Phong Nguyệt - Tô Tha

Chương 13




Edit | Beta: Manh & MDL

Chu Yên đi từ trung tâm xét nghiệm về nhà, vừa bỏ đồ xuống thì nhận được điện thoại của Tư Văn.

Suýt thì quên hôm nay là thứ Sáu, hẳn Tư Văn đã về nước.

Chu Yên rúc vào lòng hắn, nỉ non: “Chỉ một chút nữa thôi.”

“Sang đây.” Hắn nói, ngắn gọn cộc cằn.

Cô thấy khó chịu, vô thức ngậm miệng.

Chu Yên nhìn đồng hồ: “Bây giờ á? Mười hai giờ rồi.”

Không để cô nói hết câu, Tư Văn đã bịt kín đường lui của cô, tước sạch mọi manh giáp.

Tư Văn quay lại nhìn bác bán hàng: “Tôi đi mua mía.”

“Ừ?”

Có hai cô!gái mới gia nhập Kẹo tháng trước phát hiện hai chiếc bao cao su đã qua sử dụng ở tầng hai. Như thể trên bao viết nó từng được dùng để chơi Chu Yên, suốt mấy ngày đó, cả Kẹo đồn ầm ĩ tin “Chu Yên chơi tập thể”, “Chu Yên bị cưỡng hiếp.”

“Cây” của hắn vừa xuất hiện, hắn liền kéo tóc cô, ép cô phải nhìn: “Hỏng à? Cô ăn thử xem có hỏng không?”

“Ok.”

Lẽ nào cô không tiếp xúc với thế giới bên ngoài lâu quá rồi, nên mới không biết cách chơi của xã hội đã tân tiến đến mức này?

Tư Văn không nói câu nào, hắn mới mặc mỗi áo sơ-mi, cà vạt hãy còn lòng thòng trên cổ.

Chu Yên lái xe xuống bãi đỗ ngầm, vào thang máy lên thẳng tầng bốn.

Từ nhà Chu Yên qua căn hộ của Tư Văn chỉ mất hai mươi phút di chuyển, đôi khi phóng nhanh còn tốn ít thời gian hơn thế.

Bật bản đồ sang chế độ ảnh vệ tinh, con đường rộng sáu mươi mét, mà trước sau mấy trăm mét đều dày đặc những khối vuông, bất động và buồn tẻ. Chu Yên thôi không đợi nữa, bước ra khỏi xe.

Đến cổng khu chung cư, ngã tư phía trước xảy ra tai nạn tông đuôi ô tô, xe kẹt cứng giữa làn đường tắc nghẽn. Nhìn cánh cổng gần trong gang tấc, Chu Yên bỗng thấy bực mình.

Thấy mình không có trọng lượng, Tư Văn xoay gót đi luôn.

Cô gọi cho Tư Văn, báo với hắn là đang bị kẹt xe ở cổng, hắn chỉ ừ gọn lỏn rồi cúp máy.

Chu Yên biết ngay hắn giở chứng vì việc này, ấu trĩ hết nấc: “Cây của anh hỏng rồi.”

Chu Yên mở trang bìa ra rồi lại đóng vào, sau khi làm chuyện vô ích đó, cô nói: “Đây là tâm lý đám đông.”

Ngồi trong xe càng lâu, Chu Yên càng mất kiên nhẫn. Mười phút, hai mươi phút, rồi ba mươi phút trôi qua, dòng phương tiện vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích.

Tầng bốn là nơi làm việc của tất cả quản lý ở Kẹo, phòng nghỉ của mụ Hồng cũng ở đây.

Chu Yên cầm sách lên: “Chắc chị mua cuốn này vì cái tựa khuyến mãi Mười cuốn sách bạn nhất định phải đọc trong đời, hoặc là!săn được sale đẫm, giá bìa hai trăm nhưng giá bán chỉ có một nửa.”

Bật bản đồ sang chế độ ảnh vệ tinh, con đường rộng sáu mươi mét, mà trước sau mấy trăm mét đều dày đặc những khối vuông, bất động và buồn tẻ. Chu Yên thôi không đợi nữa, bước ra khỏi xe.

Tư Văn nhìn cô, mở miệng, như đang nói với cô, lại như đang dặn chính mình: “Đừng uống thuốc linh tinh.”

***

Vừa ngẩng đầu, cô bắt gặp Tư Văn đang đứng cạnh hàng nước mía, cây mía cao cao, còn hắn thì anh tuấn.

