Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 47





Edit: Manh

Mấy ngày gần đây, Tần Phong săn đón Chu Yên hết sức nhiệt tình.


Chu Yên vẫn còn nhớ cuộc trò chuyện trong cơn say của hai người, mặc dù biết anh ta là một tên cặn bã nhưng cô vẫn chưa làm gắt. Kể từ khi rời xa Tư Văn, cô buộc phải thận trọng hơn trong việc đó.

Buổi tối Tần Phong lại ghé qua Kẹo, mang theo bữa tối và một chai rượu Gin. Tranh thủ thời gian ăn cơm, anh ta vào phòng thay đồ, rót cho Chu Yên một ly: “Cô thử xem.”

Chu Yên không nhận.

Tần Phong nhướng mày: “Ơ kìa, uống với khách là việc của mấy cô đào rượu đúng không? Tôi tưởng các cô uống giỏi lắm?”

Chu Yên không dời mắt khỏi điện thoại: “Cậu ấm không đi tiệc tùng đàng điếm mà cứ đeo bám tôi làm gì?”

Tần Phong nghe vậy bật cười, sau khi tiếp xúc với Chu Yên một thời gian, anh ta nhận ra rằng cô không bao giờ để bản thân chịu thiệt, trước đó nể anh là khách nên còn khách sáo, mấy ngày nay gặp nhiều đâm nhẵn mặt, thành thử không coi anh ta ra gì nữa: “Cô cứ mặc giáp hoài nên mới phòng trước phòng sau vậy đó.” Thấy Chu Yên im lặng, anh ta cố chấp muốn một câu trả lời: “Đang nói với cô đấy.”

Chu Yên đặt điện thoại xuống, giơ tay vuốt lại tóc: “Ai cũng bảo tôi đừng quá đề phòng, nhưng chẳng ai hỏi tôi một lý do. Tôi tô son đỏ, sống nhờ thằng đàn ông ghê gớm nhất thì bị nói là đĩ, nhưng vì cớ gì? Bởi vì lớp son của tôi quá đậm, hay vì người tôi dựa dẫm quá ghê gớm?”

Nụ cười của Tần Phong tắt ngấm. Anh ta thấy hối hận vì đã hỏi câu này.

Chu Yên vân vê lọn tóc: “Trên đời này có hai loại người, một chuyên dệt hoa trên gấm, một chuyên bỏ đá xuống giếng. Đám sau thường đông hơn cả, chỉ chực chờ xem dư luận nghiêng về hướng nào là hùa theo. Số tôi nó vậy rồi, bao nhiêu gian lao vất vả đổi lấy một kết cục tàm tạm, có khi còn dưới cả mức tạm, để đám phiến diện và hời hợt kia tha hồ có cái mà phán xét.”

Cô vừa kẻ mày, vừa nói những lời sâu cay nhất bằng giọng hời hợt nhất: “Thế nào là đánh giá chủ quan? Là nay anh thấy tôi phơi ngực trần, trang điểm đậm, anh sẽ bảo là tôi loại bán thân bẩn thỉu, mai thấy tôi ăn bận nhẹ nhàng, mặt không son phấn thì anh lại cảm thấy tôi vừa bước xuống từ giường ai đó. Tôi là thứ gì cũng tùy vào lời anh cả thôi, nên tôi nào dám cãi. Sự thật có quan trọng với anh không? Không, anh chỉ tin vào cái mình muốn tin, thế nên với anh sự thật chính là giả.”

Tần Phong kinh ngạc trước lối suy nghĩ khác lạ của Chu Yên, rất lâu sau, anh ta mới hỏi: “Nếu cô biết rồi thì sao không cởi giáp ra đi?”

Chu Yên cười: “Nếu anh đeo một chiếc vòng từ bé, liệu có bao giờ anh cởi nó ra không?”

Tần Phong im lặng.

“Anh sẽ đeo đến khi vòng nát mới thôi. Có lẽ anh có rất nhiều sự thay thế, nhưng người khác thì không như vậy.”

Tần Phong hiểu ý Chu Yên, cô chỉ có độc một lớp giáp ấy. Trong phút chốc, anh ta bỗng nảy lòng thương cảm, buột miệng hỏi: “Nếu tôi đổi áo giáp của cô thành nhuyễn giáp[1], trở thành mặt trời của cô thì sao?”

