Edit: Manh
Khi đoàn thanh tra đến Kỳ Châu, họ không biết Phùng Trọng Lương cũng đang có mặt tại đây.
Trưởng đoàn và các thành viên tiến hành kiểm tra các cơ quan ban ngành trước nhất, không phát hiện bất kì hành vi vi phạm kỷ luật nào. Sau khi tiếp nhận ý kiến của người dân, họ di chuyển đến Đội Hình sự 1.
Nhân cơ hội đó, Trịnh Trí toan báo cáo về chuyện Phùng Trọng Lương và Tư Văn, song Vi Lễ An lại ngăn anh ta lại.
Ngay khi đoàn thanh tra vừa đi, Trịnh Trí lập tức hỏi: “Chẳng mấy khi có dịp trung ương về kiểm tra trực tiếp, với đám kia tụi mình như con kiến hôi, có làm trò gì cũng như múa rìa qua mắt thợ, dây vào chỉ có nước chết thôi.”
Vi Lễ An đóng kín cửa rồi lấy ra một xấp tài liệu, đây là thành quả anh ta gặt hái được sau một tháng mặt dày ăn vạ ông nội.
Trịnh Trí nhướng mày, mở ra xem: “Cái gì đấy?”
Vi Lễ An đáp: “Sau sự kiện Lục Hoạt, Phùng Trọng Lương trở thành Cục trưởng Cục Phòng chống ma túy, trên các hội nghị, ông ấy phát biểu vô cùng chặt chẽ, đặc biệt là trong việc xây dựng và triển khai kế hoạch, nhưng ông ấy lại quên mất cái gọi là tính khả thi.”
Trịnh Trí lia mắt xuống những bức ảnh chụp thi thể cụt đầu, bất giác nổi gai ốc khắp người: “Ý cậu là sao?”
Vi Lễ An chỉ vào phần ảnh: “Tấm này được chụp tại tụ điểm sản xuất ma túy, trước khi việc truy bắt diễn ra, những ai được xem ảnh đều phẫn nộ đến mức quên thắc mắc vì sao cục trưởng lại có chúng trong tay.”
Trịnh Trí không lạ gì việc nọ: “Bên mình đã cài người trong đó còn gì? Vì vụ anh ta chết thảm, cậu còn từng tự ý điều tra, vi phạm kỷ luật mà.”
Vi Lễ An lật sang hai trang sau: “Trong báo cáo hành động của Cục trưởng Phùng chỉ nhắc đến việc ông ấy chỉ huy các hoạt động tại trung tâm chỉ huy, còn thông tin về người nằm vùng thì cực kì ít ỏi, như thể anh ta không đóng góp được mấy cho cả chiến dịch. Nhưng những bức ảnh này quá riêng tư, nếu không đánh sâu vào sào huyệt địch thì không thể nào chụp được. Sau mấy năm làm Đội trưởng Đội Phòng chống ma túy, tôi thấy đa số những kẻ buôn ma túy đều rất thông minh và thận trọng, chúng mà cho phép người ta cài vào chụp những bức ảnh này thì chứng tỏ anh ta rất giỏi.”
“Vì sao anh ta giỏi thế mà lại bị lộ? Anh ta bị lộ từ lúc nào? Vì sao không một ai giải thích được điều này sau khi băng nhóm buôn ma túy bị tóm gọn? Thậm chí mấy tháng sau, người ta chết rồi mà vẫn không ai đứng ra giải thích được, điều đó có bình thường không? Phải chăng người nằm vùng chưa hề bị lộ, và cái xác trong cái bình không phải là anh ta?”
Trịnh Trí dựng tóc gáy vì suy đoán khủng khiếp ấy: “Ý cậu là người nằm vùng năm đó vẫn còn sống?”
Vi Lễ An lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng dựa theo tất cả những gì chúng ta nắm được thì có thể lắm chứ.”
