Edit: Manh
Lúc Mụ Hồng thấy Tư Văn thì ngỡ ngàng lắm, Chu Yên đã bảo cô sẽ đi khách mà sao hắn vẫn còn đến đây? Hai người cãi vã xong chia tay rồi còn gì? Hay chỉ là đang giận dỗi nhau thôi?
Phải chăng là thế?
Lẽ nào Tư Văn phải lòng Chu Yên rồi?
Mụ đoán già đoán non, lại một lần nữa cảm thán, con nhóc Chu Yên này quả là cao tay vô cùng.
Cứ đà này, việc Chu Yên tiếp khách sẽ bị trì hoãn hoặc không thành. Mụ ta buộc phải xác định lại địa vị của Chu Yên trong lòng Tư Văn, nhất là sau khi chứng kiến hắn đá tay khách nọ vào bồn tiểu.
Tư Văn đưa cho mụ Hồng hai triệu, bảo mụ ta xếp Chu Yên vào phòng chỉ cho khách ngắm chứ không cho động chạm, tiền cô nhận được phải ngang với phòng VIP đắt nhất Kẹo, bao giờ hết thì lại xin hắn.
Mụ ta luôn miệng dạ vâng, thề thốt đảm bảo sẽ giám sát Chu Yên chặt chẽ, tuyệt đối không để khách nào có cơ hội xơ múi cô.
Sau khi căn dặn mụ Hồng, Tư Văn lại cầm tai nghe lên nghe lén, chợt nhận ra Chu Yên đã rời Kẹo từ bao giờ. Hắn nhíu mày, đứng dậy ra ngoài.
Men theo lối hành lang ra cửa phía tây, ngó quanh quất không thấy một bóng người, Tư Văn lại đi tìm tiếp. Chếch bên là một con hẻm tối như bưng, hắn không nghĩ Chu Yên sẽ ở đây, nhưng vẫn đưa chân qua đó.
Vừa vào hẻm, cẳng chân hắn bỗng lãnh một đạp.
Cảm giác quá đỗi thân thuộc khiến Tư Văn vô thức đè “hung thủ” lên tường, ghì người nọ vào lòng.
Ba ngày.
Đã ba ngày nay hắn không được ôm cơ thể này, còn phải nghe thằng khác nói những lời dâm dục với cô, hắn sắp phát điên đến nơi rồi.
Chu Yên bất chấp vòng ôm siết, bình tĩnh nâng gối thúc vào “chỗ hiểm” của Tư Văn, nhân lúc hắn rên rỉ buông lỏng tay, cô chớp thời cơ tháo chạy khỏi con hẻm, rẽ sang con đường bên cạnh.
Cô chỉ muốn tìm một nơi không có Tư Văn để nghỉ ngơi trong chốc lát, lẽ nào khó đến vậy sao?
Mới nãy thấy hắn mon men lại gần, cô lập tức đá một cú cảnh cáo, ai ngờ hắn còn dám mặt dày mày dạn ôm cô. Hắn tưởng cô vẫn còn là con ngốc sẵn sàng dang tay, mỉm cười đón hắn mà hắn từng bao nuôi chắc?
Nực cười.
Lúc Tư Văn trở ra, Chu Yên đã hòa vào biển người. Hắn nhìn xuống tay mình, hắn mới chỉ ôm cô được ba giây.
Ba ngày, ba giây.
Hắn và Chu Yên, thế mà đã đi đến nước này. Trước kia, hắn vẫy là cô phải đến, hắn xua là cô phải đi, đừng nói là ôm, chỉ cần hắn nói một câu là có thể sờ soạng, làm tình, mà nay để ôm cô ba giây, hắn lại phải dùng cách bỉ ổi như vậy.
Tư Văn len lỏi trong biển người, không định tìm Chu Yên, hắn chỉ muốn đi qua con đường mà cô đã đi qua. Ấy vậy mà cuối cùng hắn vẫn bắt gặp bóng dáng cô. Lúc này, hắn không mù quáng đến gần mà chỉ bám theo cô, gắng không để cô phát hiện.