[1] Nhuyễn giáp (软甲) có lẽ nhẹ hơn áo giáp (盔甲), hẳn chỉ Tần Phong muốn giúp Chu Yên được sống nhẹ nhàng thoải mái hơn.

Chu Yên bật cười: “Anh trở thành mặt trời của tôi hay soi sáng người khác, tiện thể bố thí cho tôi tí ánh mặt trời?”

Tần Phong chưa từng gặp người phụ nữ nào thấu suốt đến thế, đặc biệt là khi họ sống trong hoàn cảnh này. Anh ta càng thêm hiểu vì sao một kẻ từng trải như Tư Văn lại gục ngã trước cô nàng.

Chu Yên trang điểm đâu ra đấy, sau đó xức thêm ít nước hoa rẻ tiền: “Anh Tần, tôi không đủ để anh nhét kẽ răng đâu, anh đổi mục tiêu đi.”

Tần Phong không cam lòng, rút ra một tấm thẻ: “Một đêm, tám trăm ngàn.”

Chu Yên đảo mắt qua tấm thẻ rồi nhìn anh ta: “Anh xỉn à?”

Tựa như lời Tần Phong hình dung về bản thân, anh ta là một tay lãng tử, lãng tử thích nhất hoa đã có chủ, và cũng giỏi chịu đòn nhất.

Lời đã nói như bát nước đổ đi, nếu anh ta đã sẵn sàng trở thành mặt trời của cô thì nắm đấm của Tư Văn có là gì?

Anh ta bỏ thêm năm trăm ngàn nữa: “Một đêm, một triệu ba.”

Con số ấy quá hấp dẫn với Chu Yên đang kẹt tiền, cô lập tức nhận tấm thẻ: “Bao giờ?”

Tần Phong thích thái độ dứt khoát của cô: “Chủ nhật này. Chuẩn bị đi, tôi sẽ cho cô một đêm thật khó quên.”

Chu Yên cười nhạo chẳng nể nang gì.

Tần Phong nhướng mày: “Cô không tin hả?”

“Có đôi ba phản ứng của phụ nữ tự chọn chủ cho mình, không ai ngoài người chủ có thể kích hoạt được chứ đừng nói là khó quên. Tôi chỉ có thể làm theo lệ với một triệu ba này.”

Tần Phong chưa bao giờ gặp ai nhận tiền rồi còn dám tỏ thái độ như vậy, có điều anh ta thừa hiểu tính Chu Yên mà vẫn vung tiền, thành thử ra lại thành bên đuối lý.

Anh ta biết người chủ kia là ai, song vẫn cố ý hỏi: “Tư Văn à?”

Chu Yên không phủ nhận chuyện ai ai cũng biết: “Ừ, Tư Văn đấy.”

Tần Phong bước lại gần, kéo tay Chu Yên đến nơi nào đó: “Cô xem đi.”

Chu Yên chỉ liếc thoáng qua đã lắc đầu.

Hai tai Tần Phong ửng đỏ, bỗng thấy xấu hổ vô cùng.

Chu Yên chỉ ra cửa: “Về rèn thêm đi.”

***

Sau khi tắm rửa, Tư Văn lấy một bộ quần áo thường mặc, do dự một hồi lại cất đi, đổi sang một bộ hiếm khi dùng. Hắn cài được nửa hàng khuy thì đâm lưỡng lự, cuối cùng bỏ ngỏ ba khuy đầu, che vòm ngực hờ hững.

Đứng trước tấm gương chiếm trọn nửa mặt tường, Tư Văn không khỏi nhíu mày.

Lần trước để dụ Triệu Vưu Kim, hắn đã mặc một bộ đồ bản thân không chấp nhận nổi, bộ này chỉ có hơn chứ không có kém. Sau mấy giây đấu tranh tư tưởng, cuối cùng hắn vẫn mặc như thế đến Kẹo.

Bộ đồ quả thật rất hút mắt người nhìn, đến hộp đêm rồi, ai cũng dán mắt vào vùng ngực thấp thoáng của hắn. Phần vì thu hút, phần vì kinh ngạc.

Người đàn ông này mặc như thế để quyến rũ ai cơ chứ? Hắn coi thường sự thèm khát của đám phụ nữ nơi đây với hắn quá rồi. Bình thường hắn ăn mặc chỉn chu bọn họ còn khó cưỡng lại được, huống chi là kiểu nửa kín nửa hở như vậy.