Mụ không muốn thừa nhận mình căm ghét Thẩm Ngọc Điệp, Thẩm Ngọc Điệp tựa như một tấm gương, một tấm gương soi thấu mụ ta. Khó khăn lắm mới giày vò chết cô ta, con gái của cô ta lại trở thành tấm gương ấy, để mụ ta phải khắc ghi một điều rằng: dù làm tú bà, nhưng mụ lại chẳng sống thật với bản thân bằng một ả điếm.

Cô chạy chậm đến: “Anh đang đợi tôi à?”

Tư Văn không nói thêm gì nữa.

Ai mà biết được, liệu tâm trí cô có thật sự đi ngược lại cơ thể hay không?

Người ta thường làm việc vào buổi sáng, tan ca vào ban chiều, còn cô thì trái ngược hoàn toàn. Mới đầu cô còn nghĩ làm lụng nghỉ ngơi kiểu này riết sẽ chẳng sống quá đầu ba, về sau nhất định phải bồi bổ dinh dưỡng, kéo dài tuổi thọ, còn phần cuối là passPhOngNguYEt, ghép lại là ngon nghẻ, còn giờ cô đã nghĩ thông, nếu phải sống tạm bợ trong địa ngục trần gian, chẳng thà chết sớm siêu sinh sớm.

Tư Văn quay lại nhìn bác bán hàng: “Tôi đi mua mía.”

Tư Văn ghét phải thấy Chu Yên xao nhãng, hắn xoay ngược cô lại, dập vào từ đằng sau, kéo giật tay cô, thúc mạnh liên hồi. Khoái cảm khi điểm G bị cọ xát kéo hồn cô về lại cơ thể, khiến cô bật rên thành tiếng.

Trước nay Chu Yên luôn là người lo việc đi chợ nấu nướng, máu nghề nghiệp nổi lên, cô bước lên trước Tư Văn, hỏi: “Bác ơi, mía này bán thế nào ạ?”

Cô rên mỗi lúc một to, hắn đưa đẩy ngày càng dồn dập.

Bác ta duỗi hai ngón: “Năm lạng giá hai tệ.”

Chu Yên bị khóa cứng, chẳng mảy may cục cựa được: “Không phải.”

Đồng nghiệp nghe vậy ngẩn người.

Tư Văn đã cầm sẵn một cây, tưởng cây này sẽ được chọn, ai ngờ Chu Yên lại trả về chỗ cũ, lấy một cây khác.

“Hỏng rồi?”

Suýt thì quên hôm nay là thứ Sáu, hẳn Tư Văn đã về nước.

Thấy mình không có trọng lượng, Tư Văn xoay gót đi luôn.

Mụ Hồng vội vàng đỡ Phương Na Na: “Làm sao thế! Đã xảy ra chuyện gì?”

Vì sao? Bởi tất cả mọi người đều đang kháo nhau như thế.

Bác bán mía nhìn bóng lưng hắn, cười bảo Chu Yên: “Chồng cháu nóng quá nhỉ.”

Chu Yên có thể chịu đựng tất cả những điều này mà chẳng kêu ca gì, xưa nay cô luôn làm thế, chẳng có gì là cô không chấp nhận được. Nhưng Phương Na Na tới tận nơi đòi đổi ca không thành, thế là dùng kim dính virus HIV để đâm cô ư?

Phương Na Na mặt cắt không còn một giọt máu, tay run lẩy bẩy: “Em… Em… AIDS… AIDS…”

Cô bình thản đáp: “Vâng, bốc hỏa luôn bác ạ.”

Sau chuyện đó, những lời đàm tiếu về Chu Yên biến mất hơn phân nửa.

“…”

Tư Văn quay về trước, Chu Yên nối gót theo sau, vừa bước vào nhà đã bị hắn đè lên cửa, lơi tay đánh rơi túi mía. Mía vương vãi khắp sàn, có miếng lăn tận chỗ xô-pha. Lưng cô nhức nhối, cái đau chạy từ đằng sau ra đằng trước, dừng trên hàng mày nhíu chặt.

“Phận làm chó, chỉ nên có một người chủ thôi. Cậu thấy có con chó nào ôm cả đống cứt mà được cái kết có hậu không?”

Hai chân Tư Văn ghì lấy chân cô: “Chu Yên, cô nghĩ cô ghê gớm hơn tôi có phải không?”

Tư Văn không để ý, cầm nơi đó xóc vài lần: “Tôi vào đây.”

Mụ Hồng cầm cốc trà sữa trên bàn: “Thì sao?”

Chu Yên bị khóa cứng, chẳng mảy may cục cựa được: “Không phải.”

“Thế cái kia là cô chọn hay tôi chọn?”

Nghe đến đây, cái miệng đang hút trà rồn rột của mụ Hồng dừng lại.

