Edit | Beta: MDL & Manh
Khi Chu Yên xong việc cũng là lúc mây đen ùn ùn giăng kín trời dù mới chỉ bốn giờ hơn. Tư Văn đang đứng tựa vào mui xe chờ cô, triển lãm đôi chân dài miên man.
Tự dưng Chu Yên không muốn đi nữa, và cô làm vậy thật.
“Chị cho tôi cơ hội sống mà lại đi nuốt hai phần ba tiền bán trinh của tôi à? Bộ chị không biết lúc đó tôi đang cực kỳ túng quẫn hay sao? Chị biết, nhưng chị đếch quan tâm. Bao lâu nay chị cứ oang oang rằng chị không ép tôi bán thân, làm như chị tốt đẹp lắm, tôi không nhắc nên chị tưởng tôi quên hết rồi chứ gì?”
Cô đào mỉm cười, không hỏi gì thêm.
Tư Văn thấy cô đứng khựng lại thì nhíu mày: “Anh chiều em cũng có giới hạn, tự đi tới đi.”
Đáp lại, Tư Văn kéo tay Chu Yên lên cắn một cái làm cô phải xuýt xoa rụt về, còn đánh bốp lên bắp tay hắn. Bấy giờ hắn lại nắm chặt lấy tay cô, cứ như ban nãy là ai chứ không phải hắn.
Chu Yên vẫn đứng tại chỗ, mắt đăm đăm nhìn hắn.
Chu Yên vẫn đứng tại chỗ, mắt đăm đăm nhìn hắn.
Đúng lúc này mụ Hồng bước vào, Chu Yên không để ý, chỉ tập trung làm chuyện của mình.
Đến đây Mụ Hồng ném một chiếc thẻ lên bàn, nói nhanh một câu trước khi bỏ khỏi phòng: “Tư Văn để cái này ở chỗ tôi, hai trăm giờ còn một trăm.”
Tư Văn nặng giọng: “Chu Yên.” Nhưng vẫn chẳng lay động được cô mảy may.
Tư Văn tha cô lần này: “Đi đâu?”
Tư Văn thấy cô đứng khựng lại thì nhướng mày: “Anh chiều em cũng có giới hạn, tự đi tới đi.”
Sét đã bắt đầu đánh đì đùng, cuối cùng Tư Văn vẫn phải đi tới dắt tay cô về xe. Nụ cười sung sướng trên môi Chu Yên hiển nhiên không thoát được tầm mắt của hắn. Hắn thắt dây an toàn cho cô, vừa thắt vừa bảo: “Thích quá nhỉ.”
“Nên đấy mới là phim.”
Nói đoạn cô lấy chiếc thẻ mà mụ Hồng đưa ban nãy ra: “Người nói với Giám đốc Hoàng chuyện em nghỉ làm cũng là anh phải không? Sao anh cứ thích làm mấy chuyện lén lút thế nhỉ?”
Chu Yên đắc ý: “Thích chết đi được.”
Tư Văn lấy súng về, tháo băng đạn rồi cài chốt: “Phải làm nhiều mới giỏi được.”
Trên mặt Tư Văn hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
“Anh không có nhiều kiên nhẫn đâu.”
Chu Yên cụp mắt: “Em đã có dự định này từ lâu rồi, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ban đầu em định đợi thằng bé tốt nghiệp tiểu học, nhưng không ngờ sẽ có một người chen vào đời em ngang ngược như anh, cực chẳng đã em đành thực hiện kế hoạch trước thời hạn.”
“Còn chuyện gì mà em không biết nữa à?”
“Vậy em hỏi anh một chuyện, anh từng giết bao nhiêu người rồi?”
Cái đó Chu Yên biết thừa: “Đâu chỉ mỗi vậy, anh còn xấu tính này, bất nhân này, làm toàn chuyện tệ hại này, vậy mà anh còn mặt mũi đe nẹt em hả? Em thích anh nắm tay em vậy đó, em thích thì em phải có.”
Trong mắt Tư Văn lấp ló một nụ cười: “Vậy anh có thành công không?”
Mụ Hồng chau mày: “Lúc cô rơi vào đường cùng, chính tôi là người đã cho cô cơ hội sống đấy, uống nước phải nhớ nguồn chứ.”
Nếu là trước đây thì Tư Văn đã đánh cho cô văng khỏi xe rồi, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Rồi rồi.”
Chu Yên chìa tay về phía hắn: “Nắm tay em.”
Chu Yên bị vác đi lên, bấy giờ mới nhận ra toà nhà này đã khá cũ. Sau khi được Tư Văn thả xuống, cô nhìn quanh hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Chu Yên vẫn chưa rời mắt khỏi “điếu thuốc”: “Anh rù quến em.”
Nhưng dễ gì Tư Văn chịu: “Đừng tác oai tác quái.”
Chu Yên cũng không thiếu cách đáp trả: “Mấy lần anh tác oai tác quái em đều chiều anh đấy thôi? Cần em đếm cho không? Anh cũng biết trước kia anh khốn nạn cỡ nào mà.”
