Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 2





Edit | Beta: Manh, MDL & Cá

Tư Văn là khách hàng đầu tiên của Chu Yên.


Trong lúc đồng nghiệp hàn huyên về chuyện bán đi cái ngàn vàng, lần đầu ân ái với Tư Văn không khác gì một thùng nước đá dội thẳng xuống óc cô. Cảm giác ấy, tưởng như mới hôm qua.

Hắn đưa cho cô một điếu.

[1] Nguyên gốc 洗浴中心. Tại Trung Quốc, những nơi này không chỉ dừng ở các dịch vụ như tên gọi, mà còn kinh doanh tích hợp bể bơi, phòng trọ, các hoạt động vui chơi giải trí, đánh cờ và đánh bài, gym và spa.

Khi ấy nhà thổ ở Kỳ Châu hãy còn lộn xộn, chưa hình thành nên chuỗi cung ứng, đây vài chị, kia vài em, rải rác khắp các quán karaoke, salon tóc, hộp đêm hay trung tâm tắm gội[1]. Nhận thấy cơ hội làm ăn đằng sau mớ bòng bong, cho rằng gom trọn được đám gái bán hoa thì sẽ thành công xây nên con đường phát tài, cậu chủ của Kẹo bèn tìm đến Dương Hồng, mụ chủ tiệm tóc có tiếng dồi dào tài nguyên, đủ để bao thầu khách mua vui khắp Đông Thành.

Chu Yên đứng lặng trước quán bida ở phía đối diện Kẹo, gió đêm thổi làn khói che mờ mắt cô.

#

[1] Nguyên gốc 洗浴中心. Tại Trung Quốc, những nơi này không chỉ dừng ở các dịch vụ như tên gọi, mà còn kinh doanh tích hợp bể bơi, phòng trọ, các hoạt động vui chơi giải trí, đánh cờ và đánh bài, gym và spa.

Cứ mỗi thứ Bảy hàng tuần, mụ Hồng sẽ chọn ra hai mươi người lên sân khấu, xếp trinh nữ lẫn giữa dàn gái non, đào cao cấp hoặc lành nghề. Buổi tối sẽ diễn ra một cuộc đấu giá, thượng đế nào chịu chi thì được quyền chọn trước, tiếp rượu hay tiếp khách thì phải xem ý người mua vui. Ai may mắn chọn trúng gái trinh thì hôm sau phải lì xì thêm công môi giới, nhà chứa và đào chia mỗi bên một nửa.

Khi ấy Chu Yên còn chưa biết rằng, người đàn ông tên Tư Văn này sẽ là khởi nguồn cho cái kiếp sống không bằng chết của cô.

Sau khi được Kẹo mời về, mụ Hồng ra sức dụ dỗ, lừa gạt những cô gái và phụ nữ sống dưới đáy xã hội. Chu Yên là một trong số đó.

Mặt hắn lạnh tanh: “Có phải hẹn hò gì đâu, gọi gái mà cũng phải nộp chứng minh thư à?”

Tư Văn không đáp, dập thuốc của cả hai rồi khiêng luôn cô lên lầu.

Từ lúc đưa dịch vụ khiêu dâm vào hoạt động, Kẹo đã sáng tạo ra rất nhiều chiêu trò mới để thu hút khách hàng. Khi ấy có một trò rất đỗi Tây như sau.

Sau khi trả tiền, người đàn ông nhận chìa khóa rồi ngoái lại tìm Chu Yên. Trông thấy gói thuốc trong túi hắn, Chu Yên bảo: “Làm một điếu đã rồi vào.”

Căn phòng Tư Văn thuê nằm ở bên tay trái, xập xệ và chật hẹp, ngai ngái mùi ẩm mốc của năm tháng.

Dường như người ở đầu bên kia vừa tỉnh chưa lâu: “Tám giờ rồi.”

Cứ mỗi thứ Bảy hàng tuần, mụ Hồng sẽ chọn ra hai mươi người lên sân khấu, xếp trinh nữ lẫn giữa dàn gái non, đào cao cấp hoặc lành nghề. Buổi tối sẽ diễn ra một cuộc đấu giá, thượng đế nào chịu chi thì được quyền chọn trước, tiếp rượu hay tiếp khách thì phải xem ý người mua vui. Ai may mắn chọn trúng gái trinh thì hôm sau phải lì xì thêm công môi giới, nhà chứa và đào chia mỗi bên một nửa.

“Thảo nào. Anh vừa đẹp trai vừa lắm tiền, xem chừng cũng chẳng ngốc, vẫn biết đường chọn tôi.” Chu Yên lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng cao giọng: “Nhưng mụ Hồng tồi lắm, chưa chắc đã chia cho tôi một nửa đâu.”