Mụ Hồng bị ông chủ phạt một trăm ngàn vì tội giám sát không đủ chặt chẽ. Sau đó, mụ ta đi tìm Chu Yên, thái độ dễ chịu hơn hẳn.

Chu Yên biết ngay hắn giở chứng vì việc này, ấu trĩ hết nấc: “Cây của anh hỏng rồi.”

“Hỏng rồi?”

Dòng suy nghĩ lạc bờ quá xa, mang lại nét cười ẩn hiện trên gương mặt.

“Ừ, trên mặt cắt… Ứm…”

Nghe phi lý lắm phải không?

Không để cô nói hết câu, Tư Văn đã bịt kín đường lui của cô, tước sạch mọi manh giáp.

Chu Yên nhìn đồng hồ: “Bây giờ á? Mười hai giờ rồi.”

“Cây” của hắn vừa xuất hiện, hắn liền kéo tóc cô, ép cô phải nhìn: “Hỏng à? Cô ăn thử xem có hỏng không?”

Giọng Tư Văn chùng hẳn xuống: “Chu Yên.”

Mặt Chu Yên ứ huyết, thái dương và trán nổi gân xanh. Tư Văn cố ý đẩy thân dưới về trước, chọc vật cứng ngắc vào bụng cô.

Miệng Chu Yên bị nhét căng tràn, mặc cho hắn ra vào, đến khi hắn bắn ra.

Tư Văn không thỏa mãn, kéo cô lên hôn, lần đầu tiên cướp lấy nước bọt của cô không ngừng. Chu Yên bị đau, vỗ nhẹ lên ngực hắn. Hắn không quan tâm, chuyển từ mút sang cắn, khiến lưỡi cô ngứa ran.

Tư Văn đã cầm sẵn một cây, tưởng cây này sẽ được chọn, ai ngờ Chu Yên lại trả về chỗ cũ, lấy một cây khác.

Cô thấy khó chịu, vô thức ngậm miệng.

Tư Văn rất bất mãn với hành vi ấy, hắn dùng tay siết cổ cô ngày một chặt, “Há mồm!”

Mặt Chu Yên ứ huyết, thái dương và trán nổi gân xanh. Tư Văn cố ý đẩy thân dưới về trước, chọc vật cứng ngắc vào bụng cô.

Vừa ngẩng đầu, cô bắt gặp Tư Văn đang đứng cạnh hàng nước mía, cây mía cao cao, còn hắn thì anh tuấn.

Chu Yên ướt. Trong cuộc mây mưa bất bình đẳng là thế, cô vẫn cứ ướt được. Cô muốn chửi bản thân mình lẳng lơ, cơ thể luôn động tình với Tư Văn bất chấp cả tư tưởng, nhưng cô không dám chắc.

Ai mà biết được, liệu tâm trí cô có thật sự đi ngược lại cơ thể hay không?

Chu Yên cụp mắt, mỉm cười: “Đây là tựi cậu nói nhé.”

Cắn đã đời rồi, Tư Văn thả tay khỏi cổ cô, thay vào đó là ôm đùi nâng cô lên. Len ngón tay vào khu vườn của cô, cái dính ướt khiến mắt hắn càng lộ vẻ khinh thường. Hắn rút tay về, vươn lưỡi liếm láp, nếm được vị mặn chát.

Hai chân Tư Văn ghì lấy chân cô: “Chu Yên, cô nghĩ cô ghê gớm hơn tôi có phải không?”

Chu Yên không muốn thấy vẻ gợi cảm chết người ấy, bèn nhắm hai mắt lại.

Bác bán mía nhìn bóng lưng hắn, cười bảo Chu Yên: “Chồng cháu nóng quá nhỉ.”

Tư Văn không để ý, cầm nơi đó xóc vài lần: “Tôi vào đây.”

Khi ấy Chu Yên cười đáp: “Tiền giấyithì nhiều thật, nhưng vốn liếng thì chưa chắc.”

Chu Yên cảm thấy tức cười, lần nào anh muốn vào mà chẳng vào luôn?

Buổi chiều Tư Văn có chuyến bay, vì hắn bảo lần này sẽ đi hơi lâu, Chu Yên bèn sắp thêm vài bộ quần áo cho hắn. Sau khi sửa soạn tươm tất, cô lấy mấy quyển hộ chiếu của hắn ra sắp xếp rồi đặt lên bàn: “Tôi đi đây.”

Ngay khi vừa kết thúc, Chu Yên liếc thoáng qua đồng hồ.

Anh có bao giờ hỏi ý kiến tôi ư? Ý kiến của tôi quan trọng chắc? Cần gì phải dối trá như thế.

Bốn mươi hai phút hai mươi mốt giây.