“Chị hỏi tôi mưu cầu thứ gì ở Tư Văn à? Vậy để tôi nói cho mà biết, tôi mưu cầu ba mươi ngàn hắn cho lúc tôi rơi vào đường cùng, mưu cầu cây hàng khủng của hắn, mưu cầu cách hắn coi tôi là ngoại lệ duy nhất trên đời này.”
Đáp lại, Tư Văn kéo tay Chu Yên lên cắn một cái làm cô phải xuýt xoa rụt về, còn đánh bốp lên bắp tay hắn. Bấy giờ hắn lại nắm chặt lấy tay cô, cứ như ban nãy là ai chứ không phải hắn.
Hắn đổi chủ đề: “Em quyết định xong chưa?”
“Trả lời như vậy chị vui chưa?” Chu Yên được đà nói tiếp: “‘Bị ngược đãi thế mà vẫn yêu cho được, cô rẻ rúng đến vậy cơ à?’ Đúng, tôi rẻ rúng, tôi rẻ rúng đấy, vui chưa? Chuyện không dính gì đến các người nhưng vẫn thích chõ mõm vào để thể hiện quan điểm chứ gì, ok tôi chiều luôn. Nghe mấy câu vừa rồi có thấy sướng tai không? Hả? Tôi không ngại nói thêm đâu.”
***
Chu Yên nghe vậy thì không đùa nữa, cô đưa mắt nhìn xa xăm, thở dài: “Sao anh biết hay vậy?”
Chu Yên cười: “Thôi tắt văn đi, tôi thù dai lắm. Tôi gọi chị là chị Hồng không có nghĩa tôi thật sự kính nể chị. Tôi chưa quên chị từng bạc đãi tôi thế nào đâu. Nhưng có cái phải cảm ơn chị, cũng nhờ chị ‘tích cực’ rao bán mà tôi mới gặp được Tư Văn.”
Đây không phải lần đầu mụ Hồng bị Chu Yên tuôn cho một tràng “lý luận chủ nghĩa duy ngã”, nhưng vẫn tức đến đỏ mặt tía tai.
Chu Yên thắt nốt dây an toàn, đánh trống lảng: “Đi thôi.”
“Viết ngay trên mặt em kìa. Đến Chu Tư Nguyên còn nhận ra nữa là anh.”
Chết dễ lắm, sống mới khó. Muốn một người mất đi khát vọng sống thì chỉ cần vài câu nói là đủ, nhưng để khiến một kẻ đang trên đà tự sát chịu kiềm chế chính mình thì phải gọi là, không biết cô tài tình đến đâu, nhưng chắc chắn hắn đã yêu cô ghi tâm khắc cốt.
Đúng là người sắp cắt đứt quan hệ có khác, thẳng thừng dằn mặt chứ chẳng ngại gì nữa.
Chu Yên cụp mắt: “Em đã có dự định này từ lâu rồi, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Ban đầu em định đợi thằng bé tốt nghiệp tiểu học, nhưng không ngờ sẽ có một người chen vào đời em ngang ngược như anh, cực chẳng đã em đành thực hiện kế hoạch trước thời hạn.”
Hắn đổi chủ đề: “Em quyết định xong chưa?”
Tư Văn vô thức siết chặt đôi tay: “Chỉ là đi theo anh thôi chứ có phải đi ra chiến trường đâu.”
Mụ Hồng cứng họng.
Chu Yên biết. Nhưng cô cũng biết, chẳng cần nhắc đến quá khứ, Tư Văn của hiện tại đã là một tên ác bá. Cô tự nguyện nhắm mắt lao theo hắn nhưng cô tuyệt đối sẽ không để Chu Tư Nguyên bị liên lụy.
“Nhưng nó từng đưa em lên đỉnh bao lần, em quên rồi sao?”
“Vậy em hỏi anh một chuyện, anh từng giết bao nhiêu người rồi?”
Tư Văn không đáp.
Nhưng dễ gì Tư Văn chịu: “Đừng tác oai tác quái.”
Chu Yên cho là hắn khó xử: “Không dám nói chứ gì, vậy anh cũng tự biết anh có máu điên rồi đấy. Em giao mình cho anh đã đành, anh còn đòi em giao cả em trai của em à? Mơ đi.”
Chu Yên thở hắt ra: “Xong rồi. Hai ta là một đôi cặn bã, nếu đã xác định giẫm lên vết xe đổ thì hãy làm cho triệt để, đừng chừa cho mình đường lui… Mà nghĩ lại thì, giờ có quay đầu cũng không còn đường lui nữa rồi.”
“Không phải, anh vẫn đang đếm.”
Tư Văn bỏ súng xuống: “Trước đây anh từng làm người tốt, cũng từng làm chuyện tốt, kết quả không tốt lắm nên dứt khoát không làm nữa.”
Cô lắc đầu: “Sợ, nhưng có anh em không sợ nữa.”
“…”
“Nhiều quá đếm không xuể”.
Bỗng cô đào muốn hỏi: “Cô hay bảo chuyện cô làm là vì chính mình, vậy có điều gì khiến cô hối tiếc chưa?”