Chu Yên đã từng nếm thử cơ thể ấy không để bản thân nấn ná quá lâu, chỉ liếc thoáng qua rồi quay gót vào phòng bao. Cô ngồi xuống cạnh khách, trong đầu lại mơ màng về dáng vẻ hư hỏng của Tư Văn.

Hắn chẳng những đeo kính mà còn chơi trò phanh ngực. Cái tên già chết tiệt nham hiểm này, cứng không được thì giở trò quyến rũ à?

Cô thở mạnh một hơi song không ích gì, phải châm thuốc rít mấy hồi mới bình tâm lại.

Khách chỉ mải mê ca hát, không động đến rượu, tâm trạng hẳn đang rất tệ, gọi đào chỉ vì cần thiết chứ không có ý định tán tỉnh hay động vào các cô. Thấy vậy, Chu Yên phục vụ càng thêm qua loa.

Vừa hết hai tiếng làm việc, Chu Yên lập tức ra khỏi phòng bao, đi lên sân thượng. Cô châm thuốc, rít mạnh một hơi rồi nhả khói. Một hình ảnh quyến rũ là thế, song trong không gian này chỉ có một mình cô, chẳng ai thấy cô như tiên nữ bước xuống phàm trần, náu mình vào ban ngày, để khi đêm đến lay động đầy mê hoặc.

“Đang đợi tôi à?”

Có tiếng nói xuất hiện ở sau lưng, Chu Yên không ngoái lại cũng biết ngữ điệu trầm thấp ấy thuộc về ai.

Tư Văn bước đến ôm cô, đeo lên tay cô một chiếc đồng hồ. Cô cúi đầu nhìn xuống, là một hãng cô từng thấy trên mạng với cái giá hai triệu. Cô cởi đồng hồ giơ lên cao rồi buông lơi, đồng hồ rơi xuống đất, tuy không vỡ tan tành song chắc chắn không tránh khỏi việc bị xước.

Tư Văn không để bụng, hắn đã cho Chu Yên thì nó chính là của cô, cô muốn làm gì với nó cũng được.

Chu Yên để mặc hắn ôm cơ thể mềm mại của mình, miệng lại nói ra những lời gai góc: “Anh có biết mỗi sáng thức dậy, điều làm tôi đau khổ nhất là gì không?”

Tư Văn im lặng giữ cô trong vòng tay, ngửi mùi hương the mát nơi tóc, bờ môi cạ qua vùng mẫn cảm sau tai cô như có như không.

“Là anh vẫn còn sống.”

“Cô muốn tôi chết?”

“Có nằm mơ cũng muốn.”

Tư Văn thả tay, bước về phía lan can, xoay người nhìn Chu Yên rồi dang rộng hai tay: “Được.”

Hắn ngả ra sau, ngã khỏi sân thượng.

“A…” Chu Yên hốt hoảng lao theo.

Cô không kịp nghĩ, cũng không màng mình sẽ gặp hậu quả gì, cơ thể đã hành động nhanh hơn bộ não.

Cô không thể trơ mắt nhìn Tư Văn nhảy xuống.

Có điều Chu Yên không ngờ dưới đó hai mét bên phải lại có một khu vườn trên cao. Cô ngã vào vòng tay của Tư Văn.

Trước kia sân thượng thường được dùng để tổ chức tiệc tùng, chỉ khách nào có mức tiêu pha lên đến hai triệu mới được quyền đặt chỗ, về sau xảy ra án mạng nên bị phong tỏa, đây là lần đầu tiên Chu Yên đặt chân lên đây.

Tư Văn ôm ghì Chu Yên vào lòng: “Cô không nỡ.”

Chu Yên cựa mình khỏi cái ôm của hắn, mặt mày xanh mét: “Anh bị điên à!”

“Cô biết lâu rồi còn gì.” Tư Văn kéo cô về, khóa chặt trong vòng tay. Cô vung tay tát cho hắn một cú giáng trời rồi lập tức đứng dậy bỏ đi.

Chu Yên không quay lại Kẹo mà lái thẳng về nhà. Xe chạy vào đường chính, rẽ vào lối phụ, đến cột đèn giao thông đầu tiên phải đợi chín mươi giây. Đến giây thứ sáu mươi, cô đập mạnh tay xuống vô lăng, chờ đèn xanh thì quành trở lại Kẹo.