Song cô vẫn đáp lại Tư Văn, bằng việc nâng chân gác lên vai hắn một cách dẻo dai.

Tư Văn hơi khom đầu gối, nhắm chuẩn, từ từ lấp đầy cơ thể cô. Chu Yên không kìm được tiếng rên bật ra từ sâu trong họng.

Từng có một đồng nghiệp trước lúc hoàn lương hỏi cô, vì sao lại từ chối những người đàn ông khác, họ cũng trả rất hậu hĩnh chứ nào ít ỏi gì?

Cô chỉ hỏi ngược: “Nếu tôi dính HIV và phải rời Kẹo, chị sẽ hỏi chị ta câu này chứ?”

Khi ấy Chu Yên cười đáp: “Tiền giấy thì nhiều thật, nhưng vốn liếng thì chưa chắc.”

Mụ Hồng chạy tới nơi phát ra âm thanh, đập vào mắt là cảnh Chu Yên cưỡi trên người Phương Na Na, cầm kim đâm vào mười đầu ngón tay ả đào. Máu loang lổ trên làn váy trắng tinh khôi, nước mắt chẳng mấy chốc ướt đẫm một mảng đất.

Đồng nghiệp ồ lên, vòng vo Tam Quốc: “Tôi tưởng cậu kiên trinh thế nào.”

Chu Yên nhìn ngọn núi phủ mờ sương ở phía xa xăm, từ tốn bày tỏ: “Nếu một ngày nào đó Tư Văn không cần tôi nữa, cậu nghĩ ai sẽ dám bao tôi, mà hắn sẽ cho phép ai bao tôi đây?”

Tư Văn rất bất mãn với hành vi ấy, hắn dùng tay siết cổ cô ngày một chặt, “Há mồm!”

Đồng nghiệp nghe vậy ngẩn người.

Mụ ta hỏi cô, vì sao cứ phải dồn người khác vào đường cùng, chừa cho nhau chút đường lui không tốt hơn sao? Dù gì Phương Na Na cũng là đồng nghiệp của cô cơ mà?

“Phận làm chó, chỉ nên có một người chủ thôi. Cậu thấy có con chó nào ôm cả đống cứt mà được cái kết có hậu không?”

Không biết vì sao, mới nãy khi Chu Yên quay lưng đi, mụ ta tưởng mình trông thấy Thẩm Ngọc Điệp.

Thấy hắn lại thất thần, cả buổi thắt không xong một cáiicà vạt, Chu Yên bỏ chìa khóa xe xuống, bước qua thắt cho hắn rồi vuốt thật phẳng phiu.

“Cậu gọi Tư Văn là cứt hả.”

Cô chạy chậm đến: “Anh đang đợi tôi à?”

Bác ta duỗi hai ngón: “Năm lạng giá hai tệ.”

Chu Yên cụp mắt, mỉm cười: “Đây là tự cậu nói nhé.”

Động tác sau lưng quá mạnh, tiếng da thịt tiếp xúc đầy chân thật hòa cùng tiếng rên ăn mòn lý trí của họ.

“…”

[1] Trăm năm cô đơn (One Hundred Years of Solitude) là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn người Colombia Gabriel García Márquez.

“Ừ, trên mặt cắt… Ứm…”

Song cô vẫn đáp lại Tư Văn, bằng việc nâng chân gác lên vai hắn một cách dẻo dai.

Dòng suy nghĩ lạc bờ quá xa, mang lại nét cười ẩn hiện trên gương mặt.

Tư Văn ghét phải thấy Chu Yên xao nhãng, hắn xoay ngược cô lại, dập vào từ đằng sau, kéo giật tay cô thúc mạnh liên hồi. Khoái cảm khi điểm G bị cọ xát kéo hồn cô về lại cơ thể, khiến cô bật rên thành tiếng.

Cắn đã đời rồi, Tư Văn thả tay khỏi cổ cô, thay vào đó là ôm đùi nâng cô lên. Len ngón tay vào khu vườn của cô, cái dính ướt khiến mắt hắn càng lộ vẻ khinh thường. Hắn rút tay về, vươn lưỡi liếm láp, nếm được vị mặn chát.

“Ok.”

Động tác sau lưng quá mạnh, tiếng da thịt tiếp xúc đầy chân thật hòa cùng tiếng rên ăn mòn lý trí của họ.

Đây là một con dao hai lưỡi, trừ phi mụ không dùng, còn đã dùng thì đừng hòng yên thân.

Cô rên mỗi lúc một to, hắn đưa đẩy ngày càng dồn dập.

Bao lần lút cán, sâu tận tử cung.

