Edit: Manh
Có không ít người biết Triệu Vưu Kim lợi dụng Phùng Trọng Lương, nhưng vì muốn kiếm chác từ mối quan hệ này nên ai cũng giữ mồm giữ miệng. Ai chán sống lăm le tố giác thì sẽ chẳng yên thân với Triệu Vưu Kim và bè lũ sau lưng. Trước khi kịp báo với Phùng Trọng Lương, người đó nhất định sẽ bị kìm hãm, lâm vào kết cục thê thảm.
Nhưng Tư Văn thì khác.
Dựa vào hiểu biết về hắn trong khoảng thời gian này, Triệu Vưu Kim biết hắn có thể nhúng tay sâu cỡ nào. Nếu hắn muốn tố giác, hắn chắc chắn sẽ thành công, dù bà ta có cố đấm ăn xôi thì phút chót cũng sẽ không còn chốn dung thân.
Bà ta sợ, vì bà ta biết Tư Văn nói được, làm được. Điều này thật đáng sợ.
Triệu Vưu Kim quỳ xuống, nhích về phía Tư Văn: “Xin anh, xin anh đừng nói cho chồng tôi biết tôi đã làm những gì!”
Tư Văn hết sức hào hứng: “Với nhân vật tầm cỡ như Phùng Trọng Lương, chỉ cần ông ta chịu tạo điều kiện thì sẽ có rất nhiều doanh nhân sẵn sàng làm trâu làm ngựa cho ông ta. Tuy người duy nhất có thuốc là tôi, nhưng tiền thì ai cũng có, bà không bổ sung được thuốc thì bỏ tiền ra cũng được. Dù tiền vốn và tiền bồi thường cao gấp ba lần là cái giá trên trời, những người đó cũng sẽ nhanh chóng bù giúp bà thôi.”
Không! Không! Phùng Trọng Lương không thể biết chuyện này, bằng không bà ta sẽ chết, bà ta chắc chắn sẽ tàn đời!
Triệu Vưu Kim van vỉ: “Xin anh, xin anh đừng cho ông ta biết, ông ta sẽ bắn chết tôi mất! Xin anh đấy!”
Tư Văn hỏi bà ta: “Giữa thuốc men và không cho Phùng Trọng Lương biết lý lịch xuất sắc của bà, bà chọn cái nào?”
Triệu Vưu Kim bật thốt: “Đừng cho ông ta biết!”
Tư Văn đặt điều kiện: “Tôi có thể che giấu sự thật giúp bà, nhưng bà phải làm việc cho tôi.”
Triệu Vưu Kim gật đầu như gà mổ thóc.
Tư Văn đưa mắt ra hiệu cho người của mình, họ ném một thứ đến trước mặt Triệu Vưu Kim.
Vừa thấy món đồ, Triệu Vưu Kim hồn xiêu phách lạc: “Ma túy! Anh… Anh… Anh… Anh buôn bán ma túy! Đây là phạm pháp! Anh làm thế là phạm pháp!”
Tư Văn mổ xẻ tình huống của bà ta: “Hàng của bà bị cướp, không đến được tay người mua, cùng lắm thì bà táng gia bại sản, mãi mãi không khấm khá lên được. Còn nếu Phùng Trọng Lương biết bà ngấm ngầm lợi dụng địa vị của ông ta để cấu kết với chính phủ và các doanh nghiệp, tham gia vào các hoạt động kiếm tiền bẩn, bét nhất cũng phải ngồi tù hai mươi năm. Nếu làm việc cho tôi, bà có thể tự bù vào lỗ hổng, tiếp tục chơi trò hai mặt với Phùng Trọng Lương.”
Triệu Vưu Kim không có gan đâu mà nhận, dính vào buôn ma túy chỉ có nước chết. Sau khi kết hôn với Phùng Trọng Lương, không ai trong đám buôn ma túy bà ta từng được gặp có được kết cục tốt, mà bà ta cũng biết Phùng Trọng Lương căm thù ma túy cỡ nào.
Tư Văn ung dung tự tại, như thể biết chắc bà ta sẽ đồng ý.
Quả nhiên, sau trăm lần nhủ “Không” với lòng, Triệu Vưu Kim ngẩng đầu đáp: “Được.”
Tư Văn không tỏ vẻ gì, Triệu Vưu Kim đồng ý là điều đương nhiên.
Hắn đã tốn bao công sức để đẩy bà ta vào bước đường cùng, nếu diễn biến khác với kịch bản thì hắn đâu còn là Tư Văn người khác nghe danh đã sợ vỡ mật nữa? Hắn rành rẽ mưu mô thủ đoạn, không mấy ai có thể thoát khỏi kế hoạch của hắn.