Mụ Hồng lại hỏi: “Vậy cô mưu cầu thứ gì? Tiền sao? Cô đang độ đắt xô, muốn bao nhiêu tiền chẳng được, hà cớ gì phải theo một tên súc sinh như hắn chứ? Cô không thấy hắn đối xử với Triệu Vưu Kim thế nào à? Hay cô đã quên những gì hắn từng làm với cô rồi? Thật chẳng hợp lý tí nào, cô đâu có lý do gì để yêu hắn.”
Chu Yên một lần nữa rút tay về: “Đừng động vào em! Tay anh toàn máu thôi.”
Chu Yên chửi thề: “Vậy tức là trước giờ anh đứng trong nhà của em bảo em cút à?”
“Nhưng nó từng đưa em lên đỉnh bao lần, em quên rồi sao?”
“Chậc, không giống trên TV gì hết, nam chính trên TV dù thịt nát xương tan cũng muốn bảo vệ nữ chính bằng mọi giá.”
Chu Yên thắt nốt dây an toàn, đánh trống lảng: “Đi thôi.”
Dựa theo hướng dẫn của Tư Văn, Chu Yên tự động bắn một phát lên bức tường tòa nhà đối diện, xong quay lại báo cáo: “Trượt mất rồi.”
Chu Yên gật đầu: “Ừ, em biết anh ghê gớm rồi. Cơ mà anh ghê gớm thế sao lại rơi vào tay em nhỉ? Em nhớ em có bỏ bùa mê thuốc lú gì anh đâu.”
Tư Văn cầm lấy một cây súng lục, bình tĩnh thực hiện các thao tác chuẩn bị xong thì chọn một mặt tường còn nguyên vẹn, bắn lên đó hình một điếu thuốc, chỗ đầu thuốc còn có vết gợn sóng như là khói. Hắn nói một mạch: “Tổn thương em càng nhiều thì cảm giác đánh mất em càng rõ ràng. Càng rõ ràng, lại càng đau đớn. Càng đau đớn, lại càng không muốn đánh mất em.”
Tư Văn tha cô lần này: “Đi đâu?”
Tư Văn vô thức siết chặt đôi tay: “Chỉ là đi theo anh thôi chứ có phải đi ra chiến trường đâu.”
“Tiện thì anh chở em đến Kẹo lấy đồ đi.”
“Nhiều quá đếm không xuể”.
Chu Yên nghe vậy cũng thấy thương, bèn nói: “Cũng được. Vậy anh là nhân vật phản diện rồi, em thích nhân vật phản diện.”
Tư Văn nổ máy, bẻ vô-lăng rẽ vào đường cái.
Chu Yên cho là hắn khó xử: “Không dám nói chứ gì, vậy anh cũng tự biết anh có máu điên rồi đấy. Em giao mình cho anh đã đành, anh còn đòi em giao cả em trai của em à? Mơ đi.”
***
Chu Yên đắc ý: “Thích chết được.”
Kẹo bắt đầu đón khách từ hai giờ chiều, qua bốn tiếng sẽ đến giờ cao điểm, Chu Yên tới khá sớm – vào độ năm giờ, đỡ được cả tá người phải chào hỏi và tiếp chuyện. Cô vào phòng thay đồ, dùng chìa mở ngăn tủ rồi lấy đồ ra cho lần lượt vào túi.
Chu Yên biết. Nhưng cô cũng biết, chẳng cần nhắc đến quá khứ, Tư Văn của hiện tại đã là một tên ác bá. Cô tự nguyện nhắm mắt lao theo hắn nhưng cô tuyệt đối sẽ không để Chu Tư Nguyên bị liên lụy.
Đúng lúc này mụ Hồng bước vào, Chu Yên không để ý, chỉ tập trung làm chuyện của mình.
Lên xe rồi, Tư Văn liếc cái đồng hồ trên tay Chu Yên, biểu cảm dịu đi trông thấy nhưng cũng không nhắc gì: “Xong cả rồi?”
Cô đào dường như đã quen với thái độ lãnh đạm của Chu Yên, bởi cô biết đằng sau vẻ lạnh lùng gai góc ấy là một trái tim ấm áp – vào thời khắc mấu chốt, Chu Yên sẽ luôn vươn tay ra giúp mà không cần người ta trả ơn, thậm chí cả nhớ ơn cũng không cần.
Mụ khóa trái cửa, lại gần nhìn cô thu dọn đồ đạc: “Tôi thấy Tư Văn ngoài kia.”
“Không phải, anh vẫn đang đếm.”
Chu Yên đáp qua loa: “Ừ, anh ta đang chờ tôi.”
Chu Yên khoác tay hắn: “May mà đời em đen sẵn nên em được chuẩn bị tâm lý, chứ một người bình thường với giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội mà thấy mấy chuyện anh làm chắc sốc không chấp nhận được mất.”
Mụ Hồng tựa hông vào mép bàn: “Tôi nghe anh Hoàng nói cô nghỉ làm là biết ngay cô theo Tư Văn.”
Có điều cái “theo” này không còn như trước nữa, trước là mua bán sòng phẳng, hắn không có trách nhiệm với cô, cô cũng không cần trung thành với hắn. Nhưng giờ thì đã khác.
Chu Yên mở hộp nhẫn ra, trong đó là chiếc khuy măng-sét của Tư Văn được cô giữ rất cẩn thận.