Chu Yên quả thật không phát hiện ra Tư Văn. Cô đeo tai nghe, vào cửa hàng tiện lợi mua một chai rượu vị đào, nhấm nháp thấy ngon, bèn uống hơn nửa chai. Loạng choạng qua cầu, đi đến sạp hàng vỉa hè, ngồi xuống lựa nhẫn nhựa đeo đầy tay, ngắm nghía đám trang sức lòe loẹt kém chất lượng: “Chu Yên! Về sau cô chính là người phụ nữ của Chu Yên tôi! Thích gì thì chọn đi, tôi mua tất!”
Chủ sạp thấy cô say xỉn, vội chớp thời cơ mồi chài: “Cô gái muốn mua nhẫn à? Hàng của tôi toàn vụn kim cương đấy, cô xem lóng lánh chưa, chỉ hai mươi đồng một cái thôi, mua nhiều tôi giảm còn mười lăm, cô mua nhé? Mua thì để tôi gói lại cho.”
Nghe chủ sạp đòi tiền, Chu Yên tháo hết nhẫn xuống, xáp lại thầm thì với anh ta: “Tôi không có tiền đâu.”
Chủ sạp: “…”
Chu Yên lải nhải: “Tư Nguyên nhà tôi bị bệnh nên cần nhiều tiền chữa lắm, về sau thằng bé cũng cần nhiều tiền để trang trải cho việc học và cuộc sống, chẳng may sau này tôi không còn ở bên thằng bé thì người ta sẽ bắt nạt nó mất, chỉ cần thằng bé có tiền thì xác suất này sẽ giảm xuống anh hiểu không? Anh có biết xác suất là gì không? Nhân lúc còn kiếm chác được, tôi phải tích cóp cho thằng bé. Anh biết Tư Nguyên phải không? Thằng bé ngoan và đáng yêu lắm…”
Chủ sạp xô đẩy Chu Yên: “Ra kia ra kia, không mua thì ra chỗ khác mà làm trò mèo.”
Chu Yên loạng choạng giật lùi, va phải lan can, đau đến mức hít sâu một hơi, song cô không để bụng mà liêu xiêu đi về trước.
Tư Văn lại không rộng lượng như vậy, hắn bước đến đạp tay bán rong xuống sông, quẳng số hàng nhựa của anh ta vào đống rác dưới gầm cầu.
Chủ sạp vùng dậy từ khúc sông sâu không đến một mét, quay phắt lại chửi: “Đứa ngu nào đá tao đấy!?”
Đập vào mắt anh ta là Tư Văn, người cách đây mấy hôm vừa xuất hiện trong bản tin thời sự về việc đã quyên góp ủng hộ bao nhiêu tiền. Anh ta im bặt, nếu là đứa nào không rõ quy củ của chợ đêm thì anh ta sẽ cho biết tay ngay, chứ người này thì không thể dây vào.
Hai mắt Tư Văn vẫn khóa chặt Chu Yên, cô vừa xuống cầu, hắn cũng bám theo sau.
Chu Yên dốc hết rượu vào bụng xong thì ném chai vào thùng rác, vung vẩy hai tay đi tiếp. Rượu cô mua tuy có nồng độ thấp, nhưng sau khi uống cả chai, giọng cô nghe ề à như đã ngấm hơi men, như chẳng còn ý thức được điều gì, có điều cô vẫn biết nhà mình ở đâu.
Cô băng qua đường chính, đường phụ rồi quành vào đường mòn, sắp về đến nhà thì bỗng dưng bị ba gã đàn ông chặn lại.
“Cô gì ơi, đi đâu đấy?”
“Uống rượu à? Xỉn rồi hả?”
“Đi làm chén nữa không?”