Nếu là người khác có lẽ đã chọn cái chết, nhưng Triệu Vưu Kim chẳng những tham sống mà còn không muốn sống ngắc ngoải trong tù. Bà ta dám lợi dụng Phùng Trọng Lương để hoành hành ngang ngược tại Kỳ Châu, vơ vét của cải, làm việc ác để thoát chết thì sẽ dám dấn thêm vài bước nữa trên con đường phạm tội.
Vì sao?
Vì lý gì giữa việc bại lộ, bị bắt và phạm tội nghiêm trọng hơn, có những tên tội phạm lại chọn làm điều sau?
Bởi chúng biết, nếu bị vạch trần và bị bắt thì ắt sẽ toi đời. Cũng chính vì lý do ấy, đã làm dân buôn ma túy thì phải thủ sẵn súng. Nếu đã quyết định chơi liều, bọn họ chắc chắn sẽ phạm tội đến cùng, vì đã không còn đường quay lại nữa.
Triệu Vưu Kim thắc mắc: “Sao lại là tôi?”
Tư Văn thản nhiên đáp: “Bà có mạng lưới quan hệ rộng khắp Kỳ Châu, hơn ai hết, bà biết ai lôi kéo được và ai là đồng bọn.”
Triệu Vưu Kim dựng tóc gáy. Nay bước lên thuyền giặc rồi, bà ta mới muộn màng nhận ra rằng mình đã mắc bẫy.
Những tế bào não ít ỏi như được kích hoạt, giúp bộ não nặng nề của bà ta vận hành.
Tư Văn đã sớm biết bà ta là vợ của Phùng Trọng Lương, thế nên hắn mới đến sòng bạc để thu hút sự chú ý của bà ta. Nếu hắn tiếp cận bà ta bằng cách này, bà ta và bè lũ sẽ không nghi ngờ hắn có mục đích khác.
Suy cho cùng, chính bà ta là người vừa ý Tư Văn trước, nhưng ai có thể nghĩ rằng đó là thủ đoạn của hắn chứ?
Hắn cũng cực kì tự tin, biết chỉ bằng vào vẻ ngoài của mình, Triệu Vưu Kim tất sẽ đổ đứ đừ.
Có lẽ Chu Yên là yếu tố duy nhất nằm ngoài kế hoạch của Tư Văn, hắn không nghĩ bà ta sẽ động đến Chu Yên, hoặc chăng hắn có, nhưng lại không ngờ rằng Kẹo sẽ khoanh tay đứng nhìn. Chuyện vừa xảy ra, hắn lập tức đạp đổ kế hoạch cũ, chuyển sang phương án hiện tại, cho bà ta thấy bộ mặt thật của mình một cách thẳng thắn nhất, tàn bạo nhất, chẳng buồn che giấu nữa.
Lúc hàng bị cướp, bà ta không nghĩ gì nhiều, giờ ngẫm lại, có khi cũng là do Tư Văn làm.
Tìm khắp Kỳ Châu, thậm chí khắp cả đất nước này, chỉ Dược phẩm Đông Thăng mới có đủ lượng thuốc để bù vào lỗ hổng của bà ta. Bà ta nhất định sẽ tìm đến hắn, sau đó hắn sẽ cho bà ta lựa chọn.
Nếu hắn yêu cầu bà ta bán ma túy, chắc chắn bà ta sẽ không làm. Tuy dốt nát nhưng bà ta vẫn hiểu, táng gia bại sản chưa thấm tháp gì, dính vào ma túy thì chỉ có chết không chỗ chôn.
Có điều khi ấy Tư Văn không đề cập ngay đến mục đích thật sự của mình mà đưa bà ta vào ván cờ từng bước, từng bước một, để đến cuối cùng, bà ta nhìn thì tưởng có nhiều sự lựa chọn, nhưng thực chất lại chẳng còn lựa chọn nào khác.
Người đàn ông tên Tư Văn này thật sự quá bản lĩnh, cứ như đi guốc trong bụng bà ta.
Triệu Vưu Kim rùng mình.
Không chỉ vì âm mưu của Tư Văn, mà còn vì lúc bà ta tìm đến hắn, rõ ràng hắn có thể lấy Phùng Trọng Lương ra uy hiếp bà ta, nhưng hắn không làm thế. Trước khi tung con át chủ bài, hắn muốn làm bà ta nhục nhã, để bà ta nếm đủ mọi đắng cay.