“Sao cô không nghĩ đơn giản là tôi đang quan tâm tới cô thôi? Dù gì cô cũng sắp đi rồi, tôi việc gì phải chướng tai gai mắt cô mãi, cô cũng đừng ác mồm ác miệng với tôi vậy chứ.” Mụ Hồng bắt chước giọng điệu đáo để của cô, nhưng có vẻ không thành công lắm.
Mụ Hồng đến đây không phải để hàn huyên với Chu Yên nên bị cô ngó lơ cũng không quá để bụng, mụ chỉ muốn khoe chút văn châm biếm mới học được đâu đó mà mụ cho là thâm thúy: “Tôi tò mò ấy, trong hai người ai là kẻ cứu rỗi? Cô, hay hắn, hay là cả hai?”
Câu hỏi này rất thông minh, hắn biết Chu Yên sẽ không sống một mình.
Chu Yên không thích từ này: “Tôi có đầu óc có tay chân, không đến nỗi phải trông chờ vào sự cứu rỗi của người khác. Cứu rỗi là khái niệm thuộc Kitô giáo mà tôi thì không theo đạo, tôi chỉ tin chính tôi mà thôi.”
Mụ Hồng lại hỏi: “Vậy cô mưu cầu thứ gì? Tiền sao? Cô đang độ đắt sô, muốn bao nhiêu tiền chẳng được, hà cớ gì phải theo một tên súc sinh như hắn chứ? Cô không thấy hắn đối xử với Triệu Vưu Kim thế nào à? Hay cô đã quên những gì hắn từng làm với cô rồi? Thật chẳng hợp lý tí nào, cô đâu có lý do gì để yêu hắn.”
Vụ việc Triệu Vưu Kim đã chứng minh sức ảnh hưởng của Chu Yên lên Kẹo, mụ Hồng sợ bị liên đới nên đã đánh tiếng với Chu Yên. Mụ không dám trực tiếp đuổi thẳng cô, bèn nói gần nói xa mấy câu có cánh về Tư Văn. Khi đó Chu Yên đánh hơi được nỗi lo sợ của mụ nên đã tranh thủ đòi một khoản.
“Bình thường thì không đâu.”
Sau đó Tư Văn giới thiệu thêm về khẩu súng và giảng về tư thế cầm súng cũng như thứ tự các thao tác. Cuối cùng hắn khám súng, nạp đạn, mở chốt an toàn, kéo khóa nòng cho Chu Yên nhìn, còn phần bắn thì để cô.
Còn nay thì đã khác xưa, Chu Yên không còn gây chuyện thì thái độ của mụ tự nhiên cũng sẽ thay đổi, không khăng khăng muốn cô biến đi nữa.
Chu Yên đeo đồng hồ lên tay: “Nước nóng hay lạnh chỉ người uống mới biết. Chị đi mà lo phần chị đi, đừng suốt ngày rướn cổ lên soi toilet nhà tôi dùng giấy hãng nào.”
Chu Yên vẫn không dừng tay: “Chị đừng vì tôi không kiếm chác cho chị nữa mà coi thường lựa chọn của tôi chứ. Biết là chị nhỏ nhen nhưng thế này hơi lộ liễu rồi đấy.”
Tư Văn là một tên máu lạnh, không một ai vào sổ tử thần của hắn mà còn sống, không một ai có thể khiến hắn nương tay. Kẻ như hắn một khi đã yêu thì sẽ là yêu điên cuồng duy nhất một người.
“Sao cô không nghĩ đơn giản là tôi đang quan tâm tới cô thôi? Dù gì cô cũng sắp đi rồi, tôi việc gì phải chướng tai gai mắt cô mãi, cô cũng đừng ác mồm ác miệng với tôi vậy chứ.” Mụ Hồng cố bắt chước giọng điệu đáo để của cô, nhưng có vẻ không thành công mấy.
Chu Yên cười: “Thôi tắt văn đi, tôi thù dai lắm. Tôi gọi chị là chị Hồng không có nghĩa tôi thật sự kính nể chị. Tôi chưa quên chị từng bạc đãi tôi thế nào đâu. Nhưng có cái phải cảm ơn chị, cũng nhờ chị ‘tích cực’ rao bán mà tôi mới gặp được Tư Văn.”
Tư Văn không đáp, lái xe đưa cô tới một nơi gọi là am Quảng Nam.
Dĩ nhiên Chu Yên muốn học, chỉ cần là Tư Văn dạy thì cô đều muốn học. Cái gì cô cũng học từ hắn, hắn đã dạy cô quá nhiều thứ.
Mụ Hồng chau mày: “Lúc cô rơi vào đường cùng, chính tôi là người đã cho cô cơ hội sống đấy, uống nước phải nhớ nguồn chứ.”
Mụ Hồng tựa hông vào mép bàn: “Tôi nghe anh Hoàng nói cô nghỉ làm là biết ngay cô theo Tư Văn.”
“Chị cho tôi cơ hội sống mà lại đi nuốt hai phần ba tiền bán trinh của tôi à? Bộ chị không biết lúc đó tôi đang cực kỳ túng quẫn hay sao? Chị biết, nhưng chị đếch quan tâm. Bao lâu nay chị cứ oang oang rằng chị không ép tôi bán thân, làm như chị tốt đẹp lắm, tôi không nhắc nên chị tưởng tôi quên hết rồi chứ gì?”