Dứt lời, chúng thi nhau sấn đến hòng ngửi hương rượu vương trong miệng cô, tay chực thò về phía tay, phía eo cô.
Đây là chuyện thường tình ở xóm nghèo, mấy hôm trước về nhà Chu Yên còn chạm trán một tên biến thái thích khoe của quý. Vật họp theo loài, tố chất phân theo cộng đồng, điều này vĩnh viễn không bao giờ sai.
Chu Yên uống rượu nhưng không hề say, cô đã qua cái tuổi ra đường bất cẩn từ lâu, cô cầm di động gọi 110, mở loa ngoài, cảnh cáo chúng: “Đằng sau chúng mày có hai cái camera, đi thẳng rẽ trái là đồn cảnh sát, rẽ phải là khu nhà tao, chồng tao đang đợi ở cổng, ba phút nữa mà không thấy tao thì anh ấy sẽ qua đây tìm. Có giỏi thì thử động vào tao xem.” Dứt lời, cô cụp mắt nhìn thời gian, rồi ngước đôi mắt tỉnh táo: “Hết hai phút rồi đấy.”
Tiếng của người ở đầu dây bên kia văng vẳng từ điện thoại: “Alô, đồn cảnh sát đường Nghênh Tân, quận Tam Phiên, Kỳ Châu xin nghe.”
Ba tên lưu manh đần mặt cả nửa ngày, lát sau mới hoàn hồn, nhìn nhau cười phá lên, bọn chúng nào phải người tốt, ai quan tâm chuyện chồng cô ả có đang đợi ả hay không? Ai cần biết đồn cảnh sát có ở gần hay không? Có bài báo nào viết nội dung về người bạo lực với phụ nữ lại tỉnh ngộ ngay tức khắc?
Chúng lộn trở về, bắt gặp Chu Yên cởi giày cao gót, chạy về phía đường lớn thưa người qua lại.
Chu Yên không tin còn có nhiều người tốt trên đời, cô không cho là mình có thể dọa được chúng, vừa chớp được cơ hội là chạy thục mạng. Có thoát được hay không là một chuyện, trước tiên cứ chạy cái đã.
Ba gã lập tức nhấc gót đuổi theo, một khi tóm được, chúng toan tính đè con ả xuống đất trừng phạt, cho nó ăn mấy cái vả để nó biết mình đã làm phật lòng ai.
Chưa đi được hai bước thì bỗng từ sau lưng có người đạp chúng ngã chảy máu. Ba thằng lồm cồm bò dậy, ngoắt lại nhìn đối phương, người kia đứng ngược chiều ánh đèn, gương mặt ẩn trong bóng đêm, nhưng trông cái tướng vai rộng chân dài thì hẳn đối phương biết võ.
Sau mấy giây lưỡng lự, chúng xông cả đến, định dần cho đối phương một trận.
Tư Văn tóm lấy mắt cá chân của một tên giật mạnh ra sau, thúc cùi chỏ vào huyệt thái dương gã rồi đạp xuống khoeo chân gã, tiếng xương gãy cất lên cùng một tiếng rú thảm thiết. Hai gã còn lại tức điên, hầm hè với hắn.
Gần đó có một công trường xây dựng nơi từng là một ngân hàng, sau khi bị cháy vào năm ngoái thì được mua lại vào năm nay để xây lại, bên trong ngổn ngang vật liệu công nghiệp, bất cứ thứ gì cũng có thể dùng làm hung khí.
Tư Văn nhảy qua hàng rào xây dựng, lấy một thanh thép đâm xuyên tay hai tên lưu manh.
Nhìn tay chúng đầm đìa máu, hắn mới chợt nghĩ: Kia có phải cái tay đã chạm vào Chu Yên không?
Có đúng không nhỉ? Phải chăng là hắn nhầm tay?
Nghĩ vậy, hắn giơ thanh thép đâm thủng cái tay còn lành của chúng.