Chu Yên đâm xong, đứng dậy, phủi tay rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của bao người.

Tư Văn quay về trước, Chu Yên nối gót theo sau, vừa bước vào nhà đã bị hắn đè lên cửa, lơi tay đánh rơi túi mía. Mía vương vãi khắp sàn, có miếng lăn tận chỗ xô-pha. Lưng cô nhức nhối, cái đau chạy từ đằng sau ra đằng trước, dừng trên hàng mày nhíu chặt.

Bốn mươi hai phút hai mươi mốt giây.

Ngay khi vừa kết thúc, Chu Yên liếc thoáng qua đồng hồ.

Mụ Hồng không nói nên lời.

Mụ Hồng bỏ sách xuống: “‘Một trăm cách xin tha của gái bán hoa’ à? Hay là ‘Báo cáo nghiên cứu SM’?”

Nhân khi quay đầu vẫn là bờ, nên dừng bước lại thì hơn.

Tư Văn kéo tay cô định đẩy ra, nhưng cô không chịu buông, đã thế còn vòng tay ôm cổ hắn, dù phải kiễng chân cũng níu cho bằng được.

Hắn mất hết kiên nhẫn: “Dậy ngay!”


Cô nhìn mụ Hồng: “Nay tôi đến để nói cho chị hay, chuyện tôi sắp làm chắc chắn chị không chấp nhận được, nhưng đây chính là thái độ của tôi. Tiện thể khuyên chị một câu, hôm nay chị để mặc bọn họ nhục nhã tôi, thì ngày mai họ có thể nhục nhã lại chị.”

Chu Yên không cần hắn làm gì khác sau cuộc yêu ngoài cho cô một điểm tựa, để cô không mắc phải chứng u sầu lúc tan cơn khoái lạc. Nghe đâu liều thuốc cuối cùng để chữa khỏi căn bệnh ấy là ma túy.

Đám đông vây xem nghe không sót một từ, đã thế Chu Yên còn làm chuyện này ở ngay giữa tầng, người khắp sáu tầng xúm xít lại, dù không nghe được, chỉ mất dăm ba phút truyền tai nhau là rõ như ban ngày.

Cô cảm thấy, bằng vào phương pháp của riêng mình, cô vẫn có thể tạm thời ngăn nó.

Chu Yên mang một ít mía về ép nước cho Chu Tư Nguyên, hấp một xửng bánh bao nhỏ rồi xếp vào nồi giữ nhiệt. Cô xào thêm vài món, đậy dưới lồng bàn, để bao giờ Chu Tư Nguyên về thì chỉ cần hâm lại bằng lò vi sóng là xong.

Họ nói Chu Yên vừa dâm đãng, vừa rẻ rúng, vừa thấp hèn, suốt ngày chỉ biết mưu mô mánh lới, là người đen tối, cuồng dâm nhất Kẹo, thậm chí có thể quan hệ với thượng đế ở trước mặt mọi người. Thế nên hai cái áo mưa ấy, nhất định phải là của Chu Yên.

Nếu chỉ có một người nói thì có lẽ người này có vấn đề, nhưng nếu ai cũng bảo vậy thì vấn đề nhất định nằm!ở Chu Yên.

Giọng Tư Văn chùng hẳn xuống: “Chu Yên.”

Chu Yên rúc vào lòng hắn, nỉ non: “Chỉ một chút nữa thôi.”

Tư Văn không nói thêm gì nữa.

Buổi chiều Tư Văn có chuyến bay, vì hắn bảo lần này sẽ đi hơi lâu, Chu Yên bèn sắp thêm vài bộ quần áo cho hắn. Sau khi sửa soạn tươm tất, cô lấy mấy quyển hộ chiếu của hắn ra sắp xếp rồi đặt lên bàn: “Tôi đi đây.”

Tư Văn không nói câu nào, hắn mới mặc mỗi áo sơ-mi, cà vạt hãy còn lòng thòng trên cổ.

Chu Yên không cần hắn làm gì khác sau cuộc yêu ngoài cho cô một điểm tựa, để cô không mắc phải chứng u sầu lúc tan cơn khoái lạc. Nghe đâu liều thuốc cuối cùng để chữa khỏi căn bệnh ấy là ma túy.

Thấy hắn lại thất thần, cả buổi thắt không xong một cái cà vạt, Chu Yên bỏ chìa khóa xe xuống, bước qua thắt cho hắn rồi vuốt thật phẳng phiu.

Tư Văn không thỏa mãn, kéo cô lên hôn, lần đầu tiên cướp lấy nước bọt của cô không ngừng. Chu Yên bị đau, vỗ nhẹ lên ngực hắn. Hắn không quan tâm, chuyển từ mút sang cắn, khiến lưỡi cô ngứa ran.

