Edit | Beta: Manh & MDL
Cuối cùng thư ký một mình lái chiếc SUV về, còn Tư Văn thì dưa Chu Yên đến bệnh viện bóp chân. Lúc bác sĩ kê đơn, hắn còn hỏi có để lại di chứng gì hay không.
Thật ra hắn thừa biết câu trả lời là không nhưng không hiểu sao vẫn muốn hỏi cho bằng được, đến nỗi bác sĩ chỉnh hình phải cho hắn một ánh mắt như nhìn người điên.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người ghé vào ăn tối tại một nhà hàng – một chuyện có thể là hết sức bình thường với những cặp đôi khác, nhưng với họ và mối quan hệ của họ thì không.
Không hào hứng, không cảm xúc, vậy mà lạ thay, vẫn có biết bao ánh mắt mờ ám đổ dồn về phía họ. Tư Văn đã quen rồi nên không để bụng, Chu Yên thì có hơi không quen nhưng cũng chẳng mấy bận tâm, xưa nay cái nhìn của người khác rất hiếm khi ảnh hưởng được đến cô.
Ăn xong về nhà, vừa qua khỏi cửa Tư Văn đã bắt đầu cởi quần áo, Chu Yên thấy vậy cũng tự giác vào phòng tắm xả nước đầy bồn. Xong xuôi cô ra ngoài, đương đi ngang qua Tư Văn thì bị hắn chộp tay giữ lại.
Chu Yên giãy mãi không ra, trông đến là bất lực: “Anh làm gì đấy?”
Tư Văn kéo cô lại dồn vào một góc. Với chiều cao, sức mạnh, và khí thế áp đảo, trong tư thế này, trông hắn giống hệt một con dã thú.
Không, không phải chỉ giống không thôi, mà hắn chính là một con dã thú.
Chu Yên giương mắt nhìn hắn, chừng như chẳng hề bận tâm. Tư Văn vẫn còn đang mặc áo sơ-mi, mới chỉ cởi hai cúc: “Cởi cho tôi.”
Không gian tù túng quá mức khiến Chu Yên cảm thấy hơi khó thở: “Anh dịch ra chút đi.”
Tư Văn đứng bất động như núi.
“Được, cứ ở đó cho tôi chết ngạt luôn đi. Dù sao tôi cũng chẳng thiết sống nữa.” Thấy vậy cô cũng ngang ngược đáp trả.
Bấy giờ Tư Văn mới chịu lùi lại nửa bước.
Chu Yên cởi từng cúc cho Tư Văn, tay chốc chốc lại sượt lên ngực và bụng của hắn, như những cái cào không rõ là cố ý hay vô tình từ một chú mèo con, không nhột, song để lại cảm giác nóng như thiêu đốt. Cởi hết hàng cúc, Chu Yên đang định rời đi thì bỗng nhiên hắn giữ rịt cô vào lòng, làn da trần dán sát vào người cô.
Đứng thế được một lúc thì Chu Yên vòng tay ôm lấy Tư Văn, áp tai lên ngực hắn đặng nghe tiếng máu chảy trong huyết quản. Có lẽ vì da hắn dày quá nên cô chẳng nghe được gì, chỉ biết mình không muốn rời xa cơ thể này.
Nghĩ đoạn, Chu Yên lấy tay chọc chọc cơ bụng Tư Văn: “Ngực anh cứng ngắc.”
“Vậy hả?”
Cô gật đầu: “Ừ.”
“Vậy cô có thích không?”
Chu Yên chọc chọc cơ bụng hắn: “Cũng được.”
Tư Văn lại hỏi: “Thích không?”
Chu Yên nhoẻn cười, mi mắt cong cong: “Anh định làm gì đấy?”
Tư Văn không làm gì cả, chỉ ghì chặt lấy cô. Tiếp theo đó là một quãng dài im ắng, họ cứ thế ôm nhau trong lặng lẽ, cảm giác thời gian như ngừng trôi.
Mãi đến khi tiếng chuông vang lên phá vỡ bầu không khí, Chu Yên mới rời khỏi vòng tay Tư Văn để đi nghe điện thoại. Hóa ra chỉ là một cuộc gọi tiếp thị.