Mụ Hồng cứng họng.
Nhìn gian thay đồ trống không sau lưng Chu Yên, cô đào hiểu ngay: “Sau khi cô ra khỏi cánh cửa này rồi, tôi sẽ không được gặp lại cô nữa phải không?”
Cô lặng người một hồi rồi mới quay lại với đống đồ đạc, xong việc đi ra thì chạm mặt cô đào cao cấp từng phá thai.
“Chị hỏi tôi mưu cầu thứ gì ở Tư Văn à? Vậy để tôi nói cho mà biết, tôi mưu cầu ba mươi ngàn hắn cho lúc tôi rơi vào đường cùng, mưu cầu cây hàng khủng của hắn, mưu cầu cách hắn coi tôi là ngoại lệ duy nhất trên đời này.”
Tư Văn nổ máy, bẻ vô-lăng rẽ vào đường cái.
Mụ Hồng há hốc không nói nên lời.
Sét đã bắt đầu đánh đì đùng, cuối cùng Tư Văn vẫn phải đi tới dắt tay cô về xe. Nụ cười hí hửng trên môi Chu Yên hiển nhiên không thoát được tầm mắt của hắn. Hắn thắt dây an toàn cho cô, vừa thắt vừa bảo: “Thích quá nhỉ.”
“Trả lời như vậy chị vui chưa?” Chu Yên được đà nói tiếp: “‘Bị ngược đãi thế mà vẫn yêu cho được, cô rẻ rúng đến vậy cơ à?’ Đúng, tôi rẻ rúng, tôi rẻ rúng đấy, vui chưa? Chuyện không dính gì đến các người nhưng vẫn thích chõ mõm vào để thể hiện quan điểm chứ gì, ok tôi chiều luôn. Nghe mấy câu vừa rồi có thấy sướng tai không? Hả? Tôi không ngại nói thêm đâu.”
Tư Văn đặt tay lên mu bàn tay của cô: “Sợ chết lắm không?”
Cô thậm chí còn không để mụ kịp chen lời: “Lũ các người đam mê áp đặt tư duy với tiêu chuẩn của mình lên người khác quá nhỉ? Tôi không hiểu luôn đấy, thấy tôi nhịn nên mấy người làm tới à? Chuyện gì tôi cũng phải hỏi ý kiến mấy người hay sao? Tôi yêu ai còn cần mấy người thấy hợp lý nữa hả? Mấy người nghĩ mình là ai? Về soi lại cái bản mặt mình rồi bớt ngáo quyền lực đi.”
Có điều cái “theo” này không còn như trước nữa, trước là mua bán sòng phẳng, hắn không có trách nhiệm với cô, cô cũng không cần trung thành với hắn. Nhưng giờ thì đã khác.
Kể cả khi hắn đã ngừng dùng thuốc, tức là đã cai được ma túy về mặt sinh lý, thì cái quái ác của nó vẫn sẽ bám rễ trong hắn, cùng với những ám ảnh từ quá khứ. Hắn sẽ vĩnh viễn là một người xấu.
Đây không phải lần đầu mụ Hồng bị Chu Yên tuôn cho một tràng “lý luận chủ nghĩa duy ngã”, nhưng vẫn tức đến đỏ mặt tía tai.
Ban đầu hắn đã định từ bỏ cõi đời này và chôn cả quá khứ theo, nhưng vì Chu Yên mà hắn quyết định sống tiếp.
Cô đào cúi đầu: “Chúng ta đã có thể thành bạn, chỉ tại hoàn cảnh.”
Đúng là người sắp cắt đứt quan hệ có khác, thẳng thừng dằn mặt chứ chẳng ngại gì nữa.
Chu Yên đeo đồng hồ lên tay: “Nước nóng hay lạnh chỉ người uống mới biết. Chị đi mà lo phần chị đi, đừng suốt ngày rướn cổ lên soi toilet nhà tôi dùng giấy hãng nào.”
Nếu là trước đây thì Tư Văn đã đánh cho cô văng khỏi xe rồi, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ mà thôi: “Rồi rồi.”
Đến đây Mụ Hồng ném một chiếc thẻ lên bàn, nói nhanh một câu trước khi bỏ khỏi phòng: “Tư Văn để cái này ở chỗ tôi, hai trăm giờ còn một trăm.”
Cô không ngoái lại, chỉ khẽ cười.
Chu Yên chạy lại nhảy phốc lên người Tư Văn, chân nhanh nhẹn quặp lấy hông hắn. Cô ôm mặt hắn hôn lấy hôn để, từ mắt, xuống mũi, rồi đến môi: “Lý trí bảo rằng không, nhưng thân thể cãi là có!”
Nhưng Chu Yên lại nghĩ khác: “Chúng ta không thể thành bạn, trái tim tôi rất nhỏ, không còn chỗ cho cô vào nữa rồi.”
Chu Yên chờ cửa đóng hẳn mới cầm thẻ lên xem, ngẫm lại những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây. Thảo nào hai tháng nay cô rất hay có khách sộp, là do Tư Văn ngầm tác động sao?
