Edit | Beta: Manh & MDL
Lần này Tư Văn không ngăn Chu Yên lại nữa, nhưng cứ thế nhìn bóng cô xa dần thì hắn không chịu được, bèn nhấc chân bám theo. Cô bắt taxi, hắn cũng lên ô tô. Cô xuống xe đi vào khu chung cư, hắn cũng đỗ xe lại bên đường, rảo bước đi theo đến tận khi cánh cửa nhà cô ngăn lại ánh nhìn mải miết của hắn.
Hắn đứng chôn chân nơi cầu thang một hồi, mắt vẫn hướng về phía cánh cửa ấy.
Không tiến đến, mà cũng chẳng rời đi.
Vào nhà rồi, Chu Yên trượt dài theo cánh cửa, ngồi phịch xuống sàn che miệng khóc thút thít.
Lẽ ra cô nên thấy nhẹ nhõm mới đúng, sao cô lại khóc chứ? Có gì để khóc đâu? Tên già Tư Văn khốn kiếp có gì đáng để cô rơi nước mắt?
Hắn ích kỷ, hung ác, độc đoán, vạ miệng, bất nhân, vô liêm sỉ… cô không tìm ra nổi một ưu điểm nào ở hắn, vậy thì tại sao cô vẫn không cầm được nước mắt?
Chu Yên, mày mắc chứng Stockholm giai đoạn cuối à? Mày bị khổ dâm hay mày hèn đến phát điên rồi?
Hắn đã đạp mày xuống mười tám tầng địa ngục, khiến mày mấy phen “diện kiến” diêm vương mà mày còn mếu máo vì hắn, rời khỏi tên ma quỷ ấy khiến mày đau đớn đến thế sao?
Hơn bốn năm trời, hắn sáng nắng chiều mưa, chưa bao giờ thiếu cách để khiến mày nếm trải sự hung tàn của hắn. Hắn cắn thuốc thấy sướng thì xoa đầu mày như chó, cho phép mày lại gần, đến lúc cáu lên thì lại cắn cho mày nát tươm, còn chơi mày đến nỗi mặc cái quần cũng khó.
Dần dà mày đâm chai lì, thái độ cũng từ khúm núm chuyển thành ung dung. Rồi đến khi mày đã có thể bình thản đón nhận mọi trò hành xác của hắn, tất cả mọi người đều nghĩ mày đã “tu luyện” thành công, thì hắn lại bất ngờ thay đổi.
Hắn bắt đầu trở nên dễ dãi với mày, số lần hắn tỏ ra dịu dàng cũng ngày một nhiều hơn. Mày hoang mang một thời gian, rồi cũng dần tin rằng hắn đã thay đổi. Nhưng sự thật mới trớ trêu làm sao, Tư Văn vẫn cứ là Tư Văn, cho dù sự dịu dàng của hắn có là thật, thì cái hung tàn xưa nay cũng không phải giả.
Cuối cùng mày không chịu được nữa, mày muốn rời đi, cũng dễ hiểu thôi, đã đến lần thứ chín rồi, ai mà chẳng muốn rời đi. Đây là bản năng con người.
Nhưng không hiểu sao mày lại thấy nhoi nhói. Mày tưởng đó là cái nhói ở dạ dày, ở bàn chân, là nỗi đau sinh lý, nhưng nỗi đau sinh lý có thể khiến một người trưởng thành như mày không kìm được nước mắt ư?
Suy cho cùng, chính mày cũng thay đổi đấy thôi?
…
Chu Yên ôm đầu, vùng vẫy bứt ra khỏi dòng suy nghĩ, cô không muốn biết đáp án. Dù nó có là cái gì thì cô cũng đã rời khỏi Tư Văn rồi, sau này cô sẽ không bao giờ bị hắn tra tấn nữa.
Không cầm được nước mắt thì kệ thôi, hồi nhỏ cô chẳng từng khóc vì không được ăn kẹo còn gì, khóc nào có nghĩa lý gì đâu?
Chu Tư Nguyên nghe có tiếng động nên đi ra bật đèn lên, thấy Chu Yên ngồi dưới sàn thì vội chạy đến, trông chị gái đầm đìa nước mắt, cậu sốt ruột ra mặt: “Chị ơi, làm sao vậy chị? Đã xảy ra chuyện gì ạ?”
Chu Yên vươn tay ôm Chu Tư Nguyên, đờ đẫn nhìn ra xa xăm, hai hàng lệ vẫn chảy dài, cô chậm rãi cất tiếng, giọng như đang kể chuyện: “Có một hạt cỏ độc nảy mầm trong lòng chị, hôm nay chị vừa nhổ nó đi.”
Chu Tư Nguyên hiểu câu ấy theo nghĩa đen: “Vậy tức là chị vừa thoát chết mà? Sao chị lại khóc? Chị khóc làm Tư Nguyên cũng buồn lắm.”
Chu Yên ôm em trai chặt hơn: “Bởi vì nó đã sống quá lâu, đã ăn sâu vào cơ thể, bén rễ trong tim chị, giờ nhổ nó chẳng khác gì nhổ luôn nửa cái mạng của chị. May mà chị không chết, chỉ đau phát khóc thôi.”
Chu Tư Nguyên nghe cái hiểu cái không, song vẫn dụi mặt vào vai cô an ủi: “Chị vẫn còn Tư Nguyên mà.”
Phải rồi. Cô vẫn còn Tư Nguyên mà.
Ngày mai, sẽ là một khởi đầu hoàn toàn mới.