Tư Văn mất một lúc để giải quyết việc này, bấy giờ Chu Yên hẳn đã về đến nhà. Hắn quay lưng đi ngược trở về, con đường như kéo dài vô tận, nhất là khi bước một mình lẻ bóng.
abcabcasd@#$@#$@#$@#fsd
Tối hôm sau đi làm, Chu Yên nghe nói hôm qua có hai người đàn ông bị đâm thủng tay, một người bị đạp gãy chân ở khu cô sống.
Kẹo cứ bàn tán về vụ này cả ngày trời, không phải vì ba người này xui xẻo cỡ nào, mà vì chúng đã từng là đối tượng tình nghi trong các vụ hiếp dâm tập thể xảy ra ở khu xóm nghèo, chuyên nhắm vào phụ nữ say rượu đi đêm để thực hiện hành vi xâm hại tình dục trong thời gian gần đây.
Các đối tượng thường hoạt động về đêm, mà hầu hết mọi người khu xóm nghèo đều giữ thái độ bàng quan. Họ vẫn còn lòng chính nghĩa, song cái giá phải trả cho công lý quá cao, họ còn chưa lo nổi cho cuộc sống của mình, không ai muốn rước họa vào thân.
Bất kể sự giúp đỡ của họ có hữu ích hay không, chẳng may lọt vào tầm ngắm của đối phương và bị trả đũa thì bọn họ không gánh nổi hậu quả.
Vì nhiều lý do khác nhau như thế, cảnh sát mãi không bắt được hung thủ, để ba tên này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật suốt hai tháng nay.
Hiện tại, chúng chủ động gọi điện thoại báo có người cố ý gây thương tích, trong lúc ghi lại lời khai, cảnh sát phát hiện chúng có đặc điểm giống với đối tượng tình nghi trong vụ hiếp dâm nên đã lấy DNA để xét nghiệm, quả nhiên trùng khớp DNA với tinh dịch mà một nạn nhân nữ cung cấp.
Cả ba gã cùng tự chui đầu vào lưới.
Cánh đào ở Kẹo tò mò muốn biết ai là người đã hủy hoại tay của chúng, cống hiến cho xã hội, còn Chu Yên không mảy may để bụng. Cô biết người kia là Tư Văn, cô đã tận mắt thấy hắn làm điều đó, và cô cũng biết, hắn chẳng đời nào có lòng cống hiến cho xã hội.
***
Đội Hình sự 1.
Vừa ra khỏi phòng thẩm vấn, Vi Lễ An nằm trên bàn ngủ gục.
Gần đây xảy ra một loạt vụ án, nhân sự trong đội lại khiêm tốn, khiến anh ta phải làm việc không ngơi tay. Trịnh Trí tự nguyện tăng ca cùng đội trưởng nhà mình, sẵn sàng thức khuya xử lý vụ án cùng anh ta, nhưng lượng công việc quá tải vẫn làm anh ta mệt đừ người.
Trịnh Trí nhập vụ án vào hệ thống, hễ rảnh rỗi là lại xem tiến độ điều tra Tư Văn. Không có gì mới mẻ, không tìm được bất cứ sơ hở nào. Tên này còn thích làm từ thiện, hở ra là quyên góp mấy chục triệu, cứ như một nhà từ thiện đích thực.
Nhưng đó có phải con người thật của hắn không?
Đang xem dở thì Trịnh Trí sực nhớ đến một bóng hình quen thuộc, anh ta thình lình bật dậy, chạy qua lay Vi Lễ An như điên.
Đầu Vi Lễ An đau như búa bổ, mặt nặng mày nhẹ: “Cậu rảnh háng à?”
Trịnh Trí nôn nóng hỏi anh ta: “Cậu còn nhớ người phụ nữ đi ngang qua hai ta ở khu công nghiệp dược phẩm mà tôi bảo là trông quen quen không?”
Vi Lễ An hồi tưởng lại, láng máng nhớ ra: “Làm sao?”
