Phong Nguyệt Trái

Chương 9




Con chó nhỏ Án Chỉ Hoài ôm tới rất hiền lành, không sủa ầm ỹ, đào một cái ổ ở sát vách động, ngoan ngoãn nằm xuống. Lục Cận nghi ngờ nó cũng là yêu tinh, Án Chỉ Hoài cười nói: “Yêu tinh từ đâu tới chứ, bởi vì xấu xí, tiên hữu kia của ta không thích nó, mới bằng lòng để ta mang đi. Yên tâm, bất quá có hơi ngốc thôi”

Lục Cận nói: “Không phải ngươi nói là cố ý xin cho ta?”

Án Chỉ Hoài ha ha cười, bị hắn hỏi khó cũng không đỏ mặt: “Nó không có chỗ để đi, ta lại không thể dưỡng nó, vừa hay đem cho ngươi”

Lục Cận cũng lười so đo cùng hắn, dù sao động phủ đủ rộng, có vài ba con chó nhỏ chăng nữa cũng chưa đến nỗi chen chúc. Thấy chó con đã nhắm mắt nằm yên trong ổ, kêu Án Chỉ Hoài ngồi xuống, tự mình xoay người đi lấy rượu và đồ ăn. Tần Thanh nhảy lên ghế đá, chiếc đuôi lông xù mềm mại bao phủ móng vuốt, liếc mắt nhìn Án Chỉ Hoài, lười biếng nói: “Thối thần tiên, ngươi biến miêu tinh kia thành hình dạng chó con, lừa được Lục Cận nhưng không lừa được bổn đại gia — nó từng hại người, ngươi lại mang nó tới chỗ này của Lục Cận, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Ha ha”. Án Chỉ Hoài cười thành tiếng, “Ta đã phong ấn pháp lực của nó, nó giờ ngay cả hình người cũng không biến được, còn có thể làm gì? Ngày ấy đi ngang qua, nó khóc lóc cầu khẩn ta, thà rằng tán đi một thân tu vi, đánh trở về nguyên thân, cũng muốn quay về đây. Ta thấy nó thực đáng thương, liền đáp ứng tâm nguyện của nó, biến nó thành hình dạng như ngày hôm nay. Bây giờ nó chỉ là một con chó ngốc, đánh không lại mà tranh cũng không nổi ngươi, ngươi còn lo cái gì?”

Tần Thanh hừ một tiếng: “Xen vào việc người khác”

Án Chỉ Hoài nhìn về phía Lục Cận cách bọn họ không xa, ngăn cách bởi chiếc giường đá, đang bày biện tửu cụ [1], đường nhìn lại chuyển về trên người Tần Thanh: “Vậy còn ngươi, huyền hồ [2] chủ? Rõ ràng đã là một lão yêu nghiệt tu luyện mấy trăm năm, lại làm ra dáng vẻ trẻ con, còn muốn giấu Lục Cận đến khi nào?”

Tần Thanh biến sắc, Án Chỉ Hoài này hóa ra đã sớm nhìn ra lai lịch y! Bất quá chỉ là một sơn thần nho nhỏ, y chưa bao giờ để vào mắt, tưởng rằng cũng chỉ là một thần tiên cấp thấp tu vi nông cạn giống như Lục Cận. Hôm nay nhìn hắn bộ dạng sóng lớn không sờn, có thể phong ấn yêu lực của Lục Hắc, lại vừa liếc mắt đã nhìn ra đạo hạnh của y — hắn đến tột cùng có lai lịch thế nào?

Chiếc đuôi phe phẩy, cười lạnh nói: “Bổn đại gia thích thế nào, liên quan gì tới ngươi?”

Án Chỉ Hoài thản nhiên nói: “Ta vốn muốn khuyên Lục Cận sớm đuổi ngươi đi, nhưng lại nghĩ, trên người hắn cũng chẳng có gì cho ngươi lợi dụng, liền bỏ ý định đó. Khuyên ngươi một câu, cho dù hắn thần cách thấp kém, chung quy vẫn mang tiên tịch trong người, không cùng một loại với ngươi. Chớ để hại người hại mình”

Tần Thanh ánh mắt thâm sâu: “Ngươi thực sự chỉ là sơn thần Tê Long sơn?”

