thấy hai chữ “quà chuyển nhà” rồi vô thức đáp lại: “Thật không dám nhận.”

Cô vừa nói vừa không buông tay, chỉ nới lỏng một chút, các ngón tay cào nhẹ qua vị trí đỉnh.

Cảm giác nóng ran bùng lên trong mắt người đàn ông, thoáng hiện rồi biến mất.

Vì để tiện dọn dẹp, Lộc Nhung đã buộc tóc cao. Đuôi tóc buông xuống vai để lộ phần gáy trắng ngần. Dưới ánh sáng mờ của hành lang, nó sáng rực như một ngọn hải đăng nhỏ trên bờ biển.

Tần Bắc Phong nhìn thấy, cảm giác nóng vừa mới giảm đã lập tức bùng lên trở lại, đập mạnh trong bụng dưới, hoàn toàn không thể kiềm chế được.

Càng cố kìm nén, cảm giác càng mất kiểm soát, như thể anh đang cố gắng ép chặt một chiếc hộp quà có thể chứa một quả bom bên trong.

Anh vốn ghét cảm giác mất kiểm soát, cả với chính mình và với người khác.

“Buông tay ra.” Giọng anh trầm xuống thêm một bậc. Không đợi cô gái kịp phản ứng, anh nói tiếp: “Hay để tôi gói lại mang về nhé?”

Lời nói đầy mỉa mai khiến Lộc Nhung phải tỉnh táo lại.

Cô cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn xin lỗi nhưng miệng không thốt nên lời, môi chỉ mấp máy mà không phát ra âm thanh nào.

Mắt Lộc Nhung bắt đầu ngấn nước, cô sắp khóc rồi.

Trong mắt Tần Bắc Phong không có chút áy náy, thậm chí còn có vẻ thích thú không thể diễn tả.

“Ồ, muốn ăn tại chỗ à?”

Anh buông tay, đưa ra kết luận với một nụ cười nhếch mép.