Cô chạy lên sân thượng, đi đến nơi Tư Văn đứng ôm cô, chiếc đồng hồ hãy còn nằm dưới đất. Cô bước đến nhặt đồng hồ lên, hà hơi túm váy lau lại mặt ngoài rồi cầm nó về.

Chẳng ai nhìn thấy những gì cô làm ngoài đêm đen.

***


Mặt trời chói chang chiếu sáng vạn vật.

Chu Yên dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Chu Tư Nguyên, sau đó đưa cậu đến trường.

Trên đường về nhà, cô tình cờ gặp Vi Lễ An đang làm nhiệm vụ, cô đang định lờ đi thì bị anh ta gọi lại.

Đã hơn một tháng kể từ lần cuối Chu Yên gặp Vi Lễ An, cô không nghĩ rằng giữa bọn họ có chuyện gì để nói, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng, cô vẫn dừng xe bên đường, hạ cửa kính xuống: “Có vấn đề gì không anh cảnh sát?”

Vi Lễ An nhìn tem đăng kiểm[2]: “Năm nay chưa tham gia đăng kiểm à? Nếu cô không thực hiện kiểm tra thường niên thì sẽ bị trừ điểm giấp phép lái xe và tạm giữ xe đấy.”

^

[2] Đăng kiểm xe là một hình thức do cơ quan chuyên ngành kiểm định về chất lượng xe. Nếu xe đạt tiêu chuẩn (bảo vệ môi trường; đảm bảo an toàn khi tham gia giao thông) thì chủ xe sẽ được cấp tem đăng kiểm, dán trực tiếp lên kính chắn gió. Tùy vào từng loại xe mà có những thời hạn đăng kiểm quy định.

Chu Yên đáp: “Hai ngày nữa tôi đi.”

Vi Lễ An nhìn cô, cô lại gầy đi, trông càng thêm mảnh dẻ, tuy chưa đến độ hốc hác nhưng vẫn làm người ta xót xa.

Anh ta bạo gan hỏi: “Cùng ăn một bữa nhé?”

Chu Yên từ chối: “Nhà tôi còn có việc.”

“Tôi có chuyện này muốn nói với cô.”

“Tôi có việc thật.”

“Là về Tư Văn.”

Đôi mắt vốn bình thản của Chu Yên bỗng trở nên nghiêm túc.

Vi Lễ An nở nụ cười cay đắng. Tín ngưỡng của anh ta không những xuất sắc mà còn có được tình yêu anh ta hằng mơ ước.

Đến một phòng riêng tại một nhà hàng, Vi Lễ An rót trà lúa mạch cho Chu Yên trong lúc chờ thịt nướng lên. Chu Yên không đến để ăn nên lập tức đưa ra nghi vấn: “Anh muốn nói gì với tôi?”

Vi Lễ An khoanh tay một hồi lâu mới hỏi: “Cô hiểu con người Tư Văn không?”

Chu Yên không nắm được ý của anh ta: “Anh không phải quanh co, cứ vào thẳng đề đi.”

Vi Lễ An đưa ra một giả thiết: “Nếu Tư Văn buôn bán ma túy thì sao?”

Anh ta chỉ nói lấp lửng, nhưng Chu Yên vẫn đáp: “Có liên quan gì tới tôi đâu?”

Vi Lễ An nhìn vào đôi mắt trong veo của cô như gắng nắm bắt điều gì đó, song Chu Yên lại giấu đi những cảm xúc chân thật như đã nhìn thấu anh ta.

“Tôi chỉ đang giả định vậy thôi, tôi muốn biết cô nghĩ thế nào về chuyện này.”

Chu Yên bực mình, không muốn lãng phí thời gian với anh ta: “Anh có vấn đề à, nếu Tư Văn buôn ma túy thì bắt anh ta đi. Luật pháp mới là thứ quyết định anh ta phải vào tù hay bị kết án tử hình, chứ anh biết thái độ của tôi để làm gì? Tôi không đồng ý thì anh ta có thể thoát được chắc? Anh tưởng mình đang đóng phim à?”

Vi Lễ An bồi thêm: “Thế nếu Tư Văn là cảnh sát chìm chống ma túy?”

Chu Yên sửng sốt, đầu óc nhất thời trống rỗng.