Án Chỉ Hoài cười mà không nói, Tần Thanh sắc mặt càng lộ vẻ âm trầm, may chỉ là hồ hình, cũng không nhìn rõ được. Đang định nói, Lục Cận ở bên kia đã mang bộ tửu cụ lại, chuẩn bị một ít hoa quả tươi, bưng tới. Án Chỉ Hoài cười, đứng lên giúp hắn một tay, bày rượu và đồ ăn xuống bàn, Tần Thanh cũng chỉ có thể đem những lời chưa nói nuốt trở lại, nhảy lên bàn đá, dùng móng vuốt kéo bầu rượu lại.

Lục Cận vội nói: “Ngươi muốn uống, theo quy củ biến thành hình người đi, hình dạng này còn ra thể thống gì!”

Vươn tay muốn bắt Tần Thanh xuống khỏi bàn đá, Tần Thanh bực mình quét đuôi, ngậm chén rượu nhảy xuống.

Án Chỉ Hoài cười nói: “Hóa ra cuộn lông cũng có thể uống rượu”

Tần Thanh phớt lờ hắn, một hơi cạn sạch rượu trong chén, chỉ cảm thấy hương vị rất tầm thường, dù sao cũng chỉ là thứ rượu gạo bách tính bình thường dâng cúng, sao so được với mỹ tửu giai nhưỡng. Liền vứt lại chén rượu, nhảy lên đùi Lục Cận, thoải mái nằm, ngửa đầu ý bảo hắn đút cho mình quả nho.

Lục Cận cũng đành lột vỏ hai quả nho, nhét vào mồm nó, hồ ly nhai nuốt, híp mắt hưởng thụ.

Án Chỉ Hoài cầm chén rượu than thở: “Ngươi ngày càng chiều nó tới xấc láo, nhìn cái bộ dạng lười nhác của nó kìa”

Lục Cận cười nói: “Nó còn nhỏ, lười nhác một chút cũng không hại gì”

Án Chỉ Hoài bật cười thành tiếng: “Ha ha, quả là còn nhỏ, càng ngày càng nhỏ, ngay cả hình người cũng không biến nổi”

Hồ ly nhe răng gầm gừ đe dọa hắn, được Lục Cận vỗ về xoa đầu, mới không tình không nguyện yên lặng trở lại. Lục Cận vừa từng miếng từng miếng đút nó ăn hoa quả, vừa cùng Án Chỉ Hoài uống rượu tán chuyện, nói tới nói lui cũng chỉ là dăm ba chuyện buồn chán, Tần Thanh dần dần cảm thấy buồn ngủ, liền gối lên đùi Lục Cận nhắm mắt lim dim ngủ.

Mà Án Chỉ Hoài lại hiếm khi lộ ra vẻ cao hứng đến vậy, ngày thường uống rượu hắn vẫn tiết chế, ngày hôm nay rượu nhạt thức ăn đạm bạc, cách xa cái gọi là mỹ vị, nhưng hắn lại uống với Lục Cận tới khi say túy lúy mới dừng. Trong lúc uống rượu còn nói mấy chuyện thú vị trước khi quen biết Lục Cận, chọc Lục Cận cười ha hả, không bao lâu đã say mềm ngã gục xuống bàn.

Án Chỉ Hoài nghiêng đầu nhìn hắn, vươn tay lay: “Ngươi say?”

Thân thể Lục Cận bị lay hơi giật mình, lầm bầm mấy tiếng say xỉn, cũng không tỉnh.

Án Chỉ Hoài cười nói: “Cùng ngươi nâng chén nói cười, chẳng biết còn được gặp nhau đến khi nào. May mà ngươi không phải là y, sau khi tỉnh dậy liền quên mất ta là ai”. Loạng choạng đứng dậy, ra khỏi động phủ, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng nơi chân trời, đường nhìn mông lung mờ mịt: “Bất quá là một giấc mộng dài hoang liêu, làm bạn mấy trăm năm, lời nói cười vẫn bên tai, tái kiến đã quên mất dung nhan cố nhân”

Cao giọng cười lớn, đáp gió mà đi.