Gió thổi rèm lay, trăng tròn soi tỏ vòng eo đong đưa điên cuồng.

Bèo nhất cũng phải được tám ngàn, khách sộp có khi vung đến mười, hai mươi ngàn.

Mụ Hồng chỉ định Chu Yên tiếp đãi một vị khách mới về nước, còn chọn phòng tốt nhất khách sạn ngầm có giá sáu trăm tám mươi tệ một đêm, cuối cùng người nọ lại dẫn cô ra khỏi Kẹo, lái men theo đường núi đến một khách sạn vắng hoe.

Tư Văn ném Chu Yên xuống giường rồi đè lên cô, thành thạo dùng một tay giải thoát cho phong cảnh trước ngực cô. Chu Yên không có tí kinh nghiệm nào, mặc cho hắn nắm quyền chủ động.

Hắn đáp: “Tư Văn.”

Chuyện cũ như thuốc, hễ hút là nhớ.

Mụ Hồng chỉ định Chu Yên tiếp đãi một vị khách mới về nước, còn chọn phòng tốt nhất khách sạn ngầm có giá sáu trăm tám mươi tệ một đêm, cuối cùng người nọ lại dẫn cô ra khỏi Kẹo, lái men theo đường núi đến một khách sạn vắng hoe.

Chu Yên đứng lặng trước quán bida ở phía đối diện Kẹo, gió đêm thổi làn khói che mờ mắt cô.

Cô hút hết điếu thuốc cuối cùng, trông về chiếc gạt tàn bằng cẩm thạch đặt trên thùng rác, ở đó đựng đầy đầu lọc. Di động bỗng reo chuông, cô nhìn đồng hồ rồi mới nhận cuộc gọi: “Tôi tưởng là tám giờ chứ?”

#

Chu Yên hoang mang: “Sao không có máu nhỉ?”

Chu Yên đáp: “Mười tám.”

Bốn năm trước, tại khách sạn Lâm Sơn.

Hai người ra trước thềm, hắn cầm đầu lọc rít một hơi, nhả khói trắng từ mũi: “Thử xem.”

Chính hắn là người không tiếc ra gấp năm lần giá đòi gái trinh cho bằng được, không nhịn thì chẳng lẽ trả hàng?

Sau khi trả tiền, người đàn ông nhận chìa khóa rồi ngoái lại tìm Chu Yên. Trông thấy gói thuốc trong túi hắn, Chu Yên bảo: “Làm một điếu đã rồi vào.”

Trong lúc đồng nghiệp hàn huyên về chuyện bán đi cái ngàn vàng, lần đầu ân ái với Tư Văn không khác gì một thùng nước đá dội thẳng xuống óc cô. Cảm giác ấy, tưởng như mới hôm qua.

Hắn rút cái gói ra, nâng mắt nhìn cô: “Cô biết hút à?”

Hắn rút cái gói ra, nâng mắt nhìn cô: “Cô biết hút à?”

Chu Yên lắc đầu: “Không. Nhưng tôi có thể hút cùng anh.”

Chu Yên không nhận ngay, cô chưa bao giờ thấy hai mươi ngàn tiền mặt, tuy chưa tới mức nhũn chân nhưng cũng không dám cầm bừa khi chưa hỏi rõ: “Anh không phải tội phạm truy nã đang trốn đông trốn tây đấy chứ? Muốn mượn tay tôi để phi tang à? Tôi không giúp được đâu nhé.”

Hắn đưa cho cô một điếu.

Lão chủ bực mình đuổi họ: “Ra ngoài mà hút, bẩn thảm cửa bây giờ.”

Tư Văn chẳng buồn nhìn cô: “Cô không xứng.”

Hai người ra trước thềm, hắn cầm đầu lọc rít một hơi, nhả khói trắng từ mũi: “Thử xem.”

Chu Yên giơ hai tay, lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi… tôi thật sự chưa lên giường với ai bao giờ.”

Chu Yên cười: “Thế thì ta hẹn hò thôi.”

Chu Yên rít thuốc, nhưng khói lại bay ra đằng miệng, cô ấu trĩ đưa tay đón lấy.

Lúc này đến phiên Chu Yên hỏi: “Anh tên gì thế?”

Hắn hỏi: “Bao tuổi rồi?”

“Gần như vậy.”

Sau đó Chu Yên thiếp đi, không đau, không sướng, không sầu. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ láng máng nhớ Tư Văn nhận vài cuộc điện thoại, rít mấy điếu thuốc cạnh cô, cô bị sặc khói, ho khan liên tục.

