Edit | Beta: Manh & MDL
Sáng hôm sau, Chu Yên dậy làm bữa sáng cho Tư Văn.
Người như hắn hẳn đã quen với sơn hào hải vị, vậy mà vẫn nuốt được bữa ăn chưa đến năm tệ cô làm.
Trước đây cô không để tâm lắm, chỉ nghĩ chắc người giàu ai cũng vậy – thích gì làm nấy, không cần lý do. Sau này biết chút ít về quá khứ của hắn rồi, cô mới vỡ lẽ. Vì sự nghiệp cảnh sát chìm, đến ma túy hắn còn dính vào được thì một bữa ăn năm tệ có là cái gì đâu?
Tư Văn tắm xong thay một chiếc sơmi, vừa cài khuy vừa đi về phía Chu Yên, có điều cô đang mải nghĩ ngợi nên không mảy may để ý thấy hắn.
Hắn ôm lấy cô từ đằng sau, còn kéo vạt áo sơmi ra bọc cô lại: “Đang nghĩ gì thế?”
Bấy giờ Chu Yên mới sực tỉnh, lật vội mấy miếng thịt nguội trong chảo: “Đang nghĩ lát nữa em nên mặc váy hay…” Nói được nửa chừng, cô rút lại câu hỏi: “Lát nữa em mặc váy.”
Tư Văn vén tóc cô ra sau tai: “Tùy em.”
Chu Yên còn nói: “Váy đỏ. Có dính máu cũng không nhận ra.”
Bàn tay Tư Văn rê dọc theo cánh tay Chu Yên, đến ngang cổ tay thì siết một cái làm cô phải buông chảo. Chu Yên đành tắt bếp rồi ngoái đầu nhìn hắn: “Sao đó?”
Tư Văn xoay Chu Yên lại đối mặt với hắn, kéo tay cô đặt lên vạt áo trước: “Cài cho anh.”
Ấu trĩ. Chu Yên phì cười, mặt ra chiều chê bôi nhưng tay thì vẫn cài khuy cho hắn, cài xong cô nhìn sang phòng thay đồ: “Chưa lấy cà vạt à? Hôm nay anh đeo cái nào?”
Nói đoạn dợm đi lấy thì bị Tư Văn kéo lại: “Hôm nay không đeo.”
Chu Yên hếch cằm, cố ý trêu ngươi: “Nay theo style hớ hênh phải không? Khoan, anh vào tay em rồi mà còn định đi gạ gẫm ai? Anh chơi vậy là em bắt chước theo đấy. Đám kẻ thù cũ của anh cũng toàn đàn ông thôi đúng không?”
Tư Văn chẳng nói chẳng rằng cắn luôn lên cằm Chu Yên. Cô hít một hơi đau điếng, vội đẩy đầu hắn ra: “Anh cắn đau em!”
Tư Văn nhìn cô xoa dấu răng trên cằm: “Đau nhớ cho lâu. Lần sau mà còn chọc tức anh là anh cắn chảy máu đấy.”
“Ha!” Chu Yên chồm lên cắn vào cổ hắn, cần chi chờ đến lần sau, cô sẽ cho hắn chảy máu ngay bây giờ.
Xong xuôi cô còn đắc ý hỏi hắn, môi vẫn dính máu: “Khoái không?”
Tư Văn yêu cái vẻ ngông cuồng này của cô chết đi được, hắn ngắm cô một hồi, quyết định tạm gác lại sự cao ngạo bẩm sinh: “Khoái.”
Chu Yên cười, một lần nữa nhào vào lòng Tư Văn. Cô vịn vai hắn, nhón chân lên liếm sạch máu trên cổ: “Tẹo nữa em dán băng cá nhân cho, tuần trước mới mua, hình anime.”
Vẻ si mê trên gương mặt Tư Văn tắt ngúm: “Không dán.”
Chu Yên bỏ ngoài tai, cứ thế dán một miếng lên.
“…”
Lát sau cô bưng bữa sáng ra bàn: “Ăn nào.”
Tư Văn kéo ghế ngồi vào, vừa cầm ly sữa lên thì điện thoại đổ chuông, là chiếc điện thoại gần đây hắn dùng để liên lạc với cấp dưới.
Chu Yên đang làm bánh hoa quả nghe tiếng cũng dừng lại, vô thức nhìn về phía chiếc điện thoại.
Tư Văn tới bắt máy.
“Dạ anh, chúng đến rồi. Không qua Kỳ Châu mà vào từ cảng Giang Lâm, tính cả những tên trước đó thì có tầm bốn mươi.”
Bốn mươi người. Tư Văn biết: “Xốc lại tinh thần, canh Hồ Lai cho kỹ vào, đừng để hắn chạm mặt với Fanmar.”
“Vâng.”
Trong lúc hắn nói chuyện điện thoại thì Chu Yên tranh thủ đi tắm. Xong xuôi cô thay quần lót rồi vừa đi ra vừa loay hoay mặc áo ngực. Gặp Tư Văn trước cửa phòng thay đồ, cô bèn đưa lưng về phía hắn.
Tư Văn hiểu ý cài móc hộ Chu Yên, còn khuyến mãi thêm một nụ hôn lên sống lưng.
Chu Yên vô phòng thay đồ khui một cái quần tất mới toanh, cuộn ống lại chỉ chừa phần ngón rồi xỏ chân vào, từ từ kéo lên. Về váy thì ban đầu cô chọn một chân váy màu đỏ, sau lại đổi ý muốn mặc đầm đen cổ cao. Cuối cùng, cô lục tung cả phòng ra được chiếc áo khoác đỏ mà trước đây Tư Văn từng mua cho, quyết định khoác hờ lên vai.
Ngay khi cô đang nghĩ xem nên đi giày gì thì Tư Văn mang một đôi đến đặt cạnh chân cô.
Chu Yên ngắm nghía đôi giày, quả thật rất hợp với trang phục của mình. Cô mỉm cười nhấc một chân lên, Tư Văn liền đưa tay đỡ lấy, khuỵu gối xỏ giày cho cô.