Cô lặng người một hồi rồi mới quay lại với đống đồ đạc, xong việc đi ra thì chạm mặt cô đào cao cấp từng phá thai.
Nhìn gian thay đồ trống không sau lưng Chu Yên, cô đào hiểu ngay: “Sau khi cô ra khỏi cánh cửa này rồi, tôi sẽ không được gặp lại cô nữa phải không?”
Chu Yên nhìn “điếu thuốc” hắn vừa bắn ra, nhếch môi bảo: “Anh rù quến em.”
Chu Yên cười khẽ, thái độ dễ chịu hơn khi nói chuyện với mụ Hồng rất nhiều: “Bèo nước gặp nhau, đến lúc đường ai nấy đi rồi.”
Chu Yên cười khẽ, thái độ dễ chịu hơn khi nói chuyện với mụ Hồng rất nhiều: “Bèo nước gặp nhau, đến lúc đường ai nấy đi rồi.”
Chu Yên cũng không thiếu cách đáp trả: “Mấy lần anh tác oai tác quái em đều chiều anh đấy thôi? Cần em đếm cho không? Anh cũng biết trước kia anh khốn nạn cỡ nào mà.”
Cô đào cúi đầu: “Chúng ta đã có thể thành bạn, chỉ tại hoàn cảnh.”
Nhưng Chu Yên lại nghĩ khác: “Chúng ta không thể thành bạn, trái tim tôi rất nhỏ, không còn chỗ cho cô vào nữa rồi.”
Cô đào dường như đã quen với thái độ lãnh đạm của Chu Yên, bởi cô biết đằng sau vẻ lạnh lùng gai góc ấy là một trái tim ấm áp – vào thời khắc mấu chốt, Chu Yên sẽ luôn vươn tay ra giúp mà không cần người ta trả ơn, thậm chí cả nhớ ơn cũng không cần.
Mụ Hồng đến đây không phải để hàn huyên với Chu Yên nên bị cô làm lơ cũng không quá để bụng, mụ chỉ muốn khoe chút văn châm biếm mới học được đâu đó mà mụ cho là thâm thúy: “Tôi tò mò ấy, trong hai người ai là kẻ cứu rỗi? Cô, hay hắn, hay là cả hai?”
Bỗng cô đào muốn hỏi: “Cô hay bảo chuyện cô làm là vì chính mình, vậy có điều gì khiến cô hối tiếc chưa?”
Chu Yên nghe vậy thì không đùa nữa, cô đưa mắt nhìn xa xăm, thở dài: “Sao anh biết hay vậy?”
Chu Yên ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Điều tôi hối tiếc nhất, là tôi nằm gai nếm mật bao nhiêu năm mà chỉ có mỗi một người đàn ông là Tư Văn. Nhưng chuyện gì cũng có hai mặt, đến tận hôm nay, điều tôi kiêu ngạo nhất cũng chính là người đàn ông tên Tư Văn đó.”
“Sao anh không học hỏi người ta một tí đi?”
Cô đào mỉm cười, không hỏi gì thêm.
Hai người nói lời tạm biệt, lúc Chu Yên ra đến cửa mới nghe phía sau vang lên một câu: “Chúc cô sau này được bình an.”
“Tiện thì anh chở em đến Kẹo lấy đồ đi.”
Cô không ngoái lại, chỉ khẽ cười.
Lên xe rồi, Tư Văn liếc cái đồng hồ trên tay Chu Yên, biểu cảm dịu đi trông thấy nhưng cũng không nhắc gì: “Xong cả rồi?”
Tư Văn đỡ eo cô, tay kia cầm lấy một khẩu súng trường tấn công kiểu 81-1: “Muốn học không?”
Tư Văn nhíu mày, nặng giọng: “Chu Yên.” Nhưng vẫn chẳng lay động được Chu Yên mảy may.
Chu Yên thở hắt ra: “Xong rồi. Hai ta là một đôi cặn bã, nếu đã xác định giẫm lên vết xe đổ thì hãy làm cho triệt để, đừng chừa cho mình đường lui… Mà nghĩ lại thì, giờ có quay đầu cũng không còn đường lui nữa rồi.”
Tư Văn quay sang hôn lên thái dương Chu Yên: “Những viễn cảnh bất thường đó sẽ không xảy ra.”
Kẹo bắt đầu đón khách từ hai giờ chiều, qua bốn tiếng sẽ đến giờ cao điểm, Chu Yên tới khá sớm – vào độ năm giờ, đỡ được cả tá người phải chào hỏi và tiếp chuyện. Cô vào phòng thay đồ, dùng chìa mở ngăn tủ rồi lấy đồ ra cho lần lượt vào túi.
Nói đoạn cô lấy chiếc thẻ mà mụ Hồng đưa ban nãy ra: “Người nói với Giám đốc Hoàng chuyện em nghỉ làm cũng là anh phải không? Sao anh cứ thích làm mấy chuyện lén lút thế nhỉ?”
Tư Văn không muốn giải thích: “Chuyện anh làm không cần ai biết, bao gồm cả em.”
Tư Văn trả lời lấy lệ: “Hết rồi.”
“Còn chuyện gì mà em không biết nữa à?”