Chu Yên đáp: “Mười tám.”

“Tôi đưa tiền trước cho má mì của các cô, bà ta mới cho tôi biết cô là gái trinh.”

Hắn hỏi: “Bao tuổi rồi?”

Hắn không nói gì thêm, lẳng lặng hút hết điếu thuốc, rồi dụi đầu thuốc lên chiếc Hyundai màu xám. Thấy Chu Yên mới được nửa đường, hắn lại châm lửa hút thêm một điếu cùng cô.

Tư Văn đã rời đi tự bao giờ. Hắn để lại ba mươi ngàn và một tờ giấy ở trên bàn, chữ hắn không đẹp, nhưng ý tứ rất rõ: “Thêm mười ngàn tiền cọc, lần sau gọi nhớ đến.”

Lúc này đến phiên Chu Yên hỏi: “Anh tên gì thế?”

Hắn đáp: “Tư Văn.”

Chu Yên không tin, mụ Hồng từng bảo rằng có thể lên giường với đàn ông, nhưng không được tin lời bọn họ: “Cho tôi xem chứng minh thư của anh với.”

[1] Nguyên gốc 洗浴中心. Tại Trung Quốc, những nơi này không chỉ dừng ở các dịch vụ như tên gọi, mà còn kinh doanh tích hợp bể bơi, phòng trọ, các hoạt động vui chơi giải trí, đánh cờ và đánh bài, gym và spa.

Mặt hắn lạnh tanh: “Có phải hẹn hò gì đâu, gọi gái mà cũng phải nộp chứng minh thư à?”

“Nếu làm người yêu của anh thì sẽ được xem hả?”

“Gần như vậy.”


Tư Văn ưng dáng vẻ này lắm, kéo cô lật mình, lại chồm vào trong.

Chu Yên cười: “Thế thì ta hẹn hò thôi.”

Hắn không nói gì thêm, lẳng lặng hút hết điếu thuốc, rồi dụi đầu thuốc lên chiếc Hyundai màu xám. Thấy Chu Yên mới được nửa đường, hắn lại châm lửa hút thêm một điếu cùng cô.

Tư Văn chẳng buồn nhìn cô: “Cô không xứng.”

Chu Yên cãi: “Mới nãy đông như kiến cỏ nhưng anh chẳng chọn trúng tôi còn gì.”

“Tôi đưa tiền trước cho má mì của các cô, bà ta mới cho tôi biết cô là gái trinh.”

“Thảo nào. Anh vừa đẹp trai vừa lắm tiền, xem chừng cũng chẳng ngốc, vẫn biết đường chọn tôi.” Chu Yên lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng cao giọng: “Nhưng mụ Hồng tồi lắm, chưa chắc đã chia cho tôi một nửa đâu.”

Lão chủ bực mình đuổi họ: “Ra ngoài mà hút, bẩn thảm cửa bây giờ.”

Tư Văn lấy chiếc ví da màu đen trong xe ra, đếm đủ hai xấp rồi lẳng lặng đưa cô.

Chuyện cũ như thuốc, hễ hút là nhớ.

Chu Yên không nhận ngay, cô chưa bao giờ thấy hai mươi ngàn tiền mặt, tuy chưa tới mức nhũn chân nhưng cũng không dám cầm bừa khi chưa hỏi rõ: “Anh không phải tội phạm truy nã đang trốn đông trốn tây đấy chứ? Muốn mượn tay tôi để phi tang à? Tôi không giúp được đâu nhé.”

Sau khi được Kẹo mời về, mụ Hồng ra sức dụ dỗ, lừa gạt những cô gái và phụ nữ sống dưới đáy xã hội. Chu Yên là một trong số đó.

Tư Văn không đáp, dập thuốc của cả hai rồi khiêng luôn cô lên lầu.

Căn phòng Tư Văn thuê nằm ở bên tay trái, xập xệ và chật hẹp, ngai ngái mùi ẩm mốc của năm tháng.

Tư Văn nghe thấy tiếng động thì quay đầu: “Tìm gì?”

Tư Văn ném Chu Yên xuống giường rồi đè lên cô, thành thạo dùng một tay giải thoát cho phong cảnh trước ngực cô. Chu Yên không có tí kinh nghiệm nào, mặc cho hắn nắm quyền chủ động.

Chu Yên nhíu mày, xem lại giờ giấc, rõ ràng mới có sáu rưỡi: “Ừm, tôi qua ngay đây.”

Tư Văn lấy chiếc ví da màu đen trong xe ra, đếm đủ hai xấp rồi lẳng lặng đưa cô.