Sửa soạn xong xuôi, Chu Yên đeo lên chiếc đồng hồ Tư Văn tặng, còn khuy măng-sét thì đưa hắn cài hộ. Đúng là đồ của Tư Văn chỉ nghe lời mỗi hắn, cái khuy đó Chu Yên tự cài kiểu gì cũng không được, đến phiên Tư Văn thì nhoáng cái đã xong.
Trên đường lái xe đến am Quảng Nam, Chu Yên mới hỏi Tư Văn: “Sao lại là đồng hồ mà không phải là nhẫn?”
Tư Văn cũng chẳng nhớ tại sao mình lại mua món này, chỉ thản nhiên bảo: “Đồng hồ là thứ em nhìn hàng ngày, mỗi lần nhìn là một lần nhớ đến anh. Nhẫn thì không được thế.”
Chu Yên chậc lưỡi: “Anh Tư tính toán ghê thật.”
Tư Văn: “Nếu em thích nhẫn thì anh mua cho em cũng được. Hoặc em tự đi mua, dù sao tiền cũng nằm trong ví em hết.”
Chu Yên: “Không cần, dùng súng bất tiện.”
Tư Văn nghe vậy, nét mặt cũng dịu đi nhiều.
***
Phùng Trọng Lương và Triệu Vưu Kim đã chực sẵn tại bìa rừng phía Tây Nam từ sáng, sau lưng là một đội vũ trang đang chờ chỉ thị. Họ ẩn mình giữa những đống gỗ chồng gạch, phải soi qua khe may ra mới thấy một phần, tất cả đều đứng nghiêm trong thế sẵn sàng chiến đấu, sẵn sàng hy sinh.
Triệu Vưu Kim không dám nhìn về sau, người cứ bồn chồn như đứng đống lửa.
Phùng Trọng Lương trông sắc mặt bà ta không ổn bèn đưa bình nước của mình sang. Triệu Vưu Kim phản xạ chậm chạp, sững ra một lát mới cầm lấy: “Cảm ơn.”
Phùng Trọng Lương quan sát bìa rừng: “Hôm nọ bà nói bà và Tư Văn đã lập thành quan hệ, nhưng không nói vì sao bà lại tới Kẹo tìm cái cô hắn nuôi.”
Triệu Vưu Kim uống xong liền đậy nắp trả lại cho ông: “Đại khái là do tưởng bở, tôi tưởng đàn ông kiểu gì tôi cũng chinh phục được, Tư Văn cũng không phải ngoại lệ.”
Phùng Trọng Lương cũng không bận tâm chuyện bà ta chấm ai hay gạ ai, chỉ bình tĩnh hỏi: “Nếu tôi nói cho bà biết hắn từng là cảnh sát chìm dưới trướng của tôi, thì bà có vì ác cảm với tôi và công việc tôi làm mà ghét lây cả hắn không?”
Triệu Vưu Kim nghe vậy mặt dại cả ra, người ngay đơ tại chỗ, mãi mới lắp bắp được một câu: “Ông… Ông nói… Tư Văn là cảnh sát chìm?”
Thấy phản ứng của bà ta còn nghiêm trọng hơn mình nghĩ, Phùng Trọng Lương chỉ biết cười tự giễu: “Hóa ra bà ghét công việc của tôi đến vậy.”
Triệu Vưu Kim không đáp, bởi bà ta còn đang chìm trong sợ hãi và bàng hoàng.
Tư Văn là cảnh sát chìm, thì ra Tư Văn chính là tên cảnh sát chìm đó!
Vậy bao lâu nay hắn nhắm vào bà ta… Phải chăng là vì hắn đã biết chuyện bà ta ỉm tin hắn gặp nạn đi không báo cho Phùng Trọng Lương? Hắn biết thật sao?! Nhất định là hắn đã biết! Không không không, hắn không thể nào quyền lực đến vậy được, không thể nào!
Nhưng vậy thì lấy gì giải thích cho những thủ đoạn tàn khốc hắn dùng lên bà ta?
Chưa bao giờ tim Triệu Vưu Kim đập nhanh như lúc này.
Đúng, nếu Tư Văn không biết thì sao hắn lại cất công đặt ra bao nhiêu cạm bẫy cho bà ta nhảy vào, còn giám sát bà ta mọi lúc mọi nơi, nắm được cả mối quan hệ giữa bà ta với Hồ Lai?
Rõ ràng là hắn biết! Hắn muốn trả thù bà ta! Hắn muốn bà ta chết!
Triệu Vưu Kim càng nghĩ càng thấy mình không thể nán lại đây, bà ta quay đầu bỏ chạy, miệng lẩm bẩm liên hồi: “Tôi phải rời khỏi đây! Tôi phải rời khỏi đây!”
Cả Phùng Trọng Lương cũng bị bất ngờ trước biến cố đột ngột này, nhưng với phản xạ nhạy bén và kinh nghiệm bao năm làm cảnh sát, ông nhanh chóng sai người bắt Triệu Vưu Kim lại, đoạn đi tới vén tóc bà ta lên, thấy sắc mặt bà ta tệ cực kỳ: “Bà bị sao vậy?”
Triệu Vưu Kim bật khóc, xáp lại bấu lấy ống quần của Phùng Trọng Lương: “Cứu tôi… Hắn muốn giết tôi…”
Phùng Trọng Lương nhíu mày.
***
Tư Văn tiến vào cánh rừng từ lối phía Tây Nam.
Chu Yên khó tránh khỏi nghi hoặc, sao hôm nay lại đi lối này, mọi khi họ vào bằng một đường khác do hắn mở cơ mà?
Nhưng cô sẽ không hỏi, cô biết Tư Văn làm gì cũng có lý do của hắn.
Đến am Quảng Nam, bọn đàn em đang ngồi thảnh thơi dưới đất thấy Tư Văn tới thì đứng bật dậy: “Anh ạ.”
Tư Văn mở “kho vũ khí”, cả đám răm rắp tiến vào lấy súng, mìn, đạn dược, và đồ bảo hộ ra, sau đó trang bị bằng tốc độ nhanh nhất rồi đứng thành một hàng trước mặt Tư Văn.
