Buổi livestream hàng đêm kết thúc, Lộc Nhung nhiều lần muốn nhấn nút tắt, nhưng rồi lại do dự, di chuyển con trỏ chuột ra xa.
Cô nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt, nhưng các fan quen thuộc từ lâu đã nhận ra điều bất thường.
“Lộc Bảo tối nay có vẻ không tập trung lắm.”
“Có chuyện gì xảy ra không?”
“Lộc Bảo, nói cho tụi mình biết đi.”
Dòng bình luận liên tục hiện lên. Trong cuộc sống thực, họ có thể chỉ là những người xa lạ chưa từng gặp mặt, không biết tuổi tác hay nghề nghiệp của nhau, nhưng thông qua nền tảng ảo này, sự quan tâm và lòng tốt được truyền đạt một cách chân thành.
Ánh mắt Lộc Nhung dừng lại trên bàn tay đang cầm chuột, cổ tay cô mờ mờ lộ ra vết bầm tím.
“Thật ra có một chuyện đã xảy ra…”
Cô chậm rãi mở lời, thay đổi thời gian, địa điểm sự việc, bỏ qua một số chi tiết, chỉ nhấn mạnh việc nhắc nhở mọi người về an toàn thông tin trên mạng cũng như luôn phải báo cảnh sát khi gặp sự cố.
Sau khi nói xong, tâm trạng Lộc Nhung không thể bình tĩnh lại.
Cô không muốn bất kỳ ai khác phải trải qua những gì mà cô đã chịu đựng, cảm giác sợ hãi mà cô đã từng trải qua.
Việc nói ra hôm nay, dù chỉ giúp ích được một chút cũng là điều tốt.
“Trời ơi, thật đáng sợ. Mấy ngày trước có người nhắn tin riêng cho mình hỏi có phải là sinh viên trường XX không…”
“Đồ theo dõi biến thái, đáng ghét quá. Mình cũng từng bị theo dõi khi tan ca.”
“Ôm chị gái ở trên nào.”
Những dòng bình luận tràn ngập, các cô gái chia sẻ và an ủi lẫn nhau.
Họ không bao giờ đơn độc.
Không phải đơn độc khi trải qua, cũng không phải đơn độc khi đối mặt.
Mắt Lộc Nhung bắt đầu ướt, xúc động trước cảnh tượng ấm áp này. Nhưng chẳng bao lâu sau, xuất hiện nhiều người lạ, gửi những lời lẽ tục tĩu, cợt nhả.
“Vào đây cái là thấy ngay một màn kịch.”
“Nghe giọng là biết con ranh rồi, im đi, im đi.”
“Tôi đoán là con này định câu khách, ai ngờ thấy người ta nghèo quá?”
“Nói năng chẳng ra gì thì đừng mở miệng.”
Lộc Nhung nhìn màn hình đầy bình luận hỗn loạn mà không hiểu chuyện gì xảy ra. Đây là kênh riêng của cô, không thể có người ngoài vào được.
Trừ khi…
Cô nhắn tin hỏi người quản lý kênh, người đó lập tức trả lời bằng một biểu tượng nhếch mép kèm theo một liên kết.
“[Livestreamer giọng loli gặp fan cuồng, suýt bị… Nhấn vào kênh để xem nội dung hấp dẫn.]”
Không khó để nhận ra, sự hỗn loạn trong livestream hiện tại là kết quả từ một chiêu trò của nền tảng, nhằm thu hút lượng truy cập.
“Lộc Bảo, em cứ mặc nhiều khi hát nhưng mọi người cũng phải kiếm cơm chứ. Hiếm có dịp nổi tiếng, đừng có mà không biết điều.”
Lộc Nhung đã là một streamer kỳ cựu trên nền tảng này, người quản lý không thể đụng vào, nhưng bọn họ chưa bao giờ từ bỏ ý định thuyết phục cô thay đổi phong cách.