Cô nhanh chóng cúp máy, lúc ngoái lại nhìn thì Tư Văn đã đi vào phòng tắm. Cô bật tivi lên, chuyển sang một kênh phát bóng đá rồi vừa nghe vừa đi cất quần áo phơi ngoài ban công. Giữa chừng nghe Tư Văn bảo đi lấy thuốc cho hắn, cô bèn bỏ quần áo xuống, mang thuốc vào phòng tắm. Thế nhưng thay vì nhận lấy thuốc, Tư Văn lại tóm lấy tay Chu Yên kéo vào bồn, hại cô ngã xuống nước ướt sũng cả người.
Một tay hắn ôm eo cô, để cô nằm trên người mình, tay kia thì với vào tủ âm tường lấy một chai rượu và một chiếc ly đế cao. Hắn rót đầy đáy ly, đoạn lắc nhẹ mấy cái để gạn rượu.
Chu Yên thấy tư thế này gò bó khó chịu, chống tay lên thành bồn toan đứng lên, nào ngờ lại bị Tư Văn kẹp chặt chân không cho dậy. Chán chẳng buồn chửi, cô dứt khoát trở mình, nằm bò ra luôn cho thoải mái.
Sau một hồi ngó ngoáy, Chu Yên thấy đã thoải mái hơn thì mới ngẩng đầu nhìn lên, để rồi va phải ánh mắt chăm chú của Tư Văn.
Họ cứ thế nhìn nhau, không ai muốn mở lời. Cuối cùng vẫn là Chu Yên không kìm được, nói: “Chân tôi sưng húp lên rồi.”
Tư Văn không ừ hử gì.
“Tôi bị thương không biết bao nhiêu là chỗ. Tại anh cả đấy.”
Tư Văn vẫn không đáp lại lấy nửa câu.
“Không tính mấy vết thương lặt vặt thì cũng có đến tám lần tôi bị thương nặng, lần nào cũng suýt chết, nhưng tôi chưa bao giờ xin tha.” Chu Yên áp má trái lên ngực hắn, đoạn đưa mắt nhìn tường: “Nhưng Tư Văn này, sẽ không có lần thứ chín đâu.”
Cô có thể cảm nhận được sự dịu dàng ẩn sau dáng vẻ thô bạo của Tư Văn, cô thực sự muốn tin vào nó. Nhưng cô sẽ không thể chịu nổi nếu tất cả chỉ là một giấc mộng viển vông.
Sau cái lần bị hắn bóp cổ suýt chết, cô đã viện hàng tá lý do để mới thuyết phục được mình tiếp tục ở lại bên hắn. Có điều bây giờ ý cô đã quyết, chỉ cần có thêm một lần nữa, chỉ cần chuyện này xảy ra thêm lần nữa thôi, cô nhất định sẽ rời khỏi hắn, cho dù cô có phải chết.
Chu Yên trông thì khôn khéo đấy, nhưng suy nghĩ trong cô thực ra vô cùng mâu thuẫn.
Cô cứ dùng dằng mãi chưa chịu dứt khỏi Tư Văn, còn tự bào chữa rằng hắn là kẻ có tiền có quyền, giải quyết được cho cô gần như mọi rắc rối, thế nên dù Tư Văn xấu xa đến mấy cô vẫn chịu đựng được.
Lý lẽ của Chu Yên là chỉ cần Tư Văn đưa cô tiền, cô sẽ sẵn sàng ở cạnh hắn đến tận lúc chết, chính cô cũng đã làm rõ điều đó trước mặt Vi Lễ An.
Ấy vậy mà cô lại không muốn cho hắn cơ hội thứ chín.
Cô biết mình không phải là điểm yếu của Tư Văn, nhưng cô có thể trở thành bến đỗ bình yên của hắn. Chỉ cần hắn thôi làm tổn thương cô, cô bằng lòng ở bên hắn mãi mãi mà không hỏi trái tim hắn thuộc về đâu.
Không vì yêu, không vì tình. Cứ ôm nhau như thế thôi.
Nhưng tất cả sẽ trở thành hư vô nếu hắn tổn thương cô đến lần thứ chín, khi ấy cô sẽ dùng mạng của mình để đòi cho bằng được tự do. Nhưng, nếu thực sự có lần thứ chín thì chắc cô cũng chẳng còn mạng nữa rồi.