Tư Văn nhìn bọn họ, gật đầu: “Nhớ kỹ lời tôi dặn, sau hôm nay các cậu sẽ là người tự do.”
Nhưng đó không phải thứ họ muốn.
Cả đám lầm bầm phản đối trong rụt rè, có người dạn hơn thì nói thẳng: “Bọn em không muốn rời khỏi Anh…”
Chỉ chờ có thế, số còn lại thi nhau lên tiếng: “Dạ đúng, bọn em không gia đình không họ hàng, chính Anh là người đã cứu sống bọn em, nếu không có Anh mua về thì bọn em đã bị mấy công ty lính đánh thuê bóc lột đến chết rồi.”
“Anh cho bọn em quyền sống, dạy bọn em học chữ, còn bày bọn em cách cầm súng bảo vệ bản thân… Anh, bọn em không muốn đi, Anh cho bọn em theo với…”
Thậm chí có người còn sụt sùi: “Đây là lần đầu tiên em được đối xử như một con người… Anh dữ thì dữ… Nhưng cũng rất thật tình thật nghĩa…”
“Đúng đấy ạ, mạng bọn em là của Anh, chừng nào chưa chết vì Anh thì bọn em sẽ không đi đâu hết!”
Tư Văn chau mày, đang định khiển trách bọn họ thì bị Chu Yên níu tay lại. Cô nhìn hắn, vỗ vỗ lên mu bàn tay, hắn thấy vậy bèn nhường quyền nói cho cô.
Chu Yên bước về trước, đưa mỗi người một chiếc khăn giấy: “Tiệc nào rồi cũng phải tàn, sinh mạng các anh giá trị hơn là chỉ để chết cho Tư Văn. Anh ấy đã mua các anh về, cho các anh một cuộc sống mới thì các anh nên quý trọng nó. Nghĩ đến những người chung hoàn cảnh nhưng không đủ may mắn để gặp Tư Văn mà xem, họ còn chẳng có nổi cơ hội để đứng đây ỉ ôi.”
Không ai nói gì nữa, chỉ lẳng lặng cầm khăn lau nước mắt.
Bấy giờ một người hiểu lý lẽ mới hô lên thật to: “Xin nghe theo chị dâu! Nếu đây đã là lần cuối cùng được đi theo Anh thì chúng ta hãy làm cho thật ra trò, để không phụ sự kỳ vọng của Anh!”
Hai câu nối nhau nâng cao sĩ khí.
Chu Yên chủ yếu muốn nghe tiếng “chị dâu” kia, hóa ra đây chính là cảm giác làm vợ của đại ca.
Tư Văn tuyệt nhiên không biết cô đang nghĩ gì, hắn kéo cô sang một bên, bày vài khẩu súng phù hợp ra cho cô xem, tất cả đều là súng ngắn. Chu Yên nhìn qua một lượt, cuối cùng chọn khẩu súng máy M249 trên giá. Cô vác súng lên vai, đoạn giắt hai hộp tiếp đạn vào thắt lưng.
Tư Văn nhướng mày.
Chu Yên ngoái đầu thấy Tư Văn nhìn mình thì hỏi: “Sao?”
Hắn không nói gì, chỉ đặt tay sau gáy Chu Yên, kéo cô lại hôn một cái lên trán: “Nhớ cẩn thận bảo vệ mình.”
Chu Yên mới học bắn chưa được bao lâu, còn thiếu kinh nghiệm nên sẽ chỉ tập trung phòng thủ thay vì tấn công. Tuy vậy cô không muốn dùng súng ngắn. Giống như việc cô gặp bao nhiêu đàn ông mà chỉ ưng ý mỗi Tư Văn vậy, đàn ông cô yêu đã là người giỏi nhất, thì vũ khí cô dùng cũng phải là loại mạnh nhất!
“Đương nhiên là em sẽ bảo vệ được mình, em là học trò của anh cơ mà.”
Tư Văn bật cười, một nụ cười rõ ràng đến lạ. Hắn xoa gáy Chu Yên rồi mặc áo chống đạn, mũ và kính bảo hộ vào cho cô: “Tòa nhà cũ này rất thích hợp để ẩn nấp, em cứ nấp vào chỗ lần trước anh chỉ, nếu có ai đi lên thì từ chỗ đó dư sức bắn một phát chí tử mà không lo máu văng lên người.”
Chu Yên gật đầu.
Thực ra cô vốn không cần phải đến đây, cứ ở nhà chờ Tư Văn cũng được, nhưng cô không muốn thế. Đến đây rồi cô cũng sẽ không để mình gây phiền phức cho Tư Văn, cô sẽ tự bảo vệ được bản thân. Và Tư Văn cũng tin tưởng vào khả năng của cô.
Cô muốn lập tức bày ra tư thái đẹp nhất, để nghênh đón thắng lợi của Tư Văn.
Tư Văn mặc áo chống đạn, sau đó lấy hai khẩu súng ngắn, hai khẩu súng trường, hai khẩu tiểu liên, tất cả xếp gọn vào đai rồi đeo lên cổ.
Hồ Lai lại gần Tư Văn bảo: “Anh cũng cho tôi một khẩu súng đi?
Tư Văn không cho: “Phần mày sẽ có người lo.”
Hồ Lai: “Lúc loạn lên rồi thì ai rảnh đi lo nữa? Anh cho tôi xin đi mà.”
Tư Văn nhìn qua dãy súng ngắn trên bàn, cuối cùng lấy một khẩu từ trên giá xuống ném cho y: “Không được bắn trừ khi cực kỳ cấp thiết, không là tao cho mày ăn kẹo đồng trước khi mày kịp rút súng.”
Hồ Lai gật đầu: “Anh cũng nhớ giữ lời đấy, xong vụ này phải thả gia đình tôi ra.”
Tư Văn không đáp, nhưng ánh mắt kiên định cũng đủ để thể hiện lập trường.
Chu Yên chỉnh đống súng Tư Văn đang đeo lại cho đều, đoạn nắm chặt lấy tay hắn, mặc cho ngoài kia bao ồn ã, sâu kia bao hiểm nguy: “Đến lúc này rồi, em muốn hỏi anh một câu.”
