Phong Nguyệt Trái

Chương 23




Một phen sấm sét này, cũng không biết trải qua bao lâu, đến khi Tần Thanh mỏi mệt tỉnh lại, gió sớm ngừng mây sớm tan, vầng trăng sáng treo nơi chân trời tự thưở nào, mắt thấy thiên kiếp đã qua.

Trong lòng y không khỏi vui vẻ, thân thể giật giật, chui ra từ trong lòng Lục Cận, cọ cọ, thấy Lục Cận nhắm nghiền hai mắt, cơ thể dựa vào thân cây cháy sém không hề nhúc nhích.

Tần Thanh hoảng sợ, trong nháy mắt hóa thành hình người, nhẹ lay Lục Cận: “Lục Cận?”

Thân thể Lục Cận theo cái lay của y, chầm chậm đổ xuống, Tần Thanh kinh hoàng, ôm hắn vào lòng, run rẩy vươn tay thăm dò hơi thở hắn.

“Khỏi phải kiểm tra”. Phía sau đột nhiên vang lên thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng, “Tam hoa câu diệt, hồn quy địa phủ, hắn đã không thể cứu sống nữa rồi”

Tần Thanh đờ đẫn quay đầu lại, chỉ thấy Án Chỉ Hoài đứng cách đó không xa, nét mặt không biểu lộ chút biểu tình nào, chỉ thảng nhạt nhìn về phía này.

Há miệng, nhưng không phát ra được bất cứ thanh âm nào. Tần Thanh nắm chặt hai tay, chỉ cảm thấy thân thể trong lòng, một mảnh lạnh lẽo, đã không còn chút sức sống nào. Làm sao có thể như vậy… Lục Cận là thần tiên, thần tiên… sao có thể bị thiên lôi đánh chết được?

Gạt người…

“Ngươi gạt ta…” Tần Thanh khó khăn mở miệng, “Ngươi gạt ta, hắn rõ ràng đã đồng ý với ta, thiên kiếp qua đi, sẽ cùng ta trở về Thương Lôi sơn, cùng ta bên nhau một đời. Hắn… sao lại chết được?”

Án Chỉ Hoài nở nụ cười, hơi động thân người: “Ngươi gạt hắn lâu như vậy, hắn bất quá sau cùng chỉ lừa ngươi một lần, có gì không được?”

Cơ thể Tần Thanh run rẩy, vẫn không dám tin, rồi đột nhiên nhảy tới, giằng áo Án Chỉ Hoài, gào lên: “Ngươi đã tới, vì sao không cứu hắn? Vì sao trơ mắt nhìn hắn…”

“Hắn tự nguyện chắn thiên kiếp cho ngươi, cũng biết sẽ rơi vào kết cục này. Ta từng khuyên hắn, nhưng hắn không nghe. Cố chấp như vậy, ta có cách gì?” Án Chỉ Hoài tùy ý Tần Thanh túm áo, trong mắt có vài phần thương cảm, “Lúc ta tới, hắn đã tắt thở, ta từng đáp ứng hắn, bảo hộ hồn phách hắn xuống địa phủ, bây giờ — sợ là đang vượt qua hoàng tuyền rồi”

Hắn tới chậm một bước, việc có khả năng làm, cũng chỉ là thừa dịp hồn phách chưa bị thiên lôi đánh tan, tận lực tiễn tới âm phủ mà thôi. Ngốc nghếch, thật vất vả mới trở thành thần tiên, lại vì một yêu tinh bị thiên lôi đánh chết, tới địa phủ, trước mặt Diêm Vương chỉ sợ khó thoát trừng phạt. Còn không biết chờ đợi hắn, là loại trừng phạt nghiêm khắc nào.

Nhưng là hắn cam tâm tình nguyện, người ngoài còn có thể thế nào.

Cánh tay nắm lấy áo Án Chỉ Hoài, chầm chậm buông, rũ mi mắt, trở về bên Lục Cận, cúi người bế hắn lên.

“Nếu sớm biết ngươi không thể qua”, y thoáng mỉm cười, “Dù cho ta có bị thiên lôi đánh chết, cũng tuyệt không cầu ngươi hộ ta”

Án Chỉ Hoài nói: “Ngươi đã tu thành huyền thiên hồ, hiện giờ đã đứng trong hàng tiên. Thế nào, không đi thiên đình thụ phong sao?”