Tư Văn từ đầu chí cuối chỉ im lặng nhấp rượu, nhấp xong một ngụm lại cho Chu Yên một ngụm.
Cả hai ngồi ngâm bồn nửa tiếng, không làm tình, không hôn hít, chỉ dán sát bên nhau. Đến khi Chu Yên bắt đầu thiếp đi, Tư Văn mới ôm cô ra khỏi bồn, đặt cô dưới máy sưởi. Luồng gió nóng nhanh chóng làm Chu Yên tỉnh giấc. Cô vào phòng, vừa đi vừa cởi quần áo ướt để đổi sang một bộ đồ sạch sẽ hơn.
Xong xuôi Chu Yên quay lại xô-pha, ngồi khoanh chân lướt di động. Tư Văn mặc quần áo xong cũng vào phòng, lấy di động khỏi tay cô rồi nằm gối lên đùi cô, từ từ khép mắt lại.
Chu Yên ngồi yên. Từ lúc xuống máy bay tới giờ trông hắn có vẻ mệt, cũng không muốn nhiều lời. Đòi đưa thuốc, song lại không uống.
Cô đưa tay toan vuốt tóc hắn, để rồi lại rụt về ngay khi sắp chạm đến.
Tư Văn từng hỏi, có phải cô ân ái với hắn nhiều nên sinh tình hay không. Chu Yên lại muốn hỏi, phải chăng người hắn đang nói đến chính là hắn. Nếu không thì tại sao một gã đàn ông mặt người dạ thú, luôn trưng ra vẻ cay nghiệt với đời như hắn, giờ phút này lại có thể gối lên đùi cô mà thở nhè nhẹ không khác gì một chú mèo con thế này?
Ngắm hắn một hồi, ánh mắt cô dần bị thu hút bởi thứ thấp thoáng dưới lớp áo chưa cài hết hàng nút. Giữa vùng tam giác ấy, khuôn ngực hắn hiện lên hết sức quyến rũ, khiến người ta trông mà phải nuốt nước bọt.
Lát sau, Chu Yên thôi không nhìn nữa, đưa mắt ra ngoài cửa sổ.
Đúng là một phản xạ kỳ quặc, cả lần này lẫn cái lần Tư Văn bị cô nhìn chằm chằm, phải quay mặt sang nơi khác, trong khi rõ ràng cả hai đều đã quá quen thuộc với cơ thể của nhau rồi.
Giọng nói lạnh nhạt của Tư Văn vang lên: “Muốn nhìn thì cứ nhìn đi.”
Chu Yên không thừa nhận: “Ai nhìn chứ.”
Tư Văn giật phanh áo ra, làm bật luôn mấy chiếc cúc đã cài. Chu Yên nghe tiếng quay đầu lại thì đã thấy Tư Văn phơi cả vòm ngực trần cho cô.
“Có phải chưa từng thấy đâu, vờ ngây thơ nỗi gì.” Hắn giở giọng khó nghe.
Chu Yên lơ đẹp hắn, còn thản nhiên lái sang chuyện khác: “Xe tôi đang hỏng, tiền sửa hơi đắt.”
Tư Văn vẫn nhắm mắt: “Tôi cho cô xe rồi còn gì?”
“Nhưng tôi đang để xe bên cửa hàng sửa chữa rồi.”
Tư Văn vươn tay ra bàn lấy ví ném cho cô. Chu Yên lấy tất tần tật thẻ của hắn ra, liên kết từng cái với điện thoại mình, rồi lại hỏi hắn: “Cần mã xác minh gửi tới máy anh.”
Tư Văn bực bội đưa luôn cả di động cho cô: “Đừng nói chuyện với tôi nữa.”
Chu Yên cũng không có thời gian để làm thế. Tư Văn sở hữu biết bao nhiêu là thẻ, cô phải liên kết hết với điện thoại mới được.
Cô tuyệt nhiên không nhớ ngày hôm qua mình đã đối xử với Vi Lễ An nthế nào, gạt phắt tiền của anh ta ra sao. Trông cô bây giờ mà xem, chẳng còn vẻ gì là không yêu tiền nữa cả.