Tư Văn nhìn thẳng vào cô, ánh mắt hết mực dịu dàng: “Anh yêu em.”
Sống mũi Chu Yên cay cay, cô đâu có hỏi cái đó, “Kế hoạch của anh là gì?”
Tư Văn nói thật: “Ban đầu kế hoạch của anh là chết chung với chúng, nhưng giờ anh đổi ý rồi, anh muốn sống sót trở về với em.”
Nước mắt Chu Yên rơi lã chã.
Tư Văn cúi đầu hôn đi nước mắt cho cô: “Chừng nào chưa đền bù tử tế cho em thì anh chưa chết đâu. Trước đây mạng anh do anh làm chủ, nhưng nay nó đã là của em, do em toàn quyền quyết định.”
Chu Yên nép vào lòng hắn: “Em chờ anh.”
***
Dưới sự ép hỏi của Phùng Trọng Lương, Triệu Vưu Kim cuối cùng cũng thú nhận khi xưa bà ta đã bỏ mặc Tư Văn vì mục đích riêng như thế nào.
Phùng Trọng Lương nghe mà sôi máu, vung tay tát cho bà ta một cái nổ đom đóm.
Triệu Vưu Kim ngã sóng soài ra đất, chỉ dám ôm mặt khóc sướt mướt, bà ta biết tội mình đáng chết vạn lần, nhưng bà ta thật sự không muốn chết.
Nếu không có thân cây cạnh đó làm điểm tựa thì có lẽ Phùng Trọng Lương cũng đã khuỵu xuống hệt bà ta. Ông không tưởng tượng nổi cảnh Tư Văn nằm chờ chết dưới hẻm núi, càng không tưởng tượng nổi hắn đã tuyệt vọng ra sao khi phải một mình chống chọi tất thảy.
Tư Văn, chàng trai năm ấy quả cảm theo chân ông, một lòng xông pha mà không đòi hỏi bất kỳ điều gì.
Thì ra chính ông đã phụ hắn.
Phùng Trọng Lương tựa vào thân cây, gác tay lên trán khóc nghẹn ngào.
Tư Văn ơi Tư Văn. Tại ông, tại ông mà mọi chuyện thành ra nông nỗi này, tất cả là tại ông!
Đúng vào lúc này, Tân Cục trưởng Cục Phòng chống ma túy gọi điện tín đến, vẫn kính xưng Phùng Trọng Lương là Cục trưởng Phùng: “Tình hình bên ông thế nào rồi, hắn vào rừng chưa?”
Phùng Trọng Lương chờ cho mình bình tâm hẳn mới lấy bộ đàm ra, ấn nút trả lời: “Hắn vào rồi.”
Ông bổ sung: “Nhưng có tình huống phát sinh, trấn áp bằng vũ lực vào thời điểm này là không phù hợp. Tôi xin được đi một mình. Hiện tại tôi chưa thể khẳng định hắn là địch hay ta nên tôi muốn trực tiếp gặp hắn sau khi chiến dịch đã bắt đầu.”
Tân Cục trưởng không hiểu Phùng Trọng Lương định làm gì, nhưng ông tôn trọng và tin tưởng vào mong muốn của người tiền nhiệm: “Được. Song vì lý do an toàn, ông hãy dẫn thêm một người theo.”
Phùng Trọng Lương còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Vi Lễ An bước ra từ hàng cuối: “So với những người ở đây thì tôi có kha khá hiểu biết về Tư Văn.”
Phùng Trọng Lương từ chối: “Tôi sẽ đi một mình!”
Vi Lễ An có linh cảm xấu, linh cảm đó bảo anh nhất định phải đi theo Phùng Trọng Lương. Vì vậy anh kề họng súng vào đầu, không ngại lấy tính mạng mình ra đe đọa.
Cực chẳng đã, Phùng Trọng Lương đành nhắm mắt để Vi Lễ An đi theo, trước khi đi không quên lôi cả Triệu Vưu Kim vào.
Triệu Vưu Kim giãy dụa không chịu vào: “Xin ông! Ông làm ơn thả tôi đi! Tôi xin ông đó! Ông là chồng tôi cơ mà! Sao ông nỡ để tôi đi chịu chết vậy hả? Ông thả tôi ra đi! Không thì cho tôi ngồi tù cũng được! Tôi sẵn sàng ngồi tù! Hai mươi năm! Chung thân! Bao lâu cũng được!”
Phùng Trọng Lương tuyệt nhiên không bị lay chuyển, vẫn nhất quyết kéo bà ta vào: “Nếu trong quá khứ hắn có gặp gì bất trắc, thì tôi sẽ khiến bà phải chôn cùng hắn.”
Vi Lễ An đi theo sau, tim đánh thịch một cái.
Lúc nghe Triệu Vưu Kim thú nhận toàn bộ sự thật, thiệt tình anh cũng muốn bà ta chết luôn cho rồi, để bà ta biết hãm hại công thần là tội tày đình cỡ nào, nhưng anh sẽ không nói và làm được như Phùng Trọng Lương.
Hẳn chính ông cũng rất khổ tâm.
Nghĩ vậy Vi Lễ An cũng yên lòng phần nào, Phùng Trọng Lương vẫn là vị Cục trưởng Cục Phòng chống ma túy mà anh hằng kính trọng.
Có thể ông từng mắc sai làm, làm ảnh hưởng đến một số người, một số chuyện, nhưng sơ tâm của ông thì chưa bao giờ thay đổi.
Trong bi kịch này không ai sai cả, nhưng đồng thời ai cũng có sai.
Vi Lễ An cười tự giễu, xem ra đây đã là mô tả chính xác nhất cho trận giằng co hoang đường này rồi.
***
Tư Văn sai người đưa Hồ Lai đi gặp Fanmar.
Từ cảng Giang Lâm, Fanmar dẫn theo một toán đàn em đến điểm hẹn, tên nào tên nấy lấm la lấm lét, mắt trũng sâu, mặt mũi hốc hác, đủ tất tần tật đặc điểm của một con nghiện. Bọn chúng trợn mắt lấc láo, chứng tỏ mới cắn thuốc.