Tư Văn nhìn cô, mở miệng, như đang nói với cô, lại như đang dặn chính mình: “Đừng uống thuốc linh tinh.”

Mụ vừa nghĩ đến đây, còi báo động bỗng reo inh ỏi, sau đó có tiếng người rú lên chói tai như truyền ra từ La Sinh Môn.

Chu Yên không tưởng bở là hắn lo cho mình, nhưng vẫn cảm thấy nên đáp lại, bèn “Ừm” một tiếng cho phải phép.

***

Chu Yên mang một ít mía về ép nước cho Chu Tư Nguyên, hấp một xửng bánh bao nhỏ rồi xếp vào nồi giữ nhiệt. Cô xào thêm vài món, đậy dưới lồng bàn, để bao giờ Chu Tư Nguyên về thì chỉ cần hâm lại bằng lò vi sóng là xong.

Miệng Chu Yên bị nhét căng tràn, mặc cho hắn ra vào, đến khi hắn bắn ra.

Sau khi thu xếp việc nhà đâu ra đó, cô bèn đến chỗ làm.

Người ta thường làm việc vào buổi sáng, tan ca vào ban chiều, còn cô thì trái ngược hoàn toàn. Mới đầu cô còn nghĩ làm lụng nghỉ ngơi kiểu này riết sẽ chẳng sống quá đầu ba, về sau nhất định phải bồi bổ dinh dưỡng, kéo dài tuổi thọ, còn giờ cô đã nghĩ thông, nếu phải sống tạm bợ trong địa ngục trần gian, chẳng thà chết sớm siêu sinh sớm.

Anh có bao giờ hỏi ý kiến tôi ư? Ý kiến của tôi quan trọng chắc? Cần gì phải dối trá như thế.

Chu Yên lái xe xuống bãi đỗ ngầm, vào thang máy lên thẳng tầng bốn.

Chu Yên không tưởng bở là hắn lo cho mình, nhưng vẫn cảm thấy nên đáp lại, bèn “Ừm” một tiếng cho phải phép.

Tầng bốn là nơi làm việc của tất cả quản lý ở Kẹo, phòng nghỉ của mụ Hồng cũng ở đây.

Sau khi thu xếp việc nhà đâu ra đó, cô bèn đến chỗ làm.

Chu Yên cảm thấy tức cười, lần nào anh muốn vào mà chẳng vào luôn?

Chu Yên đẩy cửa, chưa mời đã vào. Mụ Hồng đang đọc cuốn Trăm năm cô đơn[1], thấy cô vào lại như trút được gánh nặng, hỏi: “Làm sao thế?”

[1] Trăm năm cô đơn (One Hundred Years of Solitude) là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng nhất của nhà văn người Colombia Gabriel García Márquez.

Chu Yên thong thả mở lời: “Cần tôi giới thiệu sách cho chị không?”

Chẳng qua chúng nó không biết kiềm chế, thóc mách lắm điều bị Chu Yên nghe được thôi, có nhất thiết phải làm căng như thế không?

Chu Yên thong thả mở lời: “Cần tôi giới thiệu sách cho chị không?”

Từ nhà Chu Yên qua căn hộ của Tư Văn chỉ mất hai mươi phút di chuyển, đôi khi phóng nhanh còn tốn ít thời gian hơn thế.

Mụ Hồng bỏ sách xuống: “‘Một trăm cách xin tha của gái bán hoa’ à? Hay là ‘Báo cáo nghiên cứu SM’?”

Đúng là mụ ta đã dắt mũi những người kia, đã bóp méo sự thật về Chu Yên với họ đấy, nhưng có hề gì đâu? Ai rảnh rang mà không ngồi lê đôi mách? Ai mà không bị đàm tiếu sau lưng?

Chu Yên cầm sách lên: “Chắc chị mua cuốn này vì cái tựa khuyến mãi Mười cuốn sách bạn nhất định phải đọc trong đời, hoặc là săn được sale đẫm, giá bìa hai trăm nhưng giá bán chỉ có một nửa.”

Cô cảm thấy, bằng vào phương pháp của riêng mình, cô vẫn có thể tạm thời ngăn nó.

Mụ Hồng nhướng một bên mày, bởi Chu Yên nói tới đâu là trúng tới đó.

“Mọi người đều đang đọc cuốn này, chị mà không theo thì quê quá, nhưng chị lại chẳng ngấm được gì. Chị chỉ biết là nó viết hay, vì ai ai cũng bảo thế.”