Tần Thanh ôm lấy thân thể Lục Cận, lướt qua người Án Chỉ Hoài, nghe vậy cũng không quay đầu lại: “Làm thần tiên có gì hay? Lục Cận nếu còn, ta tự nhiên nguyện cùng hắn đều là thần tiên, hắn không còn, ta thà làm yêu quái”

Chín chiếc đuôi đỏ rực như lửa đều vung lên, bên môi Tần Thanh phiếm một tia cười yêu dị. Làm thần tiên, phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ của thiên giới. Y sao có thể đi tìm chuyển thế của Lục Cận? Còn không bằng làm yêu, canh giữ ở nơi này, chờ Lục Cận luân hồi chuyển thế, y sẽ lại một lần nữa đi tìm hắn.

Dù cho Lục Cận đã không còn nhớ y, dù cho diện mạo đã hoàn toàn thay đổi, cũng không sao.



Tần Thanh ôm Lục Cận, về tới bên trong động phủ, sau đó nhẹ nhàng đặt thân thể từ lâu đã sớm lạnh lẽo lên trên giường đá. Lục Cận nhắm chặt hai mắt, giống như chỉ là đang ngủ say, Tần Thanh cúi xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Đột nhiên phía sau một trận gió quét qua, Tần Thanh bị đẩy ra, y kinh ngạc, đã thấy Lục Hắc không biết đã khôi phục hình người từ bao giờ, lảo đảo nhào tới bên người Lục Cận.

Thấy nó khóe miệng vẫn còn vương vết máu, Tần Thanh con ngươi hơi tối lại: “Ngươi… cưỡng chế phá giải phong ấn?”

Lục Hắc sắc mặt trắng bệch, run rẩy vươn tay vuốt ve khuôn mặt Lục Cận. Mãi sau mới nhỏ giọng nói: “Là Án Chỉ Hoài giải phong ấn cho ta. Chỉ là sau khi giải liền hôn mê, không thể sớm giết chết ngươi, cứu không được hắn…”

Tần Thanh cười lạnh một tiếng: “Giết ta? Cũng phải xem ngươi có bản lĩnh này không”. Dừng một chút, quay đầu đi, “Hắn đã chết, hồn phách xuống âm phủ, sẽ đến lúc luân hồi. Kiếp này không thể bên nhau, ta sẽ đợi kiếp sau của hắn, chắc chắn sẽ có một ngày tìm được hắn”

Lục Hắc rầu rĩ nói: “Ngươi nói đơn giản quá, hắn vì hộ ngươi mà bị đánh chết, chẳng lẽ vào địa phủ không phải chịu phạt? Nói cái gì chờ kiếp sau của hắn… Nếu hắn bị phạt kiếp sau nhập súc sinh đạo thì sao?”

Tần Thanh lạnh lùng nói: “Ta đây liền đoạt hồn phách của hắn, cho nhập vào thân xác này!”

Lục Hắc trầm mặc, một lúc lâu sau, đột nhiên nhả ra một viên nội đan đen thẫm, nói với Tần Thanh: “Hồn phách ly thể, cơ thể này sợ sớm muộn gì cũng sẽ thối rữa. Để nội đan của ta vào trong cơ thể hắn, có thể bảo vệ cơ thể hắn không bị rữa nát”

Tần Thanh ngẩn người: “Không có yêu đan, ngươi…”

Lục Hắc cười thê lương: “Ta đạo hạnh thấp, không bằng bản lĩnh của ngươi, không thể đoạt lấy hồn phách hắn. Dù mất nội đan, ta cũng bất quá trở lại nguyên thân mà thôi, ta sẽ canh giữ ở nơi này, chờ hắn quay trở về”

Tần Thanh nhìn nó hồi lâu, cuối cùng đưa tay, nhận lấy yêu đan, nhỏ giọng nói: “Được”

Mắt thấy viên nội đan kia chậm rãi dung nhập trong cơ thể Lục Cận, thân thể Lục Hắc cũng chầm chậm biến thành một con hắc miêu, nức nở mấy tiếng, nhảy tới bên người Lục Cận, quyến luyến không ngừng liếm gương mặt hắn.

Tần Thanh vung tay lên, bao phủ toàn bộ sơn động một tầng kết giới. Từ nay về sau, bên trong động phủ này, sẽ không có yêu quái hay tiên nhân nào có thể bước vào nữa, cũng không có ai có thể quấy rầy y và Lục Cận.

Mà y, sẽ đợi đến ngày Lục Cận đầu thai chuyển thế, đưa hắn về, từ nay sẽ không bao giờ chia cách.