Gió thổi rèm lay, trăng tròn soi tỏ vòng eo đong đưa điên cuồng.

Sau cuộc mây mưa, Tư Văn trần truồng ngồi hút thuốc. Làm tình với trinh nữ chẳng sung sướng gì, kỹ thuật của cô rõ kém, lúc thổi kèn còn cắn phải hắn. Tự bản thân cô cũng nhận ra, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt như nai con, thế là hắn lại nhịn.

Bèo nhất cũng phải được tám ngàn, khách sộp có khi vung đến mười, hai mươi ngàn.

Chính hắn là người không tiếc ra gấp năm lần giá đòi gái trinh cho bằng được, không nhịn thì chẳng lẽ trả hàng?

Chu Yên nén đau, mò mẫm trên ga giường, mặt càng lúc càng nhăn nhó.

Từ lúc đưa dịch vụ khiêu dâm vào hoạt động, Kẹo đã sáng tạo ra rất nhiều chiêu trò mới để thu hút khách hàng. Khi ấy có một trò rất đỗi Tây như sau.

Tư Văn nghe thấy tiếng động thì quay đầu: “Tìm gì?”

Chu Yên cãi: “Mới nãy đông như kiến cỏ nhưng anh chẳng chọn trúng tôi còn gì.”

Chu Yên hoang mang: “Sao không có máu nhỉ?”

Tư Văn cúi đầu nhìn tơ máu dính trên vật nam tính của mình, cố ý giấu nhẹm đi: “Thế thì cô chẳng đáng giá hai mươi ngàn.”

Chu Yên giơ hai tay, lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi… tôi thật sự chưa lên giường với ai bao giờ.”

Sau cuộc mây mưa, Tư Văn trần truồng ngồi hút thuốc. Làm tình với trinh nữ chẳng sung sướng gì, kỹ thuật của cô rõ kém, lúc thổi kèn còn cắn phải hắn. Tự bản thân cô cũng nhận ra, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt như nai con Bambi, thế là hắn lại nhịn.

Thái độ của cô cẩn thận mà dè dặt, mái tóc dài xoăn tự nhiên vắt sang bên mướt mát mồ hôi, bờ môi bị cắn hãy còn đỏ thắm. Vai cô gầy guộc, hai cánh tay mảnh khảnh, ngực đẹp và bắt mắt.

Tư Văn ưng dáng vẻ này lắm, kéo cô lật mình, lại chồm vào trong.

Sau đó Chu Yên thiếp đi, không đau, không sướng, không sầu. Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, cô chỉ láng máng nhớ Tư Văn nhận vài cuộc điện thoại, rít mấy điếu thuốc cạnh cô, cô bị sặc khói, ho khan liên tục.

Lúc Chu Yên tỉnh giấc thì đã là nửa đêm, ngoài cửa sổ không còn bóng trăng treo, trong phòng tối mịt, yên tĩnh đến đáng sợ.

Lúc Chu Yên tỉnh giấc thì đã là nửa đêm, ngoài cửa sổ không còn bóng trăng treo, trong phòng tối mịt, yên tĩnh đến đáng sợ.

Thái độ của cô cẩn thận mà dè dặt, mái tóc dài xoăn tự nhiên vắt sang bên mướt mát mồ hôi, bờ môi bị cắn hãy còn đỏ thắm. Vai cô gầy guộc, hai cánh tay mảnh khảnh, ngực đẹp và bắt mắt.

Tư Văn đã rời đi tự bao giờ. Hắn để lại ba mươi ngàn và một tờ giấy ở trên bàn, chữ hắn không đẹp, nhưng ý tứ rất rõ: “Thêm mười ngàn tiền cọc, lần sau gọi nhớ đến.”

Khi ấy Chu Yên còn chưa biết rằng, người đàn ông tên Tư Văn này sẽ là khởi nguồn cho cái kiếp sống không bằng chết của cô.

Chu Yên nén đau, mò mẫm trên ga giường, mặt càng lúc càng nhăn nhó.

Cô hút hết điếu thuốc cuối cùng, trông về chiếc gạt tàn bằng cẩm thạch đặt trên thùng rác, ở đó đựng đầy đầu lọc. Di động bỗng reo chuông, cô nhìn đồng hồ rồi mới nhận cuộc gọi: “Tôi tưởng là tám giờ chứ?”

Bốn năm trước, tại khách sạn Lâm Sơn.

Dường như người ở đầu bên kia vừa tỉnh chưa lâu: “Tám giờ rồi.”

Chu Yên nhíu mày, xem lại giờ giấc, rõ ràng mới có sáu rưỡi: “Ừm, tôi qua ngay đây.”