Vi Lễ An lặp lại lần nữa: “Nếu Tư Văn nằm vùng để phòng chống ma túy, đã từng cống hiến mạng sống của mình nhưng không có kết cục tốt đẹp thì sao?”

Chu Yên bỗng vỡ lẽ.

Vi Lễ An không thấy cô có phản ứng gì kịch liệt nên tưởng cô đã lấy lại bình tĩnh, thế nhưng cô lại cười, một nụ cười lạc lõng và kì quặc. Không phải giễu cợt, mà để che đậy, để trốn tránh, để chứng minh rằng cô đang bình thản trước tin tức ấy.

Nếu bình thản thật thì sao cô lại cười?

Vi Lễ An gần như có thể đoán được cô đang nghĩ gì – mâu thuẫn, vật lộn, lên mây rồi lại rơi xuống đáy. Anh ta có thể đoán nhiều hơn nữa, nhưng có lẽ là không cần thiết. Gương mặt Chu Yên đã rơm rớm ướt. Anh ta tưởng thứ lạnh lẽo ấy là nước mắt, nhưng đó không đơn thuần chỉ là giọt lệ, mà còn là những bồi hồi về quá khứ.

Chỉ trong mấy giây, Chu Yên đã nhớ lại rất nhiều chuyện, Tư Văn trước kia là người tốt, Tư Văn bị nghiện từ thời nằm vùng, tất thảy sự dịu dàng của Tư Văn dành cho cô không phải như đối với một con chó, mà bản thân hắn vốn rất đỗi dịu dàng.

Là vậy ư?

Là thế thật sao?

Mấy giây sau, cô bật dậy, hai tay níu chặt khăn trải bàn, không còn thể giữ nổi vẻ bình tĩnh giả dối mà hỏi dồn: “Anh đang lừa tôi, anh đang lừa tôi đúng không!?”

Vi Lễ An vốn định dò xét Chu Yên, nhưng phản ứng của cô rõ ràng cho thấy cô chẳng mảy may biết gì.

Nước mắt lăn dài trên má Chu Yên như vỡ đê, cô níu chặt cổ áo Vi Lễ An, những cảm xúc mất kiểm soát chỉ từng được biểu lộ trước mặt Tư Văn cũng bột phát: “Anh đang lừa tôi! Mà nếu đó là sự thật thì sao anh lại biết!”

Vi Lễ An nhìn cô, đau lòng, thương xót lẫn với bi thương.

Ngoài những lúc tranh cãi nảy lửa với Tư Văn, Chu Yên rất ít khi kích động như bây giờ. Cô hét lên: “Anh đang bịa chuyện đúng không!”

Vi Lễ An đã từng kinh ngạc và mất kiểm soát như cô, thế nên hiện tại anh ta đã có thể bình thản: “Có thật hay không thì cô phải hỏi mới được.”

Chu Yên không tin.

Tư Văn là một kẻ xấu xa, dữ dằn, tàn nhẫn, chẳng những giết người không ghê tay mà còn khiến người ta tan cửa nát nhà. Hắn kiêu căng ngạo mạn, coi trời bằng vung, lúc nào cũng sống theo ý mình.

Sao có thể thế? Sao hắn có thể là cảnh sát chìm được?

Nhưng những vết sẹo do súng bắn, do dao cứa trên người hắn đến từ đâu? Hắn chưa bao giờ nói với cô nửa lời.

Chu Yên bắt đầu ngờ vực, chần chờ.

Trong mắt Vi Lễ An ánh lên vẻ kiên định: “Tôi không thể tiếp cận Tư Văn, chỉ có cô mới có thể biết được chân tướng. Một khi tôi xác định được anh ta đúng là người nằm vùng, nếu mai này anh ta muốn làm chuyện chính nghĩa, tôi nhất định sẽ đứng về phía anh ta. “

Chu Yên buông thõng hai tay, hốc mắt ửng đỏ, nỗi kinh ngạc vẫn chưa tan. Cô nghẹn ngào lên tiếng: “Anh muốn tôi đi thăm dò?”

Vi Lễ An không cho là vậy: “Tôi không có ý đồ gì cả, tôi chỉ cần biết anh ta có phải người nằm vùng hay không thôi.”

Chu Yên đứng dậy rời khỏi nhà hàng. Cô sẽ đi tìm hiểu đến cùng, song không phải vì bất cứ kẻ nào.