Theo lời Tư Văn dặn, Hồ Lai nói với Fanmar: “Mãi không thấy mặt anh, suýt thì tôi phải nghi ngờ thành ý của anh rồi đấy.”
Fanmar đáp thông qua phiên dịch viên: “Nay tôi tới rồi, từ bây giờ ta bắt đầu hợp tác được chưa?”
Hồ Lai cười khẩy, cầm tẩu thuốc cổ rít một hơi, bên trong có ma túy dạng sợi: “Các anh kéo đến địa bàn của tôi đông thế này là định ỷ đông hiếp yếu hay sao? Chẳng lẽ anh không biết nước tôi có một câu tục ngữ là ‘phép vua thua lệ làng’?”
Fanmar nghe phiên dịch xong, cặp mày dữ dằn liền chau lại, làm gương mặt gã trông sừng sộ hẳn.
Đối mặt với vẻ hung tợn của gã, tim Hồ Lai đập loạn cả lên vì căng thẳng, thế nhưng y không dám rục rịch. Đằng sau có súng của Tư Văn, y mà rục rịch là đầu nở hoa ngay.
Fanmar bẻ cổ, nheo mắt nhìn ra sau, đoạn phất tay giải tán khoảng ba mươi người.
Hồ Lai hất cầm: “Thế này mà gọi là lùi lại à? Mới được có mấy bước. Lùi xa ra nữa đi.”
Đến đây Fanmar nổi giận, vơ lấy khẩu súng trong tay đàn em rồi bắn một phát lên thân cây ngay cạnh Hồ Lai: “Nói cho anh biết, cả anh và đám sứt sẹo bên anh có cùng xông lên thì cũng chẳng làm gì được tôi đâu.”
Hồ Lai là kẻ trải đời, y không thật sự sợ Fanmar nhưng y không muốn chết, y còn phải bảo vệ người nhà. Vừa bị phát súng làm cho khiếp vía xong lại nghe thêm câu cảnh cáo của Fanmar, Hồ Lai quên luôn mình đang định nói gì.
Tư Văn cầm ống nhòm quan sát tình hình từ trên cao, thấy Hồ Lai sắp không cầm cự được nữa, hắn ném ốm nhòm đi rồi bước xuống nhập cuộc. Đám đàn em của Fanmar thấy Tư Văn đi lên từ phía sau thì cũng lấy làm kinh ngạc, nhưng không hề ngăn cản.
Hắn đến trước mặt Fanmar, bắn văng cái tẩu thuốc của Hồ Lai rồi chộp tay Fanmar kéo gã chạy xa khỏi Hồ Lai: “Chạy ngay! Đây là một cái bẫy!”
Fanmar tròn mắt, còn chưa kịp hiểu mô tê gì thì đã bị Tư Văn lôi ra khỏi đó.
Người bên Tư Văn thấy thế bèn gấp rút kéo Hồ Lai về dưới gốc cây, đè y xuống không cho cựa quậy. Sau đó họ nhổ lá cây khỏi miệng, bước chân trái về trước, gác súng máy lên đùi rồi nã về phía đám đàn em đang chạy theo Fanmar.
Tiếng súng xen lẫn tiếng kêu la thảm thiết, làm kinh động cả một khoảng rừng.
Đám đàn em của Fanmar cũng không phải hạng ất ơ, chúng thấy bị tập kích thì liền nhanh chóng núp ra sau các thân cây, rút súng bắn trả.
Nghe thấy tiếng súng, Phùng Trọng Lương và Vi Lễ An vô thức dừng chân.
Triệu Vưu Kim ré lên, dùng hết sức bình sinh vùng khỏi sự kìm kẹp của Phùng Trọng Lương rồi bịt tai chạy biến. Hoàn cảnh không cho phép Phùng Trọng Lương đuổi theo, ông đành túm áo kéo Vi Lễ An vào một cái hố thấp, chờ thời cơ quan sát tình hình.
Cả hai liên tục thở dốc như thể dưỡng khí sắp cạn. Giữa tình cảnh căng như dây đàn, Phùng Trọng Lương giúp Vi Lễ An đeo lại khẩu súng trường loại 11 cho đàng hoàng, còn vỗ vai anh bảo: “Cậu phải sống, để còn ra ngoài phơi bày sự thật.”
Vi Lễ An nghiến răng, bấy giờ mới hiểu ra: “Ban đầu ngài không cho tôi theo, là vì ngài đã xác định sẽ chết ở đây luôn có phải không?”
Phải, Phùng Trọng Lương muốn dùng mạng của chính mình và Triệu Vưu Kim để làm Tư Văn nguôi giận. Hiềm một nỗi hắn hành động quá nhanh, ông không theo kịp những gì đang xảy ra trong rừng, nhưng điều đó cũng không thay đổi được quyết định của ông.
Ông bỏ qua câu hỏi của Vi Lễ An: “Nhớ cẩn thận bảo vệ mình.”
Vi Lễ An trong lòng nặng trĩu, không biết phải nói gì, hoặc cũng có thể anh thấy vào lúc này nói gì cũng không phải.
Ban chỉ huy phát hiện trong rừng có tiếng súng, bèn báo lại cho Cục trưởng.
Tuy trước đó Tân Cục trưởng đã được Phùng Trọng Lương dặn là không được hành động hấp tấp, nhưng vì hoàn thành nhiệm vụ, và cũng vì sự an toàn của Phùng Trọng Lương, ông nói vào bộ đàm: “Chuẩn bị!”
Chỉ huy hành quân tiền phương nhận lệnh, điều động các quân chủng tham gia tác chiến: “Tiến hành theo kế hoạch!”
Sáu tiểu đội vào rừng theo lối chỉ định, tiến về nơi tiếng súng phát ra.
***
Chu Yên đang nấp trong tòa nhà hoang thì nghe thấy tiếng súng, cô nắm chặt khẩu súng máy trong tay, hít một hơi thật sâu để giữ cho mình bình tĩnh.
Cô không sợ, nhưng cô nhớ Tư Văn, mới tạm biệt chưa được bao lâu mà đã thấy nhớ rồi.