Nói chính xác hơn thì, cô không yêu tiền của Vi Lễ An, không có nghĩa là cô không yêu tiền của Tư Văn.
***
Thứ Năm.
Tối qua Tư Văn đi ngủ sớm nên sáng ra cũng dậy sớm. Sau khi ăn bận tươm tất, hắn bước lại gần Chu Yên đang say ngủ, khẽ hôn lên mắt cô rồi mới đi.
Buổi sáng hắn tham gia hai cuộc họp, trưa đến ghé qua am Quảng Nam.
Am Quảng Nam là khu bất động sản được khai thác bất hợp pháp ở phía đông nam ngoài đường vành đai 5, bốn bề trập trùng núi non, suối nước. Chủ đầu tư đã có một thỏa thuận bí mật với ô dù tiền nhiệm của Kỳ Châu, thế nên mới nắm trong tay quyền khai thác khu đất này. Năm ấy đang khai thác dở thì sự vụ bại lộ, ô dù nhúng tay vào, gã bèn đẩy em vợ ra gánh tội thay, đưa cả gia đình đi suốt đêm trốn khỏi Kỳ Châu.
Về sau, khu đất này được bán đấu giá tư pháp, quyền phát triển cuối cùng đã về tay Công ty Bất động sản Tây Lâm, cũng chính là chủ đầu tư của căn hộ nơi Tư Văn và Chu Yên ở. Bất động sản Tây Lâm còn chưa huy động vốn, khu đất vẫn còn đang xây dở, nhưng có thông tin cho rằng việc xây dựng sẽ sớm bắt đầu.
Nơi đây được non nước bồi đắp nên cánh rừng sum suê quanh năm suốt tháng, hơn nữa hai bên là núi, dễ thủ khó công, cực kì thích hợp với tội phạm. Nhưng vì đang bị phong tỏa tạm thời nên không ai vào được, và cũng chẳng ai dám vào.
Song, quy tắc và khuôn mẫu được sinh ra là để phá bỏ, có một số người vào được và cũng đủ lớn gan để vào.
Ví dụ như Tư Văn.
Lúc Tư Văn đến điểm hẹn, Triệu Vưu Kim đã được dẫn vào, nhưng sau đó lại bị cưỡng hiếp. Áo bà ta bị cắt thành nhiều mảnh bằng kéo, quần bị khoét lỗ thủng đũng, chất lỏng trắng đặc sệt chảy ra ngoài, cả người không ngừng co giật. Lớp trang điểm đã lem nhem hết cả, vạt áo trước thấm đẫm nước mắt, nom vẻ mất sạch ý chí, không thiết sống nữa.
Sự lạnh lùng trong mắt Tư Văn như chực trào ra, hắn đưa mắt nhìn nhóm người được thỏa mãn.
Thấy Tư Văn đến, cả đám đứng dậy, cười cợt: “Anh, anh đến rồi!” Họ còn hào hứng khoe: “Bà già này làm phẫu thuật se khít chắc luôn, bót kinh khủng anh ạ, chẳng thua gì tụi gái non đâu!”
Tư Văn bước từng bước nặng nề về phía chiếc bàn duy nhất trong căn phòng mục nát, quờ quạng khẩu súng gần mình nhất, súng trường tấn công AK-47 thương hiệu Argentina, được sản xuất ở nước ngoài, được các lực lượng vũ trang không chính quy sử dụng khi cận chiến trong mấy năm trở lại đây.
Sau khi tất cả súng ống lậu được đưa về đều được quản lý chặt chẽ theo số hiệu và chủng loại, Tư Văn chỉ cho phép bọn họ mang bên mình chứ không cho họ sử dụng.
Người nổ súng mới đây nhất đã bị hắn băm cho chó ăn.
Tư Văn cầm khẩu AK-47 lên, chỉnh thước bắn, lên đạn, mở chốt, bóp cò bắn nát tai kẻ vừa lên tiếng, máu bắn sang mặt người đứng bên cạnh. Mãi lâu sau gã kia mới hoàn hồn, đau đớn lăn lê dưới đất, khóc la thảm thiết.
Những người bên cạnh sợ tái mặt, trợn mắt dồn hết sự chú ý vào Tư Văn.