Mụ Hồng vô thức đẩy chị ta ra, loạng choạng lùi về: “Em! Sao em lại… Nó dám làm thế với em ư? Na Na!”

Mụ Hồng nghe kiểu nói vòng vo mà phát chối: “Bớt quanh co đi! Nói thẳng ra xem nào!”

Chu Yên mở trang bìa ra rồi lại đóng vào, sau khi làm chuyện vô ích đó, cô nói: “Đây là tâm lý bầy đàn.”

“Thế cái kia là cô chọn hay tôi chọn?”

Mụ Hồng cầm cốc trà sữa trên bàn: “Thì sao?”

Chu Yên trả cuốn sách về chỗ cũ: “Tôi không phải là người được khách chọn nhiều nhất Kẹo, cũng không phải là người có nhiều hoa hồng nhất, trong hơn trăm cô đào, tôi đứng được ở thứ bốn mươi chẳng qua là nhờ vớ trúng một đơn lớn, ấy thế mà ai cũng nhằm vào tôi.”

Đồng nghiệp ồ lên, vòng vo Tam Quốc: “Tôi tưởng cậu kiên trinh thế nào.”

Nghe đến đây, cái miệng đang hút trà rồn rột của mụ Hồng dừng lại.

“Mọi người đều đang đọc cuốn này, chị mà không theo thì quê quá, nhưng chị lại chẳng ngấm được gì. Chị chỉ biết là nó viết hay, vì ai ai cũng bảo thế.”

Có hai cô gái mới gia nhập Kẹo tháng trước phát hiện hai chiếc bao cao su đã qua sử dụng ở tầng hai. Như thể trên bao viết nó từng được dùng để chơi Chu Yên, suốt mấy ngày đó, cả Kẹo đồn ầm ĩ tin “Chu Yên chơi tập thể”, “Chu Yên bị cưỡng hiếp.”

Vì sao? Bởi tất cả mọi người đều đang kháo nhau như thế.

Họ nói Chu Yên vừa dâm đãng, vừa rẻ rúng, vừa thấp hèn, suốt ngày chỉ biết mưu mô mánh lới, là người đen tối, cuồng dâm nhất Kẹo, thậm chí có thể quan hệ với thượng đế ở trước mặt mọi người. Thế nên hai cái áo mưa ấy, nhất định phải là của Chu Yên.

Nếu chỉ có một người nói thì có lẽ người này có vấn đề, nhưng nếu ai cũng bảo vậy thì vấn đề nhất định nằm ở Chu Yên.

Nhưng cả đám đào ở Kẹo đều coi điều khỉ gió ấy là chân lý.

Nghe phi lý lắm phải không?

Chu Yên nhìn ngọn núi phủ mờ sương ở phía xa xăm, từ tốn bày tỏ: “Nếu một ngày nào đó Tư Văn không cần tôi nữa, cậu nghĩ ai sẽ dám bao tôi, mà hắn sẽ cho phép ai bao tôi đây?”

Nhưng cả đám đào ở Kẹo đều coi điều khỉ gió ấy là chân lý.

Chu Yên có thể chịu đựng tất cả những điều này mà chẳng kêu ca gì, xưa nay cô luôn làm thế, chẳng có gì là cô không chấp nhận được. Nhưng Phương Na Na tới tận nơi đòi đổi ca không thành, thế là dùng kim dính virus HIV để đâm cô ư?

Từng có một đồng nghiệp trước lúc hoàn lương hỏi cô, vì sao lại từ chối những người đàn ông khác, họ cũng trả rất hậu hĩnh chứ nào ít ỏi gì?

Lẽ nào cô không tiếp xúc với thế giới bên ngoài lâu quá rồi, nên mới không biết cách chơi của xã hội đã tân tiến đến mức này?

Cô nhìn mụ Hồng: “Nay tôi đến để nói cho chị hay, chuyện tôi sắp làm chắc chắn chị không chấp nhận được, nhưng đây chính là thái độ của tôi. Tiện thể khuyên chị một câu, hôm nay chị để mặc bọn họ nhục nhã tôi, thì ngày mai họ có thể nhục nhã lại chị.”

Đây là một con dao hai lưỡi, trừ phi mụ không dùng, còn đã dùng thì đừng hòng yên thân.

Mụ Hồng nhìn Chu Yên rời đi, không buồn uống tiếp cốc trà sữa.

Không biết vì sao, mới nãy khi Chu Yên quay lưng đi, mụ ta tưởng mình trông thấy Thẩm Ngọc Điệp.