Triệu Vưu Kim chạy bừa tránh đạn thế nào lại vào đúng tòa nhà này. Hoặc cũng có thể là bà ta đã quá quen đi lối này.
Chu Yên nghe có tiếng động, lập tức đề cao cảnh giác.
Triệu Vưu Kim chạy sang một khu đối diện chỗ Chu Yên, đúng như Tư Văn nói, bất cứ ai đặt chân lên đây cũng sẽ rơi vào tầm bắn của cô.
Chu Yên thấy kẻ vừa tới là Triệu Vưu Kim thì không nổ súng ngay, chỉ nghi hoặc dời mắt khỏi ống nhắm, sao bà ta lại ở đây?
Triệu Vưu Kim cuống cuồng chạy khắp nơi tìm vũ khí phòng thân, rõ ràng đàn em của Tư Văn luôn luyện bắn súng ở đây cơ mà, sao kiếm mãi chẳng thấy khẩu nào cả? Triệu Vưu Kim cáu bẳn hét toáng lên, vung chân trút giận lên một cái ghế dựng bằng gạch gần đó.
Chu Yên thả súng máy xuống, đứng dậy tiếp cận bà ta từ cánh trái.
Tâm lý căng thẳng cộng thêm cơ thể rệu rã sau quãng chạy dài khiến Triệu Vưu Kim không thở nổi, bà ta hét xả stress xong thì ngồi phịch ra đất thở hồng hộc.
Chu Yên âm thầm tiến vào từ phía sau cánh cửa. Vừa đến sau lưng Triệu Vưu Kim, cô đá luôn một cước vào đầu làm bà ta ngã nhào, đá vụn lấm đầy mặt.
Đã sẵn đà, Chu Yên nhanh chóng bẻ tay Triệu Vưu Kim, vặn người bà ta lại rồi ngồi đè lên, chân giẫm cổ tay không cho bà ta cục cựa, đúng theo những gì Tư Văn dạy. Sau đó một tay cô bóp cổ Triệu Vưu Kim, tay kia cầm đá mỏng rạch vào vết thương trên mặt bà ta.
Mãi mới có cơ hội trả thù, Chu Yên đâu ngu mà bỏ qua? Triệu Vưu Kim đâm cô một nhát thì cô phải đâm lại chục nhát mới bõ.
Triệu Vưu Kim thấy Chu Yên thì cũng phần nào đoán được mình sẽ phải chôn thây tại đây. Bà ta không muốn buông xuôi, nhưng cơ thể đã quá tuổi ngũ tuần hiển nhiên không đọ lại sức một cô gái đôi mươi. Bà ta giãy không nổi thì bắt đầu van nài: “Lạy cô thả tôi đi… Tôi không cố ý… Lúc đó chồng tôi vừa mới lên làm Cục trưởng… Nếu cảnh sát chìm trở về… Chồng tôi sẽ bị cướp sạch công lao… Cô cũng là phụ nữ… Xin cô hiểu cho tôi…”
Chu Yên ngẩn ra, Triệu Vưu Kim đang nói gì vậy?
Triệu Vưu Kim cứ đinh ninh cô đã biết hết mọi chuyện: “Tôi chỉ còn cách nói rằng không nhận được tín hiệu cầu cứu của hắn… Nhưng cuối cùng hắn vẫn sống mà… Còn được làm chủ Dược phẩm Đông Thăng nữa… Trong cái rủi có cái may, vậy cũng coi như tôi là quý nhân bất đắc dĩ của hắn rồi?”
Cảnh sát chìm, Cục trưởng, Triệu Vưu Kim, những từ này nhanh chóng ghép lại trong đầu Chu Yên. Cô đứng dậy, rút từ sau hông ra một khẩu súng ngắn, nghiến răng nghiến lợi nhắm thẳng vào bà ta.
Pằng!
Pằng!
Pằng!
…
Mỗi phát bắn đều trúng chỗ yếu hiểm, Chu Yên ra tay không chút khoan hồng.
Bắn hết cả đạn cô vẫn thấy chưa đủ, còn cầm súng máy nã liên tiếp vào cái xác của Triệu Vưu Kim, máu thịt văng tung tóe.
Xong chuyện, cô ngồi thụp xuống.
Thì ra Tư Văn đã bị vứt bỏ.
Hắn mang đến cho bọn chúng bao vinh quang mà cuối cùng lại bị vứt đi như một món đồ cũ. Bọn chúng có được phiên bản đẹp nhất của hắn, còn cô thì chỉ được thấy một Tư Văn độc ác, hung tàn.
Tại sao?
Tại sao lại đối xử với hắn như thế?
Ấy vậy mà chúng vẫn còn sống được đến tận bây giờ?
Chúng đáng lẽ nên chết từ lâu rồi.
Có hơi nước đọng lại trong kính bảo hộ của Chu Yên, phủ mờ cả tròng kính.
Tư Văn dẫn Fanmar vào sâu trong núi.
Trước sự xuất hiện của hắn, Fanmar cũng ngạc nhiên không kém gì đám đàn em. Gã bước về trước hai bước, hỏi: “What are you doing here?”
Chẳng nói chẳng rằng, Tư Văn quay lại bắn một phát vào đầu gã.
Fanmar chết trong ngỡ ngàng, gã không ngờ mình cẩn trọng cả đời mà cuối cùng lại chết bởi tay một kẻ dưới trướng.
Tư Văn ngồi xổm xuống, nói với cái xác của gã những lời sau chót: “Mày chỉ bất khả xâm phạm ở biên giới thôi, một khi đã ra khỏi đó thì sẽ chẳng còn gì cản được tao giết mày nữa.
Có lẽ mày sẽ thấy khó hiểu, sao tao muốn giết mày mà vẫn nhẫn nhịn được chừng ấy năm. Đó là vì mày không biết tao từng là một cảnh sát phòng chống ma túy, thứ tao không thiếu nhất chính là sự nhẫn nại.
Ở biên giới mày hô được mưa, gọi được gió, nhưng mày vẫn có điểm yếu, mà điểm yếu cũng chính là tử huyệt. Tìm ra tử huyệt của mày rồi thì chẳng cần đến súng, chỉ một con dao thôi cũng đủ để tao khiến mày đi đời.