Hắn hưởng thụ niềm vui thích khi thấy bà ta bị đạp xuống bùn. Không phải vì giá trị của bà ta, mà là để trả thù.
Nhưng hắn trả thù vì đâu? Không lẽ là vì Chu Yên? Chu Yên có thể khiến hắn điên cuồng đến vậy ư?
Chẳng bao lâu sau, một người đàn ông mặt sẹo bước vào phòng. Tướng tá gã nom bặm trợn, nhưng từ hành động không dám nhìn vào mắt Tư Văn của gã, có thể thấy gã rất sợ Tư Văn.
Gã ta chính là Tiết Bằng.
Tiết Bằng sống trong hầm trú ẩn không biết bao lâu, mãi sau Tư Văn mới sai người đến đón gã. Suốt một tuần nay, theo chỉ dẫn từ thuộc hạ của Tư Văn, gã chạy nửa vòng đất nước để đến Kỳ Châu, lại được mấy người luân phiên hộ tống, cuối cùng mới gặp được Tư Văn.
Tư Văn giao Triệu Vưu Kim cho gã: “Dạy quy củ cho bà ta đi.”
Tiết Bằng nhìn Triệu Vưu Kim đương chán nản, ngờ vực hỏi: “Giờ hàng bị cướp, bà ta đã thất tín, mạng lưới tan tành rồi còn đâu?”
Tư Văn bình tĩnh đáp: “Chỉ cần anh bổ sung đủ hàng cho bà ta thì sẽ nối lại được các mối quan hệ thôi.”
Tiết Bằng nghe vậy biến sắc, mới đầu lộ vẻ khó tin, sau đó như vỡ vạc ra điều gì.
Triệu Vưu Kim hiểu ý Tư Văn, cả người toát mồ hôi lạnh.
Sợ hai kẻ kém thông minh chưa thông suốt, Tư Văn giải thích: “Người cần gấp một kênh phân phối để tuồn hàng không phải tôi mà là anh. Anh tìm đến tôi để hợp tác, tôi có thể làm cầu nối giữa anh và Triệu Vưu Kim, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chùi đít cho bà ta giúp anh. Nếu muốn dựa vào bà ta để thâu tóm thị trường Kỳ Châu thì anh phải bổ sung hàng hóa. Đừng nghĩ đến chuyện ngồi mát ăn bát vàng, anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi sẽ tốt tính như vậy?”
Tiết Bằng siết chặt tay, nghiến răng nghiến lợi, thái dương nổi gân xanh.
Tư Văn biết Tiết Bằng có tiền, gã ta chỉ thiếu một con đường mà thôi: “Chuyển bốn mươi triệu cho tôi rồi tôi sẽ vận chuyển thuốc ra nước ngoài cứu hai người.”
Tiết Bằng gần như rít qua kẽ răng: “Giờ tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Tư Văn ngồi xuống, bắt tréo chân, một tay gác lên thành ghế, tay kia đặt trên đầu gối. Dáng vẻ kiêu ngạo ấy tách biệt hẳn với khung cảnh đổ nát chung quanh, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tiết Bằng không thể chờ thêm nữa, mạng lưới buôn ma túy thay đổi chóng vánh, trong khoảng thời gian bị Cục Phòng chống ma túy theo dõi sát sao, gã vốn đã tụt hậu lắm rồi, nếu còn trì hoãn thì hắn sẽ bị đào thải. Dù sao trong cái nghề này, người mua chẳng quan tâm ai là mối bán, chỉ để ý đến hàng hóa và các kênh giao dịch.
Những khách cũ của gã đã bị Cục Phòng chống ma túy tóm sạch, nếu muốn mở con đường mới thì phải tìm được người mua mới. Việc này chẳng những tốn nhiều thời gian mà trong quá trình tìm kiếm, gã sẽ còn phải đề phòng cảnh sát nằm vùng giở trò. Tư Văn và Triệu Vưu Kim là cơ hội duy nhất để gã có thể trở lại như xưa, gã không thể bỏ lỡ cơ hội này.
Những người đã từng đứng trên đỉnh kim tự tháp sẽ không muốn sống tạm bợ dưới chân núi.
Sau khi nghĩ đến nghĩ lui, Tiết Bằng quả quyết đáp: “Được, tôi sẽ tìm cách.”
Tư Văn bàn bạc xong xuôi thì rời đi. Đám lâu la chủ động để Tiết Bằng và Triệu Vưu Kim có cơ hội trò chuyện, phân tích tình hình chán chê, sau đó soát người cả hai một lượt để đảm bảo không ai mang máy nghe trộm hay thiết bị quay lén, cuối cùng thả Triệu Vưu Kim về, giữ Tiết Bằng lại trông coi.