Án Chỉ Hoài vừa rời đi, Tần Thanh hai tai giật giật, từ trên đùi Lục Cận nhảy xuống, chầm chậm hóa thành hình người.

Không phải là hình dáng thiếu niên, trong bóng đêm hiển hiện một bóng hình nam tử, mái tóc dài đen mướt buông rủ tới tận mắt cá chân, làn da trắng hơn cả bạch ngọc, mi mắt chớp động, mị hoặc chúng sinh, phong tình vạn chủng.

Y bước về phía Lục Cận, ngón tay vươn tới, nhẹ nhàng nâng cằm hắn, mỉm cười nói: “Diện mạo này của bổn đại gia, không người không mê, ngươi cũng không thích sao?”

Lục Cận đã say tới mơ hồ, ngay cả mí mắt cũng nâng không nổi.

Tần Thanh khe khẽ cười, cúi người chạm lên môi hắn. Trên môi còn vương vấn vị ngọt của rượu gạo, hương vị hàm ẩn trong miệng đúng là thơm ngọt không gì sánh được. Tần Thanh không khỏi động tình, đầu lưỡi đẩy mở cánh môi Lục Cận, đang định tiến thêm một bước công thành chiếm đất, bất thình lình mắt cá chận bị cắn đau nhói.

Tần Thanh kêu lên một tiếng, vội cúi đầu nhìn, chó con kia đang hung tợn trừng mắt nhìn y, liều mình cắn mắt cá chân y, ra sức kéo y khỏi Lục Cận.

“Chó con chết tiệt!” Tần Thanh thấp giọng gầm lên, vung chân, nhưng giãy không ra.

Chó con chết cũng không buông, dù y có giãy tới giãy lui nó vẫn kiên trì hung hăng cắn không tha. Thấy máu chảy, chó con càng đắc ý, hàm răng bén nhọn càng cắm sâu thêm vài phần.

Tần Thanh vừa đau vừa giận, con chó chết tiệt này, dám phá hư chuyện tốt của y! Giận dữ xách cổ nó lên, đang muốn ném nó bay ra ngoài, lại bị nó ngoạm lấy ngón tay.

“Xem lão tử ngày hôm nay làm thịt ngươi thế nào!” Tần Thanh tức giận mắng, đang định làm thật, đột nhiên nghe được âm thanh hàm hồ vang lên phía sau y: “Ngươi, ngươi muốn làm thịt ai?”

Kinh hách quay đầu lại nhìn, hóa ra là Lục Cận đứng ở đó đang trừng y, đôi mắt ngà say mông mông lung lung, đứng cũng lung lay, lảo đảo cầm trường kiếm, lại tức giận y.

Tần Thanh nhìn bộ dạng lúc này của hắn, khuôn mặt ngày thường nghiêm túc khuyết thiếu biểu tình, ngày hôm nay lại hơi nhiễm sắc phơn phớt hồng, con mắt khép hờ nửa mở, như giận như tức, lại mang theo một loại phong tình, không khỏi nhộn nhạo.

Lập tức ném “veo” con chó ra ngoài, xoay người đã bổ nhào lên Lục Cận trên giường đá, chọc ghẹo nói: “Tối nay ta làm thịt ngươi, dùng nơi này của bổn đại gia…”

“Keng” một tiếng, trường kiếm Lục Cận nắm trong tay rơi trên mặt đất, bản thân bị Tần Thanh gắt gao đè ngã xuống giường.

Chó con bị đánh bay tới góc động, chỉ rên lên một tiếng, vật lộn muốn bò tới, nhưng đầu đã lệch về một bên, ngất đi.

Trước khi ngất xỉu, trong đầu nó chỉ kịp hiện một tia ý niệm: hỏng rồi!

Chú thích:

[1] tửu cụ: đồ dùng để uống rượu, là bình và chén uống rượu.

[2] huyền hồ: cáo đen, còn gọi là ngân hồ (cáo bạc).