Mà ngoài tử huyệt ra, thứ giết mày còn là lòng tham.
Đáng tiếc đến tận lúc chết mày vẫn không biết tại sao tao lại muốn giết mày, cơ mà tao cũng không định cho mày một lời giải thích rõ ràng đâu. Tao chẳng rộng lượng đến thế, tao thích mày chết đi trong mơ hồ hơn.”
Bỗng nhiên Tư Văn thấy thấm thía cái gọi là “mười năm mài mỗi một thanh gươm”. Bao nhiêu năm hắn bày mưu tính kế, chính là cho một giây bóp cò bắn thủng đầu kẻ thù kia.
Ngay lúc này, hắn chợt nghe tiếng Phùng Trọng Lương vang lên sau lưng: “Vẫn chưa muộn đâu.”
Tư Văn không ngoái đầu, chỉ thong thả đứng dậy: “Quá muộn rồi.”
Phùng Trọng Lương tiến về trước: “Tôi có thể giải thích với cấp trên tất cả những gì đã xảy ra, mọi chuyện vẫn có thể làm lại. Tôi biết Triệu Vưu Kim cố tình ỉm đi tín hiệu cầu cứu của cậu, tôi cũng biết tôi đã thất trách bỏ quên cậu. Chúng tôi có lỗi với cậu, tất cả là lỗi của chúng tôi. Cậu hãy tin tôi, tôi sẽ giải thích với cấp trên, mọi chuyện vẫn có thể hàn gắn. Chỉ cần cậu chịu quay đầu thì tôi hứa sẽ trả đủ những gì tôi nợ cậu.”
Bấy giờ Tư Văn mới xoay người lại, đối diện với một Phùng Trọng Lương mang đầy dấu vết của thời gian, vẻ nhiệt huyết năm xưa nay đã bị thay thế bởi chiếc bụng phệ bệ rạc và mái đầu bẹp dúm.
Phùng Trọng Lương tìm được đến đây cũng không có gì lạ, chính hắn đã cố tình để lại dấu vết cho ông ta lần theo.
Hắn giật áo ra, thản nhiên chỉ vào một vết sẹo, mắt vẫn nhìn thẳng vào Phùng Trọng Lương: “Vụ buôn ma túy 411 ở Tam Giác Vàng, tôi bị đâm xuyên phổi, trong ‘bốn phút vàng’ chỉ có tôi tự cứu lấy tôi, sau đó phải làm phẫu thuật mất bao lâu thì quên rồi. Vụ đấy thu giữ ba trăm bốn mươi mốt kilôgam ma tuý, bắt được mười bảy tên tội phạm.”
Hắn tiếp tục chỉ xuống: “Vụ buôn ma túy xuyên biên giới ở Myanmar, tôi trúng hai viên đạn. Thành công trấn áp các băng đảng ma túy và bắt giữ sáu tay buôn.”
Hắn lại đưa phần sống lưng ra: “Vụ sản xuất ma túy ở Giang Lâm, xưởng sản xuất phát nổ, tôi bị nổ trúng trong lúc cứu hai đứa trẻ, sống lưng bị ma tuý ăn mòn. Vụ này thì có quá nhiều tên bị bắt nên tôi sẽ không đếm.”
Trên cánh tay: “Vụ Trần Quảng Bình sản xuất ma túy và chế tạo súng đạn, đây là vết đạn, còn đây là vết hung khí cùn.”
Trên hông: “Vụ thanh niên tụ tập hút chích quy mô lớn ở An Bắc, bị một nữ sinh cấp Hai phê ma túy dùng dao gọt trái cây đâm.”
Vẫn còn rất nhiều nữa, nhưng Tư Văn không định và cũng không cần liệt kê hết. Đó đều là những vụ án mà hắn từng tham gia, chẳng qua hắn không lên tiền tuyến mà thôi.
Phùng Trọng Lương càng nghe càng chua xót, ánh mắt không khỏi trở nên ảm đạm.
Vi Lễ An cũng chẳng dễ chịu hơn là bao. Để tránh các ảnh hưởng tiêu cực, Cục Phòng chống ma túy luôn lược đi một phần sự thật để giả dựng cảnh bình yên. Anh vẫn nhớ năm ấy, khi phóng viên hỏi phía cảnh sát có thương vong hay không, Phùng Trọng Lương đã dõng dạc tuyên bố “Không có”.
Tư Văn nói tiếp: “Vụ Lục Hoạt, vì nhiệm vụ, tôi hút ma túy.”
Phùng Trọng Lương như nghe sét đánh ngang tai, tay chân rụng rời thiếu điều ngã khuỵu. Vi Lễ An cũng bàng hoàng không kém nhưng vẫn nhanh tay đỡ được ông.
Ông lảo đảo bước lên chộp lấy tay Tư Văn: “Vì sao? Vì sao cậu không nói cho tôi biết?”
Tư Văn hất ông ra, lui về sau hai bước rồi rút súng nhắm ngay vào đầu ông. Vi Lễ An thấy vậy thì trợn mắt, nhào tới can ngăn chỉ để bị Tư Văn cho một cước lăn quay. Hắn nổ súng bắn vào đùi Phùng Trọng Lương: “Không biết mà ông còn vứt bỏ tôi được, biết rồi chắc ông muốn tôi chết luôn chứ gì?”
Phùng Trọng Lương trúng đạn ngã khuỵu xuống trước mặt Tư Văn, Vi Lễ An đưa tay muốn dìu mà không được.
Giữa tiếng bão đạn ác liệt, khung cảnh nơi đây trông yên ổn lạ thường, thế nhưng bầu không khí quanh họ lại căng thẳng không khác gì một chiến trường thật sự. Phùng Trọng Lương không muốn sống sót trở về, mà Tư Văn cũng không định để cho ông sống.
Máu từ vết thương dần nhuộm đỏ nền đất, mặt Phùng Trọng Lương mỗi lúc một tái đi, song ông vẫn khăng khăng hỏi: “Vì sao cậu không nói cho tôi biết?”
Tư Văn lại bắn một phát lên tay ông, nói câu cuối cùng: “Đã quá muộn rồi.”