Vi Lễ An không những cho rằng người nằm vùng vẫn còn sống, mà còn cảm thấy người kia đang ở ngay gần bọn họ. Anh ta lật sang mấy trang kế tiếp: “Về phần Tư Văn, vì sao chúng ta lại điều tra anh ta? Bởi vì chúng ta phát hiện ra rằng anh ta có liên quan đến vụ Lục Hoạt. Vậy vì sao ta lại dừng? Bởi vì Cục trưởng Phùng đã ngăn cản chúng ta. Ông ấy nói tôi và cậu đã đi quá giới hạn, nếu tiếp tục điều tra thì sẽ gặp nguy hiểm, có điều như vậy lại khiến chúng ta không thể không hoài nghi, có khi nào ông ấy đang che giấu phần nào sự thật về sự kiện năm đó?”
“Vì từng thấy Triệu Vưu Kim tiếp xúc với Tư Văn nên chúng ta nghi ngờ Phùng Trọng Lương che chở cho anh ta, thậm chí cảm thấy hai người đang cấu kết với nhau. Nhưng sau khi có được thông tin từ ông nội, tôi lại không nghĩ thế nữa.”
“Hiện tại tôi có hai suy đoán. Thứ nhất, Tư Văn chính là người nằm vùng, anh ta vẫn đang thực hiện nhiệm vụ phòng chống ma túy, năm đó bày mưu giả chết là để thay đổi thân phận, lấy Dược phẩm Đông Thăng làm lá chắn để tiếp tục trợ giúp Cục trưởng Phùng. Thứ hai, Tư Văn là người nằm vùng, bởi vì đôi bên bất đồng ý kiến, xảy ra mâu thuẫn, trứng không chọi nổi đá nên anh ta đành phải giả chết.”
Trịnh Trí ngồi phịch xuống ghế, sắc mặt xanh như tàu lá chuối. Sau khi nắm bắt hết khối lượng thông tin quá đỗi khổng lồ, anh ta chỉ thốt nên câu: “Sợ thật.”
Vi Lễ An nhấp một ngụm trà: “Bằng không cậu giải thích thông tin, hành động và phản ứng của bọn họ thế nào? Vốn dĩ hai suy đoán này có thể giải thích rõ những dữ kiện chúng ta nhận được cho đến nay, nhưng tôi phát hiện ra rằng Tư Văn đã từng tham dự tiệc tối từ thiện ở tỉnh lỵ và gặp Cục trưởng Phùng.”
Dứt lời, Vi Lễ An đưa ảnh chụp cắt từ video giám sát cho Trịnh Trí: “Cũng sau bữa tiệc đó, cục trưởng mới đến Kỳ Châu.”
Trịnh Trí vỡ lẽ: “Thế thì suy đoán thứ nhất lại thành vô lý, nếu mấy năm gần đây hai người không liên lạc, Tư Văn không thể là người của ông ấy nữa.”
Vi Lễ An cầm cốc trà gật gù.
Đây quả là một tin sốc.
Trịnh Trí lắc đầu như trống bỏi: “Hồi trước tôi nói chuẩn quá, mấy đứa tôm tép như tụi mình sao mà đọ được với người ta. Nếu cậu đoán đúng thì đen trắng sẽ đảo điên hết cả.”
Trong mắt Vi Lễ An, không có gì là đen hay trắng tuyệt đối. Anh ta không muốn tin rằng vị cục trưởng mình hằng tin tưởng thực chất lại là kẻ xấu, càng không muốn tin Tư Văn mà mình luôn lấy làm phản cảm lại là người tốt, nhưng một khi anh ta đã quyết định tập trung vào sự nghiệp thì phải công tư phân minh, khách quan khi đối mặt với chứng cứ.
Trịnh Trí nhớ đến gương mặt của Tư Văn thì phát run, xoa bờ vai nổi da gà: “Nếu Tư Văn ở bên phe tốt, cậu còn đang để mắt tới cô gái của người ta kìa.”
Vi Lễ An đặt cốc trà xuống: “Nếu đúng là thế thì tôi không xứng thật.”
Trịnh Trí vỗ vai anh ta: “Khó chịu phải không?”
Lúc Vi Lễ An bắt đầu phân tích những vấn đề này thì anh ta đã từng thấy khó chịu, về sau anh ta tự nhốt mình trong phòng làm việc, không ăn không uống mấy ngày liên tiếp, đã nghĩ thông rất nhiều điều. Lần đầu tiên anh ta bỏ qua cảm xúc và sự đố kị để bình tĩnh đáp: “Không. Lúc biết người nằm vùng còn sống, tôi cảm thấy rất nhẹ nhõm.”