Những lời này cô đã nghe đến thuộc lòng, không cần đọc cũng có thể đoán trước. Lộc Nhung lặng lẽ đóng cửa sổ trò chuyện.
Trong phòng livestream, những lời mỉa mai ngày càng gay gắt.
“Ai rảnh rỗi đi theo dõi người khác chứ.”
“Phụ nữ không lên mạng thì chẳng có chuyện gì xảy ra.”
“Tốt nhất là cũng đừng ra ngoài, khỏi phải lôi đàn ông ra mà làm khổ người ta.”
“Còn báo cảnh sát làm gì? Cô đã hủy hoại cả một gia đình, trong lòng có thấy an tâm không?”
“Hắn chỉ phạm phải một lỗi lầm mà bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể phạm phải thôi mà, có cần phải quá đáng như vậy không?”
Vài năm trước, khi Lộc Nhung mới bắt đầu livestream, do giọng nói đặc biệt nên đối tượng được nền tảng đề xuất chủ yếu là nam giới.
Khi đó, cô đã sợ hãi trước những bình luận như vậy, đôi khi quên lời, thậm chí không thể nói tiếp, nghi ngờ liệu giọng mình có vấn đề thật không, liệu mình có thật sự “khêu gợi” như bọn họ nói không?
Lộc Nhung đã kiên trì rất lâu để có được ngày hôm nay. Cô thẳng lưng, khi lưng chạm vào chiếc ghế mềm, cơ thể cô như nhớ lại một bờ ngực ấm áp, rộng lớn.
Tiếng cười trầm trầm như vang lên bên tai.
“Chúng tôi không làm phiền ai, cũng không lãng phí thời gian của ai.” Cô chạm vào micro, giọng nói dịu dàng nhưng vô cùng kiên định.
Nói xong, cô không thèm nhìn những lời lăng mạ nữa, cúi mắt xuống, hai vầng trăng lưỡi liềm bình yên rơi vào lòng hồ: “Bây giờ, để chào đón tất cả những ai muốn nghe tôi hát, tôi sẽ hát thêm vài bài.”
Cô không làm gì sai cả. Cô chỉ đang hát, đang nói, đang đi, đang thở. Bọn họ cũng không làm gì sai cả.
Cô gái cầm micro với hai tay nắm chặt, mặc một chiếc áo thường, không gây ấn tượng mạnh, khiến những người bị thu hút bởi tiêu đề vào xem không còn hứng thú, sau khi trút hết sự bực tức bon họ lại rời đi để tìm những kênh hấp dẫn hơn.
Kết thúc ba bài hát, buổi livestream chính thức kết thúc.
Lộc Nhung chào tạm biệt mọi người, tắt nguồn và nằm xuống giường. Người quản lý lại gửi tin nhắn, tỏ vẻ không hài lòng với cách xử lý của cô.
Cô làm như không thấy, từng tin nhắn riêng được cô trả lời.
Một trong số đó có nội dung: “Lộc Bảo, lúc livestream em nói về cách sử dụng đường thẳng ước lượng để xác định vị trí chụp ảnh, cái đó trong sách nào vậy? Em học ngành công nghệ thông tin, muốn thử làm ví dụ cho luận văn về an ninh thông tin mạng hiện nay.”
Lộc Nhung hơi ngượng, thừa nhận: “Cái đó là tớ học từ một người bạn.”
Khi kể lại trải nghiệm, do quá căng thẳng nên trong đầu chỉ toàn nghĩ đến người đàn ông sống đối diện, thành ra cô vô thức “vẽ hổ thêm mèo”.
“Lần tới livestream mời người bạn đó tham gia được không? Em thấy nhiều streamer mời bạn bè tương tác, làm một buổi nhắc nhở về an toàn thông tin, thích lắm!”
Lời của fan trúng ngay tâm lý Lộc Nhung.
Đúng rồi, anh ấy trông giống như một chuyên gia theo dõi chuyên nghiệp, mời làm “phản diện” thì quá hợp.