Ngày hắn rời khỏi hẻm núi, bắt đầu kiếp sinh tồn nơi biên giới cũng là ngày hắn biến mất trên con đường chính nghĩa. Mặc cho cục diện xoay vần, lòng hắn sẽ không bao giờ hướng về minh nguyệt nữa, giờ đây hắn chỉ muốn sa đọa đến cùng, dẫu có phải táng thân dưới bùn lầy.
***
Trước lúc bỏ đi, Tư Văn chợt nghĩ đến viên thuốc rơi khỏi túi Phùng Trọng Lương lúc ông ngã xuống. Xem ra ông mắc bệnh nặng, chẳng sống được bao lâu nữa rồi.
Chờ bóng Tư Văn khuất hẳn, Vi Lễ An mới chạy lại đỡ Phùng Trọng Lương: “Cục trưởng Phùng! Ngài ráng cầm cự! Tôi sẽ gọi cứu viện ngay!”
Phùng Trọng Lương gượng sức gạt rơi bộ đàm của anh, lắc đầu.
Tâm trạng Vi Lễ An rất phức tạp, anh đứng về phía Tư Văn nhưng anh cũng không muốn Phùng Trọng Lương phải chết.
Phùng Trọng Lương cầm lấy tay anh, ông đã mất quá nhiều máu, đến nói chuyện cũng khó khăn: “Nhớ kỹ… Lời tôi… Tôi dặn… Cậu…”
Vi Lễ An nhớ kỹ: “Tôi nhớ rồi! Tôi sẽ làm đúng lời ngài dặn!”
Nét mặt Phùng Trọng Lương dần dần thả lỏng, ông ngẩng đầu, nhìn bầu trời lấp ló sau tán cây xanh rì, nắng vẫn ương ngạnh xuyên qua ngàn phiến lá, rải lên đất những mảng vàng loang lổ.
Vì sao ông lại muốn nhìn mặt trời?
Vì sao nó bỏng rát đến vậy mà ông vẫn muốn nhìn?
Bởi vì đó chính là Tư Văn của ông.
Một Tư Văn từng kiên quyết đạp lên hồng trần, quên mình vào sinh ra tử.
Ông đã mang hắn đi, để hắn trở thành con người mình muốn.
Nhưng ông lại không thể đưa hắn quay về.
Phùng Trọng Lương từ từ khép mắt lại.
Đến tận giây phút cuối cùng, trong lòng Phùng Trọng Lương vẫn nặng trĩu đau buồn. Ông không muốn tha thứ cho bản thân. Đời này ông là một cảnh sát tận tụy vì đất nước, nhưng lại là một con người hổ thẹn với lương tâm.
May thay, ông chết bởi tay Tư Văn.
***
Tư Văn về am Quảng Nam tìm Chu Yên.
Chu Yên vừa trông thấy Tư Văn là lập tức ném súng đi mà lao vào lòng hắn, nước mắt đẫm lên chiếc sơmi.
Tư Văn thấy cái xác của Triệu Vưu Kim thì hơi nhíu mày nhưng cũng không gặng hỏi, chỉ hôn lên tóc cô: “Ổn cả rồi.”
Chu Yên ôm hắn không rời: “Anh còn em.”
Nghe vậy, Tư Văn không khỏi nhìn sang Triệu Vưu Kim, xem chừng Chu Yên đã biết được chuyện trước đây từ bà ta.
Chu Yên ngước mặt, nhón chân hôn lên môi hắn: “Anh còn em, em sẽ luôn ở cạnh anh.”
Tư Văn xoa má cô: “Trực thăng đến rồi, chúng ta đi thôi.”
Chu Yên gật đầu, cả hai lên trực thăng từ mặt sau am Quảng Nam.
***
Phát hiện có trực thăng lạ, ban chỉ huy lập tức tiến hành kiểm tra và phân tích, trước mắt xác định nó không phải trực thăng quân đội.
Cục trưởng đang không biết phải xử lý tình huống phát sinh này thế nào thì nhận được chiến báo từ tiền phương, trận giao phong đã kết thúc, phe địch bị tiêu diệt gần hết, chỉ để xổng vài tên người Á. Trong đó có một tên chĩa súng định bắn nhưng có vẻ súng đã hết đạn từ trước mà y không biết, y bị bất ngờ nên không kịp phản ứng và nhanh chóng bị kết liễu.
Đối đầu với bọn buôn ma túy mà lực lượng ngang nhau thì trừ phi phe địch có kẻ tạo phản, hoặc phe ta gây được yếu tố bất ngờ, bằng không cơ hội thắng sẽ rất thấp. Nguyên nhân là vì bọn chúng được dùng chất kích thích, có thể chống trả liên tục mà không xuống sức.
Kể cả vậy, lần này kết quả vẫn rất khả quan.
Cục trưởng chưa ăn mừng vội, ông mô tả lại đặc điểm nhận diện của tên trùm cho lực lượng tiền phương để họ đi kiểm tra. Kết quả là không tìm được cái xác nào khớp với những đặc điểm đó, xem ra tên trùm đã không tham gia vào vụ nổ súng.
Đúng lúc này một nhân viên kỹ thuật nội vụ báo cáo với Cục trưởng rằng, số đăng ký của chiếc trực thăng đó không phải số trong nước.
Không phải số trong nước chứng tỏ không phải Tư Văn, mà đã không phải Tư Văn thì chỉ có thể là tên trùm kia thôi!
Cục trưởng cuống cuồng vơ lấy bộ đàm, hô to với Chỉ huy hành quân tiền phương: “Bắn rơi chiếc trực thăng kia cho tôi!”
Tiền phương nhận lệnh, điều tổ vũ khí hạng nặng chuyển súng máy hạng nặng và bệ phóng tên lửa ra, nhắm vào chiếc trực thăng trên cao.
Bị oanh tạc liên tục bởi hỏa lực dày đặc, chiếc trực thăng chẳng mấy chốc nổ tung giữa không trung, thậm chí còn không có nổi cơ hội rơi xuống. Tiếng nổ vọng lại trong bộ đàm, làm ban chỉ huy giật nảy cả người.