Thuở ấy tuổi trẻ đầy hoài bão, luôn hướng về phía mặt trời, tràn đầy nhiệt huyết vì nước vì dân, người nằm vùng gặp nạn, thây cốt chưa lạnh thì cuộc sống đã sang trang, không người nào còn nhớ là ai đã mang sự yên bình đến cho họ.
Nhưng phải có người nhớ chứ.
Năm ấy anh ta liều mạng điều tra về những kẻ buôn ma túy đã bỏ trốn, chỉ để chứng minh bọn họ đang làm đúng và xứng đáng được đối xử tử tế.
Mà nay người nằm vùng vẫn còn sống. Thật tuyệt.
Trịnh Trí sắp xếp lại tài liệu rồi cất kĩ: “Pha lật kèo này hú hồn quá, giờ mình làm gì đây?”
Vi Lễ An nhìn đồng nghiệp: “Án binh bất động.”
***
Tại Am Quảng Nam.
“Chúng mày không thể giết tao! Tư Văn sẽ không tha cho chúng mày! Anh ấy sẽ không tha cho chúng mày đâu! Chúng mày còn lâu mới thắng được anh ấy! Còn lâu mới thắng được! Không được giết tao! Mạng tao thuộc về Tư Văn! Chỉ có Tư Văn mới có thể động vào tao thôi!”
Người đàn ông bị trói tay hoảng loạn lùi về, để lại những vết hằn dưới đất, đất đá bắn tung tóe vào mặt Tiết Bằng. Triệu Vưu Kim đứng cạnh đó xách một túi nilon lớn buộc miệng đang không ngừng rung lắc, có thể thấy trong túi đựng vật sống.
Tiết Bằng giẫm lên chân y: “Mày đã nghe được chuyện bọn tao định xử Tư Văn rồi, sao tụi tao để mày sống được?”
Người đàn ông cào xuống nền đất, cả người phát run, đá cứa rách lòng bàn tay lúc nào không hay, y nhìn chằm chằm vào con dao sắc bén trên tay Tiết Bằng, cán dao là thép không gỉ, lưỡi dao sáng bóng thấp thoáng bóng hình y.
Mùi máu bay vào núi rừng cây cỏ, khiến những sinh vật nấp trong bóng tối nhấp nhổm sôi sục.
Tiết Bằng cầm dao lướt qua bên tai bị mất của y: “Tư Văn tàn nhẫn biết bao, bắn một phát nát tai mày. Sao mày lại phải bán mạng cho loại như nó?”
“Anh ấy đã cứu tao!” Người đàn ông gầm lên, nước bọt bắn lên mặt Tiết Bằng, mồ hôi hòa cùng nước mắt chảy dài trên gương mặt.
Tiết Bằng ném dao đi, nhặt một hòn đá rồi nện thẳng xuống mặt y.
Máu văng tung tóe, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp am Quảng Nam.
Triệu Vưu Kim lên tiếng can ngăn: “Vừa vừa phai phải thôi, làm căng quá để Tư Văn phát hiện là tôi với anh tàn đời đấy.”
Tiết Bằng không nhẫn nhịn nổi khi thấy tên dị hợm này khúm núm với Tư Văn y như thằng Tiết Bằng của quá khứ. Gã hủy hoại mặt y, sau đó đâm chết y, cuối cùng để đám rắn lúc nhúc trong cái túi Triệu Vưu Kim đang cầm thưởng thức thi thể y.
Sau khi xử lý trót lọt, Tiết Bằng và Triệu Vưu Kim đứng trên tầng bốn nhìn từng con rắn oằn mình trong vũng máu. Chúng nó không ăn xác chết đã lâu, thì ăn xác còn ấm là vừa đẹp.
Tiết Bằng quay đi, lại gần bờ tường tựa người rít thuốc: “Bà không nghe thằng tạp chủng kia nói Tư Văn còn đang bận ghen lồng ghen lộn vì một con ả bán hoa à? Nó chẳng rảnh để đến đây quản tôi với bà đâu, mà nó lấy quyền gì để quản? Nó làm gì có chân trong vụ này?”