Tư Văn chẳng cần đến ống ngắm, sau mười lăm năm dùng súng, chỉ dựa vào cảm giác đã có thể quyết định sự thành bại của một cuộc đấu súng. Hắn chậm rãi bước lại gần, người đàn ông bị bắn nát tai giật lùi về sau, song không dám xin tha, và gã cũng sẽ không xin tha.
Tư Văn hỏi gã: “Một con chó không nghe lời giữ lại có ích gì?”
Người kia càng thêm hoảng sợ, tuy đã chuẩn bị chết, nhưng bản năng sống trong gã vẫn không ngừng điều khiển gã lùi về sau.
Tư Văn không định giết gã, mất một cái tai đã đủ để cho gã nhớ đời. Hắn đặt súng vào ngực người nọ: “Đừng quên mạng của các người là của ai, nếu còn lần nữa thì không chỉ mất tai thôi đâu.”
Không phải Tư Văn thương xót gì Triệu Vưu Kim, mà đã là người của hắn thì phải tuân thủ quy tắc. Nếu tuân thủ quy tắc, muốn chơi bà ta, hắn đương nhiên sẽ đồng ý, có điều không thể tự tiện. Hắn không cho phép điều đó xảy ra.
Người đàn ông gật đầu lia lịa, ôm súng như ôm tổ tiên nhà mình, tỏ lòng biết ơn vô hạn với Tư Văn.
Họ là những đứa con ngoài ý muốn của những phụ nữ bị lừa bán ra nước ngoài làm mại dâm. Sau khi chào đời, họ bị đóng gói bán cho chợ đen buôn bán nội tạng để cung cấp nội tạng cho những đứa trẻ con nhà giàu bệnh tật.
Hầu hết đều đã bỏ mạng, số ít sống sót thì không tránh được việc bị bán cho công ty lính đánh thuê. Có điều bọn họ gầy nhẳng, đầu lại nhỏ thó, về cơ bản là để cho đám lính đánh thuê không chính quy hành hung, cưỡng hiếp.
Chính Tư Văn đã mua lại bọn họ, cho họ miếng cơm manh áo. Vì thế tất cả đã từng thề, mạng của họ là do Tư Văn ban cho, họ sẽ trả lại hắn bất cứ khi nào hắn muốn.
Tư Văn xoay người bước về phía Triệu Vưu Kim, nói: “Thư kí tự ý hứa hẹn cho bà nhiều loại thuốc men của Dược phẩm Đông Thăng, là ông chủ của công ty, tôi rất tức giận, nên đã đuổi việc cô ta. E là bà phải kiếm thuốc ở nơi khác rồi.”
Triệu Vưu Kim nghe vậy thì mắt trợn trừng như muốn lồi ra, nhảy bổ về phía Tư Văn như muốn cá chết rách lưới với hắn, chỉ tiếc là không đủ sức.
Tư Văn tiện tay quơ cọc thép cạnh chân ấn vào vai Triệu Vưu Kim, ngăn bà ta đến gần: “Thấy bà cùng đường cũng tội nên tôi cho bà hay, chồng bà, Phùng Trọng Lương đã đến Kỳ Châu rồi đấy. Người có địa vị tầm cỡ như ông ta hẳn có thể làm được mọi chuyện.”
Triệu Vưu Kim tức khắc mặt cắt không còn giọt máu. Sở dĩ bà ta nắm trong tay mạng lưới quan hệ rộng không phải vì bà ta giỏi giang gì, mà là nhờ lợi dụng chức Cục trưởng Cục Phòng chống ma túy của Phùng Trọng Lương để giành lợi ích cho riêng mình.
Phùng Trọng Lương chỉ tận tụy với việc phòng chống ma túy chứ không để ý gì đến bà ta, vì chồng quá dễ lợi dụng, bà ta bèn dựa vào ông để có được thành tựu tại Kỳ Châu ngày nay, khiến biết bao gã đàn ông vâng lời bà ta một phép.
Nhưng nếu Phùng Trọng Lương biết tất cả những chuyện bà ta làm, kết cục của bà ta sẽ chẳng khá hơn khi đối đầu với Tư Văn là bao.