Tiết Bằng hiện đang bị cảnh sát theo dõi chặt chẽ. Gã ta vẫn còn giá trị lợi dụng, Tư Văn sẽ không để gã bị bắt.
***
Tư Văn quẹo vào một công ty con gần đó, đổi xe rồi quay trở lại thành phố.
Trên đường đi, điện thoại của hắn đổ chuông hai lần, tất cả đều là thông báo về biến động tài khoản. Hàng mày của hắn nhướng lên khi thấy Chu Yên tiêu bốn tệ rưỡi và ba mươi hai tệ.
Tiêu pha vào đâu đây?
Tư Văn lấy máy gọi cho Chu Yên. Lúc này cô đang ăn cơm, vừa ăn vừa khụt khịt: “Alô.”
Tư Văn hỏi: “Cô mua gì vậy?”
“Mì gói với một bao thuốc.”
“Chờ tôi ở nhà.”
Bấy giờ Chu Yên mới để ý thấy hắn đã ở trong nước được một thời gian: “Dạo này anh không phải xuất ngoại à?”
“Đây là chuyện cô có thể hỏi à?”
Chu Yên nuốt một miếng mì, đôi môi đỏ au vì cay: “Thế cứ ở đó mà chờ.”
Lời này quá khiêu khích, Tư Văn quay xe lại, lái thẳng đến nhà Chu Yên.
Tư Văn tới nơi đúng vào lúc Chu Yên vừa ăn xong, lúc mở cửa thấy hắn, Chu Yên còn tưởng mình nhìn lầm: “Anh…”
Tư Văn cởi áo khoác vắt lên thành ghế, đưa tay kéo cà vạt, buộc cô lùi về sau.
Chu Yên dợm nhắc hắn: “Trong nhà…”
Không để cô nói hết câu, Tư Văn đã nhét cà vạt vào miệng cô, bàn tay chu du trên ngực, trên eo, trên mông cô.
Khác hẳn với thái độ ngoan ngoãn thường ngày hay như thái độ liều chết chống cự đêm đó, lúc này Chu Yên giãy giụa vô cùng kịch liệt. Hắn có thể cảm nhận rõ rằng cô đang vô cùng kháng cự, nhưng đồng thời cũng rất kiềm chế, dường như cố giữ cho bản thân không phát ra tiếng.
Tư Văn kéo khóa váy của Chu Yên rồi cởi váy cô ra, đôi môi lần xuống mút phần xương quai xanh.
Chu Yên sắp sửa khóc đến nơi.
Trong mắt Tư Văn bùng lên ngọn lửa, như muốn thiêu cô thành tro, động tác ngày một mãnh liệt.
Bỗng, một giọng nói mềm như bông truyền đến bên tai: “Chị ơi.”
Tư Văn dừng lại, đưa mắt sang, trông thấy cậu bé đang mơ màng đứng trước cửa. Nhân lúc hắn sững sờ, Chu Yên đạp hắn ra, rụt tay về lấy cà vạt trong miệng ném vào mặt hắn: “Trước khi vào nhà anh không thể xem xem có người khác hay không à?”
Ngọn lửa trong Tư Văn tắt ngấm, hắn kéo khóa váy lên giúp Chu Yên.
Chu Yên lườm hắn cháy mặt, bước lại chỗ Chu Tư Nguyên, ngồi xuống sờ lên trán cậu: “Sao em không ngủ nữa? Còn đau đầu không? Có đói không?”
Chu Tư Nguyên lắc đầu: “Chị ơi, em vẫn phải tiêm nữa à?”
“Không tiêm nữa, Tư Nguyên khỏe rồi thì mình không tiêm nữa.”
“Mình cứ tiêm mũi nữa đi. Như thế thì em không dễ ốm nữa.”
Chu Yên ôm cậu vào lòng, xót xa: “Tư Nguyên nhà mình sẽ chóng khỏe lại thôi.”
Chu Tư Nguyên cũng vòng tay ôm chị, sau đó nhìn người đàn ông đang ngồi trên xô-pha: “Chị ơi, anh này là đồng nghiệp của chị à? Hình như em từng gặp anh ấy rồi phải không?”
Nhắc đến Tư Văn, Chu Yên lại bực mình, đáp có lệ: “Ừ.”
Chu Tư Nguyên hỏi: “Sao anh ấy lại hôn cổ chị?”