“Nói thì nói thế chứ mình cũng đang nhờ Tư Văn che chở, nó không tham gia vào vụ này nhưng vẫn một tay che trời, tính Tư Văn thì nhạy bén, cậu mà cứ hớ hênh thế thể nào nó cũng sinh nghi.”
Tiết Bằng đã chán ngán những lời nhảm nhí của bà ta, gã nhổ toẹt một bãi nước bọt: “Bà thèm khát cái thứ dưới háng nó chứ gì? Bà già khắm già khú, mặt mũi thì như kia, lại còn là hàng công cộng, có khướt nó mới để mắt tới bà.”
Mặt Triệu Vưu Kim đen như đít nồi, một lát lâu sau mới nói: “Tôi không chấp người đang cáu bẳn.” Dứt lời, bà ta rời bước, trước khi xuống tầng thì bồi thêm: “Thứ ba tuần sau đi gặp Hồ Lai rồi, chuẩn bị sẵn sàng đi.”
***
Khu công nghiệp dược phẩm.
Tư Văn cởi đồng hồ đặt sang một bên, mở ngăn kéo lấy ra một chiếc đồng hồ nữ, đeo thử lên tay song không cài được.
Chu Yên quá đỗi gầy gò, đồng hồ đặt riêng cho cô cũng chỉ có mình cô đeo được.
Điện thoại bỗng đổ chuông, Tư Văn cầm lên bắt máy.
“Anh ơi, cắn câu rồi.”
“Ừ.”
“Thằng Lương chết rồi anh ạ. Tiết Bằng bảo nó ngã từ lầu bốn xuống, lúc em tìm được thì xác nó đã bị thú rừng rỉa gần hết.”
“Nhớ cho kĩ nó chết thế nào. Khi thời cơ chín muồi, Tiết Bằng sẽ là của cậu.”
“Cảm ơn anh.”
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tư Văn cầm khăn lau bạc lên lau đồng hồ.
Đồng hồ không đáng bao nhiêu, chỉ khi nằm trên tay Chu Yên mới có giá trị.
Chu Yên không có khái niệm về thời gian, mỗi khi hắn yêu cầu đến đúng giờ thì cô luôn đến muộn, tuy lần nào cũng do hắn bất chợt thay đổi giờ giấc, nhưng Chu Yên đã ở bên hắn bốn năm sao có thể không biết hắn nghĩ gì?
Như thế là không được. Hắn phải mua đồng hồ để rèn giũa cô.
Hắn lau đồng hồ kĩ càng rồi cất vào hộp, ngước mắt nhìn quanh căn phòng rộng ba trăm mét vuông, ba mặt lắp cửa sổ sát đất, ở nơi đây, hắn đã làm tình với Chu Yên, nghe cô kêu la rên rỉ, nhìn cô run rẩy phát điên vô số lần.
Cô hút thuốc nhiều đến khàn giọng, giọng trầm thấp mà khí thế, nhưng khi rên thì yếu ớt vô cùng.
Hắn thích nghe cô rên rỉ xin tha hoặc chơi nhập vai, hắn không thích chơi trò chơi, nhưng nếu là chơi cùng Chu Yên thì khác.
Chu Yên gắn cho hắn biết bao tội danh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ chỉ có cô mới từng đến căn phòng này, chỉ có cô mới được bước vào căn hộ của hắn, chỉ có cô mới được động vào điện thoại của hắn, lên giường của hắn, ôm tay hắn ngủ…
Thế giới này ruồng bỏ hắn, hắn quyết đi đòi lại công lý cho mình, chẳng hề tin ai ngoài chính bản thân, vậy mà lại dần dần tin vào cô, để cô trông thấy bao mặt bạc nhược, nắm giữ hết thảy mạch sống của mình.
Hắn cho cô bao nhiêu quyền lợi thì có bấy nhiêu quan tâm đến cô. Vậy mà cô chẳng buồn ghé mắt.
Nhưng có hề gì.
Gieo nhân nào gặt quả nấy, hắn bằng lòng gánh lấy tất cả.
Chỉ cần người đó là Chu Yên.