Hai người nói lời tạm biệt, lúc Chu Yên ra đến cửa mới nghe phía sau vang lên một câu: “Chúc cô sau này được bình an.”
Tư Văn trả lời lấy lệ: “Hết rồi.”
Chu Yên: “Anh không nói là em về Kẹo làm tiếp đấy.”
Đàn ông lý tính hơn phụ nữ. Tất cả những thay đổi về tâm sinh lý khi yêu, Tư Văn đều nhận thức được và nắm rõ như lòng bàn tay.
Câu này không có mấy tác dụng đe dọa, kiểu gì hắn chẳng có cách khiến cô không được như ý, nhưng Tư Văn vẫn đáp: “Căn hộ mà em hay đi bộ tới đang đứng tên em. Hai chiếc xe dưới gara cũng vậy. Ngoài ra còn có một số bất động sản ở nước ngoài? Với hai công ty nữa? Không nhớ lắm. Dạo trước em để căn cước ở chỗ anh nên làm giấy tờ cũng tiện.”
Chu Yên chửi thề: “Vậy tức là trước giờ anh đứng trong nhà của em bảo em cút à?”
Chu Yên một lần nữa rút tay về: “Đừng đụng vào em! Tay anh toàn máu thôi.”
Tư Văn không đáp, lái xe đưa cô tới một nơi gọi là am Quảng Nam.
Chu Yên tức lắm, xuống xe rồi vẫn chưa hết cau có, Tư Văn kéo tay cô còn giằng ra, cuối cùng hắn dứt khoát vác luôn cô lên vai.
Đến câu cuối cùng, hắn nói chậm lại: “Để không đánh mất em, anh sẽ không tổn thương em.”
Cái gì hắn cũng cho Chu Yên được, nhưng Tư Văn sẽ vĩnh viễn là Tư Văn.
Kể cả khi hắn đã ngừng dùng thuốc, tức là đã cai được ma túy về mặt sinh lý, thì cái quái ác của nó vẫn sẽ bám rễ trong hắn, cùng với những ám ảnh từ quá khứ. Hắn sẽ vĩnh viễn là một người xấu.
Mà người xấu thì chỉ nhẹ nhàng khi hắn muốn nhẹ nhàng mà thôi.
Chu Yên bị vác đi lên, bấy giờ mới nhận ra toà nhà này đã khá cũ. Sau khi được Tư Văn thả xuống, cô nhìn quanh hỏi: “Đây là đâu vậy?”
Tư Văn vừa đi vừa nói: “Em đã tự chặt đứt đường lui mà giao mình lại cho anh, vậy thì anh cũng nên bày tỏ chút thành ý, để em tin rằng mình đã lựa chọn đúng.”
“Viết ngay trên mặt em kìa. Đến Chu Tư Nguyên còn nhận ra nữa là anh.”
Chu Yên mỉm cười, theo chân hắn đến một căn phòng đầy vũ khí, còn chưa bước vào đã thấy hơi run. Cô cứ tưởng mình dạn dĩ lắm, nhưng tận mắt thấy nhiều hàng nóng thế này…
Tư Văn đỡ eo cô, tay kia cầm lấy một khẩu súng trường tấn công kiểu 81-1: “Muốn học không?”
Cái gì hắn cũng cho Chu Yên được, nhưng Tư Văn sẽ vĩnh viễn là Tư Văn.
Dĩ nhiên Chu Yên muốn học, chỉ cần là Tư Văn dạy thì cô đều muốn học. Cái gì cô cũng học từ hắn, hắn đã dạy cô quá nhiều thứ.
Mà người xấu thì chỉ nhẹ nhàng khi hắn muốn nhẹ nhàng mà thôi.
Thấy cô gật đầu, Tư Văn đặt khẩu súng vào tay cô: “Khẩu này 81 ly, tầm bắn hiệu quả 400 mét, tự động không giật, với thể chất của em thì khó mà bắn nổi một phát đàng hoàng. Tuy nhiên, vẫn có vài cách để giảm độ giật.”
Sau đó Tư Văn giới thiệu thêm về khẩu súng và giảng về tư thế cầm súng cũng như thứ tự các thao tác. Cuối cùng hắn khám súng, nạp đạn, mở chốt an toàn, kéo khóa nòng cho Chu Yên nhìn, còn phần bắn thì để cô.
Dựa theo hướng dẫn của Tư Văn, Chu Yên tự động bắn một phát lên bức tường tòa nhà đối diện, xong quay lại báo cáo: “Trượt mất rồi.”
Tư Văn lấy súng về, tháo băng đạn rồi cài chốt: “Phải tập nhiều mới giỏi được.”
Chu Yên khoác tay hắn: “May mà đời em đen sẵn nên em được chuẩn bị tâm lý, chứ một người bình thường với giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội mà thấy mấy chuyện anh làm chắc sốc không chấp nhận được mất.”
Tư Văn bỏ súng xuống: “Trước đây anh từng làm người tốt, cũng từng làm chuyện tốt, kết quả không tốt lắm nên dứt khoát không làm nữa.”
Chu Yên nghe vậy cũng thấy thương, bèn nói: “Cũng được. Vậy anh là nhân vật phản diện rồi, em thích nhân vật phản diện.”