Trịnh Trí kích động đập bàn: “Triệu Vưu Kim! Là Triệu Vưu Kim! Là nữ trình dược viên của Kỳ Châu, vợ Cục trưởng Phùng đấy!”
Vi Lễ An bất giác ngồi thẳng lưng: “Cậu không nhìn nhầm chứ?”
Trịnh Trí khẳng định chắc nịch: “Bà ta phẫu thuật mắt nên trông lạ lắm, nhìn là biết đã động vào dao kéo. Tư Văn tuy có cuộc sống riêng hỗn loạn, tìm cả gái ở Kẹo, nhưng đã bao giờ đưa đến khu công nghiệp dược phẩm đâu? Ngoài cảnh sát đi điều tra thằng đấy như tụi mình thì chỉ có người làm ăn với nó mới đến đó. Vừa có khả năng làm ăn với Tư Văn, vừa có một đôi mắt Barbie, ngoài Triệu Vưu Kim ra thì không thể là ai khác được.”
Vi Lễ An lấy làm lo âu, nếu người kia là Triệu Vưu Kim thì chẳng lẽ anh ta đã đoán đúng?
Anh ta từng ngờ rằng Tư Văn chính là tên Phạm Sưởng lọt lưới năm đó, điều tra được nửa đường thì Phùng Trọng Lương đến Kỳ Châu can ngăn, cứ như đang che chở Tư Văn. Đương nhiên đây vẫn chỉ là nghi vấn của anh ta, nhưng nếu Triệu Vưu Kim và Tư Văn có quan hệ mật thiết như Trịnh Trí nói, phải chăng cục trưởng và Tư Văn là người trên cùng thuyền?
Hay nói cách khác, Tư Văn chính là Phạm Sưởng, căn bản không có tên em họ Hạ Nhất nào, tất cả đều là yểm hộ của hắn, sở dĩ năm đó hắn có thể chạy thoát là nhờ Phùng Trọng Lương ngấm ngầm hỗ trợ.
Nếu đúng là thế, Triệu Vưu Kim có thể giành được thành tích xuất sắc trong kinh doanh cũng là điều dễ hiểu.
Một người phụ nữ gây dựng sự nghiệp hoành tráng như ngày nay ở Kỳ Châu khỉ ho cò gáy khó mà khiến người ta không hoài nghi. Ai cũng biết bà ta là vợ của Phùng Trọng Lương, nhưng không ai cảm thấy ông đã đỡ đần vợ, bởi trong sự nghiệp phòng chống ma túy, Phùng Trọng Lương là một người đáng tôn kính.
Giờ nhìn lại, đây chưa chắc đã không phải mặt nạ của ông.
Vi Lễ An lạnh cả sống lưng, anh ta không hy vọng Phùng Trọng Lương và Tư Văn cùng một giuộc, nhưng chân tướng sự việc khiến người ta không kịp trở tay.
Trịnh Trí hiển nhiên cũng có chung suy nghĩ với Vi Lễ An, anh ta nghiêm túc hẳn lên: “Nếu Cục trưởng Phùng thật sự chung thuyền với Tư Văn thì mình nên làm gì bây giờ?”
Xưa nay, họ luôn tự tin trong từng lần hành động cũng là nhờ có một lãnh đạo mẫu mực như Phùng Trọng Lương, nay biết ông có khi lại là sói đội lốt cừu, Vi Lễ An cảm thấy sợ: “Kín tiếng thôi, cứ theo dõi sát sao xem tiếp theo họ định làm gì.”
Trịnh Trí gật gù, lại hỏi: “Thế nếu Tư Văn vẫn còn buôn ma túy, cục trưởng chống lưng cho nó thì mình làm gì bây giờ?”
“Xử theo nguyên tắc.”
Ai phạm tội cũng phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, dù là Phùng Trọng Lương có công lao vĩ đại cũng không ngoại lệ.