Mụ không muốn thừa nhận mình căm ghét Thẩm Ngọc Điệp, Thẩm Ngọc Điệp tựa như một tấm gương, một tấm gương soi thấu mụ ta. Khó khăn lắm mới giày vò chết cô ta, con gái của cô ta lại trở thành tấm gương ấy, để mụ ta phải khắc ghi một điều rằng: dù làm tú bà, nhưng mụ lại chẳng sống thật với bản thân bằng một ả điếm.

Đúng là mụ ta đã dắt mũi những người kia, đã bóp méo sự thật về Chu Yên với họ đấy, nhưng có hề gì đâu? Ai rảnh rang mà không ngồi lê đôi mách? Ai mà không bị đàm tiếu sau lưng?

Chu Yên không muốn thấy vẻ gợi cảm chết người ấy, bèn nhắm hai mắt lại.

Chẳng qua chúng nó không biết kiềm chế, thóc mách lắm điều bị Chu Yên nghe được thôi, có nhất thiết phải làm căng như thế không?

Mụ vừa nghĩ đến đây, còi báo động bỗng reo inh ỏi, sau đó có tiếng người rú lên chói tai như truyền ra từ La Sinh Môn.

Mụ Hồng chạy tới nơi phát ra âm thanh, đập vào mắt là cảnh Chu Yên cưỡi trên người Phương Na Na, cầm kim đâm vào mười đầu ngón tay ả đào. Máu loang lổ trên làn váy trắng tinh khôi, nước mắt chẳng mấy chốc ướt đẫm một mảng đất.

Chu Yên đâm xong, đứng dậy, phủi tay rời đi trong ánh mắt kinh ngạc của bao người.

Mụ Hồng vội vàng đỡ Phương Na Na: “Làm sao thế! Đã xảy ra chuyện gì?”

Phương Na Na mặt cắt không còn một giọt máu, tay run lẩy bẩy: “Em… Em… AIDS… AIDS…”

Chu Yên ướt. Trong cuộc mây mưa bất bình đẳng là thế, cô vẫn cứ ướt được. Cô muốn chửi bản thân mình lẳng lơ, cơ thể luôn động tình với Tư Văn bất chấp cả tư tưởng, nhưng cô không dám chắc.

Đám đông vây xem nghe không sót một từ, đã thế Chu Yên còn làm chuyện này ở ngay giữa tầng, người khắp sáu tầng xúm xít lại, dù không nghe được, chỉ mất dăm ba phút truyền tai nhau là rõ như ban ngày.

Mụ Hồng vô thức đẩy chị ta ra, loạng choạng lùi về: “Em! Sao em lại… Nó dám làm thế với em ư? Na Na!”

Ngồi trong xe càng lâu, Chu Yên càng mất kiên nhẫn. Mười phút, hai mươi phút, rồi ba mươi phút trôi qua, dòng phương tiện vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích.

Kể từ đây, Kẹo không còn ả đào nào tên Phương Na Na nữa.

Chu Yên đẩy cửa, chưa mời đã vào. Mụ Hồng đang đọc cuốn Trăm năm cô đơn[1], thấy cô vào lại như trút được gánh nặng, hỏi: “Làm sao thế?”

Mụ Hồng bị ông chủ phạt một trăm ngàn vì tội giám sát không đủ chặt chẽ. Sau đó, mụ ta đi tìm Chu Yên, thái độ dễ chịu hơn hẳn.

Mụ Hồng nghe kiểu nói vòng vo mà phát chối: “Bớt quanh co đi! Nói thẳng ra xem nào!”

Mụ ta hỏi cô, vì sao cứ phải dồn người khác vào đường cùng, chừa cho nhau chút đường lui không tốt hơn sao? Dù gì Phương Na Na cũng là đồng nghiệp của cô cơ mà?

Chu Yên không cách nào giúp mụ hình dung cảm giác của cô khi thấy cây kim kia mới chỉ lặng lẽ cắm trên ghế chứ chưa phải cắm vào người cô, cũng không cho rằng mụ ta có thể đồng cảm với mình.

Cô chỉ hỏi ngược: “Nếu tôi dính HIV và phải rời Kẹo, chị sẽ hỏi chị ta câu này chứ?”

Mụ Hồng không nói nên lời.

Sau chuyện đó, những lời đàm tiếu về Chu Yên biến mất hơn phân nửa.

Mụ Hồng cũng không giở trò mèo nữa. Mụ ta bắt đầu cảm thấy Chu Yên nói đúng, lợi dụng người có tâm lý bầy đàn để thao túng dư luận tuy mang lại sự thỏa mãn, nhưng rồi sẽ có ngày vỡ lở. Đến lúc đó, chưa chắc búa rìu dư luận sẽ không chĩa về phía mụ.

Nhân khi quay đầu vẫn là bờ, nên dừng bước lại thì hơn.