Tư Văn đặt tay lên mu bàn tay của cô: “Sợ chết lắm không?”
Cô lắc đầu: “Sợ, nhưng có anh em không sợ nữa.”
Trên mặt Tư Văn hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.
Chu Yên đáp qua loa: “Ừ, anh ta đang chờ tôi.”
Chu Yên hỏi hắn: “Có khi nào em chết thật không nhỉ?”
“Bình thường thì không đâu.”
Tư Văn vừa đi vừa nói: “Em đã tự chặt đứt đường lui mà giao mình lại cho anh, vậy thì anh cũng nên bày tỏ chút thành ý, để em tin rằng mình đã lựa chọn đúng.”
“Vậy bất thường là thế nào?”
Chu Yên tức lắm, xuống xe rồi vẫn chưa hết cau có, Tư Văn kéo tay cô còn giằng ra, cuối cùng hắn dứt khoát vác luôn cô lên vai.
“Là anh phải chết, khi đó anh sẽ dùng hơi thở cuối cùng để giết em.”
“Chậc, không giống trên TV gì hết, nam chính trên TV dù thịt nát xương tan cũng muốn bảo vệ nữ chính bằng mọi giá.”
“Nên đấy mới là phim.”
“Sao anh không học hỏi người ta một tí đi?”
Còn nay thì đã khác xưa, Chu Yên không còn gây chuyện thì thái độ của mụ tự nhiên cũng sẽ thay đổi, không khăng khăng muốn cô biến đi nữa.
“Nếu anh không đưa em theo cùng, vậy em một mình ở lại biết làm sao?”
Câu hỏi này rất thông minh, hắn biết Chu Yên sẽ không sống một mình.
Thấy cô gật đầu, Tư Văn đặt khẩu súng vào tay cô: “Khẩu này 81 ly, tầm bắn hiệu quả 400 mét, tự động không giật, với thể chất của em thì khó mà bắn nổi một phát đàng hoàng. Tuy nhiên, vẫn có vài cách để giảm độ giật.”
“Được, anh thắng, em đồng ý để anh mang em theo.”
Tư Văn quay sang hôn lên thái dương Chu Yên: “Những viễn cảnh bất thường đó sẽ không xảy ra.”
Chu Yên gật đầu: “Ừ, em biết anh ghê gớm rồi. Cơ mà anh ghê gớm thế sao lại rơi vào tay em nhỉ? Em nhớ em có bỏ bùa mê thuốc lú gì anh đâu.”
Tư Văn cầm lấy một cây súng lục, bình tĩnh thực hiện các thao tác chuẩn bị xong thì chọn một mặt tường còn nguyên vẹn, bắn lên đó hình một điếu thuốc, chỗ đầu thuốc còn có vết gợn sóng như là khói. Hắn nói một mạch: “Tổn thương em càng nhiều thì cảm giác đánh mất em càng rõ ràng. Càng rõ ràng, lại càng đau đớn. Càng đau đớn, lại càng không muốn đánh mất em.”
Đến câu cuối cùng, hắn nói chậm lại: “Để không đánh mất em, anh sẽ không tổn thương em.”
Đàn ông lý tính hơn phụ nữ. Tất cả những thay đổi về tâm sinh lý khi yêu, Tư Văn đều nhận thức được và nắm rõ như lòng bàn tay.
Ban đầu hắn đã định từ bỏ cõi đời này và chôn cả quá khứ theo, nhưng vì Chu Yên mà hắn quyết định sống tiếp.
Chết thì dễ, sống mới khó. Muốn một người mất đi khát vọng sống thì chỉ cần vài câu nói là đủ, nhưng để khiến một kẻ đang trên đà tự sát chịu kiềm chế chính mình thì phải gọi là, không biết cô tài tình đến đâu, nhưng chắc chắn hắn đã yêu cô ghi tâm khắc cốt.
Tư Văn là một tên máu lạnh, không một ai vào sổ tử thần của hắn mà còn sống, không một ai có thể khiến hắn nương tay. Kẻ như hắn một khi đã yêu thì sẽ là yêu điên cuồng duy nhất một người.
Mụ khóa trái cửa, lại gần nhìn cô thu dọn đồ đạc: “Tôi thấy Tư Văn ngoài kia.”
Tư Văn không muốn giải thích: “Chuyện anh làm không cần ai biết, bao gồm cả em.”
Chu Yên nhìn “điếu thuốc” hắn vừa bắn ra, nhếch môi bảo: “Anh rù quến em.”
Tư Văn hạ súng xuống, nghe vậy quay sang: “Hử?”
Chu Yên vẫn chưa rời mắt khỏi “điếu thuốc”: “Anh rù quến em.”
Mụ Hồng há hốc không nói nên lời.
Trong mắt Tư Văn lấp ló một nụ cười: “Vậy anh có thành công không?”
Chu Yên chạy lại nhảy phốc lên người Tư Văn, chân nhanh nhẹn quặp lấy hông hắn. Cô ôm mặt hắn hôn lấy hôn để, từ mắt, xuống mũi, rồi đến môi: “Lý trí bảo không, nhưng thân thể cãi là có!”